Gả Cho Anh Rể - Phần 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1635


Gả Cho Anh Rể


Phần 15


Thế Thịnh đưa Đồng Đồng đến thẳng bệnh viện, lúc anh và cô đến nơi, ông chủ Hoàng đang làm thủ tục cho bà nội Hoàng được xuất viện về nhà. Cũng không hiểu lý do vì sao, bà nội Hoàng nửa đường đến bệnh viện thì tỉnh lại, bác sĩ kiểm tra từ tim mạch cho đến huyết áp đều rất bình thường, không một chút vấn đề gì xảy ra. Mà bà nội Hoàng rất kị mùi bệnh viện, một hai muốn về nhà, một giây cũng không muốn ở lại.
Đồng Đồng và Thế Thịnh dìu bà nội Hoàng ra xe trước, suốt quãng đường đi, bà cứ luôn miệng khẳng định là mình không sao, không mệt cũng không khó chịu. Thế Thịnh rất hiểu ý bà nội Hoàng, anh liền nói mấy câu chiều theo ý bà, sau đó dìu bà ra xe đưa bà về nhà trước.
Đồng Đồng nhìn bà cụ vì mệt nên ngủ say, cô đột nhiên cảm thấy lo lắng, liền kéo Thế Thịnh ra ngoài, cô khẽ hỏi:
– Anh… bà như vậy… sao em thấy lo quá.
Anh vỗ nhẹ lưng cô trấn an:
– Đừng lo quá, ba đã sắp xếp cho bác sĩ đến đây theo dõi sức khỏe của nội, rồi sẽ ổn thôi mà.
Đồng Đồng thở dài một hơi:
– Em cũng mong cho là như vậy.
Ông chủ Hoàng vừa về đến nhà đã đi ngay vào phòng thăm bà nội Hoàng, thấy bà đã ngủ, ông dặn dò người làm trông chừng bà cẩn thận, có chuyện gì phải gọi cho ông ngay. Bác sĩ Đạt cũng vừa đến, thời gian này ông ấy sẽ ở lại nhà họ Hoàng để theo dõi tình hình sức khỏe của bà nội Hoàng.
Bác sĩ nói, dựa trên kết quả kiểm tra của bà nội Hoàng, hiện tại vẫn chưa phát hiện có vấn đề gì khác thường. Việc bà cụ đột nhiên ngủ sâu khó tỉnh có thể là một trong những triệu chứng báo trước của bệnh trạng nào đó. Hiện tại vẫn chưa phát hiện ra bệnh nhưng cũng không nên vì vậy mà xem thường, vẫn phải theo dõi sát sao thêm một thời gian.
Mà bệnh tình của bà nội Hoàng đúng là rất kỳ lạ, đến hơn một tuần sau vẫn không thấy có bất kỳ dấu hiệu khác thường nào, cứ y như chưa từng có tình trạng này xảy ra vậy!
_____________________
Buổi họp mặt ngày hôm đó vì chuyện của bà nội Hoàng mà hoãn lại, mọi người hẹn trong vài tuần tới sẽ sắp xếp đến đây chơi thêm một chuyến nữa. Bây giờ tất cả đều đã là người trưởng thành, công việc vô cùng bận rộn, lại không ở gần nhau. Muốn tụ họp cũng phải hẹn ngày cố định, không phải nói muốn gặp là gặp được ngay. Chỉ có Thiên Vy là khác, vì cô ấy sẽ ở lại đây một thời gian dài nên Đồng Đồng và cô ấy muốn hẹn gặp nhau lúc nào cũng được.
Đồng Đồng vốn có hẹn đi uống nước cùng Thiên Vy, nhưng giữa chừng vị sếp ở chi nhánh cô muốn cô đi ngoại giao cùng ông ta. Ông ấy nói muốn giới thiệu một vài đối tác làm ăn ở công ty chi nhánh cho cô làm quen, sau này cô có thể thay ông ấy đi ngoại giao ở một số bữa tiệc.
Nói sơ qua về vị sếp nam này, ông ấy năm nay chắc khoảng trên 45 tuổi, làm người cũng không ngay thẳng gì nhưng bù lại hiệu suất làm việc rất tốt. Phó tổng muốn cô theo ông ấy học hỏi thêm kinh nghiệm. Nghề của bọn cô có khá nhiều góc khuất, cô phải học hỏi thêm cách ứng biến trong nhiều trường hợp mới mong có thể sớm được thăng chức. Mà nghề nào cũng vậy, nếu cứ bo bo giữ mình, e là không tồn tại được lâu.
Cô đi cùng xe với sếp Tuấn, ông ấy đi trước, cô đi theo sau, vừa bước vào cửa nhà hàng, ông ấy đã dặn dò cô.
– Đồng Đồng, các vị cô sắp gặp đều là các vị lão làng ở thành phố này. Lát nữa cô cứ nghe theo tôi, đừng làm phật lòng bọn họ, hiểu chưa? Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi, phó tổng muốn tôi bồi dưỡng cô, tôi nhất định sẽ bồi dưỡng cô hết mình. Cô có điều kiện rất tốt, đừng bỏ lỡ cơ hội này.
Đồng Đồng gật đầu, cô hiểu hai chữ “điều kiện” ở trong miệng sếp Tuấn có nghĩ là như thế nào. Điều kiện ở đây là nói về ngoại hình và gương mặt của cô, mà cô cũng tự công nhận rằng mình có điều kiện không tệ. Đối với các cô gái có điều kiện tốt như cô, bất cứ lãnh đạo nào cũng muốn mang bọn cô theo trong các buổi tiệc rượu ngoại giao, hoặc là bàn bạc về hợp đồng, giá thầu, giá thu mua. Trước kia cô cũng thường theo phó tổng nhà cô đi dự tiệc rượu, nên đối với mấy kiểu giao tiếp này, cô cũng không thấy làm lạ. Chẳng qua lần này là đi cùng sếp Tuấn, mà cách đối nhân xử thế của vị này, cô thật sự không mấy yên tâm.
Trong lúc chờ phục vụ đưa bọn cô lên phòng vip, cô sẵn tay gửi định vị nhà hàng cho Thiên Vy, lát nữa nhờ cô ấy đến đây đón cô luôn, không cần cô bắt xe đến chỗ hẹn.
Trước khi vào phòng tiệc, sếp Tuấn lại nhắc nhở cô một lần nữa.
– Đồng Đồng, cô phải nghe theo tôi, làm người muốn đi lên thì phải biết hạ cái tôi của mình xuống, đặc biệt là trong một vài trường hợp đặc thù. Cô cứ yên tâm, tôi đã nhận lời phó tổng, tất nhiên sẽ không làm hại cô.
Đồng Đồng dự cảm có chút không lành nhưng đây là vì công việc, cô không thể vì một chút dự cảm của riêng mình mà làm phật lòng sếp Tuấn được. Cô đã là người trưởng thành, ở thời buổi này tìm được một công việc phù hợp với khả năng của mình… thật sự rất là khó khăn. Hơn nữa phó tổng rất tốt với cô, luôn quan tâm và đề bạc cô, cô không thể phụ sự kỳ vọng của chị ấy dành cho cô được. Với lại, bất kể ngành nghề nào cũng vậy, muốn trèo được lên cao thì mức độ quen biết phải được phủ sóng rộng rãi. Mối quan hệ rộng rãi trong làm ăn cũng là một trong những điều kiện thuận lợi góp phần vào sự thành công trong công việc của một người. Đạo lý này, cô không phải không rõ, từ năm cấp 3 cô đã hiểu rõ đạo lý này rồi.
Cô gật đầu, nghiêm túc trả lời sếp Tuấn.
– Tôi hiểu, sếp yên tâm.
Sếp Tuấn nhìn cô gật đầu, ông xem ra rất hài lòng về cô.
Phục vụ mở cửa phòng vip, gương mặt căng bóng của sếp Tuấn liền nở một nụ cười xiểm nịnh xã giao lấy lòng. Bên trong phòng có gần mười vị “sếp”, độ tuổi phải từ 30 trở lên, có người tóc bạc gần nửa, có người trán cao bóng loáng. Chỉ có cô và một cô gái nữa là nữ, mà cô gái kia lại đang hầu rượu cho hai vị “sếp”, bộ ngực tròn trịa căng đầy gần như dính sát vào người vị sếp già, Đồng Đồng nhìn đến nổi hết cả da gà.
Thấy sếp Tuấn dắt theo Đồng Đồng đến, một vài vị sếp nhìn cô đến không rời mắt, ý tứ thế nào thì không cần nói cũng biết, chính là muốn cô tiếp rượu giống cô gái kia.
Đồng Đồng ngồi xuống bên cạnh sếp Tuấn, vị sếp già được gọi là sếp Đạt, là tổng giám của một công ty sự kiện, ông ấy có vẻ rất vừa mắt Đồng Đồng, chưa gì đã lên tiếng muốn cô mời rượu.
– À sếp Tuấn, anh chưa giới thiệu mỹ nữ này là ai đấy nhé… nhìn rất lạ mắt… là thư ký mới à?
Sếp Tuấn nhận lấy rượu từ tay phục vụ, ông ấy cười tươi, giới thiệu:
– Không phải thư ký, cô ấy là nhân viên mới ở công ty tôi, con cưng của phó tổng, đi theo tôi học hỏi kinh nghiệm ấy mà.
Lại quay sang Đồng Đồng, sếp Tuấn giục:
– Đồng Đồng, cô mau giới thiệu đi. Các vị ở đây đều là bậc lão làng ở thành phố này đó, cô mà ăn nói khéo léo, các vị sau này chắc chắn sẽ nâng đỡ cô rất nhiều.
Đồng Đồng hiểu ý, đây cũng là quy tắc nghề nghiệp, cô không ngần ngại gì mà nâng ly trà lạnh lên, cô nghiêm túc giới thiệu bản thân.
– Chào các vị sếp tổng, tôi tên là Đồng Đồng, là nhân viên của GB, sau này mong các vị chiếu cố dạy bảo nhiều hơn.
Một vị đã ngà ngà say, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt thích thú, anh ta hỏi:
– Cô Đồng là người ở đâu, tôi thấy cô rất lạ, không giống như người ở đây?
Đồng Đồng khẽ gật, nụ cười rất khuôn phép.
– Dạ đúng, tôi là người thành phố A, bây giờ có việc về đây nên chuyển công tác theo cùng. Mong sếp sau này chiếu cố nhiều hơn, hân hạnh được gặp gỡ các vị.
Sếp Đạt ngoài 50, tóc tai thưa thớt, trán bóng loáng, bụng nhô to. Ông ấy càng nhìn càng thấy thuận mắt Đồng Đồng, lại nhìn đến bộ ngực tròn đầy sau lớp áo sơ mi kia, ông ấy lại càng thèm thuồng hơn nữa. Mấy khi gặp được một mỹ nữ xinh đẹp như vậy, mà hơn nữa lại là nhân viên cùng ngành với ông, ông tự dưng muốn “chơi quy tắc ngầm” với cô. Đàn bà xinh đẹp thì ông không thiếu, chẳng qua chơi hoài một kiểu cũng chán, lâu lâu đổi vị chắc sẽ “ngon miệng” hơn.
Nghĩ vậy, sếp Đạt liền cầm ly rượu nâng lên, ở đây ông là lớn nhất, mạnh nhất, nên khi thấy ông nâng ly rượu, các vị còn lại cũng thức thời mà nâng ly rượu theo. Bọn họ vừa uống rượu vừa nhìn xem trò vui, mà nhân vật chính trong trò mua vui này không ai khác chính là Đồng Đồng.
Đồng Đồng dĩ nhiên nhận thấy được ánh mắt chứa đựng tà niệm của sếp Đạt. Chẳng qua cô đã có cách ứng phó, cũng không để cho bản thân mình vướng vào “quy tắc ngầm” trong nghề. Mà sếp Tuấn lại đặc biệt vui vẻ khi thấy sếp Đạt vừa ý Đồng Đồng. Ông đã nói mà, người đẹp như Đồng Đồng mang theo chỉ có lợi, lần này ông là một công đôi việc, vừa tạo dựng được mối quan hệ, vừa không làm phật ý của “vị kia”.
Sau màn chào hỏi, sếp Đạt luôn thúc giục Đồng Đồng tiếp rượu, ông ấy nói, chỉ cần Đồng Đồng sau này mở miệng nhờ vả, ông ấy chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ cô không ngần ngại. Sếp Đạt đúng là người nổi tiếng “yêu quý cấp dưới”, ông ấy sợ Đồng Đồng không hiểu ý, liền nâng ly rượu đi vòng đến chỗ cô, “dạy bảo” cô các điều cơ bản trong làm ăn. Mà sếp Tuấn lại rất thức thời, ông ấy vừa thấy lão Đạt đi qua, đã khom người nhường chỗ cho lão ấy, còn thiếu điều muốn biến thành ghế cho lão Đạt ngồi.
Lão Đạt ngồi kế bên Đồng Đồng, đầu tiên là trò chuyện, sau đó là ép rượu, sau đó nữa là tay chân thó mó không yên phận. Đồng Đồng nhìn thấy bàn tay đầy thịt của lão Đạt đặt trên tay mình, cô thoáng rùng mình, cảm giác rợn hết cả sống lưng.
Mẹ kiếp! Đúng là lão già dê, từng tuổi này rồi mà vẫn còn sung sức đến như vậy!
Sếp Tuấn nhìn sắc mặt dần đỏ rực lên của Đồng Đồng, ông nháy mắt ra hiệu cho cô không nên làm bậy, phải chiều theo ý của lão Đạt. Đồng Đồng kinh tởm muốn chết, cũng may là cô đã có cách ứng phó nên mới chịu ngồi im cho lão sờ tay. Nếu không, chắc từ nãy cô đã đá cho lão một phát lọt xuống ghế rồi, kiên nhẫn đâu mà ngồi trò chuyện nhảm nhí với lão.
Lão Đạt thì lại nghĩ khác, lão sờ tay thăm dò nhưng không thấy Đồng Đồng quá mức khó chịu. Lão nghĩ là cô đang cố giữ giá, bèn giở giọng “ra giá” đầy kinh tởm nói với cô.
– Đồng Đồng, em rất đẹp, mà anh lại rất thích những cô gái hiểu chuyện như em. Hay là… em theo anh… sau này không cần lo đến chuyện không tìm được chỗ dựa. Anh sẵn sàng cho em tất cả mọi thứ, từ công việc đến địa vị… em thấy thế nào?
Đồng Đồng thật sự chịu hết nổi, cô cố rút tay về nhưng lão Đạt lại như chó đực đến mùa động dục, bất chấp ánh mắt của bao nhiêu người mà nhào đến nắm tay cô. Cuối cùng thì nước cũng tràn ly, Đồng Đồng không thể chịu đựng được nữa, cô cương quyết từ chối thẳng thừng:
– Sếp Đạt yêu thích tôi, tôi thật sự lấy làm vinh hạnh. Nhưng mà ngại quá, tôi là người đã có hôn ước, không thể đáp lại tấm chân tình của ngài rồi.
Lão Đạt ngả người ra ghế, lão ta cười lớn, bộ dạng như đang xem trò hay vậy. Mà đám người kia cũng oà cười theo, có người nhịn không được, liền cất giọng đùa cợt mà nói với cô.
– Cô Đồng là ngây thơ thật hay giả vờ ngây thơ vậy? Ở đây có ai là chưa có vợ, chưa có gia đình đâu, nói gì đến hôn ước như cô. Cô đáng lẽ phải nên vinh hạnh khi được sếp Đạt để ý, mấy ai được ngài ấy quan tâm như cô cơ chứ. Giữ giá làm gì, cô đến đây thì phải biết quy tắc ở đây. Hay là cô muốn… được nhiều hơn nữa?
Đồng Đồng siết chặt tay dưới bàn, cô nhìn bọn họ, mỗi người đều là quần âu áo sơ mi lịch thiệp, nhưng sao lời nói và hành động lại dung tục đến như vậy. Ánh mắt bọn họ nhìn cô như nhìn một món hàng, ngã ngớn và xem thường.
Lão Đạt cạy đây là khu vực của lão, lại chắc mẩm Đồng Đồng sẽ không có lối thoát. Lão ta nhấp một chút rượu, đưa mũi giày da chạm vào đôi chân thon dài trắng trẻo của cô. Lão thối tha đến mức trước mặt bao nhiêu người lại làm ra cái hành vi dâm dục như vậy, lão thật sự quá coi thường cô rồi.
– Đồng Đồng, em chắc cũng biết “quy tắc ngầm” là gì đúng chứ? Cứ ra giá đi, bao nhiêu để lên giường với em… cho anh một giá anh trả lại em gấp đôi.
Đám người xung quanh cười rộ lên, bọn họ liên tục khen cô có phước. Lại tâng bốc lão Đạt biết cách “chơi đùa” với người đẹp. Một đám ô hợp giả danh người thành đạt cười cười nói nói, tục tĩu đến không thể chịu được. Bọn họ xem cô như là “đồ chơi”, đang nhiệt tình ra giá mua bán.
Đồng Đồng giận đến run người, cô biết mấy con tôm sống mà cô vừa ăn khi nãy đã bắt đầu phát huy tác dụng. Người cô nóng rần lên, hít thở dần không thông được, đầu óc bắt đầu chuếnh choáng nhưng cô vẫn cố quật cường đáp lại đám người hèn hạ kia.
– Các vị cứ đùa, ở thành phố chỗ tôi không hề có chuyện như vậy… hay là do ở thành phố A không phát triển được như ở đây? Chà, các vị khiến Đồng Đồng tôi mở rộng tầm mắt quá. Mà cứ cho là thành phố S này phát triển hơn đi, vậy thì cái quy tắc rừng nào cọp nấy, các vị đã nghe qua chưa? Xin mạo muội hỏi rằng, các vị từ nãy đến giờ đã chịu hỏi xem… tôi là người của ai chưa?
Mũi giày của lão Đạt khựng lại, lão ta cùng đám người đưa mắt nhìn nhau, thoáng chốc cảm thấy có chỗ không hợp lý. Nhưng mà lão Đạt lại nghĩ, một nhân viên quèn như cô thì làm sao có được chỗ dựa vững chắc, chẳng qua là cô đang cố chống chế giữ giá mà thôi. Nghĩ như vậy, lão Đạt liền đứng dậy, lão ta giữ chặt cằm Đồng Đồng, cười ngả ngớn, hỏi:
– À, Đồng Đồng nói anh nghe thử xem… em là con cái nhà ai? Ô dù to thế nào mà lại dám uy hiếp anh?
Đồng Đồng nhìn lão, cô cười nhạt:
– Sếp Đạt không tin tôi? Ông nghĩ là tôi đang chống chế với ông?
Lão Đạt siết mạnh thêm chút nữa, lão cười lạnh:
– Nếu em đã mạnh miệng như vậy, tôi sẽ chiều theo ý em một lần. Em chứng minh được em là người của “ô dù to” hơn tôi thì tôi sẽ bỏ qua cho em. Còn ngược lại, nếu em không chứng minh được, em phải ngủ với tôi một tuần. Em chơi không?
Đồng Đồng híp mắt nhìn lão, cười gian:
– Được. Nhưng nếu tôi chứng minh được, sếp Đạt phải công khai xin lỗi tôi, được chứ?
Lão Đạt bóp chặt cằm cô, lão giữ chặt trong vài giây rồi mới chịu buông cô ra. Lão thong dong ngồi xuống ghế, nói giọng đểu giả hứng thú.
– Anh đồng ý với em, nhưng để cuộc chơi thêm kịch tính, anh muốn thêm một vài điều kiện.
– Mời ngài nói.
– Nếu anh thắng, em phải cởi áo sơ mi cho mọi người cùng chiêm ngưỡng. Còn nếu anh thua, anh đến tận nhà ô dù của em để xin lỗi em. OK?
Đồng Đồng gật đầu không cần do dự, cô cười lớn.
– Sếp Đạt nhất ngôn cửu đỉnh, nói phải giữ lấy lời.
Lão Đạt nhìn thấy dáng vẻ mạnh mồm của cô, lão đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng. Ở thành phố S này, gia tộc của lão không phải dạng vừa, mặc dù không là nhánh chính nhưng mức độ quen biết phủ rộng toàn thành phố. Xếp trước gia tộc của lão thì chỉ được có vài gia tộc thuộc hàng danh gia vọng tộc, mà Đồng Đồng lại trông rất lạ mắt, không thể nào là người của các gia tộc kia được. Càng nghĩ lão càng thấy cô kỳ quái, nhưng lão lại không tin cô là nhân vật to lớn hơn cả lão.
Đồng Đồng lúc này đã rất chuếnh, cô vì tự tìm đường lui cho mình nên lúc nãy đã ăn nửa con tôm sống tái chanh. Cơ địa của cô là kiểu đặc biệt dị ứng với tôm sống, loại dị ứng vô cùng hiếm có ở người. Đừng nói là ăn nửa con tôm, chỉ cần ăn một chút thịt tôm sống cũng đủ khiến cô khó thở, tim đập nhanh, nổi mẩn đỏ khắp cả người. Chưa kể là khi nãy cô còn chọn con tôm có một chút gạch vàng ở trên đầu, có cả thịt tôm cả gạch tôm, cô ăn vào thì dị ứng sẽ càng mạnh. Đừng nói là khó thở, nếu không đến bệnh viện kịp thì có thể sẽ tắt thở luôn ấy chứ, rất rất nguy hiểm.
Nhưng mà lúc này đạn đã lên nòng, cô không thể không bắn. Có thể bây giờ cô ngã xuống, bọn họ sẽ tha cho cô, nhưng chỉ là tha tạm thời, không thể nào có chuyện bỏ qua luôn cho cô được. Mà cô, cô không thể lúc nào cũng nhờ cậy người khác, nhờ cậy vào Thế Thịnh. Cô sống được đến bây giờ đều là do tự thân cô nỗ lực, trước kia là như vậy, hiện tại và tương lai, cô cũng muốn đều là như vậy. Chỉ khi tự dựa vào bản thân mình thì cô mới có thể tự tin mà sống, tự tin mà tiếp tục tồn tại. Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, dù là có Thế Thịnh, hay là… không có Thế Thịnh.
Đồng Đồng cố giữ vững tinh thần, cô ấn máy gọi cho Thế Thịnh, đồng thời bắt loa lớn để mọi người cùng nghe. Từng tiếng tút tút kéo dài, biểu cảm hứng thú đợi xem cô bại trận của đám “lưu manh” càng lúc càng mãnh liệt. Bọn họ chắc chưa thấy phụ nữ mặc áo ngực bao giờ hay sao ấy, phấn khích như đám chó đực đến kỳ động dục vậy!
Đầu dây bên kia cuối cùng cũng bắt máy, là chất giọng khàn khàn quen thuộc của anh.
– Có chuyện gì vậy Đồng Đồng? Em đi chơi cùng Vy về nhà chưa?
Đồng Đồng cố giữ bình tĩnh, cô cố gắng nói chuyện với anh bằng giọng tự nhiên nhất có thể.
– À chưa, em hiện tại đang ở công ty, đang cá cược với đồng nghiệp.
– Cá cược chuyện gì?
– Cô ấy không tin em là bạn gái của anh đó Thế Thịnh.
Lão Đạt nghe đến hai chữ “Thế Thịnh”, biểu cảm ung dung trên mặt lão dần trở nên kỳ lạ, dáng ngồi thẳng lưng hơn, không còn ngả ngớn như khi nãy nữa.
Thế Thịnh vẫn không hay biết gì, anh lúc này đang làm việc. Nghe cô nói như thế, anh đột nhiên cảm thấy buồn cười, khẽ hỏi.
– À, vậy em gọi cho anh là muốn chứng minh em là bạn gái của anh?
Đồng Đồng siết chặt tay mình, mồ hôi dần túa ra, cô cố gắng giữ sự bình tĩnh, nói tiếp.
– Không phải, em muốn chứng minh cho cô ấy biết… em là con dâu tương lai của nhà họ Hoàng. À quên nữa, bác trai tên là gì nhỉ? Hoàng gì em quên mất rồi?
– Ba anh?
– Dạ vâng, em muốn cho cô ấy nghe để cô ấy lên mạng tìm hiểu một chút.
Thấy cô muốn khoe khoang, anh mừng còn không kịp, cũng không để ý lắm đến vấn đề của cô, liền trả lời.
– Ba anh… Hoàng Thế Nghĩa, chủ tịch của tập đoàn Hoàng Vương. Đời thứ 6 của nhà họ Hoàng, trong giới vương giả gọi ông ấy là… Phú Lục.
Hai chữ “Phú Lục” làm cho lão Đạt mềm nhũn cả chân, mà đám người kia cũng gần như hoá đá hết cả rồi. Ai ở thành phố S mà không biết Phú Lục là gì? Cũng không ai xa lạ gì nhà họ Hoàng, càng không thể xa lạ với cái tên Hoàng Thế Nghĩa. Ban nãy khi Đồng Đồng gọi hai chữ Thế Thịnh, lão Đạt đã cảm thấy lạnh sống lưng, lão biết Thế Thịnh, biết gia thế của anh, biết cả con người âm ngoan băng lãnh có thù tất báo của anh nữa. Nếu Đồng Đồng đúng thật là bạn gái của anh… vậy thì…
Đồng Đồng chẳng để tâm đến bọn họ được nữa, cô sắp hoa mắt rồi, chỉ biết cố gắng diễn đến cùng.
– Ừm, em nhớ rồi… tối nay anh về sớm không?
– Anh có cuộc họp để chuẩn bị cho Hội nghị sắp đến ở thành phố, có lẽ về trễ. Em đừng chờ anh, làm việc xong nhớ ngủ sớm, biết chưa?
– Em biết rồi mà, em tắt máy đây, cô bạn đồng nghiệp của em sắp ngất xỉu đến nơi rồi.
– Ừm, đừng dọa người ta, người bình thường chịu không nổi đả kích lớn đâu.
– Vâng ạ.
Tắt máy, Đồng Đồng như muốn sụp đổ tại chỗ, chân cô run run, hít thở càng lúc càng khó khăn. Cô vội ấn máy gọi cho Vy, bảo cô ấy đến đón cô ngay, ngay bây giờ.
Lão Đạt và đám người kia cứ nhìn cô như nhìn thấy quái vật, nhất là lão Đạt, lão xanh hết cả mặt. Không đợi lão ta lên tiếng, cô đã khàn giọng cất tiếng cảnh cáo.
– Nếu sếp Đạt không tin thì có thể theo tôi đến Hoàng Vương để hỏi bác trai xem tôi có phải đang sống ở nhà họ Hoàng hay không. Hoặc là theo tôi đến gặp Thế Thịnh để hỏi xem tôi có phải là bạn gái của anh ấy không hay là tôi cố tình dựng chuyện. Tôi nói này, các người xem thường tôi quá rồi đó, ô dù của tôi và sếp… sếp thấy ai to hơn?
Lão Đạt nghẹn ứ, lão không lên tiếng mà chỉ biết chỉ tay về phía cô. Đúng là lão quá mức chấn kinh trước thông tin cô là bạn gái của Thế Thịnh, hai chân lão lúc này run rẩy đứng không vững cũng là sự thật. Nhưng mà, gương mặt của Đồng Đồng lúc này… có phải là quá đáng sợ rồi hay không?
Sếp Tuấn chạy nhanh đến chỗ Đồng Đồng, ông đỡ cô nhưng cô gạt tay không đồng ý. Cô lại nhìn về phía đám người đang há hốc mồm xung quanh, cô khàn giọng gằn từng chữ.
– Làm các vị sếp tổng ở đây thất vọng rồi… nhưng mà… tôi không phải người sống quá cứng nhắc. Chỉ cần các vị sau này đừng quá để ý đến tôi là được, còn ngoài ra… tôi không muốn chuyện không tốt ngày hôm nay được truyền ra bên ngoài, các vị hiểu ý tôi không?
Không đợi bọn họ trả lời, Đồng Đồng đã đeo túi xách trên vai, cô nói:
– Sếp Đạt, lời hứa của ngài xin ngài chớ quên. Nếu ngài vẫn cảm thấy tôi nói dối, vậy hẹn ngài ở phòng của Hoàng tổng Hoàng Thế Thịnh. Xin phép ngài, tôi đi trước.
Đồng Đồng xoay người rời đi, cô cố gắng bước từng bước thật hiên ngang ra ngoài, mặc kệ bọn họ suy nghĩ thế nào cô cũng không quan tâm. Cô khoe ô dù cũng đã khoe, nếu lão Đạt còn ngoan cố không tin, vậy đành hẹn cho lão một cuộc gặp với Thế Thịnh vậy. Chẳng qua, cô lại không nghĩ là lão Đạt không tin, lão ta chắc chắn sẽ tin, tin đến sái cả cổ… chắc chắn.
Trong phòng vip, đám người lão Đạt cuống cuồng hỏi nhau, bọn họ thật sự rất sợ danh tiếng của Phú Lục nhà họ Hoàng. Lại càng sợ thủ đoạn của “Phú Thất” tương lai hơn. Thế Thịnh thật sự không đùa được, sau lưng anh là một đoàn người hùng mạnh… động vào người nhà họ Hoàng thì chỉ có chết mà thôi. Đến cả nhà họ Trịnh còn không làm được gì ngoài bày cái trò dụ dỗ vợ mới cưới của Thế Thịnh, vậy thì nói gì đến đám người bọn họ. Nguy rồi, nguy to rồi!
Lão Đạt nhìn đám đàn ông léo nhéo như đàn bà kia, lão đã đau đầu lại càng đau đầu hơn, quát to cảnh cáo.
– Sợ cái gì, có chết thì chết cả đám, chết mỗi một mình các cậu à mà cuống lên? Con ả đó cũng đã nói không muốn truyền ra ngoài… vậy thì các người còn sợ cái gì nữa? Liệu hồn các cậu, lo mà giữ tốt cái miệng của mình, đừng để đến khi bị cắt lưỡi cũng không biết lý do tại sao.
Cảnh cáo xong, lão Đạt lại xoay sang lão Tuấn, thái độ xuống nước đến kinh ngạc. Mà lão Tuấn là người vuốt đuôi ngựa đã lâu, lão làm sao bỏ qua được cơ hội này. Nói gì thì nói, là lão đưa Đồng Đồng đến đây, cũng coi như là tòng phạm, bây giờ mà không hùa theo đám người lão Đạt, vậy thì lão cũng khó sống được với người nhà họ Hoàng. Thay vì trở mặt với bọn họ, sao lão không tận dụng tốt thời cơ để tìm thêm lợi ích cho mình từ chỗ lão Đạt. Có chết thì cũng nên chết trong đống tiền, có như vậy vợ con lão mới đỡ chửi lão là đồ bất nhân!
______________________
Đồng Đồng bước chân loạng choạng ra đến cửa, cũng may là có phục vụ nhìn thấy cô sức khỏe không tốt nên giúp dìu cô ra ngoài cửa. Đồng Đồng vừa ra ngoài đã nhìn thấy xe của Vy, mà Vy nhìn thấy cô, cô ấy gần như hét lên vì hoảng hốt. Vội vội vàng vàng dìu cô ra xe, chạy như bay đến bệnh viện.
Ngồi trên xe, Đồng Đồng dựa vào người Vy, cô khản giọng, khó khăn nói:
– Vy… đừng gọi cho anh Thịnh…
Vy cuống lên:
– Không gọi cho anh Thịnh thì mày định thế nào? Lỡ có chuyện gì xảy ra với mày, tao biết ăn nói làm sao với anh ấy?
– Không sao… tao không chết đâu… đừng làm anh ấy lo lắng. Tao chỉ là dị ứng thôi… chết làm sao được… không chết… không chết…
Đồng Đồng vừa nói vừa thở, cô giống như bị nghẹt mũi nghẹt họng vậy, hô hấp cực kỳ khó khăn. Đây là triệu chứng của dị ứng nặng, cô biết, cô đã từng trải qua nhiều lần, chỉ cần đến được bệnh viện là ổn, không chết được.
Nhìn thấy Đồng Đồng khổ sở như vậy, Vy nhịn không được đành đồng ý với cô. Vy cũng hiểu tính bạn mình, cứng rắn mạnh mẽ hơn cô rất nhiều.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, Đồng Đồng được đẩy vào phòng cấp cứu vẫn cố dặn dò Vy đừng gọi cho Thế Thịnh. Sau khi vào phòng cấp cứu, Đồng Đồng kể sơ qua về tình hình của mình, cô bị bác sĩ mắng cho một trận. Nghe bác sĩ mắng, Đồng Đồng hoàn toàn im lặng lắng nghe, một chữ cũng không phản kháng. Đây cũng không phải lần đầu tiên cô bị bác sĩ mắng, mấy lần trước còn bị mắng nặng hơn cơ. Nhưng mà cô quen rồi, cuộc sống thật sự rất khó khăn, nghe mắng một chút mà giải quyết được vấn đề, vậy thì cô cũng không ngại bị mắng. Chỉ sợ cuộc đời này quá khắc nghiệt với cô mà thôi, chứ nếu nghe mắng mà có thể vượt qua được tất cả mọi chuyện thì có mắng thêm mấy tiếng nữa cũng không nhằm nhò gì với cô.
Sau khi tiêm thuốc, truyền nước và kiểm tra sức khỏe, nhìn thấy tình hình của Đồng Đồng tốt hơn, bác sĩ mới cho cô ra phòng hồi sức. Vy gấp gáp vào chăm cô, cô ấy sợ đến méo mó hết cả mặt, cứ luôn miệng hỏi cô có cần gì không, có thấy không thoải mái hay không. Đồng Đồng không nói được ngay, cô đợi vài tiếng sau, nhìn thấy sức khỏe của mình đã tốt hơn, cô mới kể lại mọi chuyện cho Vy nghe.
Vy nghe cô kể xong, nhịn không được mà quát cho cô một trận.
– Mẹ nó, mày điên rồi đúng không? Mày trước đây cũng hay làm như vậy?
Đồng Đồng cười gượng gạo:
– Không thường đâu, chỉ thi thoảng gặp phải tình huống… bần cùng sinh đạo tặc mà thôi.
Vy tức đến muốn đánh vào đầu cô nhưng ngại cô sức khỏe không tốt, cô ấy chỉ có thể nhịn xuống mà đập mạnh lên bàn. Thở hồng hộc vì tức, cô ấy hỏi:
– Mày… tiếc gì công việc đó? Người từng đi du học Pháp như mày, sợ gì không có công việc tốt hơn hả? Công ty của mày có phải là công ty tốt nhất trong ngành thời trang đâu… mày bấu víu như vậy làm gì?
Đồng Đồng cười khổ:
– Vy… người như tao… ngoài công ty tao đang làm ra… sẽ không ai nhận tao đâu.
Vy giật mình, cô ngờ ngệch hỏi Đồng Đồng:
– Đồng… mày nói điên cái gì vậy? Mày thì làm sao? Làm sao hả?
Đồng Đồng không trả lời, cô cảm thấy cuộc sống này thật sự rất bất công với cô. Cô đã cố gắng rất nhiều, rất rất nhiều, nhưng kết quả cuối cùng lại chẳng ra thể thống gì cả. Một người không có bằng cấp, không có chỗ dựa, lại mang vết tích từng là bệnh nhân tâm thần, từng có thời gian sống ở trại tạm giam như cô… thì đòi hỏi gì được một công việc tốt hơn thế này nữa. Nếu không phải ngày xưa bác sĩ Tân vất vả thuyết phục phó tổng thu nhận cô, vậy thì bây giờ… cô không biết là mình sẽ làm được loại công việc gì. Cô mang ơn bác sĩ Tân rất nhiều, anh ấy giúp cô chạy án, giúp cô chữa bệnh, lại giúp cô tạm thời xóa được tích trên hồ sơ… Nếu không có anh ấy, cô bây giờ chắc chỉ là một nhân viên phục vụ ở quán ăn hay là công nhân ở một nhà máy nào đó, chứ chắc chắn không thể nào có được một công việc tốt đẹp như hiện tại…
Đồng Đồng thở dài, định nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn là lắc đầu.
– Không có gì đâu, mày chỉ cần biết là tao rất cần công việc này là được rồi. Mày đừng hỏi nữa, tao sẽ không nói đâu, dù sao cũng là chuyện đã qua, nhắc đi nhắc lại thật sự rất phiền phức.
– Nhưng mà…
Đồng Đồng cắt ngang lời Vy.
– Tao không sao mà, tao ngủ một lát nhé, mày bận thì về trước cũng được, lát nữa tao tỉnh dậy, tao tự về. Mày yên tâm đi, tao biết tao thế nào mà, không có vấn đề gì đâu.
Vy cốc nhẹ lên trán cô:
– Mày bớt nói nhảm đi, tao ở đây với mày, chờ mày ngủ dậy tao đưa mày về… OK?
Đồng Đồng cười nhẹ:
– Ừ OK.
Vy ra ngoài mua ít cháo, Đồng Đồng nằm một mình trên giường, cô không nhịn được mà cảm thấy chua xót trong lòng. Đúng vậy, cô có rất nhiều bí mật muốn giấu mọi người. Từ chuyện chia tay Thế Thịnh năm đó, đến cả chuyện riêng của cô sau này. Cô cảm thấy, những chuyện đó dù sao cô cũng đã trải qua, mà đã trải qua rồi, vậy thì hà tất gì kể lể lại để khiến mọi người đều đau lòng. Có truyền năng lượng thì cũng nên truyền năng lượng tốt đẹp và tích cực, còn loại chuyện xấu xa như của cô, hay ho gì mà kể.
Cô cũng đã tự dặn lòng mình, cô không muốn nhìn thấy ai vì cô mà khổ sở nữa cả. Trước kia là ba mẹ của cô, sau này… cô không muốn có bất kỳ ai sau này nữa. Cuộc sống vốn dĩ quá sức chèn ép con người, vui vẻ lúc nào được thì cứ vui vẻ, những điều tiêu cực… giấu được thì cứ giấu, tốt cho tất cả mọi người!
______________________
Thế Thịnh chạy như điên đến bệnh viện, anh không biết mình đã vượt mấy cái đèn đỏ, xém chút còn gây tai nạn giao thông. Anh đã gọi cho cô tổng cộng là 42 cuộc gọi, nhắn 13 tin nhắn nhưng cô không nghe máy, cũng không trả lời lại tin nhắn của anh. Mãi đến lúc Vy gọi lại cho anh, cô ấy nói cô đang nhập viện, anh mới không gọi cho cô nữa mà tức tốc bỏ dỡ tất cả mọi việc để chạy đến bên cô.
Anh đẩy cửa phòng bước vào, nhìn thấy cô đang ngủ say trên giường, anh nửa muốn đi đến ôm lấy cô, nửa lại giận như điên lên vì cô không chịu báo cho anh biết. Rốt cuộc thì Đồng Đồng, cô xem anh là cái gì, có phải là chỗ tạm bợ cho cô ghé chơi hay không? Sao đến cả việc cô nhập viện, cô cũng không muốn báo cho anh biết?
Anh thật sự không chịu được nửa, không chịu được cái tính kì lạ của cô nữa. Bây giờ liệu anh moi hết lục phủ ngũ tạng của mình bày hết ra trước mặt cô… vậy cô có chịu thay đổi thái độ với anh hay không? Cô cứ thế này thì anh sống làm sao được đây? Hay cô muốn anh làm cái gì nữa, làm thế nào để cô có thể toàn tâm toàn ý ở bên cạnh anh, toàn tâm toàn ý xem anh là người quan trọng nhất cuộc đời cô?
Mẹ kiếp! Đồng Đồng ơi là Đồng Đồng, em muốn rút cạn hết máu của anh thì em mới vui vẻ đúng không? Em tàn nhẫn thật đó!
Anh khựng bước, lại thấy điện thoại rung lên, là số của trợ lý Tường, anh đành quay lưng bước ra ngoài, nghe điện thoại.
– Ừm nói đi, là chuyện gì xảy ra?
– Hoàng tổng, là đám người lão Đạt công ty D, lão ta…
– Nói đi, tôi vẫn đang nghe.
– Anh bình tĩnh, lão Đạt và đám ruồi bọ của lão… bắt nạt cô Đồng.
Thế Thịnh hít vào một hơi, anh gắng gượng hỏi từng chữ.
– Cụ thể?
– Cụ thể… lão Đạt… muốn cô Đồng… ngủ với lão.
– Mẹ kiếp! Lũ chó này…
Nhìn thấy y tá đi qua, Thế Thịnh mới nhịn cơn thịnh nộ trong lòng mình xuống. Anh đi đến một góc vắng vẻ, đáy mắt sâu hút, nói ra từng chữ lạnh như băng.
– Trợ lý Tường, lão Đạt đang ở đâu?
– Đang ở club 999 của anh Kha.
Anh đột nhiên nở nụ cười lạnh, phun ra vài chữ giảo hoạt.
– À, vẫn còn tâm trạng ăn chơi sao? Được rồi, cậu gọi cho anh Kha, bảo anh ấy sắp xếp vài đứa đến phục vụ cho lão, chờ tôi đến. Nhớ, chờ tôi đến, tôi muốn tự mình “phục vụ” lão một chút.
– Rõ rồi Hoàng tổng!
Tắt điện thoại, Thế Thịnh gọi vào một số máy, anh vừa bước xuống cầu thang, vừa cười nhạt dặn dò:
– Ừm, là loại thuốc mạnh nhất, liệt càng nhanh càng tốt… được… đem đến club 999 đưa cho anh Kha. Tốt, tôi đến ngay!
Lão Đạt, mày “chơi bời” nhầm người rồi!
________________________
❌ TRUYỆN HAY THÌ LIKE + SHARE CHO EM Ạ, CHỨ EM CŨNG KHÔNG BIẾT NÓI GÌ VỚI MN NỮA HẾT Ý….

Yêu thích: 4.1 / 5 từ (8 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN