ÔNG XÃ CUỒNG HÔN
Chương 54
“Anh hai…chị dâu nhỏ…”
Lục Căn từ ngoài bước vào, miệng ríu rít như con chim sáo.
Cô cùng anh đang ăn sáng, nghe thấy tiếng của Lục Căn thì nhìn nhau.
Cô khẽ nói.
“Mới sáng ra…hắn đến làm gì vậy?”
Anh chán nản lắc đầu.
“Chắc chắn là vì em!”
“Vì em?”
Tại sao lại vì cô? Lục Căn và cô có liên quan gì…tại sao lại vì cô chứ!
Anh gật đầu, ăn nốt miếng thịt trong dĩa rồi nói.
“Nó mến em…từ khi biết em trở lại thì lúc nào cũng đến…nhưng đều bị anh đuổi về!”
Nghe xong cô à một tiếng rồi che miệng cười, cô còn nhớ lúc bị mất trí nhớ có lần cô và anh đang ngồi ngoài sân thì Lục Căn đến anh lúc đó tức giận liền đuổi ra khỏi nhà không thương tiếc.
Đúng lúc đó Lục Căn bước vào, trên tay sách theo một cái túi đồ. Hắn nhìn cô cười đến tít hai mắt lại.
“Chị dâu nhỏ…lần này được gặp chị rồi…hắc hắc…em có mang gà hầm đến cho chị đây! Ngon lắm đó…”
Cô ngửi ngửi, mùi gà hầm thơm phức bay vào mũi, cô liền vội vàng chụp lấy túi đồ.
“Gà hầm à?Mẹ nấu phải không? Đưa đây nào…”
Lục Căn méo mặt, chụp lại túi gà hầm rồi ôm vào người, nhìn cô mà rưng rưng nước mắt.
“Chị ham ăn vậy? Sao chị lại để ý mỗi con gà đã thịt nát xương tan mà không quan tâm đến cái con người xinh xắn đang đứng đây…Em đúng là một người đáng thương mà…”
Cô nghiêng người về phía sau, nhìn Lục Căn bằng ánh mắt kì lạ rồi lại nhìn sang phía anh.
“Bấy lâu nay cậu ở đâu? Bệnh viện điên à? Phải không?”
Anh ngồi bên cạnh cũng gật đầu rất tán thành cái suy nghĩ của cô.
“Em nói có lý lắm…”
Lục Căn không thốt nên lời, trừng mắt nhìn hai người trước mắt cả người run lên bần bật vì tức giận, rồi hét lên.
“Hai người quá đáng lắm…”
Nói xong Lục Căn đặt thật mạnh chiếc túi gà hầm lên bàn ăn, rồi xoay người đùng đùng bỏ đi.
Cô nhìn anh bật cười rồi ngoắc tay người hầu đứng cạnh đó lại gần mình.
“Cô chạy theo nói với nhị thiếu gia tôi có mua quà cho cậu ấy…bảo quay lại lấy rồi hẳn đi…”
“Vâng ạ”
Cô hầu nhỏ chạy theo Lục Căn, thấy hắn đi nhanh vội gọi lớn.
“Nhị thiếu gia…nhị tiếu gia…chờ một chút!”
Lục Căn quát lên.
“Không cần…đừng có xin tôi tha thứ…”
“Không phải…phu nhân nói có mua quà cho nhị thiếu…bảo nhị thiếu quay lại lấy quà rồi hẳn ra về…”
Hắn lập tức dừng cước bộ, quay người 180 độ nhìn thẳng vào cô hầu.
“Là thật hả?”
“Vâng ạ!”
Lục Căn nhíu mày chần chừ không bước đi, mấy giây sau đó liền cười tươi như nắng mai chạy nhanh vào nhà.
“Chị dâu nhỏ…em biết chị vẫn nhớ em mà…hi hi…Quà của em…”
Nói xong Lục Căn chìa tay ra trước mặt cô, cười hì hì.
Anh nhìn Lục Căn rồi lạnh giọng nói.
“Ngồi xuống đi…”
Lục Căn nhìn anh rồi bước đến đặt mông xuống chiếc ghế bên cạnh cô, bỗng hắn cảm thấy có gì đó lành lạnh, như một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình. Hắn rùng mình đảo mắt nhìn sang anh rồi xua tay cười trừ, lập tức đứng dậy ngồi sang chiếc ghế đối diện hai người.
Cô che miệng cười rồi nói.
“Cậu vẫn nhát như vậy à…cơ mà lại rất đáng yêu đó, kiểu người đàn ông như cậu là để cưng chiều yêu thương…hahaha”
Lục Căn nghe vậy thì cười khúc khích.
“Hì hì…Thật sao?”
Anh nhếch môi, giọng nói bâng quơ.
“Thật cái gì! Tiểu mỹ thụ…thì tất nhiên là để cưng chiều rồi…”
Cô ôm bụng cười khi nghe anh nói ra câu đó.
“Tiểu mỹ thụ? À cũng đúng nhỉ…hahaha…”
Lục Căn mặt mày đỏ bừng, hít thở không thông, nhìn hai vợ chồng kẻ rắc muối kẻ thêm tiêu thì tức giận run lên bần bật, và cuối cùng giới hạn của sự chịu đựng cũng bùng nổ, Lục Căn đập bàn đứng dậy, trừng mắt nhìn hai người.
“Hai người thôi đi…em là thẳng…trai..à không đàn ông thẳng…kĩ thuật trên giường của em còn rất tốt….Hai người đừng hàm ngôn!”
Cô phì một tiếng rồi cắn môi cười chỉ chỉ ngón tay vào người Lục Căn nheo mắt nói.
“À…Đây là không đánh mà khai…chưa vợ mà đã mất “zin” chứ gì!”
Nghe cô nói vậy anh liền nhêch môi cười, công nhận một điều..vợ chồng anh phối hợp cũng thật ăn ý…
Lục Căn hừ mạnh quay mặt đi hờn dỗi.
Cô cười no nê mới lấy lại tinh thần nghiêm túc lên tiếng.
“Đùa tý, nào ngồi xuống đi…uống ngụm nước rồi chúng ta nói chuyện chính…”
Lục Căn vẫn quay mặt đi không trả lời. Anh thấy vậy thì lạnh giọng.
“Tự ngồi hay cần người giúp?”
Lục Căn nghe vậy thì thầm mắng, hai vợ chồng nhà này đúng là hùa nhau ức hiếp người khác…hừ 10 năm trả thù chưa muộn. Lục Căn cắn răng ngồi xuống ghế, bực bội lên tiếng.
“Trong thời gian này có người muốn hãm hại Lục Thị, tôi nhờ cậu quản lý và xử lý những việc kia giúp Lục Niêm.”
Lục Căn nhíu mày, không hiểu nhìn cô.
“Ý chị là sao? Có người muốn hại Lục Thị? mà sao anh ấy lại không tự tay xử lý… “
Anh nhàn nhạt lên tiếng.
“Tôi còn có chuyện phải làm…cậu cứ theo ý cô ấy mà làm…!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!