ÔNG XÃ CUỒNG HÔN
Chương 57
10 giờ tối.
Thời khắc quan trong cũng tới, bây giờ cô và anh cũng đã có mặt tại nơi tập kích, đáng lý ra chỉ có mình cô nhưng anh lại nằng nặc đi theo, nói là để bảo vệ cô nên bây giờ cả hai đều có mặt tại đó.
“Điểm tập kích đã phân rõ…cứ vậy mà làm, bắt đầu đi.”
Cô vừa dứt lời thì từng tốp người chia nhau đi đến nơi đã được sắp xếp, cô và những người còn lại cũng đi kiếm một nơi an toàn kín đáo để ẩn thân.
“Hy vọng sẽ giảm thiểu thương vong….Tất cả là đạn thuốc mê hết rồi chứ?”
Ngọc Lan cười hì hì nhìn cô, gật đầu.
”Dạ rồi! Em cho hẳn liều mạnh vào từng viên,đảm bảo sẽ ngủ say như chết.”
Cô ừm một tiếng rồi quay sang nhìn anh, chìa tay ra.
“Đưa súng của anh cho em!”
Anh nhìn cô rồi lấy khẩu súng bên hông đưa đến trước mặt cô.
Cô cầm lấy rồi lấy hết đạn thật trong khẩu súng ra rồi thay vào đó là những viên đạn có thuốc mê.
Anh nhìn cô chăm chú, anh cũng không ngờ rằng cô nghĩ thấu đáo đến như vậy, thật đúng là một thủ lĩnh có tài.
“Của anh đây…đạn dự phòng đây.”
Anh nhận lấy súng và đạn từ tay cô, môi mỏng nhếch lên.
Bỗng phía trước truyền đến tiếng súng nổ, rồi bắt đầu kéo vào sâu bên trong.
Lâm Vương và An Nghi dẫn đầu đám đàn em hùng hổ bước vào, bọn chúng nắm cổ một xác chết rồi kéo lê trên mặt đất rồi ném xuống nền đất.
An Nghi bước tới rồi hô to.
“Ra đây, đừng có trốn bọn này…”
“Haha…hay là sợ quá tự sát luôn rồi!”
“Lũ thua cuộc…mau ra đây!”
Cô và mọi người ở bên trong nghe vậy thì nhìn nhau, cô cười khẩy một cái rồi bước ra theo sau là anh và ba người Lôi Tử, Lôi Tân và Ngọc Lan.
“Chà chà…An Nghi, càng ngày càng lớn giọng nhỉ! Tôi đây vẫn thích An Nghi của mấy năm về trước hơn đó!”
Giọng nói của cô vang lên khiến cho An Nghi sửng người, trong giây lát không biết nên làm gì nói gì.
Lâm Vương nhìn biểu cảm của An Nghi thì nhíu mày, trầm giọng đáp lời cô.
“Bát tiểu thư cũng ở đây sao? Thật đúng là một buổi hội ngộ thú vị!”
Cô đứng đối diện bọn họ, nghe Lâm Vương nói vậy thì nhếch môi cười, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của hắn thì ngạc nhiên.
“Bảo Khánh! Tại sao lại là anh?”
Từ nảy giờ anh luôn một lòng quan sát cô,nhìn biểu hiện của cô khi nhìn thấy Lâm Vương anh có chút nghi hoặc.
“Bảo Khánh là ai?”
Lâm Vương bật cười thành tiếng, nhìn cô đầy thích thú.
“Đúng vậy! Là anh đây, Bảo Khánh của em đây. Sao bất ngờ lắm hả?”
Ngừng một lúc hắn chuyển mắt sang nhìn anh rồi nói tiếp.
“A, đây không phải là Lục Tổng sao? Thật hân hạnh khi gặp anh ở đây!”
Anh hừ lạnh, ánh mắt vẫn nhìn cô chăm chú như đang chờ câu trả lời của cô.
Lâm Vương bật cười:
“Haha…chắc Lục Tổng đang thắc mắc lắm phải không, tiện đây tôi nói cho anh biết luôn…Tôi và Bát Mạch chính là tình cũ của tôi đó, chúng tôi đã có khoảng thời gian rất vui vẻ, nhưng thật không ngờ tôi lại bị cô ấy vứt bỏ…”
Nói đến đây ánh mắt hắn chợt lóe lên chút phiền muộn, nhưng rồi lại nhanh chóng chuyển sang tức giận.
Cô nắm chặt nấm đấm nhìn Lâm Vương, khẽ gằn giọng.
“Vậy đó là lý do anh khiến công ty ba tôi phá sản? Bảo Khánh anh thật đúng là một tên đàn ông tồi tệ nhất tôi từng gặp, lúc quen tôi anh đã làm những gì, anh lén lút qua lại với nhiều cô gái khác không những vậy còn lên giường với bọn họ…anh nhìn lại mình đi, như vậy tôi không đá anh được sao? Nhưng cũng rất cảm ơn anh đã khiến gia đình tôi như vậy nhờ đó mà tôi đến được với chồng tôi…người đàn ông tốt hơn anh gấp ngàn lần!”
Anh đứng đó lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người kia thì cuộn tay thành nắm đấm, lạnh lùng nhìn Lâm Vương.
“Thật không ngờ, Lâm Tổng khốn nạn đến vậy!”
Lâm Vương tức giận đến mức run lên bần bật, nhìn anh quát.
“Anh im đi…anh thì biết gì chứ.”
Anh cười khẩy, nụ cười của anh đầy sự chế giễu,bây giờ đáp trả lời hắn anh cũng lười.
Cô chép miệng, lạnh giọng nói.
“Anh mới nên im lặng…À quên mất, An Nghi gặp chị mà không chào sao? Em thật là thất lễ đó!”
An Nghi từ lúc thấy cô thì đã chôn chân tại đó, một lời cũng không nói, lại nghe thấy đoạn đối thoại của cô và Lâm Vương thì bất ngờ lặng im.
An Nghi nuốt nước bọt, nhìn cô.
“Chị…chị…hai!”
“Sao vậy? Không nói nên lời a?” Cô cười cười nhìn An Nghi bằng ánh mắt “thâm tình.”
Ngọc Lan thấy An Nghi lên tiếng thì gắt lên.
“An Nghi, cô còn dám gọi một tiếng “Chị hai” sao? Cô đúng là mặt dày mà…đã dám làm ra những chuyện như vậy còn dám lên tiếng gọi chị ấy!”
An Nghi cắn môi rồi quát lên.
“Cô im đi, cô cũng đâu hơn gì tôi mà lên tiếng…”
“Tất nhiên là hơn rồi, tôi hơn cô ở chỗ một lòng trung thành với chị hai.”
Lâm Vương vỗ tay bật cười:
“Haha…ngưng cái trò vạch mặt nhau đi, bây giờ thì bỏ súng xuống rồi đầu hàng đi…tôi không thích phải đổ máu ở nơi này!”
“Hừ…ai thắng ai thùa còn chưa biết.”
Cô nhìn Lâm Vương nhếch môi, tay mân mê khẩu súng, rồi đột nhiên nâng lên hướng khẩu súng nhấm thẳng vào một khóc khuất đằng sau bọn họ.
“Đoàng”
Tiếng tên kia từ trong góc tối ngã xuống vang lên, cô thổi nhẹ ống súng, khinh bỉ nhìn bọn người Lâm Vương.
“Bắn lén là không tốt đâu!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!