Gả Cho Anh Rể - Phần 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1803


Gả Cho Anh Rể


Phần 6


Trợ lý của Thế Thịnh đến rất đúng lúc, ngay thời điểm một đấu bốn căng thẳng thì cậu ấy lại đến đưa mặt nạ cho Đồng Đồng. Nhìn thấy trợ lý cấp cao được tuyển chọn từ Mỹ xuất hiện, cậu Ba bình thường cao lãnh cũng phải khách sáo vài phần. Vị trợ lý này thân phận cũng không phải bình thường, là con trai út của tập đoàn đa quốc gia, quy mô không hề thua kém Hoàng Vương.
Cậu Ba trước giờ luôn muốn chiêu mộ cậu ta về làm cho Hoàng Vương, nhưng anh chàng này lại vô cùng trung thành với Thế Thịnh. Tiền bạc đối với cậu ta không quan trọng, quyền lực lại càng không thiếu, dù có làm cách nào cũng không mua chuộc con người này được. Còn lý do vì sao con trai út của một tập đoàn lớn lại chịu làm trợ lý ở một công ty vừa mới thành lập thì lại là một câu chuyện bí ẩn. Hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, nhưng người trong cuộc không hé miệng nửa lời, người ngoài như bọn họ có muốn cũng không bao giờ rõ ràng được nguyên nhân.
Trợ lý Tường sau khi chào hỏi mọi người, anh nâng bước đi đến trước mặt Đồng Đồng, đưa đến cho cô một túi to màu hồng, anh kính cẩn truyền lời lại:
– Cô Đồng Đồng, đây là đồ Hoàng tổng đưa đến cho cô. Anh ấy nhờ tôi nhắn lại với cô, ngài ấy muốn cô nghỉ ngơi thật tốt. Nếu rảnh có thể đến thăm Mèo, ngài ấy đã dặn dò người huấn luyện trông chừng rồi, tuyệt đối an toàn, cô có thể yên tâm.
Đồng Đồng hơi ngẩn người, cô không biết trợ lý Tường, đây là lần đầu tiên gặp mặt, không tránh khỏi có chút ngạc nhiên. Đồng Đồng nhận lấy túi màu hồng từ tay trợ lý Tường, ngại ngùng nói lời cảm ơn:
– Cảm ơn anh, tôi làm phiền anh quá.
– Không có gì, đây cũng là một phần công việc của tôi, cô Đồng không cần ngại.
Dừng vài giây, anh lại nói:
– Tôi coi như hoàn thành việc được giao, cô Đồng nghỉ ngơi sớm, tôi phải về lại công ty, buổi chiều còn rất nhiều việc phải làm.
– À được được, phiền anh quá, tôi tiễn anh.
– Không cần đâu, cô Đồng đừng khách sáo.
Trợ lý Tường chào tạm biệt mọi người, lời nói chuẩn mực, hành động dứt khoát, không để cho mọi người nói thêm lời khách sáo nào khác thì đã vội nhanh chóng rời đi.
Cậu Ba nhìn theo bóng lưng của trợ lý Tường khuất dần sau cánh cửa, anh có chút tiếc nuối, cũng có chút bất lực. Một người đầy năng lực như trợ lý Tường mà lại chôn chân ở công ty của Thế Thịnh, thật là lãng phí nhân tài mà.
Trong lúc Đồng Đồng còn đang tò mò về túi to trên tay thì Quỳnh Hoa ngồi ở ghế kia mặt mũi đã nhăn nhó đến méo xệch. Cô ta vừa tức giận vừa ganh tị, vốn dĩ đã chẳng yêu thích gì Đồng Đồng, giờ lại càng ghét bỏ hơn nữa. Vì lý do gì mà Đồng Đồng được Thế Thịnh mua đồ tặng, còn cô ta thì không được? Trợ lý Tường chưa bao giờ khách khí với cô ta như vậy, vậy mà đứng trước mặt Đồng Đồng thì lại tỏ ra tốt tính đến thế? Rốt cuộc trong cái túi to kia là gì vậy hả?
Quỳnh Hoa không cam lòng, cô thật sự không cam lòng!
Đồng Đồng khách sáo nói thêm vài câu rồi khoan thai đi lên phòng, không để tâm đến mấy người phụ nữ đang trợn mắt nhìn cô. Lần này giáp mặt trực diện, cô không bị bẽ mặt là tốt rồi, không cần dai dẳng hơn thua với bọn họ làm gì.
Duy Hiển đột nhiên có cuộc gọi quan trọng nên ra ngoài nghe, trong phòng lúc này chỉ còn lại bốn người phụ nữ chung một chí tuyến. Biết Quỳnh Hoa bẽ mặt, vú Phương vội an ủi:
– Cô Hoa đừng để ý đến cô Đồng đó làm gì, mạnh mồm mạnh miệng vậy thôi chứ tôi thấy không làm nên trò nên trống gì đâu. Cái túi to to kia… tôi nghĩ chắc là cô ta cố tình kêu cậu Hai đem về để loè thiên hạ, chứ cậu Hai yêu thương gì cô ta? Tại cô Hoa không biết, cái bữa mà cô ả đến đây van xin, chính miệng cậu Hai nói… cậu chỉ là muốn chơi qua đường mà thôi.
Bà Hai vốn quý Quỳnh Hoa vì cô chịu nghe lời, cỡ nào cũng không muốn buông bỏ con cờ tốt đã dưỡng từ lâu này được. Sợ cô ta nghĩ quẩn mà bỏ cuộc, bà liền cất giọng trấn an:
– Con bé này, sao lại quan tâm đến cái loại tôm không ra tôm, tép không ra tép đó chứ? Con với nó khác xa nhau một trời một vực, tức giận làm chi cho mau già, nghe bác.
Quỳnh Hoa thỉu não than thở trách móc:
– Nhưng bác thấy cô ta không, chưa gì đã ra oai với con như vậy rồi. Mà bác trai nhà mình còn muốn cô ta sinh con cho anh Thịnh nữa. Chỉ cần cô ta sinh được con trai, vậy chẳng phải có thể trèo lên cái ghế mợ Hai rồi hay sao?
Nói đoạn, Quỳnh Hoa chợt lo sợ nhìn bà Hai:
– Bác gái, cô ta mà làm mợ Hai nhà này, cô ta chắc chắn không để cho bác được yên đâu. Bác thấy thái độ của cô ta không, ngạo mạn không coi ai ra gì. Cô ta mà sinh được con trai… con không dám nghĩ… không dám nghĩ…
Bà Hai nghe Quỳnh Hoa rỉ tai, chân mày càng lúc càng cau chặt lại. Bà tất nhiên biết rõ, nếu để Đồng Đồng ngồi lên cái ghế mợ Hai thì hậu quả của bà sẽ như thế nào. Nhưng bà cũng không tin là cô sẽ ngồi lên được cái ghế mợ Hai một cách dễ dàng, chỉ với vài món võ mèo cào của cô, không đủ ăn thua với bà.
Suy nghĩ đâu đó rõ ràng, bà Hai có vẻ bình tâm hơn, liền lên tiếng trấn an cảm xúc của Quỳnh Hoa.
– Hoa, con bình tĩnh đã, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, cô Đồng đó không làm nên chuyện gì to tát được. Bác vẫn còn sống, mà một khi bác còn thở, còn ở nhà họ Hoàng, vậy thì đừng mong con nhỏ đó được sống tốt. Con yên tâm.
Quỳnh Hoa nhìn nụ cười lạnh trên mặt bà Sương, cô nhất thời thông suốt ra được vài chuyện. Sao cô lại thiếu lòng tin vào bác gái như vậy nhỉ?
Bà ấy là ai?
Chính là vợ sau của bác Nghĩa. Nhưng người vợ sau này lại có thể danh chính ngôn thuận ngồi lên được cái ghế chủ mẫu của nhà họ Hoàng. Lại còn được đăng ký kết hôn với bác trai, điều mà dì Miên không thể làm được dù có sinh ra Thế Thịnh trước. Cô được một người phụ nữ cao tay như vậy chống lưng thì còn sợ gì nữa? Một cái tên Lê Đồng thì làm được gì? Cuối cùng rồi cũng giống với Lê Mộc mà thôi, thê thảm ê chề đến không thể ngóc đầu lên được.
Cô theo chân Thế Thịnh đã rất lâu, cô không tin là anh lại đi thích con ả kia thay vì yêu thích cô. Chị gái của cô ta cấm sừng anh, cô ta đến nhà anh chỉ để làm người thay thế. Một người thấp hèn như vậy, thật không xứng với anh, cũng không đáng để anh yêu thương. Thế Thịnh chỉ có thể thuộc về cô, thuộc về Quỳnh Hoa cô mà thôi!
Kim Trúc ngồi bên cạnh Quỳnh Hoa, cô nhìn thấy biểu cảm phấn khích không biết tiết chế của cô ta mà cảm thấy khinh thường trong lòng. Cô không thích Đồng Đồng nhưng cũng không có nghĩa là cô thích Quỳnh Hoa. Đối với cô, ngoài Duy Hiển và anh em cùng một mẹ sinh ra của anh, cô không thể thích được bất cứ anh chị em nào khác. Cô gả cho Duy Hiển làm vợ anh, điều đầu tiên cô được mẹ dạy là không thể yêu thương và thật lòng với vợ của Thế Thịnh, chị dâu tương lai của cô. Dù cô gái nào làm vợ của anh ta thì cô cũng không thể yêu thương và thân thiết được. Cô biết lý do vì sao mẹ chồng cô thích Quỳnh Hoa, bà chẳng qua là đang lợi dụng cô ta mà thôi. Mẹ chồng cô ấy à, làm sao có thể yêu thích được vợ của Thế Thịnh, bà ghét còn không kịp nữa là. Cô nàng Quỳnh Hoa này cứ luôn tưởng rằng mình thông minh, nhưng ngược lại cô thấy cô ta chẳng thông minh một tẹo nào cả.
Ba con người, ba suy nghĩ khác nhau, ai cũng mang trong mình suy tính cùng dã tâm thật lớn. Cũng chẳng biết ai lợi dụng ai, ai bị ai lợi dụng, nhưng trước mắt có thể thấy được, sóng ngầm của nhà họ Hoàng đã dần dần nổi lên rồi…
___________________
Đồng Đồng đi lên phòng, cô nghiên cứu túi to to mà trợ lý Tường vừa đưa đến. Lúc mở túi ra xem, cô vô cùng ngạc nhiên vì trong này có rất nhiều loại mặt nạ dưỡng da. Nào là mặt nạ mắt, mặt nạ môi, mặt nạ dưỡng trắng, cấp ẩm,… đủ thể loại. Cô nhất thời hoa mắt, không biết lý do vì sao Thế Thịnh lại mua cho cô nhiều mỹ phẩm như vậy. Chả nhẽ da mặt của cô không đẹp? Anh không thích?
Cô chạy nhanh đến gương, hết véo má rồi đến kéo mũi, mặt nhăn mày nhó, soi gương cả buổi vẫn không thấy da mặt mình có vấn đề ở chỗ nào. Da cô từ bé đến giờ không xấu, ngược lại còn rất trắng và khỏe, hoàn toàn thừa hưởng hết gen tốt của mẹ cô. Mặc dù thời gian này trông cô có hơi uể oải thiếu sức sống nhưng cũng đâu đến nổi nào, sao anh ấy lại tặng một đống mặt nạ cho cô vậy nhỉ?
Đang còn ngờ vực đủ thứ thì đột nhiên có điện thoại gọi đến, là Thế Thịnh gọi cho cô, cô nhanh chóng nghe máy.
– Em có hay sử dụng những hiệu dưỡng da đó không? Tôi không biết em hay dùng loại nào nên nói với trợ lý mua loại tốt nhất. Nếu cái nào em không dùng được thì cứ bỏ ra, đừng dùng lung tung cùng lúc nhiều loại, tôi nghe nói là dễ bị kích ứng gì gì đó.
Cô nhìn một đống mặt nạ trên giường, rầu rĩ hỏi anh:
– Ở đây có rất nhiều loại, em thật sự không dùng hết, có thể trả lại không?
– Trả lại làm gì, không dùng được thì để đó, hoặc tặng cho ai đó cũng được mà. Chủ yếu tôi mua cho em dùng, em đừng quan tâm đến những chuyện khác.
– Nhưng mà…
– Làm sao?
Cô cắn môi, nhăn nhó hỏi anh:
– Anh thấy da mặt em không tốt à? Tệ đến mức phải dùng dưỡng da nhiều đến thế này á?
Đầu dây bên kia thoáng im lặng, cô nghe được tiếng cười khẽ từ anh.
– Chủ yếu là dưỡng mắt, em không thấy tôi còn mua cả thuốc nhỏ mắt cho em à? Lại nghĩ linh tinh? Truớc kia em cũng hay nghĩ lung tung vớ vẩn như vậy, lớn rồi mà vẫn không bỏ được cái tính này à?
Cô há hốc mồm, hóa ra là anh quan tâm đến mắt của cô chứ không phải vì da cô xấu. Hiểu ra, cô liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa xốc xốc mớ mặt nạ vừa nói:
– Nhưng mắt em tốt mà.
– Ừ, là tôi thấy em khóc nhiều, sợ mắt em bị sưng nên mới mua mặt nạ với thuốc nhỏ mắt cho em.
Cô ngẩn người, trong lòng như nở hoa, ngây ngốc một chốc rồi lại cười như nông dân được mùa. Cô không nghĩ là anh lại quan tâm đến cô như vậy, quan tâm đến cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất, ôi!
Cô cười tủm tỉm, ngã ra giường, đè lên đống dưỡng da, dịu giọng trả lời anh:
– Vậy á… vậy thì cảm ơn anh nhiều nhiều.
Anh cười cười:
– Phải cảm ơn tôi như vậy mới được hả Đồng Đồng? Tôi không biết là em lại khách sáo như vậy, trước kia toàn cướp cạn đồ trên tay tôi…
– Ấy, anh đừng nhắc lại chuyện cũ, trước kia em trẻ người non dạ mà.
– Biết vậy thì tốt. Em về nhà rồi thì ngủ trưa đi, để ý sức khỏe một chút, uống thêm thuốc bổ mà bác sĩ kê, đừng lười, tôi sẽ kiểm tra.
– Vâng ạ, nhớ rõ ạ.
– Ừm, tôi làm việc, chiều về gặp em sau.
Anh tắt máy, cô bắt đầu lăn lộn trên giường, cảm giác tim đập rộn ràng như lúc mới yêu. Anh đúng là chưa bao giờ làm cô thất vọng, vẫn luôn chu đáo và quan tâm cô như vậy.
Aaaaaaa! Thật là thích quá đi!
______________________
Bữa cơm chiều hôm đó, Quỳnh Hoa ở lại dùng cơm cùng mọi người, bà Hai còn giả vờ diễn một tuồng kịch lôi kéo Quỳnh Hoa ở lại chơi vài hôm. Bà nói với mọi người là muốn cô ta ở lại phụ giúp bà ấy trong chuyện chuẩn bị đám cưới cho cậu Ba. Lý do hết sức hợp tình hợp lý, không ai có thể bắt bẻ được. Mà thật ra cũng không có ai bắt bẻ, vốn dĩ chuyện Quỳnh Hoa đến làm khách ở nhà họ Hoàng là chuyện quá đỗi thường tình, mọi người cũng đã quen.
Đồng Đồng cũng không quan tâm đến chuyện của bọn họ, cô chuyên tâm vào việc ăn cơm của mình, không xen vào cuộc trò chuyện của bất cứ ai. Thi thoảng cô sẽ gắp thức ăn cho dì Miên, hai người gắp thức ăn qua lại, hiểu ý mà lặng lẽ dùng cơm.
Bữa tối ăn được một nửa thì Thế Thịnh về, anh không lên phòng thay quần áo mà ngồi xuống dùng cơm cùng mọi người. Vị trí ghế ngồi của anh sẽ là bên trái, bên cạnh ông chủ Hoàng. Nhưng thường ngày anh rất ít khi nào ăn cơm ở nhà nên vị trí đó thường là bà Hai ngồi hoặc là Duy Hiển ngồi. Thế Thịnh cũng không quan tâm lắm đến vị trí ngồi ở đâu, nhưng Duy Hiển thì lại khác. Anh ta biết Thế Thịnh về nhưng vẫn không có ý định nhường chỗ, ngược lại vẫn ung dung dùng cơm, xem như không có chuyện xảy ra.
Dì Miên rất không hài lòng với chuyện này, dì cả đời không màn địa vị danh lợi, nhưng dì luôn có một thứ tâm niệm và rất cố chấp, đó chính là con trai của dì, Thế Thịnh. Dì biết Duy Hiển luôn muốn hơn thua với Thế Thịnh nhưng dì không nghĩ là đến cả việc nhỏ nhặt thế này mà cậu ta cũng muốn hơn thua. Đúng thật là được nuông chiều đến không còn biết phép tắc cơ bản là như thế nào.
Biết mẹ mình không vui chuyện gì, Thế Thịnh khẽ liếc mắt nhìn về phía Duy Hiển, thấy cậu ta vẫn ung dung dùng cơm, anh nhàn nhạt cất giọng, không hề kiên dè ai.
– Con về trễ, ngồi ở đâu cũng được, mẹ ăn thêm đi.
Lời nói nhẹ nhàng nhưng khiến cho vài người nhíu mày sượng mặt. Ông chủ Hoàng ngồi ở giữa, không nhịn được mà liếc mắt nhìn Duy Hiển. Nhà họ Hoàng không giống như những gia đình bình thường khác, quy tắc gia quy nhiều hơn gấp bội, việc đi đứng, ăn uống, nói chuyện, lễ nghi giao tiếp cơ bản đều được dạy dỗ từ bé. Trước kia ông nội Hoàng còn sống, quy tắc được đặt ra còn nhiều hơn, không thoải mái được như bây giờ. Nhưng cũng không thể vì xã hội hiện đại mà ông chủ Hoàng quên đi những quy tắc của tổ tiên để lại. Nếu ông mà quên, các cụ các lão trong dòng tộc sẽ có dịp mà khiển trách, lúc đó sẽ lải nhải bên tai ông, vô cùng phiền phức.
Duy Hiển biết ba mình không vui, anh cũng không muốn chuốc khó chịu vào người, liền lên tiếng hoà giải trước:
– Không biết anh Hai về sớm, lần sau sẽ chừa chỗ cho anh.
Thế Thịnh cầm đũa gắp một ít rau xào, anh nâng nhẹ mí mắt, nhàn nhạt trả lời:
– Không quan trọng chỗ ngồi, không cần phiền phức như vậy. Chú thích thì cứ ngồi, anh không dành chỗ ngồi với chú.
Duy Hiển siết chặt tay, nụ cười gượng gạo:
– Vai vế khác nhau mà anh.
Thế Thịnh phất tay, tỏ ý không quan tâm:
– Tùy chú.
Đồng Đồng im lặng theo dõi sự việc, cô như có dịp mở mang tầm mắt, chưa bao giờ cảm thấy việc ăn cơm lại nặng mùi vị chiến trường đến như vậy. Trước giờ cô nghe đồn nhiều về “hào môn” thế này thế kia, cũng có chút tin tưởng sẽ đấu đá kịch liệt. Ấy vậy mà cô không nghĩ sẽ kịch liệt đến mức này. Thịnh của cô cao tay thật, xét về khí thế rõ ràng ăn đứt cậu Ba một bậc nha.
Sau màn đối đáp của anh em bọn họ, bữa cơm lại tiếp tục diễn ra, chỉ là không còn náo nhiệt như khi nãy nữa. Chẳng qua là có người vẫn cố bắt chuyện để nói, mục đích muốn dành sự chú ý của Thế Thịnh. Vậy mà anh lại không quan tâm đến, ngoài chuyện ăn cơm thì cũng chỉ có ăn cơm, không để ý đến bất kỳ ai.
Ăn cơm tối xong, ai về phòng nấy, Đồng Đồng ăn hơi nhiều nên đi dạo trong vườn nhà một lát cho dễ tiêu. Lúc cô vào lại trong nhà, vô tình bắt gặp đôi “kim đồng ngọc nữ” đang nói chuyện gì đó với nhau. May là bọn họ không thấy cô nên cô liền nấp vào một bên, nghe lén thử xem Quỳnh Hoa đang nói gì với Thế Thịnh.
– Anh Thịnh, chuyện lần trước em nói với anh, không biết anh thấy có được không? Em rất muốn đến làm việc ở những công ty mới như công ty anh, em…
Thế Thịnh không mặn không nhạt ngắt lời cô ta:
– Nếu em muốn vào làm thì có thể đến nộp hồ sơ xin việc, vượt qua được vòng phỏng vấn, em có thể vào làm. Công ty tôi rất ít khi có đặc cách, trừ khi là người do tôi mời về, còn ngoài ra những người khác dù là thân thích cũng sẽ không có ngoại lệ.
Quỳnh Hoa thoáng sượng mặt nhưng cô cũng không dễ dàng bỏ cuộc.
– Em muốn ứng tuyển vị trí thư ký.
Thế Thịnh nhìn cô ta, thẳng thắn trả lời:
– Tôi không tuyển thư ký, em có thể cân nhắc lại vị trí khác.
– Nhưng mà em…
– Được rồi, chuyện công việc đừng nói ở nhà. Nếu em muốn xin vào làm thì đến liên hệ với phòng nhân sự, tôi sẽ không nâng đỡ cho người quen.
Quỳnh Hoa biết rõ tính tình cứng rắn này của anh, mặc dù có chút giận nhưng cô cũng không đến mức hờn dỗi giống trẻ con. Biết anh không thích nói chuyện công việc, cô liền chuyển sang chủ đề khác, lần này là nói về Đồng Đồng.
– Chuyện của Lê Đồng, anh định để vậy thật à?
Thế Thịnh nhìn ra phía cửa, anh biết có người đang nấp ở đằng kia, nhìn góc áo màu trắng, anh cơ hồ đoán được là cô. Biết cô nghe lén, anh chỉ thấy buồn cười, cũng không vạch trần cô.
– Ừm, tạm thời cứ để như vậy.
Nghe anh nói như thế, Quỳnh Hoa như mở cờ trong bụng. Cô là đang nghĩ, anh nói như thế thì đồng nghĩa với việc anh chắc chắn không ưa gì Đồng Đồng kia rồi. Nếu đúng là như vậy thì cô cũng đỡ lo hơn được một chút.
– Nhưng mà em thấy Lê Đồng này đến đây rõ ràng là có mục đích, chị gái cô ta làm ra chuyện như vậy với anh, em không nghĩ là cô ta vẫn toàn tâm toàn ý ở bên cạnh anh đâu. Anh Thịnh, anh cẩn thận một chút, lòng người khó đoán.
Đồng Đồng đứng bên ngoài nghe lén mà bĩu môi, trong lòng khinh thường cô gái tên Hoa này vô cùng. Cứ tưởng tài giỏi thế nào, hóa ra cũng là đâm bị thóc chọc bị gạo, xấu tính thật!
Thế Thịnh khẽ cau mày, anh thật sự không thích nghe người khác nói về Đồng Đồng như vậy. Cô có tốt hay là không tốt, anh tự phán đoán được, không đến lượt người ngoài phán xét cô thế này thế kia.
Mà Quỳnh Hoa bên này lại đang nghĩ là Thế Thịnh khó chịu khi nghe hiểu ý của cô ta, vẻ mặt lại càng đắc ý. Cô ta đang định nói thêm thì lại nghe Thế Thịnh lên tiếng nói trước.
– Được rồi, cô ấy thế nào tôi nhận biết được, chuyện này không liên quan đến em, sau này tôi không muốn nghe em nhắc đến việc này nữa. Em về phòng nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài một chút.
– Em đi dạo cùng anh?
– Không cần, về phòng đi.
Dưới sự lạnh nhạt của Thế Thịnh, Quỳnh Hoa không thể mặt dày đòi theo anh. Cô biết anh từ nhỏ, cũng hiểu tính anh rất lãnh bạc, vô cùng kiệm lời, đã không thích thì dù người khác có năn nỉ thế nào anh cũng sẽ không nghe theo. Mặc dù không vui nhưng cô lại rất ngoan ngoãn nghe lời. Thời gian còn dài, cô không tin là cô không làm rung động trái tim anh được.
Quỳnh Hoa đi rồi, Thế Thịnh mới bước ra ngoài. Đồng Đồng biết anh đi ra, cô cũng không có ý định chạy trốn. Cũng không phải cô muốn chất vấn anh chuyện gì, cô chỉ muốn cảm ơn anh về chuyện mặt nạ dưỡng da, lúc trưa cảm ơn trong điện thoại không đủ thành ý lắm.
Thế Thịnh bước nhanh ra cửa, anh nhìn theo góc áo lộ ra ngoài mà đưa tay ôm lấy eo cô. Đồng Đồng vì không kịp phản ứng nên ngã nhào vào người anh, hốt hoảng kêu lên một tiếng:
– Coi chừng ngã em!
Anh siết chặt lấy cô, giữ cô bên người, không để cho cô ngã. Đợi cô yên ổn đứng bên cạnh anh, anh lại khẽ véo mũi cô, cười cười, anh hỏi:
– Rình rập nghe lén hả? Tật xấu ai dạy em?
Bị bắt quả tang, cô không thể chối chỉ có thể nhăn răng cười trừ nhìn anh, cô nói:
– Em không định nghe lén đâu, là tại vì hai người nói chuyện ở trước mặt em mà.
– À, giờ còn biết già mồm như vậy?
Cô cười đến ngoác ra, anh nhịn không được cũng cười theo cô. Giữ cô dựa sát vào người, anh dìu cô đi về phía trước, vừa đi vừa trò chuyện.
– Em nghe hết rồi phải không?
Cô gật gật:
– Nghe không thiếu một chữ nào. Đúng là thanh mai trúc mã, em ganh tị chết đi được.
– Em ganh tị cái gì? Thanh mai trúc mã sao bằng được bạn gái như em?
Cô bĩu môi:
– Cũng có ai biết em là bạn gái anh đâu.
Anh rũ mắt, dịu giọng hỏi cô:
– Muốn tôi nói cho mọi người biết trước kia chúng ta đã từng quen nhau không?
– À không, không cần đâu.
– Sao vậy?
Cô cười cười, nửa thật nửa giả trả lời anh:
– Không quan trọng mà.
– Vậy là không nói?
– Ừ, không nên nói.
Dừng một lát, cô lại chuyển sang chủ đề khác, để tránh anh hỏi thêm về chuyện trước kia.
– Nhưng mà này, khi nãy cô Hoa kia hỏi anh về chuyện của em, anh nói tạm thời cứ để như vậy là thế nào? Ý anh là gì hả?
– Thì là như vậy đó, tạm thời để em ở lại đây, giống như ý của ba tôi.
– Rồi sau đó?
– Sau đó… cho em một danh phận rõ ràng.
Cô sững sờ, tim đập nhanh hơn vài nhịp. Thấy cô ngẩn người ra, anh xoa xoa tóc cô, ôn nhu cất giọng:
– Trước kia là bạn gái, bây giờ là tình nhân, sau này sẽ là vợ. Có thể bây giờ em sẽ phải chịu thiệt thòi một chút về chuyện của chị gái em, nhưng tôi dám hứa với em, tôi sẽ cho em một danh phận rõ ràng. Là để cho em được cưới hỏi vào nhà họ Hoàng trước rồi mới sinh con, chứ không phải vì sinh được con rồi mới chịu cưới em vào cửa. Tình hình hiện tại hơi bất lợi cho em, tôi không thể nào vừa mới tuyên bố bỏ vợ lại gấp gáp cưới ngay vợ khác được, mà vợ sắp cưới lại là em gái ruột của vợ trước. Tôi thì không sợ gì, mấy lão già trong tộc không quản được tôi, tôi chỉ sợ cho em, thanh danh của em không thể vì sự hấp tấp của tôi mà bị phá hỏng được.
Nói đoạn, anh lại giúp cô vén tóc, lời nói lúc này còn thoáng nghe ra được sự hối hận, xấu hổ.
– Đáng lý anh không nên nghe theo sự hối thúc của người lớn mà tùy tiện cưới vợ, đáng lý anh nên đi tìm em, dù em không yêu anh, anh cũng phải đi tìm em rồi ép em lấy anh mới đúng. Là anh không tốt, lòng dạ hẹp hòi, nghĩ một đằng nhưng làm một nẻo… bây giờ lại rước phiền phức đến cho em. Đồng Đồng, đợi anh một thời gian nữa, được không?
Cứ hễ nghe anh nói là cô lại xúc động đến đỏ hoen cả hai mắt. Cô từ trước đến giờ không có trách anh, cũng chưa từng trách anh. Anh và cô chia tay bảy năm rồi, cô có cuộc sống mới, anh cũng phải có cuộc sống mới. Trai lớn đi lấy vợ, chuyện anh lấy vợ sinh con cũng là hợp lý, điều này nằm hết trong sự dự đoán của cô, cô chưa từng dám trách anh dù chỉ là một lần. Chỉ là cô không thể ngờ được, người mà anh cưới làm vợ lại là chị gái của cô. Mà mọi chuyện còn tiến triển xa hơn ngoài tầm dự đoán của cô khi cô nghe tin chị gái cô ngoại tình, sau đó bỏ trốn cùng nhân tình ngay trong đêm.
Cô ban đầu là hâm mộ chị gái mình, đến khi nghe tin xấu của chị, cô tức giận đến thở không ra hơi. Cuối cùng lại là nửa vui nửa sầu khi được anh giữ lại nhà họ Hoàng để làm “kẻ mua vui” cho anh. Cuộc đời này có lắm lúc oan trái đến mức độ như thế, đi tám phương tứ hướng, chia lìa các kiểu, cứ tưởng cả đời này sẽ không thể ở bên cạnh nhau được nữa, hóa ra lại có nhân duyên tương ngộ kỳ cục đến như thế này.
Nếu như trước kia cô không chia tay anh, hoặc là truớc kia cô không được chú thím nhận nuôi, vậy thì có thể nào mọi chuyện sẽ khác rồi không?
Nhưng mà… trên đời này làm gì có chỗ cho hai chữ “nếu như”.
Cô nghẹn ngào nhìn anh, nói như muốn khóc:
– Đợi bao lâu cũng được, năm năm hay là mười năm… bao nhiêu lâu em cũng sẽ đợi.
Anh nhìn cô, nghe câu trả lời của cô, bao nhiêu khổ sở coi như tiêu tan đi hết. Bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì, bảy năm trước anh khổ sở vì cô ra sao, kể cả là lần đó đi tìm cô rồi trông thấy cô nhận hoa tỏ tình của người con trai khác… đến lúc này anh đã không còn muốn truy cứu và để tâm đến nữa. Cô trở về bên cạnh anh là tốt rồi, chịu ở lại không chạy đi nữa là tốt lắm rồi, anh chỉ cần như vậy thôi, thật sự chỉ cần như vậy thôi.
Trong sân vườn lúc này cũng không thiếu người làm đi ra đi vào, bọn họ nhìn thấy cậu chủ nhà mình thân thiết với Đồng Đồng, trong lòng mỗi người đều tự có suy tính riêng. Bọn họ biết rõ, cậu Hai nhà này rất khắc khe và khó tính, không dễ gì dịu dàng với ai. Nhưng tình hình trước mắt… xem ra cô Đồng này sắp sửa một bước lên mây rồi, sau này phải thay đổi thái độ với cô ấy ngay thôi.
Ở trong sân có người vui thì ở phía trên lầu cao lại đang có người tức đến muốn thổ huyết.
Quỳnh Hoa nhìn thấy một màn tình chàng ý thiếp ở dưới sân mà giận đến mức phát khóc. Ngón tay cô bấu chặt vào bệ cửa sổ, bộ móng tay được chăm sóc sơn vẽ cẩn thận bị cô bấu đến thê thảm. Không biết là vì tức hay là vì đau mà hốc mắt cô đỏ hoen, kèm theo đó là ánh nhìn như phát ra dao găm thuốc nổ. Cô nhìn hai người dưới sân, nhìn đến khi họ đi khuất bóng, càng nhìn càng hận, càng nhìn càng đau lòng. Chợt, cô như nhớ đến chuyện gì đó, vội vàng lấy điện thoại ấn gọi cho một số trong danh bạ, đầu dây bên kia vừa bắt máy, cô đã nghẹn ngào kể lể:
– Lam, mày khi nào thì về? Tao thật sự chịu hết nổi rồi, mày về đây giúp tao…
Cô quyết không để cho Đồng Đồng kia được yên, muốn sinh con cho anh Thịnh, hừ, mơ đi!
_________________________
❌ Like + share cho em nhé ạ, cảm ơn mọi người!

Yêu thích: 4.1 / 5 từ (8 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN