Thời gian trôi qua, sẽ có những suy nghĩ chín chắn hơn. Sẽ có những khoảng trầm tư hơn trước kia.
Nếu như tôi của những năm trước, sẽ nghĩ những người bạn tôi thấy thân quen sẽ là những người bạn tôi tin tưởng và thấu hiểu, nhưng đến một ngày, có người nói với tôi khiến tôi chợt nhận ra. Những điều tôi nghĩ chỉ đúng một nửa...
Mùa thu năm 2019.
Tiếng đánh trống vào lớp, nhưng không khí lớp vẫn rất náo nhiệt và ồn ào, cứ như chưa hề nghe tiếng trống vào lớp vậy. Một cô giáo từ ngoài bước vào lớp với phong thái vô cùng ung dung.
Lớp bỗng dưng im bặt, ai về chỗ ấy để đứng lên chào cô. Tính ra cô không phải khó tính, chỉ là lúc học thì học lúc chơi thì chơi.
Cô ấy là cô giáo dạy Lý, nhưng lớp chúng tôi lại là lớp xã hội. Mà đã là lớp xã hội thì hiếm có ai thích học môn tự nhiên lắm, có nhưng rất ít. Hoặc là thích nhưng không học được. Nói chung đại loại là rất nhiều nguyên nhân để khiến mỗi giờ lý là dây thần kinh căng như dây đàn, nhiều lúc gặp giáo viên khó tính có khi lại đứt luôn. Nhưng cô ấy lại khác.
Năm đầu học cô, nhìn thấy cô rất khó tính và tính cũng rất kỳ. Nhưng không hiểu sao đến năm cuối cấp ấy chúng tôi học lại cô thì vô cùng thích thú và muốn học. Mặc dù lý chỉ biết một ít nhưng cảm giác đến giờ lý lại không còn sợ như trước nữa. Có lẽ bởi vì cô đã nói nhiều hơn với chúng tôi hoặc cũng có thể cô dễ tính hơn trước...
Trong suốt năm cuối cấp học cô, tôi thực sự không thể quên được những bài và những câu cô nói, nghe rất đúng và rất thấm. Không những thế những câu nói ấy đã thay đổi vài quan niệm tiêu cực trong chính bản thân tôi.
Tôi nhớ có một buổi học cô hỏi lớp chúng tôi: "Bạn thân là gì? Trong số các em đã ai có bạn thân chưa?"
Trước câu hỏi của cô cả lớp bàn tán, người nói có rồi người nói chưa. Đến cả tôi bình thường ít hé lời trong tiết học mà tôi ngồi bàn cuối cũng cố nhoi lên nói bằng được: "Có rồi cô ạ." Không những thế, nói còn rất tự tin và hãnh diện vì mình có những người bạn khiến bản thân cảm thấy yên lòng khi được nói chuyện trước họ.
Trùng hợp thay cô nhìn xuống chỗ tôi, ánh mắt cô nhìn tôi. Cô chỉ nở nụ cười nhẹ, tiến lại gần bàn đặt viên phấn vừa viết xuống bàn, cầm chiếc khăn lau tay và cũng không quên nói: "Các em có chắc đó là bạn thân không?" Tôi vẫn giữ quan niệm cũ, vẫn gật đầu lia lịa để xác minh cho cô biết. Cô cũng không lấy làm lạ mà nói tiếp.
"Các em gặp được một người bạn thân hay một người bạn tri kỉ thì rất là khó. Nếu nói là bạn thì đúng là có vô số kể, nhưng để nói một người hiểu mình, khó khăn hoạn nạn vẫn bên mình thì mới là hiếm có."
Khi ấy trong đầu tôi thoáng lên một suy nghĩ: "Dù thế nào em cũng đã có rồi."
Nhưng cô lại nói tiếp: "Bao giờ các em gặp khó khăn, mà người bạn ấy vẫn luôn bên em, đó mới là tình bạn đích thực."
Thực ra thì những câu cô nói với lớp chúng tôi, thì tôi đều hiểu cả. Thậm chí trước đó tôi còn không ít lần đặt ra câu hỏi: "Liệu chúng tôi có là bạn thân hay không?" Bản thân tôi đều hiểu rõ, chỉ là trước giờ tôi luôn lừa dối bản thân những sự thật đó.
Bạn biết đó, bản thân con người ta trước giờ thiếu điều gì hay không có được gì thì càng muốn thứ đó. Tôi cũng vậy, không ngoại lệ. Cũng khao khát có được người bạn như cô nói. Mặc dù xung quanh tôi có những người bạn rất tốt.
Cái suy nghĩ đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi rất lâu, khiến bản thân tôi còn hoài nghi bản thân mình có làm sao không? Tại sao lại có những lối nghĩ tiêu cực như vậy? Điều cô nói là đúng thì tại sao bản thân lại rơi vào khoảng suy nghĩ trầm tư?
Cho đến một ngày, tôi vô tình lướt Facebook chợt nhìn thấy một câu nói, mà câu nói ấy đã khiến tôi nghĩ thoáng của trước kia. Bởi lúc ấy vừa chia tay, bản thân thì lúc nào cũng luôn tỏ ra nhàm chán và cáu gắt, đến khi nhìn thấy dòng chữ: "Dù là tình bạn hay tình yêu thì cũng nên nghĩ thoáng ra sẽ giúp bản thân tốt hơn." Đại loại là câu này, cũng đã qua nhiều năm, tôi không rõ nguyên văn của câu này là gì, cũng không rõ câu này có từ đâu, được trích chỗ nào. Chỉ là câu nói ấy kết hợp với những câu nói của cô. Đã giúp tôi lấy lại được tâm trạng tích cực như hồi đầu.
Lúc đó danh sách bạn bè của tôi cũng đã được chắt lọc, người nào cần tâm sự sẽ tâm sự, người nào có thể nói chuyện nghiêm túc sẽ nghiêm túc,... không còn tìm bạn bè theo số lượng nữa. Mà chỉ có những người bạn trân thành.
Từ đó tôi cũng không còn hoài nghi gì về tình bạn của tôi nữa. Thậm chí, tôi còn bao dung với bạn bè tôi hơn trước. Nếu trước kia tôi sẽ nghĩ vô vàn câu hỏi tại sao họ lại đối xử với tôi như vậy. Nhưng từ lúc đó trở đi, tôi đã nghĩ có lẽ bởi họ vô tình thôi. Bản thân lại là người nhạy cảm nên cũng dễ bị tổn thương bởi những câu nói. Chỉ cần nghĩ theo hướng tích cực thì tất cả mọi chuyện sẽ ổn.
Và đúng như vậy, tôi của sau này nhiều khi gặp lại những tình huống hay những câu nói trước kia mà mình nghĩ là họ làm tổn thương nhưng giờ đây tôi lại lấy đó làm những câu hỏi để gắn kết tình bạn hơn.
Cũng chính vì như vậy chúng tôi đã chơi nhiều năm liền, mặc dù đôi chút có xảy ra xích mích. Nhưng không đáng kể, giận dỗi nhau dăm ba ngày thì tự khắc nhớ nhau mà nhắn cho nhau thôi.
Có lẽ không cần người bạn phải như lý thuyết nói rằng: "Vào sinh ra tử." Thì mới là tình bạn đích thực.
Nhưng nhất thiết phải có một người bạn khiến bản thân tâm sự hay nói bất kể chuyện trên trời hay dưới đất, từ Tây sang ta vẫn cảm thấy vô cùng thoải mái, hay thậm chí người bạn ấy chịu kiên nhẫn lắng nghe mình xàm xí suốt đêm, khóc lóc than thở vì thất tình suốt đêm cũng không một lời oán than.
Hoặc cũng có thể bạn ấy ủng hộ bản thân tôi làm những chuyện yêu thích, không chỉ bằng lời nói mà còn bằng hành động. Mặc dù đó không phải là niềm yêu thích của bạn ấy... nhưng vẫn cố gắng chấp nhận bị làm phiền để giúp cho niềm đam mê của tôi được thêm một niềm tin và chỗ dựa...
Nói thế nào đi chăng nữa, thì tôi cũng cảm thấy bản thân rất may mắn vì có những người bạn khiến tuổi thơ và thanh xuân của tôi không trở nên nhạt nhẽo và vô vị.
Với tôi, không tính trước tương lai, chỉ sống cho hiện tại và giữ một phần kí ức đẹp của quá khứ bên mình.
Tôi chỉ muốn nói: "Tôi không biết tương lai sẽ ra sao? Nhưng tôi biết hiện tại cậu là người bạn tốt nhất của tôi, có lẽ đến giờ tình bạn của chúng ta chưa đến mức phải gọi là 'đồng cam cộng khổ', 'hoạn nạn có nhau.' Mặc dù chưa đến mức đấy, nhưng cũng gần thế. Cậu làm những chuyện bản thân chưa thực sự yêu thích, nhưng chuyện đó là của tôi thì cậu lại luôn sẵn lòng giúp đỡ nhiệt tình. Vì vậy tôi chỉ có thể nói một câu cảm ơn. Cảm ơn cậu đã bên tôi lúc tôi cần lời khuyên nhất. Cảm ơn cậu đã cùng tiến cùng lùi với tôi. Cũng cảm ơn cậu đã xuất hiện khiến cho cả tuổi thơ và thanh xuân của tôi luôn tràn ngập tiếng cười. Đong đầy những cảm xúc vui buồn lẫn lộn."
Có cậu bên cạnh tôi thì tôi cũng cảm thấy vui vẻ một phần. Bởi tôi không phải là con người nói dễ hiểu thì dễ hiểu. Nhưng cậu lại có thể làm được.
Tôi không biết tương lai chúng ta là bạn hay là bạn thân. Nhưng hiện tại, cậu là người bạn mà tôi tin tưởng nhất.
Bạn thân? Tương lai có phải là cậu... bạn của tôi.