Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên
Chương 4
Từ khu phố nhỏ trở về trời cũng đã khuya, thứ hai phải đến công ty điện ảnh ký hợp đồng nên Triệu Thính Khê càng nghĩ càng không ngủ được.
Cô không muốn đến đại học C, nếu gặp phải Từ Thanh Xuyên cô sẽ rất xấu hổ, nhưng lại không có lý do chính đáng nào để từ chối chương trình này.
Cô mơ màng mà ngủ mất, sáng sớm thứ hai đã bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức, lúc ngủ dậy Kinh Kinh đã giúp cô chuẩn bị bữa sáng.
Triệu Thính Khê mất hơn hai mươi phút mới ăn xong nửa bát cháo.
Kinh Kinh mở to mắt hỏi: “Khê Khê, bữa sáng không hợp khẩu vị hay sao?”
Triệu Thính Khê vỗ vỗ vai cô an ủi: “Không phải, chị thích nhất là cháo Kinh Kinh nấu.” Sau đó Kinh Kinh nhìn bà chủ của mình buông xuống bát cháo mà cô thích nhất, chầm chậm tiến đến phòng thay đồ ở tầng hai.
Kinh Kinh mỗi ngày đều sợ hãi sẽ bị đuổi việc hay không: “…”
Thang Nghê chín giờ đến khu chung cư của Triệu Thính Khê, anh ta phong trần mệt mỏi mà kéo vali, trong mắt toàn là tơ máu.
Kinh Kinh chạy đến hỏi: “Thang ca, anh đây là?”
Thang Nghê khoát tay, một lời khó nói hết mà kể: “Từ lúc anh xuống máy bay đến giờ vẫn chưa về nhà, vừa xuống liền đi giúp cái chày gỗ này lôi kéo quan hệ xã hội,” Anh ta một tay xoa thắt lưng, một tay sờ sờ cái đầu trọc nói: “Còn tiếp tục như vậy anh thật sự cách đột tử không xa mấy.”
Thang Nghê rất cao, vai rộng chân dài, ngũ quan góc cạnh, cái đầu trọc làm tăng thêm vẻ thời thượng cho anh ta. Có người từng nói, Thang Nghê nếu không làm người đại diện có thể trực tiếp xuất đạo. Làm người đại diện kim bài của công ty, dưới tay anh ta có vô số nghệ sĩ nổi tiếng, làm việc vô cùng quyết đoán, có năng lực càng có thủ đoạn.
Kinh Kinh có chút lo lắng cho anh ta, cô mím mím môi, khó khăn nói: “Cái kia…Phú quý hiểm trung cầu thôi!” (theo đuổi phú quý trong cảnh hiểm nghèo).
Thang Nghê buồn bã thở ra một hơi, liếc Kinh Kinh một cái, “Thực có thể nói như vậy.”
Kinh Kinh liền ngậm chặt miệng.
Thang Nghê lại hỏi: “Tiểu Khê đâu?”
Kinh Kinh rụt va chỉ chỉ lên phòng thay đồ ở tầng hai.
Thang Nghe nhìn lên tầng hai gọi một tiếng, “Triệu Thính Khê!”
Triệu Thính Khê từ phòng thay đồ đi ra, vẫn mặc quần áo ngủ như trước, trong tay ôm một vài chiếc váy, ủy khuất mà nói: “Tất cả đều đẹp, em không biết chọn bộ nào.”
Thang Nghê xoa xoa thái dương, thuận tay chỉ, “Bộ màu trắng kia đi.”
Triệu Thính Khê im lặng thở dài một hơi.
Chiến thuật trì hoãn thế nào cũng thất bại, cô cam chịu mà quay lại thay quần áo.
Lái xe đã đợi ở dưới lầu, đoàn người nhanh chóng đến công ty điện ảnh.
Công ty nằm ở Dần Thành CBF, một toà nhà văn phòng hơn hai mươi tầng, Bốn chữ “Cửu Nghiệp ảnh thị” nằm bắt mắt ở trên cao.
Tiếp đãi bọn họ là một người đàn ông trung niên họ La, cũng là đạo diễn của “Khai giảng”, tên là La Giang Nhất, trong giới có chút danh tiếng.
Đạo diễn La cùng Thang Nghê niềm nở chào hỏi, vừa chỉ vào người đàn ông có khá lớn tuổi ở bên cạnh giới thiệu cho bọn họ, “Vị này là nhà chế tác chương trình của chúng ta Quách Mẫn, chúng tôi hay đùa là Ông chủ Quách.”
Mấy người nói chuyện phiếm được mấy câu, đạo diễn La cùng nhà chế tác tỉ mỉ giới thiệu cho Triệu Thính Khê một chút về kế hoạch chi tiết của “Khai giảng”.
“Khai giảng” là một trong những dự án chính trong năm của Cửu Nghiệp, tổng cộng mời năm vị khách mời, không phải đều là người trong giới, nhưng đều là người xuất sắc trong nghề, đoàn đội chế tác càng hùng hậu hơn, công ty dự tính dùng chương trình này tham gia một giải thưởng quốc tế.
Triệu Thính Khê nghe xong thì cảm thấy rất hài lòng với chương trình này, không được hoàn mỹ chính là toàn bộ quá trình đều quay ở đại học C, gặp mặt Từ Thanh Xuyên là chuyện không thể tránh khỏi.
Hai người Thang Nghê và đạo diễn La cùng nói về chi tiết hợp đồng thì Triệu Thính Khê chào hỏi một chút rồi kéo Kinh Kinh đi vệ sinh.
Thời gian Kinh Kinh đi theo Triệu Thính Khê cũng không tính là ngắn, Triệu Thính Khê trong công việc và cuộc sống luôn luôn nhiệt huyết, từ trước đến nay chưa từng thấy cô do dự không quyết đoán. Vì vậy Kinh Kinh lặng lẽ hỏi cô: “Khê Khê, làm sao vậy, em cảm thấy hôm nay chị có chút không thoải mái?”
Triệu Thính Khê nhìn gương dặm lại lớp trang điểm nói: “Chị có chút do dự có nên hay không ký hợp đồng chương trình này,”Cô cười nhìn thoáng qua cửa sổ nhà vệ sinh, nói đùa: “Hay là chúng ta bỏ trốn đi?”.
“Hả??” Kinh Kinh sững sờ.
Tiếng nước chảy cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Một người phụ nữa cao gầy toàn thân đều mặc màu đen từ trong phòng vệ sinh bước ra.
Triệu Thính Khê ngẩng đầu nhìn qua, nhìn người phụ nữ cao một mét tám đang bước đến, tóc dài buộc cao thành đuôi ngựa, khóe mắt hơi nhếch lên. Đường nét ngũ quan của cô rất sâu, không giống vè đẹp truyền thống, nhưng diện mạo này thật “cao cấp”, đôi môi đỏ mọng, trên mắt đánh một lớp nhũ mắt màu bạc, giống một chú cá cảnh nhiệt đới kiêu ngạo.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Triệu Thính Khê, cô ta thản nhiên liếc mắt qua, sau đó thu hồi ánh mắt lãnh đạm cất đôi chân dài rời đi.
Kinh Kinh cùng Triệu Thính Khê nhìn nhau ba giây, nhỏ giọng hỏi: “Vừa nãy cô ấy có nghe chúng ta nói chuyện hay không?”
Triệu Thính Khê nhún nhún vai, không hề gì mà cười cười.
Trong phòng hội nghị có hơn vài người, cô gái cá cảnh vừa nãy cũng ở đây, Triệu Thính Khê có chút giật mình, thì ra cô ấy cũng là khách mời của “Khai giảng”.
Cô gái cá cảnh đang ngồi trên ghế, mở bút bắt đầu ký hợp đồng.
Thang Nghê kéo Triệu Thính Khê nhỏ giọng nói: “Em về Mỹ trang điểm lại hả, sao lại lâu như vậy?” Anh ta đẩy quyển hợp đồng cho Triệu Thính Khê nói: “Mau mau ký rồi anh trở về ngủ, cứ kì kèo mãi không biết còn tưởng ở đại học C có bạn trai trước đây của em!”
Triệu Thính Khê nghẹn lời, sờ sờ mũi cầm bút ký tên một câu cũng không nói ngoan ngoãn ký tên mình.
Phòng thí nghiệm Thiên văn của đại học C, Từ Thanh Xuyên nhận được điện thoại của Từ Nhã Văn.
Anh tháo kính, chậm rãi ra khỏi phòng thí nghiệm, “Mẹ, có chuyện gì sao?”
Từ Nhã Văn nghe thấy giọng con trai liền nở nụ cười, “Tiểu Xuyên, lông của Một Vạn đã cắt tỉa đẹp lắm, con lúc nào có thời gian thì đón nó về, nó ở trong nhà cắn đứt dép của mẹ rồi!”
Khuông mặt lãnh đạm của Từ Thanh Xuyên vậy mà hiện lên một tia ôn nhu, “Được, tối con sẽ về.”
Từ Nhã Văn ngắt điện thoại, lập tức phân phó người giúp việc đi chuẩn bị cơm chiều.
Từ Thanh Xuyên vừa đến cửa nhà, Một Vạn liền hùng hùng hổ hổ mà nhào đến, cái đuôi ngoe nguẩy vểnh lên.
Từ Thanh Xuyên ngồi xổm xuống, nâng mặt Một Vạn nhìn trái nhìn phải, sau đó dịu dàng xoa đầu nó, lại gãi gãi cằm, Một Vạn vẻ mặt hưởng thụ híp híp mắt.
“Giáo sư Từ của chúng ta chỉ lúc đối với Một Vạn mới ấm áp như vậy!” Trên lầu một âm thanh vang lên.
Từ Thanh Xuyên dứng dậy, gọi một tiếng: “Anh”.
Tiêu Mục hai tay đút vào túi cười cười đi đến, “Thế nào rồi, công việc gần đây có bận không? Nghe nói Giáo sư Từ vừa nhận được giải thưởng quốc tế?”
Từ Thanh Xuyên nhếch nhếch miệng: “Còn thua xa Giám đốc Tiêu nhật lí vạn ky.”
(日理万机 – Nhất lí vạn ky: hàng ngày phải xử lí; giải quyết rất nhiều công việc khó khăn, trăm công nghìn việc)
Tiêu Mục vừa chỉ anh vừa cười.
Hai người ngồi xuống sofa, Từ Thanh Xuyên nhìn thoáng qua Tiêu Mục, hỏi:”Gần đây công ty có chuyện gì phải không?”
Tiêu Mục lắc đầu cười: “Chuyện gì cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của em,” anh ta đặt hai tay lên đầu gối lại nói: “Công ty thi hành chính sách mới, mấy lão cổ đông cực lực phản đối, mấy ngày nay cực kỳ náo nhiệt, đầu anh sắp nổ tung rồi.”
Từ Thanh Xuyên khẽ cười một tiếng, “Nếu không có chuyện gì anh cũng sẽ không cố ý về nhà chờ em,” Anh nhìn Tiêu Mục một cái,”Anh động đến miếng bánh của ngươi khác, người ta đương nhiên không muốn.”
Tiêu Mục cười,”Cho nên anh mới đến tìm em.”
Từ Thanh Xuyên rót một ly nước cho nhuận giọng, ngón tay thon dài cầm ly nước, “Em chỉ là một giáo sư có thể giúp Giám đốc Tiêu cái gì đây?”
Tiêu Mục tấm tắc hai tiếng, “Năm đó ai chưa nghe qua thủ đoạn của cậu hai nhà họ Tiêu, không có em Tiêu thị sớm đã mất rồi.”
Tiêu Mục so với Từ Thanh Xuyên lớn hơn hai ba tuổi, hai người một người theo họ cha, một người theo họ mẹ, nhà họ Tiêu mấy thế hệ làm xí nghiệp, trải dài tận nước ngoài, sở hữu đất đai nhiều khu vực. Cha là Tiêu Quan Lễ cực kỳ giỏi kinh doanh buôn bán, trong tay ông Tiêu Thị có thể ví như là mặt trời ban trưa, Tiêu Mục và Từ Thanh Xuyên trên phương diện học tập đều là người xuất sắc, là những chàng trai trẻ tràn đầy sức sống.
Tiếc rằng ngày vui không dài, một trận bệnh của Tiêu Quan Lễ khiến cho toàn bộ Tiêu thị rơi vào vực sâu. Lòng người thay đổi, có người nghĩ muốn lên chức, có người nghĩ muốn nhân cơ hội này kiếm một khoản lớn. Dẫn đến việc quản lý xí nghiệp lơi lỏng, hiệu suất giảm, thậm chí cả cung cầu cơ bản cũng không thể bảo đảm.
Năm đó Tiêu Mục vừa học nghiên cứu sinh năm hai, hắn nỗ lực gánh vác Tiêu Thị, từ việc nhỏ như thu chi của công ty đến việc lớn như điều hành ban giám đốc đều do hắn đích thân làm, cực khổ nhẫn nhịn mấy tháng tập đoàn mới có chút khởi sắc. Nhưng những cổ đông ở sau lưng muốn đục nước béo cò lại lấy lí do Tiêu Mục tuổi còn nhỏ, không có kinh nghiệm yêu cầu hắn từ chức.
Việc của công ty đã làm Tiêu Mục kiệt sức lại không rảnh rỗi chống đỡ việc khác, trong lúc nhất thời tập đoàn lại rơi vào bấp bênh, Tiêu thị thậm chí đối mặt với nguy hiểm đổi chủ.
Đúng lúc này, Từ Thanh Xuyên vừa mới lên năm ba đã ra mặt. Anh tìm đến tổng giám đốc tài vụ và pháp vụ của cha đóng cửa một tuần, liệt kê tất cả hợp đồng và điều khoản của công ty trong những năm qua, dùng thời gian ngắn thăm dò mạng lưới quan hệ của cổ đông, cuối cùng tìm ra chứng cứ họ cắt xén của công ty.
Anh đem tài liệu đã chỉnh sửa cùng với văn kiện của luật sư gửi đến tay từng cổ đông, từ đó những lời muốn sa thải Tiêu Mục không bao giờ vang lên trong công ty nữa.
Bọn họ thà rằng lựa chọn Tiêu Mục, dù sao vẫn tốt hơn một Từ Thanh Xuyên xuống tay vừa kiên quyết vừa chuẩn.
Tiêu Mục nhớ lại chuyện cũ, trong lúc vô tình nhớ đến nhìn thấy Từ Thanh Xuyên viết lên sách một câu: anh ở đây, em đứng bên cạnh anh trong bóng tối, anh không ở đây, em chính là bóng tối của tất cả mọi người. Hắn lắc đầu, cảm thán nói: “A Xuyên, anh thật sự hoài niệm khoảng thời gian chúng ta cùng nhau vực dậy Tiêu Thị.”
“Thôi thôi.” Từ Thanh Xuyên buông ly nước chậm rãi nói: “Những người đó trong công ty tay chân cũng không sạch sẽ, em có rất nhiều cách để kìm hãm bọn họ, đợi em sắp xếp lại một chút thì đưa đến cho anh, về phần em thì,” hắn cười cười, “Còn mong Giám đốc Tiêu giơ cao đánh khẽ, để em về trường dạy học.”
Tiêu Mục liếm liếm môi, “Được rồi, em theo họ mẹ nên em không cần phải đảm nhiệm Tiêu Thị. em là của tự do, để anh một mình chết đi sống lại đi.”
Từ Nhã Văn nghe thấy âm thanh liền từ bếp đi ra, kéo Từ Thanh Xuyên lại nhìn trái nhìn phải, lại vội vàng gọi người giúp việc mang đồ ăn lên.
Cha Tiêu thân thể phục hồi rất tốt, sau lần cải cách kia tự mình đem Tiêu Thị trao lại cho Tiêu Mục. Mấy ngày nay cha Tiêu cùng bạn bè cũ đi câu cá, Từ Nhã Văn gọi cháu gái của em trai là Manh Manh đến chơi với mình. Manh Manh là một cô bé mười bốn mười lăm tuổi, từ từ đến bên cạnh Từ Nhã Văn ngoan ngoãn ăn cơm.
Từ Thanh Xuyên bình thường công việc bộn bề, bên này lại cách đại học C khá xa, anh rất ít có thời gian để về nhà. Mỗi lần anh về Từ Nhã Văn đều là một bàn toàn những thứ anh thích, đặc biệt là món Lạt Tử Kê.
Lạt Tử Kê: là món gà cay Trùng Khánh.
Tiêu Mục thấy Từ Thanh Xuyên thích liền chọn hai miếng thịt gà lớn gắp cho anh.
Từ Thanh Xuyên dừng đũa một chút, tai có chút đỏ lên, anh đem dĩa ở trước mặt đẩy ra xa một chút, nói: “Em không ăn nhiều như vậy đâu.”
Từ Nhã Văn trừng Tiêu Mục một cái hắn liền ngẩn người.
Sau khi ăn xong, Manh Manh kéo Từ Thanh Xuyên đi xem phim, Tiêu Mục bị Từ Nhã Văn kéo đến phòng bếp.
Manh Manh vui vẻ tìm một bộ phim Mỹ, còn nhiệt tình giới thiệu* cho Từ Thanh Xuyên, “Anh đây là phim ra mắt của nữ thần của em, em xem mười mấy lần rồi, trăm lần không chán.”
* từ gốc là 安利 (an lợi – Amway): theo như ngôn ngữ mạng có nghĩa là bạn thích một điều gì đấy, rồi lôi kéo mọi người cùng thích điều đó như bạn.
Từ Thanh Xuyên nuốt không trôi giới thiệu này, anh cười cười, mang theo tâm tình hoàn thành nhiệm vụ mà ngồi xuống bên cạnh cô bé.
Mở đầu bộ phim rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhân vật nữ chính quay lưng về phía khán giả say mê hát, chiếc váy ngắn khó khăn lắm mới che hết đôi chân dài, phía sau khoét chữ V đến tận thắt lưng, dáng người lả lướt cùng làn da trắng sáng nhìn một cái liền không xót cái gì. Dưới sân khấu đều là khán giả nam, đám người hận không thể đem ánh mắt dán chặt trên người cô.
Ca khúc bắt đầu, nữ diễn viên chậm rãi xoay người, ống kính chậm rãi quay đến gương mặt tinh xảo.
Hô hấp của Từ Thanh Xuyên dừng lại, híp mắt nhìn người trong đoạn phim. Sắc mặt anh ngày càng khó coi, kéo kéo cổ áo, quay đầu đi không nhìn về phía màn hình.
Tiêu Mục bưng một mâm hoa quả tiến lại, Từ Thanh Xuyên rất nhan liếc hắn một cái, vội càng lấy điều khiển từ xa tắt TV đi.
“A?” Manh Manh đang cao hứng, nhỏ giọng gọi: “Anh…”
Từ Thanh Xuyên sa sầm mặt nói: “Trẻ con ít xem phim loại này lại.” Nói xong ôm Một Vạn bước đi.
“A? Sao lại đi rồi?” Tiêu Mục hướng cửa lớn gọi một tiếng.
Manh Manh bĩu môi, nhỏ giọng than thở: “Gọi cái gì mà “Loại phim này” chứ, nữ thần chính là dựa vào bộ phim này mà đạt được giải thưởng diễn viên Berlin!”
Từ Nhã Văn nghe thấy liền từ phòng bếp chạy đến, chỉ kịp nhìn bóng của Từ Thanh Xuyên.
Bà “ai da” một tiếng, hung hăng đánh Tiêu Mục nói: “Đều tại con, con không biết cái tính không được tự nhiên kia của nó, da mặt lại mỏng, con gắp cho nó giống như mọi người đều nhìn ra nó ăn rất nhiều gà cay, nó đương nhiên sẽ không lặp lại! Lần này tốt rồi, người cũng bị con chọc tức mà đi rồi!”
Tiêu Mục khó tin mà há to miệng, hắn làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy, thật là hết sức tủi thân.
Từ Nhã Văn thở dài một hơi lại nói: “Còn không gọi điện thoại cho nó hỏi đã lấy đồ của Một Vạn chưa?”
Tiêu Mục nhìn thoáng qua Từ Nhã Văn, lại nghĩ đến người em trai kiêu ngạo kia, bất đắc dĩ lấy di động ra.
Hắn mở danh bạ, ngón tay dừng một chút, nghĩ nghĩ lại yên lặng đổi ghi chú “Từ Hai” đổi thành “Thanh Xuyên công chúa.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!