Gả Cho Anh Rể - Phần 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1647


Gả Cho Anh Rể


Phần 14


Đồng Đồng không hỏi Thế Thịnh về chuyện của Tiểu Nguyệt, cô cảm thấy mọi chuyện không đến mức nghiêm trọng như những gì Quỳnh Hoa đã nói. So với chuyện của Tiểu Nguyệt thì chuyện Thế Thịnh đột nhiên gọi cho mẹ cô để hỏi chuyện trước đây của cô, chuyện đó mới đáng để cho cô lo lắng.
– Mẹ… có nói gì với anh ấy không?
Bà Châu vừa rửa trái cây vừa trả lời điện thoại của Đồng Đồng:
– Không, mẹ không nói gì hết, nhưng mà Đồng Đồng… mẹ sợ là cậu ấy sẽ điều tra ra được.
Đồng Đồng ngồi trước gương, cô im lặng vài giây, không hẹn mà cảm thấy rầu rĩ trong lòng.
– Nếu anh ấy điều tra ra được… vậy thì con cũng đành chịu. Nhưng mẹ và ba đừng nói gì hết, cứ xem như là không biết chuyện gì đi. Dù sao thì cũng không thể giấu giếm mãi được.
Dừng một lát, cô sợ mẹ mình lo lắng nên liền nói mấy câu trấn an bà.
– Mẹ cũng đừng lo lắng quá, nếu anh ấy biết, con sẽ có cách giải quyết ổn thỏa, mẹ yên tâm nha.
Bà Châu vẫn còn lo lắng cho con gái:
– Nhưng mà Đồng Đồng… chuyện đó cũng đâu phải chuyện nhỏ… huống hồ gì còn là chuyện tế nhị của đàn bà nữa. Con nghĩ Thế Thịnh nó có chấp nhận được hay không? Dù cho có là bạn trai cũ thì mấy người có thể chịu được loại chuyện đó hả con? Nếu đã rắc rối như vậy, hay là con rời khỏi nhà bọn họ đi, không cần tự đưa mình vào hang cọp như vậy đâu con. Còn cả chuyện ở Pháp nữa… mẹ lo cho con lắm Đồng Đồng à!
Đồng Đồng nhận ra được lời nói lo lắng cực độ của mẹ mình, mẹ cô là người mau nước mắt, khéo lúc này bà đang khóc rồi cũng nên. Mà thật ra, cũng không phải là cô không lo lắng, nhưng nếu mọi chuyện đổ vỡ ra, người chịu khổ sở nhiều nhất sẽ là anh chứ không phải là cô. Nếu anh biết chuyện chia tay năm đó không phải là tâm ý của cô… cô không thể tưởng tượng ra được anh sẽ phát điên đến mức độ nào. Không nhắc đến “lời hứa” trước tượng Phật Bồ Tát năm đó, chỉ nói riêng đến vấn đề người nhà anh can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cho cuộc sống đang tốt đẹp của anh… có nguy cơ bị anh hủy hoại hoàn toàn.
Cũng không phải cô chưa từng nghĩ đến chuyện minh bạch trước mặt anh, nhưng khi cô bước chân đến nhà họ Hoàng này, cô mới thực sự cảm thấy những gì “người kia” nói với cô hoàn toàn đều là sự thật. Thế Thịnh không phải chỉ có tình yêu, anh còn có sự nghiệp, có mẹ già, quan trọng nhất là còn có tương lai thừa kế sản nghiệp của nhà họ Hoàng sắp đến. Bảy năm trước cô chấp nhận chia tay anh vì bảo vệ tương lai của anh, vậy thì bảy năm sau, cô vẫn giữ nguyên ý định ban đầu của mình.
Cô đi một vòng rất lớn, trải qua bao nhiêu chuyện, cũng chưa từng nghĩ là sẽ ở lại bên cạnh anh, cũng chưa từng nghĩ sẽ bước chân vào nhà họ Hoàng này. Trên đời này có nhiều việc rất kỳ lạ, nếu biết trước được tương lai nhà họ Lê có duyên với nhà họ Hoàng anh đến như vậy, vậy thì bảy năm trước, cô và anh đã không rời xa nhau. Nhưng mà, tương lai là thứ khó đoán nhất trên đời này, mấy ai biết được tương lai của mình rồi sẽ như thế nào để mà có thể đưa ra quyết định đúng đắn nhất đâu chứ?
Phanh phui tất cả mọi chuyện, cô sẽ không làm, nhưng nếu anh tự điều tra ra được, vậy thì cô cũng không tiếp tục che giấu nữa. Cô biết rõ trước sau gì anh cũng sẽ tìm hiểu đến, mà cô, cô cũng không có khả năng che giấu được chuyện này đến suốt đời…
Đồng Đồng nén đi cảm giác lo lắng trong lòng mình, cô dịu giọng trấn an mẹ cô.
– Sẽ không sao đâu mẹ, mẹ đừng lo mà. Thế Thịnh không giống người khác, anh ấy sẽ hiểu cho con. Được rồi, sau này anh ấy có hỏi thì mẹ cứ nói là không biết, kể cả chuyện ở Pháp mẹ nhé. Nếu không tìm được thông tin gì, anh ấy sẽ bỏ cuộc thôi, mẹ không cần lo lắng quá đâu.
– Được rồi, mẹ hiểu rồi, mẹ sẽ không nói, một chữ cũng không nói.
– Dạ, vậy thôi mẹ nha, có người đang gõ cửa phòng con, chắc là bên giao hàng gửi tranh và bút vẽ đến cho con.
– Ừ, nhận được nhắn báo mẹ một tiếng, con tắt máy đi.
Đồng Đồng tắt máy, cô đặt điện thoại xuống bàn, nhanh chân đi ra mở cửa phòng, bên ngoài chắc là bé Li đang gọi cô.
– Cô Đồng, cô có hàng chuyển phát nhanh, cô Đồng.
– Ừ tôi đây, tôi xuống ngay.
Đồng Đồng nhận được một thùng hàng mà mẹ cô gửi cho cô vào mấy hôm trước, bên trong có vài bức tranh của ông ngoại, có giấy viết, bút vẽ, màu mực,… đầy đủ dụng cụ để viết thư pháp.
Nhìn thấy cô ôm một thùng hàng to, bà nội Hoàng ngồi ở đình nghỉ mát liền cất tiếng gọi cô:
– Đồng Đồng, con ôm cái gì kia? Có phải là tranh của ông ngoại con không?
Đồng Đồng nhìn về hướng đình nghỉ mát, cô gật gật đầu, cười trả lời:
– Dạ đúng rồi bà nội.
– Vậy à? Vậy đem đến cho bà xem một chút, bà muốn nhìn xem thử chữ viết của ông ngoại con thế nào.
Đồng Đồng lại chuyển hướng đi vào đình, cô vốn dĩ định lát nữa sẽ đưa tranh cho bà nội Hoàng nhờ bà đưa cho lão Bạch. May mà gặp bà ở đây, vậy cô sẵn dịp đưa cho bà luôn, không cần lát nữa lại đến làm phiền bà.
Bà nội Hoàng trải bức tranh chữ ra bàn, hai mắt bà sáng lên, cứ như được nhìn thấy vật trân bảo quý hiếm vậy. Bà cứ luôn miệng khen nét chữ của ông ngoại Đồng Đồng, khen nhiều đến đỗi không còn lời nào để khen nữa. Đối với người yêu thư pháp, niềm vui lớn nhất là được nhìn thấy nét bút của cao nhân. Bà nội Hoàng lúc này mới hiểu được cảm giác của lão Bạch ngày hôm đó, không hổ là truyền nhân của cao nhân, chữ viết của Đồng Đồng quả thật rất đẹp.
– Bà giữ lại một bức, còn bức này vài bữa nữa bà đưa cho lão Bạch giúp con. À, kia là mực nước phải không? Là loại gì thế Đồng Đồng?
Đồng Đồng lấy từ trong thùng to ra mấy lọ mực nước, cô cười rạng rỡ, giới thiệu với bà nội Hoàng.
– Đây là loại mực nước mà ông ngoại con rất thích, mặc dù không phải loại mực tốt nhất nhưng trong mực có pha lẫn một chút tinh chất. Khi mực được in lên giấy sẽ tỏa ra mùi thơm rất dịu nhẹ, không khó ngửi như một số loại mực khác.
Bà nội Hoàng mở nắp lọ mực rồi đưa lên mũi để ngửi, đúng là mực có mùi thơm, mà mùi thơm này rất lạ, từ trước đến giờ bà chưa ngửi thấy loại mùi thơm này ở trong mực nước bao giờ.
– Mùi thơm này làm từ gì vậy Đồng Đồng?
– Dạ, là tổng hợp tinh chất của bảy loại hoa cỏ, có cả thảo dược nữa, là do ông ngoại con tự sáng chế ra đó bà. Sau này ông con dạy cách pha tinh chất nước hoa vào mực cho một vị đồ đệ, vị đồ đệ kia bây giờ mở một cửa hàng ở thành phố, bán rất đắc khách. Loại mực của con là loại tốt nhất trong dòng mực này, con cũng vừa nhờ mẹ con mua giúp, bà giữ lại hai lọ để dùng nha.
Bà nội Hoàng gật đầu, cực kỳ vui vẻ:
– À có thể cho bà xin một lọ nữa được không, bà muốn biếu cho bà Hà một lọ.
– Dạ được, con giữ lại một lọ là đủ dùng rồi. Ở đây có bốn lọ, con tặng bà hết.
– Vậy thì tốt quá, cảm ơn con, bà rất thích mùi thơm này, vô cùng dễ chịu.
Đồng Đồng định tặng hết cho bà nội Hoàng, nhưng cô giữa chừng nhớ ra mấy hôm trước Thế Thịnh muốn cô viết cho anh vài chữ để treo trong phòng làm việc nên cô mới giữ lại một lọ để dùng. Hiếm khi Thịnh nhà cô muốn treo tranh treo ảnh, cô tất nhiên sẽ hợp tác đến cùng. Một công đôi việc, vừa cải thiện được mỹ quan nơi làm việc của anh, vừa để anh có thể nhìn tranh mà luôn nhớ đến người. Quá tốt luôn ấy chứ!
_______________________
Thế Thịnh sắp xếp ổn thỏa cuộc hội họp sắp đến của đám bạn, trong đó có một vài người bạn cũ trước kia của anh và cô. Cô cũng khá là hồi hộp, không biết sau bảy năm gặp lại, mọi người sẽ đối xử thế nào với cô, có còn thân thiết như lúc trước nữa hay không?
Thế Thịnh bảo cô đừng lo, mọi người vẫn rất quý cô, sẽ không có chuyện mọi người ghét bỏ cô đâu. Mà cô cũng chỉ mong có như vậy, nếu tình bạn có thể quay lại được như trước kia thì tốt quá.
Đồng Đồng từ sáng đã dậy rất sớm, cô chuẩn bị một lát nữa sẽ đi nhờ xe của Thế Thịnh đến chi nhánh công ty cô. Chiều nay anh và cô có hẹn với mọi người, cô phải hoàn thành xong công việc của ngày hôm nay thì mới có thể yên tâm đi chơi cùng mọi người được.
– Lát nữa em đón taxi về nhà, anh không cần để tài xế đến đón em đâu.
Thế Thịnh không đồng ý:
– Để tài xế đến đón em, đừng từ chối nữa, làm như vậy anh mới yên tâm.
Đồng Đồng hơi bĩu môi:
– Em có làm sao đâu, ai đời nhân viên ở một công ty thời trang bình thường mà lại đi xe sang thế này? Người ta nghĩ em cặp với đại gia ấy?
Thế Thịnh khẽ gật:
– Người ta nghĩ đúng đấy, người yêu em là đại gia, không phải ngại.
Đồng Đồng giận dỗi dậm chân:
– Anh… có ai mà tự phụ như anh không chứ?
Thế Thịnh bật cười, anh kéo tay Đồng Đồng, đặt một nụ hôn lên môi cô, cất giọng cưng chiều nói với cô:
– Thôi được rồi, không ép em nữa. Về đến nhà phải nhắn tin cho anh biết, anh chờ tin nhắn của em.
– Em biết rồi, về đến nhà sẽ nhắn tin cho anh ngay mà.
– Ừm, vào trong đi, đến chiều anh sẽ cho xe về đón em.
– Vâng ạ.
Đồng Đồng đeo túi xách lên vai, cô chào tạm biệt anh rồi xoay người bước vào trong công ty. Thế Thịnh vẫn ngồi trong xe, anh nhìn cô đi vào cửa công ty, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô biến mất dần sau cánh cửa, anh mới yên tâm cho tài xế rời đi. Cũng không biết từ khi nào, anh lại lo được lo mất như vậy. Nhưng mà anh nghĩ, những điều anh đang làm là hoàn toàn đúng, chỉ cần liên quan đến an toàn của cô, dù khó hơn nữa thì anh cũng sẽ làm.
Đồng Đồng rời khỏi công ty đã là hơn 10 giờ sáng, cô bắt taxi về lại nhà họ Hoàng, cũng không ghé ngang ở đâu khác. Vừa bước vào nhà, cô đã nhìn thấy bác sĩ đang ngồi trò chuyện cùng bà Hai và dì Miên. Nhìn thấy cô về, dì Miên liền phẩy tay bảo cô đến ngồi gần dì. Đồng Đồng ngồi xuống ghế, vừa vặn nghe được bác sĩ dặn dò.
– Có thể chỉ là bị cảm mạo bình thường, không quá lo đâu hai vị phu nhân. Tôi đã truyền nước cho lão phu nhân, một lát nữa bà ấy sẽ khỏe lại ngay thôi. Mọi người cho bà ăn nhạt một chút, đừng ăn thức ăn cay, cũng như đồ chiên xào nhiều dầu mỡ. Cũng đừng ăn thức ăn quá bổ dưỡng, như vậy sẽ không tốt cho đường tiêu hóa của lão phu nhân.
Bà Hai lo lắng hỏi thêm:
– Có cần đưa mẹ chồng tôi đi bệnh viện không bác sĩ?
– Không cần thiết. Tạm thời nên theo dõi tại nhà, nếu tình hình sức khỏe của lão phu nhân vẫn không cải thiện, lúc đó mới nên đến bệnh viện. Bình thường sức khỏe của lão phu nhân cũng rất tốt, rất khỏe mạnh, mọi người cũng không cần quá lo.
– Vậy… có gì khác tôi sẽ gọi báo cho ông, thời gian này ông chịu khó để ý điện thoại giúp tôi.
– Được rồi, các vị nên yên tâm, có gì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ sắp xếp đến ngay.
Sau khi dặn dò thêm vài điều nữa, bác sĩ mới đứng dậy chào tạm biệt mọi người ra về. Bà Hai tiễn bác sĩ ra cửa, dì Miên cùng Đồng Đồng thì đến thăm bà nội Hoàng. Bà nội Hoàng lúc này đã tỉnh, đang ngồi ở trên giường uống nước. Thấy dì Miên lo lắng đến đỏ mắt, bà nội Hoàng liền cất giọng khàn khàn trấn an con dâu.
– Có cái gì mà phải lo lắng, chỉ là bệnh của người già thôi, con có cần lo lắng như vậy không? Từ nhỏ đến giờ lúc nào cũng dễ xúc động như vậy, tính tình mềm yếu quá thì làm sao dạy dỗ được con dâu?
Dì Miên đi đến ngồi bên cạnh bà nội Hoàng, dì “diễn tả ý tứ” thông qua hành động tay, bà nội Hoàng nuôi lớn dì từ nhỏ nên dĩ nhiên là hiểu dì muốn nói gì.
Đồng Đồng chỉ hiểu được một ít, lại nghe bà nội Hoàng cất giọng nhàn nhạt:
– Mẹ khỏe, mẹ rất khỏe. Nhưng rô bốt thì thi thoảng vẫn hết pin hoặc là hư hỏng mà con, nói gì là con người. Mẹ chỉ bị cảm thôi, truyền nước xong là khỏe ngay đó, con thấy không. Nói chung là mẹ không sao, không cần gọi cho Thế Nghĩa, đừng làm phiền nó.
Để dời lực chú ý của dì Miên khỏi tình hình sức khỏe của bà nội Hoàng, bà nội Hoàng liền nhìn sang Đồng Đồng, bà hỏi:
– Đồng Đồng vừa đi đâu về đấy à?
Đồng Đồng rót thêm cho bà nội Hoàng chút nước ấm vào ly, cô từ tốn trả lời.
– Dạ, con vừa đến công ty về. Bà nội thấy khỏe hơn chưa ạ?
– Đã khỏe, hai người các con không cần lo cho bà, người già ai cũng bệnh vậy mà, có cái gì mà phải quan trọng. Không quan trọng, không quan trọng đâu.
Bà nội Hoàng ngồi chơi với dì Miên và Đồng Đồng một lát, lát sau bà thấy hơi mệt nên đi ngủ. Dì Miên giúp bà vén chăn, nhìn bà nhắm mắt an dưỡng, chắc chắn là bà không sao, dì mới yên tâm rời khỏi phòng bà. Tình cảm của dì Miên dành cho bà nội Hoàng là trên cả tình cảm mẹ chồng nàng dâu. Bởi dì từ bé đã được bà nuôi dưỡng, có thể nói, dì Miên xem bà nội Hoàng như là mẹ ruột của mình.
Bà nội Hoàng có lẽ là bị cảm mạo thật, vì hiện tại trông bà vẫn rất khỏe. Chỉ là hơi mệt do bị bệnh mà thôi, không có gì quá đáng ngại. Cũng giống như vị bác sĩ kia vừa nói, sức khỏe của bà nội Hoàng bình thường rất tốt, có bị cảm cũng sẽ nhanh chóng khỏe lại mà thôi.
Buổi chiều Thế Thịnh có về nhà, anh chủ yếu là về thăm bà nội, sẵn tiện thay quần áo, sau đó mới đưa Đồng Đồng đến chỗ hẹn. Lúc anh và cô đến nơi, bên trong club nhỏ đã gần đông đủ mọi người. Đúng như những gì mà Thế Thịnh đã nói với cô, bạn học cũ năm cấp 3 vẫn xem cô là Đồng Đồng của trước kia mà đối đãi. Trong số bạn học cũ, còn có cả bạn thân của cô năm đó, Thiên Vy cũng về đây gặp cô.
Đám bạn bè mới của anh, cô thật sự không biết bọn họ, nhưng nghe Vy nói, những người này đều là những người thành đạt, là ông chủ của rất nhiều công ty phát triển khắp cả nước. Mọi năm, đúng vào ngày bạn bè cấp 3 họp mặt, anh cũng sẽ gọi thêm bạn bè riêng của anh đến họp mặt cùng. Mọi người đều là những người trẻ sống cùng một môi trường, rất nhanh đã có thể làm quen và hòa đồng cùng nhau. Vy cũng có nói với cô, đám bạn kia của anh, không phải ai muốn gặp cũng có thể gặp được. Vài người trong số đó sống rất kín tiếng, cũng giống như Thế Thịnh, chưa từng xuất hiện trên tạp chí kinh tế lần nào.
Vy kéo Đồng Đồng đến một góc yên tĩnh nhất trong club, hai cô gái tạm gác lại cuộc vui đằng kia, cười nói ríu rít cùng nhau tâm sự. Bạn thân không hổ là bạn thân, dù đã xa cách nhau gần bảy năm nhưng khi gặp lại vẫn có thể nói cười thân thiết vui vẻ với nhau. Giống như cái quãng thời gian 7 năm kia chưa bao giờ tồn tại vậy.
Vy hỏi Đồng Đồng về công việc, cuộc sống trong bảy năm qua, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà hỏi cô về chuyện của cô và Thế Thịnh.
– Đồng, tao hỏi mày nhé, sao trước kia mày lại chia tay anh Thịnh vậy? Bọn tao nghĩ mãi mà nghĩ không ra nguyên nhân, bây giờ chỉ có tao và mày ở đây, mày có thể nói cho tao biết không?
Đồng Đồng nhấm nháp chút rượu nho, cô cười cười, cũng không có ý định sẽ nói sự thật.
– Ừm, chắc có thể là lúc đó tao và anh ấy đang ở giai đoạn… chán nhau. Cũng đã quen nhau 2 năm rồi còn gì, lúc đó lại áp lực thi cử, rất nhiều chuyện xảy ra, tao không sắp xếp được cảm xúc nên mới quyết định chia tay.
Vy quyết định hôm nay phải hỏi cho ra nhẽ tất cả mọi chuyện. Cô là người chứng kiến Thế Thịnh theo đuổi Đồng Đồng, chứng kiến bọn họ quen nhau, lại chứng kiến được luôn cả cái cảnh chia tay đầy nước mắt của Đồng Đồng và Thế Thịnh. Cô không tin là Đồng Đồng vì không sắp xếp được cảm xúc mà chọn chia tay, nếu đúng là như vậy, vậy thì lý do gì Đồng Đồng lại khóc như cha đau mẹ bệnh như vậy?
Nhưng chỉ tức là dù cho cô có gặn hỏi thế nào thì Đồng Đồng cũng không chịu nói ra lý do chia tay năm đó. Lại canh ngay trong lúc mọi người bận rộn thi đại học mà đột ngột biến mất. Cô có đến nhà tìm Đồng Đồng nhưng gia đình cô ấy đã chuyển đi, liên lạc cho cô ấy thì không được, cô thật sự đã rất lo lắng. Mãi đến sau này khi cô đã là tân sinh viên, cô mới nghe được chút thông tin về Đồng Đồng, mọi người nói đã nhìn thấy Đồng Đồng làm hồ sơ đi du học. Mà đúng là Đồng Đồng đi du học ở Pháp, là khoảng thời gian một năm sau sau khi bọn cô thi đại học.
– Ừ, cho là mày không sắp xếp ổn định cảm xúc đi, vậy còn chuyện đột nhiên chuyển nhà? Bỏ thi đại học? Mày giải thích thế nào hả con kia?
Đồng Đồng có hơi chột dạ, cô cắn một miếng táo, cố giấu đi vẻ mất tự nhiên của mình.
– Mày lại quên là bà ngoại tao bị bệnh tim à? Nhà tao chuyển về gần nhà bà ngoại để mẹ tao tiện chăm sóc cho bà. Cũng không phải là tao bỏ thi đại học, tao là đang hoàn thành hồ sơ để đi du học mà. Trường bên đấy chỉ cần xét điểm tốt nghiệp cấp 3 và thành tích 12 năm học thôi, không cần bằng đại học.
Thiên Vy vẫn còn chút ngờ vực, cô nheo mắt, hỏi:
– Thật không? Sao tao vẫn thấy nghi ngờ vậy?
Đồng Đồng nhét một miếng táo vào miệng Vy, cô cằn nhằn:
– Mày thôi đa nghi đi, tao nói thật đó, không tin tao cho mày số của mẹ tao để mày gọi hỏi nhé?
– Không cần, tao sợ hỏi ra chuyện gì đó gian dối của mày lắm. Tỉ như chuyện mày âm thầm chịu đựng đau khổ khi chia tay anh Thịnh, rồi tỉ như mày mang thai hay là bị bệnh hiểm nghèo nào đó chẳng hạn. Eo ôi, nếu đúng là như thế thật thì cẩu huyết quá rồi còn gì.
Đồng Đồng thoáng run run, nhưng cô vẫn cố cười tươi xem như là không nghe thấy gì.
– Mày xem phim ít thôi, bỏ đi mà làm người.
Vy cười ha hả:
– Ừ, tao cũng nghĩ mấy thứ đó chỉ có trong phim thôi, ngoài đời ai lại ngu như vậy.
Dừng một lát, Vy lại hỏi:
– À này, mày với anh Thịnh bây giờ thế nào rồi? Chuyện chia tay trước kia, anh ấy có trách mày không?
Đồng Đồng khẽ lắc đầu:
– Chỉ hơi trách một chút thôi, mà nếu là tao thì tao cũng trách. Tuổi trẻ bồng bột quá, không nghĩ được sâu xa như bây giờ.
Thiên Vy choàng tay vỗ vỗ vai cô, cô ấy thở dài an ủi:
– Ừ, xem như đấy là hậu quả của việc mày chơi ngu, sau này nhìn vào đó mà bớt chơi ngu lại. Mày có biết nam thần của trường đã vì mày mà thủ thân như ngọc suốt 7 năm rồi không. Mới mấy tháng trước anh ấy kết hôn, bọn tao còn không được mời. Lúc bọn tao trách, mày biết anh ấy nói gì không?
– Nói gì?
Vy à ừm vài tiếng, cô bắt chước lại điệu bộ băng lãnh thường ngày của Thế Thịnh, ngay cả giọng nói cũng cố bắt chước cho giống.
– Anh ấy nói là… “đám cưới vì gia đình muốn thôi, anh đây không muốn, đợi sau này Đồng chịu hồi tâm chuyển ý mà quay về, anh đền bù cho mấy đứa một cái đám lớn hơn cả đám cưới của Đông Nhi và Ông Cao Thắng, ok chưa?”
Khoé môi Đồng Đồng cứng đờ, một sự chua xót len lỏi qua từng tế bào, như muốn cắm rễ vào các mạch máu của cô, khiến cô đau đớn đến quặng thắt lòng mình lại…
Như chợt nhớ ra chuyện gì đó, Vy vội vàng hỏi cô:
– À mà cô vợ “tuần lộc” của anh Thịnh… đúng là chị gái của mày hả Đồng?
Đồng Đồng gật đầu, ủ rũ trả lời:
– Ừm, chị gái sinh đôi của tao. Rất khó tin phải không?
Vy gật gật đầu, quả thật là quá khó tin, lúc cô nghe mọi người nói, cô gần như không thể tin được chuyện đó. Sao trên đời lại có chuyện éo le đến như vậy nhỉ?
Bảy năm trước anh Thịnh và Đồng Đồng chia tay, bảy năm sau anh Thịnh vì liên hôn gia tộc mà cưới chị gái của Đồng Đồng. Chị gái Đồng Đồng sau đó cắm sừng anh Thịnh, cuối cùng Đồng Đồng lại chạy đến đền tội cho chị gái mình, quay trở về bên cạnh anh Thịnh…
Má, loại chuyện kinh dị như vậy cũng có thể xảy ra trên đời này thật à? Nghe cứ đáng sợ như là phim ma vậy đó!
Vy nhìn thấy biểu cảm khổ não trên mặt Đồng Đồng, cô nhất thời cảm thấy cô bạn của mình quá mức đáng thương, lại không nhịn được mà ôm chầm lấy Đồng Đồng an ủi.
– Thôi được rồi, mày và anh Thịnh cuối cùng cũng có thể trở về bên nhau. Bởi tao đã từng nói mà, người yêu nhau trước sau gì rồi cũng sẽ quay về bên nhau thôi. Chưa nói là cái kiểu trời sinh một đôi như bọn mày… mày phải hạnh phúc nhé, đừng bỏ chạy như trước kia nữa… tội anh Thịnh nhà tao lắm đấy.
Đồng Đồng liếc yêu bạn mình:
– Anh Thịnh nhà mày á?
Vy đánh một phát lên trán Đồng Đồng, cô gào to:
– Là Thịnh của mày, là phần mày, phần mày hết đấy, chả ai giành với mày đâu.
Hai cô gái lại bắt đầu cười nói rôm rả, còn hứa hẹn sẽ đi mua sắm, ăn chơi các thứ các thứ. Nghe nói chồng của Vy đang mở thêm công ty con ở đây nên thời gian này cô ấy sẽ ở tạm lại đây khoảng chừng 3-4 tháng. Thật quá tốt, Đồng Đồng cuối cùng cũng có thể gặp lại cô bạn thân năm cấp 3 mỗi ngày, chỉ nghĩ thôi cũng đủ thấy kích khích rồi.
Thế Thịnh ngồi cùng đám bạn của anh ở tầng trên của club, ở dưới lầu mọi người đang nhộn nhịp uống rượu, chơi bài, hát hò. Anh ngồi ở đây nhưng ánh mắt suốt từ nãy đến giờ vẫn chăm chú nhìn về phía dưới, ngay góc trong cùng, chỗ mà Đồng Đồng và Thiên Vy đang ngồi. Đã rất lâu rồi, anh mới lại nhìn thấy được nụ cười vô tư không che đậy của cô. Chỉ khi ngồi cùng Thiên Vy, cô mới có thể thoải mái được như vậy, thoải mái không một chút câu nệ kiểu cách nào, kể cả né tránh cũng không có…
– Này Thịnh, tôi nghĩ chú nên chạy xuống kia mà ôm ấp cô ấy đi. Ngồi trên đây nhìn xuống như vậy thì có ích lợi gì?
Thế Thịnh cười cười, anh uống một chút rượu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Đồng Đồng.
– Các chú không hiểu đâu, đây gọi là tình thú đó.
Mọi người đồng loạt kêu lên:
– Mẹ nó, chú mày biến đi là vừa rồi đó.
– Nổi hết da gà tôi rồi đây này.
– Người đang ăn chay, đột nhiên được ăn mặn thì sẽ mặn một cách đậm đà như vậy à?
Thế Thịnh không quan tâm, đám bạn này của anh chẳng có ai là đàng hoàng, có nói bọn họ cũng không hiểu tình yêu trai gái là gì đâu.
– Tôi nói chú thâm tình mà chú không tin tôi, cũng bảy năm rồi còn gì, có ai giữ được tình yêu bảy năm như chú đâu?
Có người phụ họa thêm:
– Nghĩ thì thấy Thịnh nhà mình chung tình thật, bảy năm không gần gũi đàn bà, “chỗ kia” còn xài được không vậy?
Bị động đến lòng tự tôn của đàn ông, Thế Thịnh không nhịn được nữa mà xoay sang nhìn đám bạn của mình. Mắt anh khẽ híp, giọng khàn khàn đầy ma lực:
– Chú mày có muốn thử một chút không? Anh đảm bảo chú mày ba ngày không lết được xuống giường.
Mọi người phá lên cười:
– Ha ha… cười chết tôi rồi!
– Thử một chút đi, mấy khi anh Thịnh nhà mình có hứng thú với đàn ông.
Trái táo được phóng từ bên kia phóng đến trên người Thế Thịnh, người bạn kia gào rú lên trong hoảng loạn:
– Này Thế Thịnh, chú mà đụng đến mông tôi là tôi cắn lưỡi tự sát, để lại một đàn con thơ rơi rớt cho chú nuôi đấy nhé.
Thế Thịnh cười gian:
– Cũng được, nhận con nuôi đỡ cho Đồng Đồng phải sinh con, rất khổ sở. Chú mày có mấy đứa con thì lên danh sách, anh nuôi đủ. Chủ yếu nhớ đem mông đến đây, anh “check” xem hàng ổn hay không rồi mới tính tiếp.
– Cút, cút, chú cút đi Thế Thịnh!
Một tràng cười rộ lên, Thế Thịnh cũng không nhịn được mà bật cười. Bọn anh là như vậy, vì thân nhau quá nên khi nói chuyện cũng chẳng cần kiêng dè gì. Mỗi người bọn anh đều là những người thâm trầm ma mãnh trên thương trường, nhưng mỗi khi tụ họp, bản tính của mấy cậu bé chưa lớn sẽ trỗi dậy mạnh mẽ. Họp mặt cũng chỉ có uống rượu, chọc ghẹo nhau là nhiều, rất hiếm khi nói đến chuyện làm ăn trong club. Cũng rất ít khi đưa phụ nữ đến, nếu có đưa đến thì chắc chắn sẽ là vợ, không phải là tình nhân, cũng không phải là bạn gái thông thường.
Anh Kha ngồi bên cạnh Thế Thịnh, người ít nói nhất cũng khẽ lên tiếng hỏi anh về chuyện của Đồng Đồng.
– Sao rồi? Đã tìm lại được cô bé mà chú nâng niu trong lòng bàn tay, cảm giác thế nào?
Thế Thịnh gật đầu, cười cười:
– Rất tốt anh Kha.
Anh Kha nhả ra một làn khói thuốc, anh cười nói:
– Ừ, thâm tình đã 7 năm, chú không thấy tốt thì cũng phải tốt. Cô bé đó gương mặt sáng lạng nhưng đuôi mắt trái lại có nốt lệ… là người đa sầu đa cảm. Chưa nói đến việc cô bé lại rất xinh, người càng xinh thì càng khổ, thêm nốt lệ kia nữa… chú nên quan tâm đến cô bé đó nhiều hơn.
Anh Kha vỗ vai Thế Thịnh, có mấy lời cất giấu trong lòng, cuối cùng cũng không nhịn được mà nói ra:
– Chỉ là suy nghĩ của riêng anh thôi, chú nên tìm hiểu kỹ về chuyện của 7 năm về trước. Đám loi nhoi này có thể không nhìn ra được, nhưng anh thì lại nhìn ra được ánh mắt chỉ chứa duy nhất một mình chú trong đôi mắt của cô bé. Những đôi yêu nhau ngoài kia thì nhiều, nhưng hiếm lắm mới nhìn thấy được một vài người có ánh mắt sâu đậm khi nhìn người mình yêu như vậy. Tin anh đi, chắc chắn là có khuất tất, cô bé này rất yêu chú, có khi còn yêu chú nhiều hơn cả chú yêu cô bé nữa đấy, thử mà xem.
Thế Thịnh không trả lời, anh chỉ chăm chăm nhìn Đồng Đồng, mà cô cũng dường như phát hiện ra anh đang nhìn, liền nở một nụ cười rực rỡ dành cho anh. Trong giây phút ấy, anh đột nhiên cảm thấy giật mình, trong lòng ngổn ngang ngũ vị tạp trần. Đồng Đồng của anh đã từng ngây thơ và trong sáng như vậy, ánh mắt lúc nào cũng rực rỡ ánh nắng khi nhìn người khác. Nhưng kể từ khi gặp lại cô, anh lại rất hiếm khi nhìn thấy cô cười giống như vậy. Dường như cô đang cố giấu giếm điều gì, giấu giếm chuyện gì đó mà cô không muốn cho anh biết. Đồng Đồng…
Điện thoại đột nhiên reo lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Anh nhìn vào số máy hiện lên trên điện thoại, là số của dì Đào, dì Đào rất ít khi gọi cho anh, trừ khi là có việc gấp. Anh ấn nghe máy, chưa kịp nói gì thì đã nghe được giọng gấp rút run run của dì Đào…
– Cậu Hai, cậu về nhà nhanh đi, lão phu nhân xảy ra chuyện rồi!
__________________________
❌ LIKE VÀ SHARE CHO EM MỌI NGƯỜI ƠI.

Yêu thích: 4.7 / 5 từ (6 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN