Luật Sư Và Bị Cáo
Chương 111: Kate
Bên ngoài mát hơn tới mười độ, màn mưa giống như một vòi hương sen ấm áp, dịu dàng. Tom vòng tay ôm và đưa tôi qua sân tới xe. Lúc tôi nhìn xuống lốp xe đầy bùn, Tom kéo tôi vào anh mạnh hơn và nói:
– Anh chỉ muốn hôn em, Kate.
– Thì anh làm đi.
Chúng tôi hôn nhau trong mưa rồi chui vào xe, ướt đẫm. Tom cài dây cho tôi và nhằm hướng về nhà, nhưng đến đường 27, anh rẽ về phía tây thay cho phía đông, và nếu bạn không lớn lên ở đây như chúng tôi, bạn không thể làm thế dưới trời mưa tầm tã hoặc đang mệt rã rời. Khi tôi ngước nhìn đợi giải thích, Tom cười toe toét đáp lại, bất cần.
– Anh đã nói với em là anh có một bất ngờ mà.
– Để em đoán, – tôi nói, và quá mệt nên không còn nghĩ ngợi gì được nữa. – Một kỳ nghỉ cuối tuần ở Peninsula?
– Còn hay hơn nhiều.
– Thế ư. Anh nhất định không nói cho em biết bây giờ sao? Đấy là điều làm em ngạc nhiên lúc này.
– Kate, chúng mình đã làm việc quần quật hàng thập kỷ rồi ấy nhỉ? – Tom hỏi, vẫn mỉm cười lúc nhìn xuyên qua màn mưa ào ạt.
– Gần như thế.
– Chúng ta có được thân chủ đối tốt không?
– Có thể nói như thế.
– Và em có tin anh không?
– Anh biết là có mà, – tôi nói và chạm vào vai Tom và bỗng nhiên, cảm xúc nồng nhiệt ấy khiến tôi nghẹn ngào không biết lần thứ bao nhiêu trong ngày.
– Em ngồi ngả lưng và thư giãn đi. Em đáng được hưởng thế lắm, thưa luật sư.
Giống một cô bé ngoan, tôi làm như anh bảo; một lát sau, tôi gà gà ngủ. Lúc tôi mở mắt, Tom đã rẽ sang đường 495 và lao xuống con đường ngang tối tăm, qua nhiều khu vườn um tùm và những ngôi nhà cửa sổ bít kín bằng ván. Chúng tôi đang ở đâu đây? Tôi mất phương hướng và lạc lối.
Đúng lúc đó tôi nhìn thấy tấm biển Sân bay Kennedy.
– Tom?
Tom không nói gì, vẫn cái nụ cười ngớ ngẩn ấy lúc anh lái vào làn đường đến nơi xuất phát đi quốc tế và đỗ trước phòng đón khách của Air France.
– Em đến Paris lần nào chưa, Kate?
– Chưa.
– Anh cũng chưa.
Tôi cảm thấy nhiều thứ khác nhau, nhưng chỉ nói:
– Ai chăm con Wingo?
– Macklin, – anh nói. – Sao em lại nghĩ đến việc ấy? – Rồi anh đưa tôi hộ chiếu có tấm vé điện tử bên trong.
– Anh đi gửi xe nhé, – Tom nói, dường như đây là việc thông thường nhất trên đời. – Anh sẽ gặp em ở cổng. – Nhưng tôi không thể nhúc nhích hoặc thôi nhìn anh, như thể đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!