Gả Cho Anh Rể - Phần 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1700


Gả Cho Anh Rể


Phần 16


Thế Thịnh nhờ Vy trông hộ Đồng Đồng khoảng nửa tiếng, anh bận phải “tiếp đãi” lão Đạt một lát, chưa thể vào thăm Đồng Đồng ngay được. Hơn nữa lúc này cô đang ngủ, anh cũng không muốn đánh thức cô dậy, để cô ngủ thêm một lát nữa sẽ tốt hơn.
Thế Thịnh đến trước cửa phòng bao 03, anh Kha đã đợi anh được một lát. Thấy anh tới, anh Kha buông xuống điếu thuốc lá trên môi, cười với anh.
– Sao? Lần này bày trò lớn như vậy là vì muốn trả thù cho mỹ nhân à? Bọn A Nam chắc chưa biết đúng không? Anh nói với bọn nó nhá?
Thế Thịnh cười cười:
– Tùy anh.
– Á được, thái độ như vậy là giận lắm rồi đúng không? Anh không cản trở chú nữa, muốn gì thì cứ tự nhiên. À mà khoan, cẩn thận nội thất bên trong, anh không muốn bị hư hao tài sản nhiều quá đâu.
Thế Thịnh cởi áo khoác ngoài giao lại cho anh Kha, giọng anh trở nên khàn đặc:
– Hư cái nào em đền cho anh cái đó.
Đàn em của anh Kha giúp Thế Thịnh mở cửa, đi theo anh có đến gần chục người, đều là đàn em dưới trướng của anh Kha.
Anh Kha nhìn theo bóng lưng của Thế Thịnh, bất giác anh cảm thấy mình như già thật rồi, trước kia là A Nam, bây giờ là Thế Thịnh. Mà cũng lâu lắm rồi anh chưa thấy lại dáng vẻ “hỗn thế ma vương” này của Thế Thịnh. Xem ra, lão Đạt còn phải chịu khổ dài dài rồi đây.
Thế Thịnh bước vào trong phòng, lão Đạt vừa nhìn thấy anh thì lão đã đổ hết mồ hôi hột, đám ô hợp cùng phe với lão cũng sắp rơi hết cả tim ra ngoài. Bọn họ cứ nghĩ mọi chuyện đến đó là kết thúc, chính miệng Đồng Đồng cũng nói như vậy, nào có ngờ Thế Thịnh lại tự mình tìm đến cửa như thế này… nguy thật rồi… nguy thật rồi!
Lão Đạt đầu đã hai thứ tóc, mặc dù rất sợ nhưng những phép tắc ứng xử xã giao thông thường, lão không thể coi như không biết. Mà Thế Thịnh từ lúc bước vào cửa cũng không nói gì, anh chỉ nhìn lão, nhìn như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống lão luôn vậy. Lão Đạt lại chợt nhớ đến đám đàn em đang đi theo lão, lão không thể để nhục chí như vậy, dù sao lão cũng là trưởng bối, Thế Thịnh có muốn gì thì cũng phải mở miệng hỏi lão một tiếng. Nghĩ như vậy, lão mới thôi không đứng dậy, cứ thế ngồi im một chỗ đợi Thế Thịnh mở lời trước.
Mà Thế Thịnh cũng không vội, anh biết lão Đạt đang muốn giữ sĩ diện, mà anh, anh lại càng muốn làm cho lão mất hết sĩ diện nên anh liền bảo đàn em lấy cho anh một cái ghế dựa. Anh kéo ghế ngồi giữa phòng bao, mắt nhìn chằm chằm lão Đạt, cũng chẳng lên tiếng nói bất cứ một chữ nào.
Trong phòng bao rộng lớn có một đám người đang trơ mắt ra nhìn một người. Bình thường đám người này toàn hét to quát lớn với nhân viên, chửi bới mắng mỏ vợ con, nào lại ngoan ngoãn như mèo mà ngồi im như vậy bao giờ. Bọn họ lúc này hết nhìn người đang ngồi giữa phòng kia, lại liếc mắt nhìn nhau, cơ bản là không biết phải làm thế nào. Mà lão Đạt cũng chịu thua với hành động này của Thế Thịnh, nếu hôm nay lão mà không mở miệng trước, chắc chắn anh sẽ bắt lão ngồi đây đến nửa khuya. Mà nếu ngồi đến nửa khuya mà có thể giải quyết êm đẹp mọi chuyện thì lão cũng chấp nhận, chỉ sợ là…
Thôi được rồi, để lão lên tiếng trước, lão lên tiếng trước là được chứ gì!
Lão Đạt ngồi thẳng lưng, cố tỏ ra bình tĩnh để đối mặt với Thế Thịnh.
– Hoàng tổng… hôm nay anh đến đây… không biết là có việc gì vậy? Hay là anh muốn hợp tác với công ty của một trong số những người bọn tôi?
Thế Thịnh có vẻ hơi biếng nhác:
– À, hóa ra là sếp Đạt nói chuyện được, tôi cứ tưởng ông bị câm, còn đang định mời vợ con ông đến nói chuyện dùm ông ấy chứ.
Lão Đạt nghe đến hai chữ “vợ con”, mồ hôi lại túa ra sau lưng, lão cười giả lả:
– Hoàng tổng đùa tôi, tại vì tôi thấy anh không nói gì, cho nên tôi…
Thế Thịnh đột nhiên nở nụ cười, anh ngồi thẳng dậy, nói rõ từng chữ một:
– Nhưng thôi đi, tôi cũng không phải người thích bắt ép người khác, tôi đến đây hôm nay là muốn mời rượu sếp Đạt. Không biết sếp Đạt có chịu nể mặt mà uống với tôi một ly hay không?
Lão Đạt ngờ vực, dò hỏi anh:
– Uống rượu? Nếu là uống rượu cùng với Hoàng tổng thì còn gì bằng nữa, là vinh hạnh cho tôi, vinh hạnh cho tôi.
– Ừ, uống chút rượu thôi, không có gì phải khách sáo.
Dứt câu, đàn em của anh Kha đã đem vào mấy chai rượu khui sẵn, bọn họ rót ra hơn chục ly, mỗi người cầm một ly đưa đến trước mặt đám ô hợp. Riêng lão Đạt thì được đích thân Thế Thịnh “mời rượu”, không khí trong phòng bao quỷ dị vô cùng.
Lão Đạt nhìn ly rượu trên tay Thế Thịnh, lão đột nhiên cảm thấy lo lắng hoảng loạn, liền từ chối.
– Hoàng tổng… anh không cần khách sáo như vậy đâu. Chúng ta… có thể đổi sang nước lọc để uống hay không?
– Ông muốn uống nước lọc?
– À tôi muốn… uống nước lọc. Tự dưng thấy hơi khô cổ, làm phiền anh…
Thế Thịnh gật đầu, anh bảo đàn em lấy riêng cho lão Đạt một ly “nước lọc”, anh tự tay đưa đến trước mặt lão, cười nhạt, nói:
– Nước của sếp, không biết bây giờ sếp đã chịu nể mặt tôi mà uống một ly với tôi hay chưa?
Lão Đạt lại càng có dự cảm không lành, nhưng nước lọc là do lão đòi hỏi, lão không thể không uống. Trong nguyên tắc ứng xử cơ bản, dù là người trên hay kẻ dưới mời nước, lão cũng phải nể mặt mà nhìn đến vài cái. Chưa nói đến người trước mặt lại không phải là người trên, cũng không phải là kẻ dưới, mà là “Phú Thất” của Hoàng tộc… không thể không nể mặt được.
Lão Đạt mặt mày nhăn nhó cứ như bị bắt ép uống thuốc độc, lão cầm ly nước lọc trên tay, cười không ra tiếng, lão run run, nói với anh:
– Hoàng tổng… tôi… mời anh… nếu như có chuyện gì làm anh không hài lòng… mong anh bỏ qua cho tôi.
Thế Thịnh không đáp lại câu nói của lão, anh lại gắt gao lên tiếng thúc ép:
– Khoan nói đến mấy chuyện khác, sếp Đạt cứ uống trước đi đã, uống xong rồi chúng ta nói tiếp… vội gì.
Lão Đạt hết cách từ chối, lão đưa ly nước lọc lên miệng, không ngửi thấy mùi gì nhưng khi uống vào lại cảm nhận được một chút vị đắng đắng. Lão vốn định nhè ra thì lại bị Thế Thịnh giữ chặt lấy ly, anh kéo đầu lão ngửa ra sau, bắt lão uống hết không bỏ một giọt nào. Ly nước uống cạn, anh buông lão Đạt ra, lại nhìn đám ô hợp cũng vừa mới uống xong rượu kia, cảm giác tức giận vẫn không vơi thêm được một chút nào.
– Sao? Rượu mời uống có ngon không? Có ngon giống như lúc các vị ở đây bắt ép vợ của tôi uống rượu mua vui cho các người không? Trả lời tôi nghe một chút xem, hả?
Anh quát lớn, đám người kia vừa sặc rượu vừa sặc vì sợ hãi, nhất thời chỉ còn tiếng ho khan vang lên trong phòng. Mà lão Đạt cũng không khá hơn, lão muốn nôn nước lọc ra nhưng lại bị đàn em của anh Kha giữ chặt. Nuốt cũng đã nuốt rồi, có nôn cũng không thể nôn được, lão chỉ biết cầu trời cho trong nước không có gì, cầu trời cho Thế Thịnh chỉ là đang dọa lão mà thôi.
Lão Đạt vừa hoảng vừa giận, lão vùng vẫy quát ầm lên:
– Thế Thịnh, anh điên rồi… anh đừng tưởng anh…
Thế Thịnh đã nhịn đến không thể nhịn được nữa, anh cầm ly rượu của mình trên tay, đổ hết rượu trong ly ra, anh ném mạnh đến ngay giữa trán lão Đạt khiến ly rượu vỡ ra làm mấy mảnh. Lão Đạt hét lên một tiếng rồi ôm lấy trán, sau đó lão lại rú lên thảm thiết khi nhìn thấy máu dính đầy trên tay lão.
Thế Thịnh cười lạnh, giọng anh khàn đặc, đáy mắt như hằn lên tia lửa đỏ rực:
– Cái giá phải trả khi đụng đến người của tôi… lão Đạt… ông trả không nổi đâu… từ từ mà tận hưởng đi!
Nói rồi, anh xoay người rời đi, không muốn nhìn thấy gương mặt của lão Đạt và đám người ô hợp kia thêm một lần nào nữa. Anh cũng không còn là cậu học sinh cấp 2 cấp 3 hiếu thắng, không phải cứ đánh thắng đối phương là chiến thắng hoàn toàn. Muốn khiến cho đám lão Đạt thê thảm ê chề, vậy thì chờ gặp nhau trên thương trường. Lúc đó anh sẽ cho bọn họ biết… cái tên “Lê Đồng” khó đọc đến nhường nào!
Bước ra khỏi phòng bao, anh Kha đã chờ sẵn từ trước, anh nháy mắt nói với Thế Thịnh:
– Mấy bà vợ của đám kia đã đến, chú tránh sang một bên đi, lát nữa sẽ rất ồn ào.
Thế Thịnh gật đầu, anh vỗ vai anh Kha, nói lời cảm kích:
– Làm phiền anh quá, xong việc em mời anh một bữa. Giờ em phải đến bệnh viện, Đồng Đồng nhập viện rồi.
Anh Kha nhíu mày hỏi:
– Sao lại nhập viện? Là đám kia làm?
Thế Thịnh không muốn giải thích nhiều, anh cứ thế gật đầu.
– Đúng vậy, bọn nó ép cô ấy… chuyện này để em giải thích sau với anh, giờ em phải đi đây, giao chỗ này lại cho anh.
– Ừ, đi đi, để đám ô hợp này lại cho anh, anh phải trả thù cho em dâu anh một chút nữa đã.
– Không cần mạnh tay quá đâu, anh nhớ chừa mạng để bọn nó còn gặp lại em trên sàn giao dịch. Người chết hết vui, em đang thừa tiền muốn mua lại vài cái công ty cho Đồng Đồng đứng tên… đừng làm mất quà cưới của em dâu anh.
Anh Kha cười lớn:
– À, vậy để anh góp thêm chút sức, tặng quà cưới trước cho em dâu. Được rồi, đi đi, em dâu chờ.
Thế Thịnh gật đầu, anh xoay người rời đi, lúc này chắc Đồng Đồng cũng sắp tỉnh dậy, anh không muốn để cô nằm một mình ở bệnh viện.
Anh Kha đợi Thế Thịnh rời đi, anh liền xoay người nói nhỏ vào tai đàn em, bảo bọn họ chuẩn bị một ít “bột trắng”. Trên đời này anh ghét nhất đám đàn ông súc vật chị biết ức hiếp phụ nữ. Đồng Đồng rất được lòng anh, anh cũng muốn thay cô trả thù, cho đám ô hợp này nếm một chút mùi vị của trại tạm giam mới được!
_______________________
Thế Thịnh vừa về đến bệnh viện, anh đã nhận được cuộc gọi của Đồng Đồng. Anh không vội đi vào thăm cô ngay mà lại tìm một ghế trống để ngồi xuống, anh nhận cuộc gọi của cô.
– Ừm, anh nghe!
Đồng Đồng vừa ngủ dậy đã nghe được tin Thế Thịnh biết chuyện cô nhập viện từ chỗ Thiên Vy. Cô lúc này mới nhớ đến điện thoại, lại quên mất là lúc đến bệnh viện, cô đã chọn chế độ im lặng vì sợ làm phiền bác sĩ khám bệnh. Mở máy ra đã có hơn 30 cuộc gọi, còn có cả tin nhắn của Thế Thịnh, đã hoảng lại càng hoảng hơn, cô cứ ngồi đó đần mặt ra, không biết phải làm cái gì tiếp theo nữa. Mãi đến khi Vy giục cô, cô mới bừng tỉnh mà ấn máy gọi cho anh. Trong lòng lại lo lắng không biết là anh đi đâu, có phải đang giận cô hay không, có phải không muốn gặp cô nữa hay không?
Vậy mà đến khi anh nghe máy, cô lại không biết nói gì, ấp a ấp úng nửa ngày mới nói được vài chữ…
– Thịnh, em…
Thế Thịnh ngồi trên ghế ở ngoài hành lang, anh vô cùng mệt mỏi, vô cùng đau lòng. Dùng tay xoa xoa mi tâm, anh cắt ngang lời cô:
– Em thấy đỡ hơn chưa? Có thấy mệt ở đâu không?
– Em không mệt, em đỡ nhiều rồi. Anh… à anh… anh đang ở đâu vậy? Có phải đang ở nhà không? Em về nhà gặp anh rồi nói chuyện, được không?
Anh đột nhiên cảm thấy giận, chẳng hiểu cô đang nghĩ cái gì mà hỏi anh có phải đang ở nhà không? Anh là loại người nhẫn tâm như vậy sao?
– Đồng, em bị dị ứng đến hư hết não rồi đúng không? Có phải như vậy không?
– Em… em…
– Em nghĩ anh là loại người gì? Là loại người tàn nhẫn đến mức bỏ mặc em một mình ở bệnh viện sao? Em nghĩ anh như vậy thật à?
– Em không có.
Anh thật sự không nhịn nổi nữa:
– Không có? Vậy em xem anh là gì? Em có còn xem anh là người quan trọng nhất đối với em nữa hay không? Sao đến cả chuyện em nằm viện, em cũng không muốn nói cho anh biết? Là em không tin tưởng anh? Hay là em… em không còn yêu anh như trước kia nữa?
Đồng Đồng lặng im trước những câu chất vấn của anh, cô không biết phải trả lời anh như thế nào…
Thế Thịnh dừng một vài giây, cảm giác vừa giận vừa đau này, đúng là không dễ chịu một chút nào cả.
– Đồng, em không còn yêu anh nữa… phải không? Trước kia em không như thế, em không giống như thế này. Nếu em buồn, em sẽ nói là em buồn, em vui em sẽ nói là em vui, hoặc là khi em khó chịu, em sẽ nói là em khó chịu. Em không thích anh đánh nhau, em luôn càm ràm anh, em còn doạ chia tay với anh nếu anh không chịu nghe lời em khuyên bảo. Em từng hỏi anh, em hỏi anh là em có phiền không… mặc dù khi ấy em nói rất nhiều nhưng anh không thấy phiền, thật sự là anh chưa từng thấy phiền một chút nào cả. Nhưng mà bây giờ… em không còn nói nhiều với anh như vậy nữa. Em cứ muốn giấu anh, cứ muốn lãng tránh anh, muốn một mình chịu đựng. Anh đã cố nghĩ rằng, là do em đã lớn, đã trưởng thành, tính tình sẽ thay đổi, sẽ không còn ngây ngô như trước đây nữa. Nhưng mà Đồng Đồng, anh rất đau lòng, rất khổ sở, anh dường như… không thể chịu đựng được nữa rồi. Anh phải làm gì để em có thể quay trở về như trước kia đây… anh phải làm gì hả em? Làm sao bây giờ hả em?
Đồng Đồng vừa nghe điện thoại mà vừa khóc, cô cứ nghẹn ngào, lấp bấp mãi vài chữ:
– Thịnh… không phải vậy đâu… không phải…
Thế Thịnh hít vào một hơi, hốc mắt anh đỏ lên, bộ dáng trông rất đơn độc, rất yếu đuối…
– Anh yêu em, yêu đến không thể bỏ em xuống được. Lúc nghe tin em nhập viện, anh chạy rất nhanh, xém chút nữa là gây tai nạn. Sau khi hoàn hồn lại, anh đã nghĩ… nếu chẳng may anh chết… hồn phách anh vẫn sẽ bay đến chỗ em… không chạm được vào em nhưng vẫn cố ôm lấy em một lần cuối cùng. Hoặc là, nếu anh biết mình không thể sống được bao lâu nữa, anh vẫn sẽ nói cho em biết, để anh có thể được ở bên cạnh em trong những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời. Không thể cùng em đi hết quãng đường, nhưng ở đoạn đường cuối cùng… được em đưa tiễn… đó cũng là niềm hạnh phúc lớn lao nhất đời của anh.
Đồng Đồng khóc thật rồi, cô cứ lắc đầu bảo không, dọa cho Vy cũng sợ hãi.
– Thịnh, anh đừng nói nữa mà… anh đang ở đâu? Bây giờ anh đang ở đâu?
Thế Thịnh cúi thấp đầu, anh ngồi trên ghế, giọng nói khàn khàn vì xúc động.
– Anh… hình như anh khóc thì phải… thật sự là anh rất đau lòng… anh vô cùng đau lòng. Anh xin lỗi, xin lỗi vì trong bảy năm qua không chịu chạy đến chỗ em, anh xin lỗi vì để em một mình… là anh sai… anh sai cả. Nhưng mà Đồng Đồng, đừng trả thù anh như vậy nữa… anh xin em đó… được không em?
Đồng Đồng không nghe nổi nữa, cô nhìn theo hướng tay của Vy chỉ ra ngoài, một tay ôm điện thoại, một tay đẩy giá truyền dịch, gấp gáp đi nhanh ra khỏi phòng. Vy đi theo sau lưng cô, giúp cô chỉnh dây truyền dịch, lại nghe được giọng cô run rẩy vì sợ:
– Thịnh… anh đứng yên một chỗ… em đi tìm anh… em sẽ đi tìm anh…
Thế Thịnh lại lo cho sức khỏe của cô, anh từ chối:
– Để anh lên phòng tìm em, đừng chạy lung tung, anh sợ phải đi tìm em lắm.
Đồng Đồng vừa ra khỏi thang máy, cô từ xa đã nhìn thấy được thân ảnh đơn độc của anh vừa đứng dậy. Cô bước rất nhanh, tiếng lạch cạch của giá inox vang lên nghe rất chói tai. Vy chạy sát theo cô, đỡ giá inox giúp cô, lại sợ máu truyền ngược vào trong túi dịch, cứ lo lắng nhìn chằm chằm vào túi dịch treo lủng lẳng phía trên đầu.
Thế Thịnh vừa quay người lại đã nhìn thấy Đồng Đồng, anh lại nhìn thấy giá đỡ mà cô kéo theo, tim anh lo lắng như muốn đập văng ra khỏi lồng ngực. Chân anh rất dài, bước lại càng nhanh, chốc lát đã đến chỗ cô, dang rộng vòng tay ôm lấy cô vào lòng. Ôm được cô, anh lại càng thấy bản thân mình ích kỷ nhỏ nhen quá, chỉ có nhiêu đó thôi mà đã không nhịn được phát hoả lên với cô, làm cho cô thân mang bệnh phải kéo theo cả giá đỡ vừa khóc vừa chạy đi tìm anh. Anh thật là… có còn là đàn ông nữa hay không?
Đồng Đồng nhào vào lòng anh, cô hít hà mùi thơm trên cơ thể anh, bao nhiêu sợ hãi cuối cùng cũng tiêu tan đi hết. Cô thật sự rất sợ sẽ đánh mất anh, rất sợ sẽ rời xa anh một lần nữa… thật sự cô rất sợ…
– Thịnh, em sai rồi… em sẽ không như vậy nữa… em không như vậy nữa.
Thế Thịnh nghe cô nói, lòng anh mềm nhũn hết cả ra, một chút mệt mỏi kia dường như biến đi đâu mất dạng. Anh siết chặt cô vào lòng, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, anh khẽ nói:
– Ừm, anh sau này cũng sẽ không như vậy nữa, bọn mình sẽ không gây nhau nữa, dù có bất cứ chuyện gì cũng sẽ thành thật với nhau. Không gây, không hiểu lầm, không trách móc, không giận hờn nhau, được không?
Đồng Đồng gật đầu lia lịa:
– Được, được… không gây nhau, không hiểu lầm nhau, không tránh móc nhau… sẽ thông cảm… sẽ lắng nghe… sẽ luôn tin tưởng nhau…
Anh vỗ vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, dịu dàng trấn an cô:
– Ừm, luôn tin tưởng nhau… luôn luôn tin tưởng nhau. Là truớc kia, là hiện tại hay là tương lai cũng đều tin tưởng nhau… tuyệt đối tin tưởng nhau!
Vy nhìn hai người bạn của mình làm lành với nhau, không hiểu sao cô lại xúc động muốn khóc. Thật là, cô đã nhìn bọn họ từ lúc vừa mới quen nhau đến lúc chia tay nhau, rồi là tái hợp như hiện tại… bao nhiêu là cảm xúc. Người làm chứng như cô cũng chịu không nổi nữa rồi. Mau mau giao Đồng Đồng lại rồi chạy về với ông xã nhà cô thôi, ở đây phát cẩu lương lớn quá, cô ăn không nổi mà!
_______________________
❌ LIKE + SHARE TRUYỆN CHO EM NHAAAA.

Yêu thích: 4.9 / 5 từ (14 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN