Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team
Chương 6: Du Mộng Phiên Bản Thực Tế Ảo Chính Thức Mở Server
Khương Thần ở trong phòng bệnh vô trùng đủ hai mươi ngày mới được thả ra.
Trong thời gian đó cậu đã làm phẫu thuật, giải quyết vấn đề ung thư tái phát, có điều trải qua một trận giày vò, chút thịt trước đó khó khăn lắm mới mọc ra đã lại biến mất.
Tổ nghiên cứu đau lòng chết mất, để hai AI chuyên môn giám sát bữa ăn của cậu.
Sợ cậu mải mê chơi game nên bọn họ còn quy định thời gian, sáng chơi hai tiếng chiều một tiếng, muộn nhất 8 giờ phải đi ngủ.
Khương Thần cảm thấy “8 giờ” quá phi nhân loại, hỏi lại: “Mấy người có ai 8 giờ đi ngủ?”
Nhân viên công tác không đáp, giơ tấm gương lên trước mặt cậu, để cậu tự nhìn cái mặt gầy như bộ xương lại còn ốm yếu của mình.
Khương Thần nhìn một chút, bình luận: “Nhan sắc vẫn có thể đánh bại hơn 90% số người ngoài kia.”
“…” Nhân viên công tác trong chốc lát thật sự không có cách nào để phản bác, thế là giở ảnh chụp năm xưa của cậu ra, cho cậu tham khảo, không cậu lại tiếp tục tự sướng.
Khương Thần im lặng một lát: “9 rưỡi.”
Nhân viên công tác nói: “8 rưỡi.”
Khương Thần nói: “10 giờ.”
Nhân viên công tác: “…”
Còn có kiểu mặc cả như này nữa hả?
Hắn nhìn sang hai AI bên cạnh, ra mệnh lệnh: “Khóc đi.”
Y tá nhỏ lập tức “òa” một tiếng, gào mồm lên khóc.
Tiếng khóc này nối tiếp tiếng khóc kia, hiệu quả tăng lên gấp bội.
Khương Thần: “…”
Cuối cùng hai bên đều nhường một bước, quyết định 9 giờ ngủ.
Nhưng buổi tối vẫn không được chơi game, bọn họ sợ cậu chơi hăng quá sẽ làm giảm chất lượng của giấc ngủ, nhưng cậu có thể lựa chọn giữa các việc như xem phim, nghe nhạc hoặc là đọc sách với AI.
Khương Thần gật đầu đồng ý, đeo lên kính mắt đã lâu không dùng, tiến vào beta.
Trước mắt là núi cao quen thuộc, pháo hoa ở đáy vực đã biến mất, có lẽ là thời gian để ở đó quá dài nên đã bị hệ thống tự động thu hồi, cũng có thể là bị ai đó đốt hết rồi.
Cậu chọn một khu vực để farm quái, chậm rãi đi về phía trước.
Hai mươi ngày không online, cái tên “A” và Chiến Thần lẫn Kiếm Khách đen đủi kia chắc đã rời khỏi lãnh địa hết rồi.
Bây giờ nơi này hoang tàn vắng vẻ, cậu đánh quái nửa ngày cũng không gặp nổi một người sống, bèn dứt khoát chạy đi làm nhiệm vụ, ít nhiều vẫn có thể nghe tiếng NPC trò chuyện.
Hai tiếng chỉ một thoáng đã qua, cậu bị y tá nhỏ yêu cầu tắt game, dẫn các cô ra ngoài dạo mát.
Hơn hai mươi phút sau, trong lãnh địa của ma tộc xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Phương Cảnh Hành thong thả đi lòng vòng, vẫn như cũ không thấy bóng dáng Phong Ấn Sư, bèn tháo kính xuống đi ăn cơm.
Từ sau khi “yêu five” rớt khỏi bảng hot search, anh cũng không quan tâm nữa.
Quả thật anh có thể đăng một dòng trạng thái, khích tướng hỏi một câu “Cậu không dám gặp tôi à”, nhưng anh hiểu đạo lý hăng quá hoá dở, nói quá nhiều sẽ lộ vẻ cố ý, sẽ bị tình nghi là đang cố ép người ta xuất hiện.
Huống hồ cũng chẳng nhất thiết phải làm vậy.
Giống như ngày đó anh đã nói với Tạ Thừa Nhan, nếu cậu Phong Ấn Sư kia không lợi hại thì anh bày ra trò này cũng chẳng tổn thất gì.
Cùng một logic đó, anh không tìm được người thì cũng chẳng sao.
Thực lực của tuyển thủ nhà mình cũng không yếu, trại huấn luyện cũng có mấy tân binh khá có thiên phú, cũng không phải là không có Phong Ấn Sư không được, cho nên kí được thì kí, không kí được thì anh cũng chẳng bắt ép.
Giữa người và người chú trọng hai chữ duyên phận, có vài người đã được định sẵn là có duyên nhưng không phận.
Phương Cảnh Hành từ trước đến nay luôn tỉnh táo thấu đáo, không phải kiểu người sẽ để tâm đến chuyện vụn vặt, chỉ là thỉnh thoảng sẽ nhớ tới dáng vẻ thành thạo điêu luyện của cậu Phong Ấn Sư kia, rồi cảm thấy có chút tiếc nuối, vậy nên cứ rảnh rỗi sẽ lại đến chỗ này dạo quanh.
Anh đã nghĩ tới vài trường hợp.
Một là tên nhóc kia có việc, vẫn luôn không online; hai là thấy hot search rồi nhưng mà vì một nguyên nhân nào đó mà không muốn phản ứng anh; ba là không thấy hot search, cũng không phải thật sự có việc, mà là…!Bọn họ bỏ lỡ nhau.
Vì bỏ lỡ nhau nên anh có muốn thêm bạn với cậu Phong Ấn Sư kia, thì chỉ còn cách tìm ID.
Nhưng mà anh không nhớ ID của người ta.
Lúc ấy bọn họ mới quen, anh cũng chỉ tùy ý nhìn lướt qua, hoàn toàn không để ở trong lòng, giờ thì bi kịch rồi.
Cũng may là ít nhiều anh vẫn có chút ấn tượng mơ hồ, bèn sắp xếp các tổ hợp thử tìm kiếm xem, tiếc là cho tới tận bây giờ vẫn không tìm ra, đành phải tranh thủ những lúc rảnh rỗi dạo chơi bốn phía, muốn thử ngẫu nhiên gặp lại.
Tiếc là cái xác suất này cực kỳ thấp, bởi vì Du Mộng thật sự quá rộng lớn.
Chỉ riêng lãnh địa của các tộc đã bao gồm một điện chính và ba tòa thành nhỏ, khỏi phải bàn tới khu vực chung còn to gấp mấy lần.
Cả một bản đồ rộng như vậy, trước mắt chỉ có hơn 1000 người chơi, không có cách để liên lạc, chỉ dựa vào vận may để ngẫu nhiên gặp được, thật sự là khó ngang lên trời.
Không chỉ anh cảm thấy khó khăn, mà hai cậu tân binh của TQ cũng thấy khó.
Phương Cảnh Hành còn đặc biệt tạo một cái nhóm chat nhỏ, nhắn bọn họ khi nào gặp được thì báo với anh một tiếng.
Hai bạn người mới không dám không nghe theo, đều đồng ý.
Ngày qua ngày, số lần giao tiếp của bọn họ càng lúc càng ít, khoảng cách giữa những lần chat cũng càng ngày càng dài.
Anh biết chỉ cần đợi thêm một quãng thời gian nữa, đợi cho chút tiếc nuối trong lòng này biến mất, thì ngay cả dạo quanh anh cũng sẽ không đi nữa.
Cũng không biết rốt cuộc là cậu Phong Ấn Sư kia bị cái gì.
Phương Cảnh Hành ngồi trong phòng ăn chờ cơm, chống cằm bất đắc dĩ nghĩ.
Lúc này Khương Thần đang ăn cơm.
Ăn xong lại nghe y tá nhỏ đọc một bài thơ, nghe một bài hát, cậu bèn đi ngủ trưa, ngủ dậy rồi lại tiếp tục chơi.
Sinh hoạt thường ngày dần hình thành quy luật, cơ thể cũng chậm rãi phục hồi, trông cậu càng ngày càng khỏe khắn, nhân vật trong game cũng đã lên cấp 30.
Khuyết điểm duy nhất khiến cậu cảm thấy không trọn vẹn là, bản beta này đã bị cậu chơi thành game solo rồi.
Cậu đã từng làm thiếu niên nghiện net, biết những người trong giới này đều là cú đêm, buổi sáng gần như là “hôn mê” tập thể, đến giữa trưa hoặc chiều mới lục tục rời giường, sau đó ăn đồ ăn nhanh, nửa tỉnh nửa mê bò lên mạng, đến đêm mới hoàn toàn lên tinh thần — Hoàn hảo trái ngược với thời gian cậu chơi game.
Thỉnh thoảng cậu cũng sẽ thấy có người chat trên kênh thế giới, cậu còn chưa kịp nghĩ có nên xen vào không, chủ đề đã kết thúc, thế giới lại một lần nữa trở về yên tĩnh, cứ thế khoảng ba lần, ngay cả hứng thú xem kênh thế giới của cậu cũng không còn.
Có lẽ là quá xui, cũng có lẽ là khu vực di chuyển của cậu hạn hẹp, và càng có thể là do thời gian chơi game của cậu quá có hạn, thế nên chơi gần một tháng, số người sống mà Khương Thần gặp được có thể đếm trên đầu ngón tay, mà lần nào người ta cũng có việc, vội vàng lướt qua, chỉ để lại cho cậu một bóng lưng tiêu sái.
Thấy beta cũng sắp kết thúc, cậu lười luyện cấp, quyết định tìm một bản đồ có phong cảnh đẹp, coi như đi du lịch.
So với cuộc sống tự kỷ của Khương Thần, kiếp sống beta của Phương Cảnh Hành rất chi là phong phú đa dạng.
Anh nhiều bạn, làm gì cũng có người đi cùng.
Lúc đầu anh cũng sẽ online một chút vào buổi sáng để tìm người, về sau chán cảnh vắng vẻ đìu hiu bèn chuyển thời gian online sang buổi tối, chỉ là anh không thức đêm thôi.
Hôm đó anh tạm biệt đám bạn xong, chuẩn bị logout đi ngủ, trước khi out lại theo lệ cũ tiện tay viết một chuỗi ký hiệu, bấm tìm kiếm.
Trong tích tắc đã thấy một màn hình trong suốt xuất hiện trước mắt, trên đó là giới thiệu đơn giản.
ID: {xu-5cc yêu の!
Chức nghiệp: Phong Ấn Sư
Level: 53
Có online không: Không
Phương Cảnh Hành: “…”
Đã thử lâu như vậy rồi, anh cũng chẳng ôm hi vọng nữa, không ngờ lại có thể xoay chuyển tình thế.
Anh nhìn cái cấp 53 thấp lè tè này, dự đoán đúng là tên nhóc kia có một quãng thời gian dài không online, vội vàng kiểm tra thời gian offline thì thấy là lúc 4 giờ hơn chiều hôm nay.
Tức là nhiều khả năng gần đây cậu ta đều online.
Tâm tư đã nguội lạnh của Phương Cảnh Hành lập tức sống lại.
Vừa mới vào game đã gặp cậu ta, mặc dù ở giữa đánh mất người ta, nhưng trước khi beta kết thúc lại tìm được về, như vậy là muốn nối lại tiền duyên rồi.
Hôm sau Khương Thần vừa online đã nhận được thông báo có tin nhắn chưa đọc.
Cậu giơ tay mở ra, đối mặt với một cái bảng trong suốt.
Người chơi A đề nghị thêm bạn với ngài.
Đồng ý, từ chối.
Ghi chú: Người anh em, tôi vẫn luôn tìm cậu.
Khương Thần nhíu mày.
Thật sự là…!Chơi một mình buồn muốn chết, giờ nhìn thấy con hàng này lại cảm thấy cũng hiền lành lương thiện đấy.
Cậu vô thức muốn đồng ý, nhưng lại nghĩ hôm nay là hết beta rồi, cái thiết bị này còn phải mang trả cho cháu trai nhà mình.
Cậu không rõ người ta có giữ lại dữ liệu beta không, nhưng cũng không cần phải thêm bạn làm gì, huống hồ lần trước bọn họ chia tay trong không vui, ai mà biết được cái tên này tìm cậu là có ý định gì, vẫn không nên gây phiền toái cho cháu trai thì hơn.
Thế là cậu bấm từ chối.
Ghi chú: Đếch cần thiết*.
*Nguyên văn là duck 不必, một loại ngôn ngữ mạng bên Trung, từ duck đọc gần giống với 大可 [Dà kě], cả câu là có thể hiểu là 大可不必 tức rất không cần thiết.
Hôm nay Phương Cảnh Hành đã cố ý đăng nhập vào buổi sáng, thấy cậu trả lời thì lập tức nhắn tin riêng.
A: Cậu đang ở đâu? Gặp nhau nói chuyện nhé.
Khương Thần giả vờ như không thấy.
Hai phút sau, tin nhắn thứ hai gửi tới.
A: Cậu có muốn đánh chuyên nghiệp không?
Ánh mắt Khương Thần khựng lại, đã hiểu.
Con hàng này lần trước đã nhìn ra thực lực của cậu, muốn lôi kéo cậu.
Cậu bèn trả lời: Nếu như anh muốn mời tôi vào câu lạc bộ thì không cần nói nữa.
A: Cậu đã kí với nhà khác rồi?
Khương Thần trả lời không, thấy đối phương lại hỏi thì cảm thấy hơi bực bội, ngay cả chính cậu cũng không biết khi nào mới có thể đi đánh giải, bèn đáp qua loa: Chúng ta buông tha cho nhau đi, có duyên thì khi mở server lại gặp.
A: Được, hôm đó mở tổng cộng mười server, cậu vào cái nào?
Phương Cảnh Hành nhấn gửi, một nhắc nhở lập tức hiện ra.
– — Đối phương đã block bạn.
Phương Cảnh Hành: “…”
Trong một khoảnh khắc Phương Cảnh Hành chỉ muốn đè tên nhãi này ra đất đập cho một trận.
Anh không cam lòng cứ bỏ lỡ như vậy, bèn chạy khắp nơi tìm người, tiếc là quá đen, cho đến khi Phong Ấn Sư offline cũng không tìm được.
12 giờ đêm, bản beta đóng cửa.
Một khoảng thời gian sau đó, công ty game sẽ tổng hợp phản hồi của người chơi, tiến hành điều chỉnh và chạy thử.
Từ đầu mùa hè đến cuối mùa hè, Khương Thần được nuôi ăn ngon uống sướng suốt ba tháng, cuối cùng cũng nuôi ra được thịt, bèn đi tìm nhân viên của tổ nghiên cứu, muốn đàm phán.
Kết quả vừa mở cửa, cậu đã nhận được một món quà.
Người của tổ nghiên cứu đứng bên ngoài, tươi cười đưa cái hộp trong tay cho cậu, phía trên là logo trò chơi quen thuộc.
Khương Thần thoáng giật mình, nhận lấy: “Tôi có thể chơi thỏa thích?”
“…” Đám người trăm miệng một lời: “Không được!”
Có điều thời gian chơi được kéo dài hơn một chút, nhưng không được phép thức đêm.
Khương Thần cò kè mặc cả với bọn họ một hồi, sau đó thỏa mãn ôm hộp vào phòng.
Một tuần lễ chớp mắt đã qua, hôm đó Khương Thần ăn sáng xong đã đeo kính lên, bắt đầu đợi đếm ngược.
Ngày mùng 5 tháng 9, 9:00 sáng.
Du Mộng phiên bản thực tế ảo, chính thức mở server..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!