Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên
Chương 7
Triệu Thính Khê cảm thấy cần phải nói rõ ràng với đối phương mục đích xem mắt của mình, hơn nữa nghe Thang Nghê nói Trâu Cần cũng đơn thuần muốn tìm một đối tượng kết hôn ứng phó trong nhà mà thôi.
“Anh Trâu, kỳ thật…” Cô vừa mới nói ra khỏi miệng thì thấy đuôi mắt Trâu Cần hướng tới phía cửa hưng phấn vẫy tay, “Ở đây!”
Triệu Thính Khê quay đầu lại, liền thấy Từ Thanh Xuyên đi tới phía này, khóe mắt mang theo vài phần ý cười. Anh mặc một bộ thường phục, áo trắng quần đen, thân hình cao lớn, trong hơi thở kiêu ngạo lộ ra sự lười nhác. Anh một tay bỏ túi, chìm trong ánh nắng hướng đi đến bên này, giống như mở đầu của một bộ phim điện ảnh.
Trâu Cần vội đứng dậy giới thiệu: “Vị này là bạn thân của tôi Từ Thanh Xuyên, dạy ở đại học C.”
Hắn lại chỉ chỉ Triệu Thính Khê cùng Từ Thanh Xuyên nói: “Vị này là cô Triệu, Triệu Thính Khê, gần đây vừa mới về nước…” Âm thanh của hắn ngày càng nhỏ, vài chữ cuối cùng bị nuốt trở lại.
Hắn nhìn nhìn Từ Thannh Xuyên, lại nhìn Triệu Thính Khê, phát hiện hai người này rất không thoải mái.
Tất cả ý cười của Từ Thanh Xuyên khi nhìn thấy Triệu Thính Khê thì biến mất, hơi thở của anh dần dần trở nên nặng nhọc, khóe môi banh thẳng, lông mày hơi cau lại, chính là không chớp mắt mà nhìn chằm chằm người con gái trước mặt.
Trâu Cần cùng Từ Thanh Xuyên là bạn tốt nhiều năm, tự nhiên biết đây là biểu hiện cực kỳ mất hứng của Từ Thanh XUyên. Hai người trong nhiều năm ở chung như vậy, Trâu Cần rất ít khi nhìn thấy Từ Thanh Xuyên như vậy.
Mà Triệu Thính Khê cũng sững sờ tại chỗ, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn phía Từ Thanh Xuyên.
Hai người cứ như vậy mà đối mặt, đều đắm chìm trong suy nghĩ của mỗi người, ai cũng không động đậy.
Trâu Cần lập tức phát giác sự không đúng trong đó, hắn kéo kéo khóe miệng cười, ho nhẹ một tiếng nói: “Kìa… Đừng đứng nữa, hai người đều ngồi trước đi.”
Triệu Thính Khê thu hồi ánh mắt trước, cô hướng Trâu Cần cười cười tỏ vẻ xin lỗi, ngồi lại vào chỗ ngồi.
Trâu Cần dùng cánh tay huých Từ Thanh Xuyên, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại thế này?”
Từ Thanh Xuyên lạnh lùng liếc hắn một cái nói: “Cậu không phải muốn nhìn mặt bạn gái cũ của tôi sao?” Nói xong anh hướng phía Triệu Thính Khê nâng nâng cằm.
Ánh mắt Trâu Cần mở to, thế nào cũng không bình tĩnh được. Hắn chỉ vào Triệu Thính Khê “Đây đây đây” nửa ngày cũng chưa nói được một câu hoàn chỉnh.
Bạn gái cũ?
Triệu Thính Khê đột nhiên quay đầu nhìn về phía Từ Thanh Xuyên.
Cô đâu phải là bạn gái cũ cái gì, chẳng qua chỉ là cầu mà không được thôi.
Anh vì cái gì mà nói như vậy? Vì làm cô bối rối? Vì làm cho bạn của anh tránh cô? Hoặc là có ý tứ gì khác?
Huống hồ, anh không phải không nhớ rõ mình sao?
Hóa ra không phải không nhớ, mà là không nghĩ đến cô mà thôi.
Triệu Thính Khê trong lòng sinh ra một tia bi thương nhàn nhạt.
Nhưng mà Từ Thanh Xuyên căn bản không đáp lại ánh mắt của cô.
Anh lấy ghế dựa ngồi ở đối diện Triệu Thính Khê, một tay vừa gõ bàn vừa nói: “Cô Triệu gần đây số lần xuất hiện ở cạnh tôi có vẻ nhiều.”
Triệu Thính Khê nâng mi nhìn anh, Từ Thanh Xuyen chậm rãi ngẩng đầu đón ánh mắt cô, tiếp tục nói: “Chẳng lẽ cô Triệu muốn cùng tôi gương vỡ lại lành? Thật có lỗi, tôi cũng không có ý định này.”
Triệu Thính Khê chớp mắt, cảm giác ngực giống như bị ai đó đè nén, cô hít sâu một hơi cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, “Giáo sư Từ nghĩ nhiều rồi, tôi cũng không phải cố ý xuất hiện trước mặt anh!”
Từ Thanh Xuyên trong chóp mũi phát ra một tiếng “Ừ”, anh chậm rãi nâng mắt nhìn cô, “Sáu năm trước cô cũng luôn nói như vậy.”
Triệu Thính Khê bông nhiên khựng lại, tất cả lý lẽ đều bị một câu này đánh nát.
Kì nghỉ hè năm ấy, vì để vô tình gặp mặt Từ Thanh Xuyên, cô không có việc gì cũng đến nhà thầy Từ, còn thường xuyên đến sân vận động anh chơi bóng, đi thư viện anh đọc sách… Mỗi khi nhìn thấy Từ Thanh Xuyên cô đều niềm nở mà chào hỏi, sau đó cười nói: “Em cũng không phải là cố ý xuất hiện ở đây, đều là duyên phận chỉ dẫn em!”
Triệu Thính Khê mở miệng thở dốc, phát hiện cả người đều run, tầm mắt cũng trở nên có chút mơ hồ.
“Cái kia….” Trâu Cần thật sự nhìn không được, muốn nói cái gì đó để giảng hòa.
Từ Thanh Xuyên nhìn về phía hắn nói: “Còn không đi sao?”
Trâu Cần: “Cái gì?”
Từ Thanh Xuyên đứng lên: “Cậu là muốn ở lại đây tiếp tục cùng bạn gái cũ của tôi xem mắt?” Anh nhìn lướt qua Triệu Thính Khê lại nhìn Trâu Cần nói: “Đừng thấy xinh đẹp là động tâm, có một vài người con gái một khi cậu động tâm người ta cũng liền mất hứng với cậu.”
Trâu Cần khó coi mà nhếch miệng, liên tục nói “Xin lỗi” với Triệu Thính Khê, “Ngại quá”, sau đó theo Từ Thanh Xuyên ra khỏi nhà hàng.
Xung quanh an tĩnh lại, nhà hàng chỉ còn lại tiếng âm nhạc trầm thấp. Triệu Thính Khê còn cảm thấy lỗ tai ong ong. Cô cúi đầu, hai tay đan trước ngực gắt gao ôm lấy bản thân.
Tức giận không?
Rất tức giận.
Nhưng càng nhiều hơn là ủy khuất. Ủy khuất qua đi lại là cảm giác bất lực không thể giải thích được, bởi vì cô năm đó thật sự là hao hết tâm tư tiếp cận người ta.
Chỉnh là Từ Thanh Xuyên năm đó tuy rằng gương mặt thường xuyên lạnh lùng, nhưng chưa từng đuổi cô đi, cô còn tưởng rằng…
Triệu Thính Khê cười cười tự giễu.
Hóa ra là chán ghét cô sao?
Cô lần đầu tiên bắt đầu nghĩ lại, năm đó bản thân làm đạo nghĩa không được phép chùn bước có phải là sai hay không, thế nên qua nhiều năm như vậy Từ Thanh Xuyên còn canh cánh trong lòng.
Cứ lẳng lặng ngồi như vậy, không biết qua bao lâu, một hồi chuông di động đánh vỡ suy nghĩ của cô.
Triệu Thính Khê cầm di động thấy là số của Triệu Cảnh Thần, cô hít hít mũi nghe điện thoại.
Tiếng của Triệu Cảnh Thần rất vội, “Triệu Thính Khê, hội quán của chị làm sao vào?”
Triệu Thính Khê “A” một tiếng, hỏi: “Em ở bên ngoài hội quán?”
Triệu Cảnh Thần: “Nói lời vô nghĩa, nhanh cho em biết đi vào thế nào.”
Hai phút sau Triệu Cảnh Thần thở hổn hển ngồi ở đối diện Triệu Thính Khê.
Triệu Thính Khê cảm thấy thế giới hôm nay thật rất kỳ lạ, đầu cô có chút choáng, “Em làm sao biết chị ở đây?”
Triệu Cảnh Thần vẫn không ngẩng đầu, ngồi ở đối diện gõ gõ điện thoại. Nghe thấy câu hỏi của Triệu Thính Khê, trắc trở giải thích: “Em… ở bên ngoài nhìn thấy có người rất giống chị, liền.. Nghĩ muốn vào xác nhận một chút.”
Nói xong lại tiếp tục nghịch di động, sau một hồi lâu hắn cuối cùng cũng nhếch khóe miệng, sau đó để điện thoại lên bàn, vẫy tay gọi: “Phục vụ, gọi món!”
Triệu Cảnh Thần gọi liên tiếp sáu món ăn, một món canh. Triệu Thính Khê ngoài ý muốn phát hiện ra tất cả đều là món cô thích ăn.
Cô hít sâu, cố gắng hồi phục tâm tình, không muốn để Triệu Cảnh Thần thấy bộ dạng bối rối của mình.
Triệu Thính Khê uống một ngụm canh, đánh giá Triệu Cảnh Thần. Mặt mày thiếu niên lộ ra vẻ là một tiểu thịt tươi đẹp trai, vóc dáng của hắn thay đổi thật nhanh, thời điểm cô rời đi năm đó Triệu Cảnh thần cũng chưa cao bằng cô, hiện tại so với cô phải cao hơn phân nửa cái đầu.
Gặp lại người thân khiến Triệu Thính Khê tạm thời quên đi phẫn uất Từ Thanh Xuyên mang đến.
Triệu Cảnh Thần không nói lời nào, thức ăn lên thì cúi đầu ăn. Không khí có chút xấu hổ, Triệu Thính Khê rót cho hắn một ly nước, nhắc nhở: “Em chậm chút, cẩn thận nghẹn.”
Triệu Cảnh Thần ngẩng đầu nhìn cô một cái không nói gì, động tác tay cũng chậm lại.
“Nước Mỹ tốt không?” Triệu Cảnh Thần đột nhiên hỏi.
Triệu Thính Khê ngừng đũa, lắc lắc đầu.
Triệu Cảnh Thần cười nhạo một tiếng, “Đừng đùa, không tốt mà chị tình nguyện vứt bỏ người nhà cũng phải đi?!”
Triệu Thính Khê buông đũa, nghiêm mặt nói: “Tiểu Thần, chị nă, đó rời đi không phải bởi vì…”
“Được rồi, được rồi!” Triệu Cảnh Thần giơ tay ngăn Triệu Thính Khê nói tiếp, “Chị muốn đi đâu là tự do của chị, không cần giải thích với em.”
Triệu Thính Khê trầm mặc, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Triệu Cảnh Thần hạ tay, nhìn trộm Triệu Thính Khê, thấy chóp mũi cô đỏ lên, ánh mắt trống rỗng nhìn phía xa xa, hắn bực bội lấy đầu lưỡi đẩy đẩy bên má, qua một lúc lâu hắn lại rầy rà hỏi: “Chị…làm diễn viên?”
“Ừ,” Triệu Thính Khê chậm rãi quay đầu, có chút ngoài ý muốn hỏi: “Em xem qua phim của chị rồi?”
Tai Triệu Cảnh Thần có chút phiếm hồng, lớn giọng phủ nhận: “Em đâu rảnh rỗi như thế, còn xem phim của chị? Chị nghĩ rằng chị nổi tiếng sao?”
Triệu Thính Khê nhìn ra được Triệu Cảnh Thần chính là đang tìm lấy bực bội, một khi chọc cô không vui thì trong lòng hắn lại băn khoăn.
Cô ôm cánh tay dựa vào lưng ghế, “Đúng vậy, chị thật sự nổi tiếng. Qua vài ngày nữa còn muốn đến trường học của em quay chương trình, đến lúc đó em có thể mang bạn học đến tìm chị kí tên!”
Triệu Cảnh Thần tức giận cổ đỏ lên, “Ai muốn chị kí tên!” Hắn liếc Triệu Thính Khê một cái còn nói: “Chị thật đúng là thích chơi trội, từ nhỏ đã như vậy, nói gì mà về sau phải làm minh tinh, bây giờ thật sự là giấc mơ đã thành sự thật rồi!”
Triệu Thính Khê vuốt vuốt tóc nhìn hắn.
Triệu Cảnh Thần ăn cơm rất nhanh, kết thúc cũng nhanh, lúc này cho dù ăn không no cũng bị Triệu Thính Khê chèn ép no rồi, hắn buông đũa cầm chén để sang một bên.
Triệu Thính Khê: “Em ăn xong rồi?”
Triệu Cảnh Thần gật gật đầu, hắn sờ sờ mũi không tự nhiên mà nói: “Chị ăn đi, em…Em ngồi với chị.”
Triệu Thính Khê cười khúc khích.
Triệu Cảnh Thần ghét bỏ mà giật nhẹ khóe miệng.
Hai người cơm nước xong, Triệu Thính Khê gọi phục vụ đến thanh toán. Phục vụ khách khí nói: “Chào anh chị, bàn này vừa nãy anh Từ đã thanh toán.”
“Anh Từ?” Triệu Thính Khê hé mở đôi môi đỏ mọng, kinh ngạc hỏi: “Xin hỏi là anh Từ nào?”
Phục vụ lịch sự trả lời: “Là anh Từ Thanh Xuyên, anh ấy trước khi đi đã dặn dò nói mặc kệ anh chị tiêu bao nhiêu đều tính vào nợ của anh ấy.”
Triệu Thính Khê trầm mặc, nhớ đến bộ dáng gây sự của anh, trong đầu bắt đầu có suy nghĩ đóng gói hai xe cua hoàng đế.”
Ra khỏi hội quán cùng Triệu Cảnh Thần, Triệu Thính Khê vốn định bảo lái xe chở hắn về trường thì bị Triệu Cảnh Thần từ chối, hắn kiên quyết muốn ngồi xe buýt trở về.
Triệu Thính Khê đành phải đồng ý, lại dặn hắn chú ý an toàn.
Triệu Cảnh Thần đi được vài bước lại chạy quay lại, rất nghiêm túc nói: “Triệu Thính Khê, chị đối tốt với Từ Thanh Xuyên một chút.”
Triệu Thính Khê không hiểu được ý của hắn, không đợi cô hỏi lại, Triệu Cảnh Thần đã chạy nhanh như gió.
__________
Hội quán này cách đại học C không quá xa, Triệu Cảnh Thần lên xe buýt tìm một chỗ ngồi xuống.
Hắn nhìn chính mình thuận tay nắm áo thun, cau mũi.
Có chút tiếc nuối là lần đầu gặp lại Triệu Thính Khê cũng không ăn mặc đẹp một chút, nếu không lấy nhan sắc hiện giờ của hắn có thể làm cô hoảng sợ.
Cũng không biết đồ ăn của hội quán đó có gì ngon, hắn nhớ đến giữa trưa không kịp ăn xong chén thịt bò lớn, không khỏi tấm tắc hai tiếng.
Triệu Cảnh Thần lấy di động gửi tin cho Từ Thanh Xuyên: Thầy Từ, em đã ăn cơm cùng chị em xong, thầy yên tâm đi.
Một lát sau, bên kia gửi lại: Cảm ơn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!