ÔNG XÃ CUỒNG HÔN - Chương 58
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


ÔNG XÃ CUỒNG HÔN


Chương 58


“Ha! Đàn em của tôi thật kém…Bát Mạch thật tinh mắt không hổ là thủ lĩnh KVC”

Lâm Vương cười xều xòa với cô.

Bỗng từng tốp người áo đen ùa vào bên trong chổ cô đứng, bọn họ nhấm thẳng vào từng người bên cô mà nổ súng.

Tiếng súng hai bên vang lên phá tan không khí yên tĩnh lúc nảy giờ. Cô nhanh chân trốn sau bức tường liên tục nhả đạn về đối phương.

Những tiếng “đoàng…đoàng” nghe thật ghê tai, cô hít thở thật mạnh, nhìn từng thuộc hạ của mình ngã xuống mà khó chịu trong lòng. Bên chúng sử dụng đạn thật còn bên cô đã thay bằng đạn thuốc mê, như vậy bên cô cũng sẽ rất là thất thế.

“Hừ, đáng ra nên để đạn thật…mẹ nó.”

Ngọc Lan núp kế bên cô, nghe thấy những lời cô nói thì khẽ giọng nói.

“Đạn thật đó chị hai…thật ra đó là loại đạn em mới chế tạo ra nhìn thì nghĩ sẽ rất an toàn không gây thương tích nhưng thật ra nó còn lợi hại hơn đạn bình thường…”

Cô vừa nổ súng vừa liếc sang Ngọc Lan, vẻ mặt rất kinh hỉ.

“Vậy em nói dối chị?”

“Chị quá tốt bụng…nhưng em thì không! Bọn chúng không đáng được sống!” 

Có lẽ cô đã suy nghĩ cho những kẻ phản bội mình quá nhiều, giờ thì đỡ áy náy với những người vì cô mà ngã xuống rồi. Hừ, bây giờ thì cô sẽ giết sạch bọn chúng. 

Hai bên liên tục nổ súng, Lâm Vương nhấm thẳng vào mi tâm của anh mà nhả đạn.

Bỗng một tiếng hét vang lên “Lục Niêm cẩn thận!” , tiếp đó Nhã Nhu chạy đến chổ anh chỉ trong tích tắt cơ thể đó ngã xuống, máu từ vết bắn chảy ra thấm ướt cả vạt áo.

Mọi người nhất thời chấn động, cô thấy một màn kia thì trừng mắt ngạc nhiên rồi lên đạn bắn vào chính giữa trán của Lâm Vương.

Anh chạy đến chổ của Nhã Nhu, lần đầu tiên ôm cô vào lòng.

“Cô có sao không?”

Nhã Nhu khẽ cười yếu ớt, nhìn anh, giọng thều thào

“Lục Niêm…được chết…trong vòng tay của…anh…là em…mãn nguyện lắm rồi…coi như em trả ơn cứu mạng của anh…”

Anh nhíu mày, lạnh giọng nói.

“Đừng nói nữa, tôi đưa cô đến bệnh viện!”

Nhã Nhu lắc đầu.

“Không…không…Khụ khụ..không kịp nữa rồi…”

Cô bước đến, thẫn thờ nhìn Nhã Nhu nằm đó.

Nhã Nhu thấy cô thì cười yếu ớt, đưa tay về phía cô.

“Bát…Bát Mạch…thật xin…lỗi cô…tôi có lỗi với cô…cô là một người rất tốt…Khụ…kiếp sau…kiếp sau cô có thể….làm bạn với tôi chứ.!”

Cô quỳ xuống bên cạnh Nhã Nhu nắm lấy bàn tay cô ấy, nước mắt rơi xuống.

“Cô đừng nói vậy, tôi còn chưa tính sổ với cô…sao cô lại chết được.”

Nhã Nhu cười nhẹ, nụ cười ấy đẹp biết bao, hai mắt cô từ từ khép lại nơi đó một giọt nước mắt rơi xuống chảy dọc theo gò má, cánh tay từ từ buông lỏng rồi rơi xuống mặt đất.

Cô che miệng nhưng cũng không thể ngăn tiếng khóc phát ra được, nước mắt chảy nhiều hơn, nhìn cơ thể Nhã Nhu mà thương xót, cô nắm chặt bàn tay ấy, nghẹn ngào nói.

“Nhã Nhu…kiếp sau chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau!”

[…]

Ngày hôm đó, hai bên thiệt hại nặng nề người chết vô số, Lâm Vương bị cô bắn chết sau khi hắn bắn vào Nhã Nhu, còn An Nghi thì cũng bị Ngọc Lan bắn chết sau đó.

Ngày hôm đó trời cũng đổ cơn mưa lớn, rửa trôi những vết máu. 

Cũng đã 3 tháng kể từ đêm xảy ra trận nổ súng, cô cầm bó hoa hồng trắng đứng trước ngôi mộ còn mới, nở nụ cười nhẹ.

“Nhã Nhu…tôi đến thăm cô đây!”

“Nhã Nhu…Tôi nghe Nhã Nhi nói…cô thích hoa hồng trắng! Cô xem…tôi đem đến cho cô này…đẹp lắm phải không?”

“Ở dưới đó, cô có bạn không? Hay là rất cô đơn!”

Nước mắt cô lại rơi xuống chảy dài trên gò má, cô đưa tay gạt đi giọt nước mắt, vội cười nói.

“Trễ rồi…tôi về đây! Ngày khác tôi lại đến thăm cô! Cảm ơn…vì đã đỡ cho Lục Niêm viên đạn ấy!”

Nói xong cô đặt bó bông hồng trắng trước mộ Nhã Nhu  rồi quay người rời đi, bỗng một làn gió thổi qua, hình ảnh một cô gái thoát ẩn thoát hiện trước bia mộ nhìn theo bóng lưng cô, cô ấy cười rất tươi.

“Bát Mạch, tôi sống rất tốt…cô đừng lo!”

Tình yêu không cần được ở bên người mình yêu, được hy sinh vì người đó, nhìn họ hạnh phúc cũng đủ mãn nguyện rồi. 

[….]

5 năm sau.

“Này…Tiểu Ngao, con đừng chạy lung tung nữa…ngồi yên một chổ đi!”

Tiểu Ngao cười tít hai mắt, lè lưỡi nhìn cô.

“Ngao muốn chạy…chạy để giảm béo!”

Cô một  tay ôm đưa con thứ hai của mình một tay vỗ trán, nhìn đứa con trai 4 tuổi mập như heo của mình khẽ nói.

“Con biết cách gì hay nhất để giảm béo không?”

“Cách gì…cách gì ạ?”

Cô nở nụ cười duyên dáng.

“Một ngày chỉ được ăn ba bữa…mỗi bữa ba bát cơm…không ăn vặt, gà rán, sữa, trái cây, bánh kẹo đều không được ăn nhiều.”

Tiểu  Ngao nhăn mặt, không chạy nữa mà ngồi xuống ghế, đưa tay vuốt cầm như ông cụ nọn trầm mặc suy nghĩ một lúc rồi phán.

“Vậy không giảm béo nữa…ăn vẫn tốt hơn, béo đẹp, béo xinh, béo lung linh như ông cố nội..béo muôn năm.”

Cô bất lực, một lời cũng không nói nên, nhìn nhìn xuống tiểu mỹ nữ trong lòng mình.

“Tiểu Nhiễm…sau này đừng giống anh hai con nhé…tính tự luyến thật giọng chú Căn.”

“Ai nhắc Căn vậy có Căn đây!”

Lục Căn đi cùng với anh từ bên ngoài bước vào cười tít hai mắt, trên tay còn xách một đống bánh kẹo.

Cô nhìn đống bánh kẹo mà thở dài, khẽ gắt.

“Cậu nhìn tiểu Ngao đi, không khác gì con lợn…vậy mà cậu còn mua mấy thứ này nữa à!”

Lục Căn đặt mấy túi bánh kẹo lên trên bàn, đảo mắt nhìn sang tiểu Ngao.

“Rất đáng yêu mà…”

“Ừ, rất đáng yêu…cậu biết nó nói sao không?”

Lục Căn ngồi xuống ghế ánh mắt tò mò.

“Nó nói sao ạ?”

“Béo đẹp, béo xinh, béo lung linh như ông cố nội…béo muôn năm.”

Lục Căn nghe xong thì cười ha hả, vỗ  vai tiểu Ngao tán thưởng.

“Cháu trai của chú thật giỏi…”

Anh cũng bật cười, rồi bước đến cạnh cô đưa tay chọc chọc vào má của tiểu Nhiễm.

“Con gái hôm nay thế nào? Có quậy phá mẹ con không?”

Cô cười cười trao tiểu Nhiễm cho anh, rồi nói.

“Nó ngoan lắm…ngoan hơn cả Tiểu Ngao lúc bé luôn đấy!”

Tiểu Ngao nghe vậy thì nhảy dựng lên, chống nạnh nhìn cô chu môi.

“Tiểu Ngao ngoan…tiểu Nhiễm làm sao ngoan bằng tiểu Ngao.”

“Còn nhìn lại mình đi…nếu con nghe lời thì đâu mập đến như vậy, rồi cũng béo phì cho mà xem!”

Cái miệng nhỏ bắt đầu cải lại.

“Tại chú Căn…chú ấy dụ dỗ con…tại chú ấy!”

Lục Căn bị điểm chỉ thì giật mình, tiếp đó một lớn một nhỏ bắt đầu đổ lỗi cho nhau làm náo loạn cả căn nhà.

Anh với cô không thèm ở đó nữa mà bế tiểu Nhiễm lên phòng.

“Anh xem…tiểu Ngao có phải giống ai?”

Anh cười đáp.

“Tất nhiên là giống em rồi…anh nào có hư như nó!”

Cô bĩu môi, nhìn anh, đặt tiểu Nhiễm đang ngủ say vào trong nôi rồi lắc nhẹ. 

“Cuối cùng chúng ta cũng có được hạnh phúc của mình…”

Anh bước đến ôm cô vào lòng, cảm hai cùng hướng mắt nhìn tiểu Nhiễm trong nôi nỡ nụ cười hạnh phúc. Sóng gió đã qua, cho dù phía trước còn khó khăn gì đi nữa chỉ cần chúng ta ở cạnh nhau đều sẽ vượt qua.

[End]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN