Gả Cho Anh Rể
Phần 18
Việc của mấy lọ mực, tạm thời chỉ có bà nội Hoàng và Đồng Đồng biết, bà nội Hoàng cũng dặn dò Đồng Đồng không được kể lại cho Thế Thịnh nghe. Tính tình của Thế Thịnh thế nào, không phải hai người họ không biết, tốt nhất vẫn nên giữ im lặng, tạm thời đừng nên bứt dây động rừng, kẻo kẻ kia lại hoảng hồn mà chạy mất.
Về phần bà nội Hoàng muốn giải quyết chuyện này thế nào thì cô không biết, bà không nói mà cô cũng không hỏi. Nhưng theo cô nghĩ, bà nội Hoàng chắc chắn đã có tính toán riêng, với sự dày dặn kinh nghiệm chiến đấu bao nhiêu năm qua trong gia tộc lớn, cô không tin là bà có thể bỏ qua được chuyện này!
………………………
Thiên Vy kéo Đồng Đồng đi dạo, đi mua sắm, ăn uống hát hò cả một ngày, mãi đến gần tối mới chịu thả cho cô về nhà. Đồng Đồng hơi say, cô vừa nãy uống hết hai ly rượu, hai má ửng đỏ trông khá là buồn cười. Cô đứng trước gương trong phòng tắm, ngắm nghía mãi bộ đồ ngủ ren mỏng màu đỏ mà cô vừa mua lúc sáng. Cô cảm thấy bộ đồ ngủ này thật sự quá mỏng, cũng chẳng che đậy được chút da thịt nào, vậy mà Vy bảo rất đẹp, nằng nặc bắt cô phải mua cho bằng được.
Xoay một vòng, Đồng Đồng vừa ngắm nghía vừa không khỏi cảm thán về người đã thiết kế ra bộ đồ ngủ sexy này. Đúng với cái tên “Một đêm không ngủ”, cô mà mặc thế này rồi lắc lư trước mặt Thế Thịnh, có khi đêm nay cô không ngủ được cũng nên. Nhưng mà, chẳng phải mục đích của cô là muốn như vậy sao, giờ thì ngại ngùng cái gì nữa chứ?
Nghĩ kỹ, cô mới gật gù bước ra ngoài, vì sợ dọa Thế Thịnh chạy mất nên cô lấy áo choàng tắm mặc vào, che đậy đi cảnh xuân phơi phới bên trong.
Thế Thịnh về đến nhà đã hơn 8 giờ tối, thời gian này anh khá là bận, một mình quản lý hai công ty, có phân thân ra cũng chưa chắc giải quyết xong hết mọi việc. Cũng may là Đồng Đồng đã lớn, cô tự tìm được niềm vui và công việc của riêng mình. Nếu không, anh thật sự không biết làm cách nào để có thể chăm sóc cô chu toàn mỗi ngày.
Thế Thịnh bước vào phòng, vừa vặn nhìn thấy Đồng Đồng vừa từ phòng tắm bước ra, trên người cô mặc áo choàng tắm, tóc vẫn còn hơi ướt, chưa kịp khô. Mặt cô nhỏ nhắn trắng hồng, hai má ửng đỏ, ánh mắt cô nhìn anh có hơi mơ màng, giống như là đang say. Anh biết hôm nay cô và Vy đi ăn uống cùng nhau, mà Vy lại là con sâu rượu, chắc chắn đã lừa Đồng Đồng nhà anh uống không ít rượu rồi cũng nên.
Đồng Đồng nhìn thấy anh, cô có hơi hoảng hốt, hai má đã đỏ, giờ còn đỏ hơn, nhất thời có chút quýnh quáng không biết nên nói gì, nên làm gì với anh. Nhưng mà cô lại chợt nhớ đến những gì Vy dặn dò cô, cô ấy bảo cô đừng bắt Thế Thịnh “ăn chay” nữa, kẻo nhịn đến hỏng thì sau này rất khó chữa. Mà cô cũng đã hạ quyết tâm hôm nay sẽ “viên phòng” với anh, những gì cần chuẩn bị cô cũng đã chuẩn bị, bây giờ chỉ cần kéo anh đến nữa là được.
Cũng không biết là do cô đã hạ quyết tâm hay là do tác dụng của rượu mà cô lại bạo dạng hơn thường khi rất nhiều. Trong lúc Thế Thịnh còn đang đứng nhìn cô thì cô đã đi nhanh đến trước mặt anh, giọng nhẹ tựa lông hồng, khẽ hỏi anh:
– Anh về rồi à? Có mệt lắm không?
Thế Thịnh thoáng cảm thấy ngạc nhiên, anh cảm nhận được là hôm nay cô rất lạ, hay là do uống rượu vào nên cô như thế?
Anh bước đến véo yêu mũi cô, khẽ hỏi:
– Uống rượu à Đồng Đồng? Say rồi sao?
Cô đột nhiên bạo gan ôm chầm lấy anh, còn nhanh trí tháo dây buộc áo choàng tắm ra, để lộ ra một bên vai trần cùng với họa tiết ren mỏng của áo ngủ.
Thế Thịnh tất nhiên là nhìn thấy, anh cũng ngầm hiểu được dụng ý riêng của cô. Đồng Đồng chưa từng mặc áo ngủ kiểu này, đây có thể nói là lần đầu tiên anh nhìn thấy. Chẳng qua, cô mặc như thế này quả thật rất nóng mắt, anh chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy khó chịu trong người.
– Em mua đồ ngủ mới à?
Đồng Đồng gật gật đầu, cô nhỏ giọng lí nhí:
– Ừm… đẹp không?
Thế Thịnh cười cười:
– Chỉ nhìn thấy một chút, không đánh giá được.
– Vậy… nhìn thử một lần nhé?
– Được…
Đồng Đồng buông người anh ra, cô nghiêm chỉnh đứng trước mặt anh, mặt đỏ bừng nhìn anh, đôi tay mềm mại từ từ tháo cởi lớp áo choàng tắm bên ngoài xuống. Cô cũng không biết mình đang làm gì, nhưng lúc này cô không thể dừng lại, chỉ biết dụ hoặc anh, kéo anh chìm đắm cùng với cô.
Thế Thịnh nhìn một màn cảnh xuân trước mặt, hô hấp như ngừng lại, tim cũng đập mạnh hơn, trong vài giây chưa kịp định hình, anh cứ đứng ngây người ra nhìn cô, nhìn đến không chớp mắt.
Mẹ kiếp, Đồng Đồng của anh cũng có lúc sẽ quyến rũ như thế này sao? Cô là muốn giết chết anh mà!
Bộ váy ngủ ren mỏng, mỏng gần như xuyên thấu, không che đậy được chút da thịt nào. Vậy mà ở những chỗ cần nhìn thấy nhất thì lại vờ vịt đắp một ít vải mỏng lên, thiết kế kiểu này khiến anh tức chết đi được. Màu đỏ của váy tương phản mạnh mẽ với da thịt trắng nõn của cô, anh càng nhìn càng thấy cổ họng nóng rát, giống như bị rút hết sinh khí đi vậy.
Bộ ngực tròn tròn nhô cao, vùng bụng phẳng lì, còn phía dưới… mẹ kiếp, sao lại thiết kế cái quần chó táp không tới kiểu này?
Thà cô không mặc còn tốt hơn!
Giọng anh đột nhiên trở nên khàn đặc, tròng mắt hơi đỏ, nụ cười vô cùng mị hoặc:
– Đồng Đồng, em mặc thế này cho anh xem… em đã lường trước được hậu quả chưa?
Đồng Đồng xấu hổ bừng bừng, cô trốn tránh ánh mắt soi xét của anh, giọng thì thào như muỗi kêu:
– Em… chấp nhận hậu quả mà…
Anh bật cười, tay sờ mặt cô, nghiêm túc hỏi:
– Không hối hận chứ?
Đồng Đồng lắc lắc đầu:
– Dám chơi dám chịu, không hối hận.
Thế Thịnh được bật đèn xanh, anh cũng không chần chừ trước lời mời gọi của cô, trực tiếp vác cô lên vai, đi đến bên giường, thả mạnh cô xuống giường. Thân thể cao to đè áp lên cơ thể mềm mại của cô, môi kề môi, nụ hôn ướt át đầy dục vọng chiếm hữu. Anh hôn cô, tay rảnh rỗi liền bắt đầu làm loạn, sờ nắn đủ chỗ trên cơ thể cô. Anh thích nhất là hai cái bánh bao nhỏ, như xoa nắn không đủ, anh liền chuyển môi mình đến trước ngực rồi há miệng ngậm vào. Khoái cảm cùng hưng phấn dần dần chiếm hết sự tỉnh táo của anh, anh càng mút mát càng nghiện, cơ bản là không thể nào dừng lại được. Cái cảm giác này, anh đúng là chờ mong đã bảy năm rồi… thật sự chờ quá lâu rồi…
Áo sơ mi của anh không biết được cởi ra từ khi nào, lúc Đồng Đồng mở mắt ra nhìn, cô vẫn còn thấy Thế Thịnh đang làm loạn trên cơ thể cô. Bàn tay thon dài của anh cứ ra ra vào vào chỗ kín đáo nhất của cô, khiến cô không cách nào bình tĩnh lại được. Răng cắn chặt vào môi, cô nhịn không được nữa, khẽ rên lên thành tiếng.
– Thịnh… em… em…
Giọng Thế Thịnh khản đặc:
– Em thế nào? Có muốn không?
Đồng Đồng bí bách quá mức, mặc dù rất ngại ngùng nhưng cô lại không thể ngăn được dục tính đang lan tràn mạnh mẽ khắp cơ thể. Nghe anh hỏi, cô không kịp do dự, liền gật đầu trả lời.
– Muốn… em muốn…
Thế Thịnh nở nụ cười ma mị, anh rút tay ra khỏi vùng kín đáo của cô, tay tháo nhanh thắt lưng, phóng khích “vật” đã căng cứng đến sưng lên từ nãy đến giờ. Anh tách hai chân cô ra, không chần chừ liền từ từ tiến thẳng vào, mọi thứ không trơn tru lắm nhưng cảm giác vô cùng kích thích, vô cùng tuyệt vời.
Đã bảy năm rồi, anh nhịn đã bảy năm, không gần phụ nữ cũng bảy năm… chẳng biết lần này anh “xuống núi”, cô có chịu nổi hay không nữa.
Mà Đồng Đồng lúc này không còn nghĩ được bất cứ việc gì khác ngoài cố gắng ghì chặt vào da thịt anh. Bảy năm trước chỉ có một mình anh, bảy năm sau vẫn chỉ có mình anh. Cảm giác đau đớn cùng sợ hãi… đều bị sự dịu dàng của anh đánh tan đi hết. Cô lúc này chỉ nghĩ đến anh, hòa theo nhịp điệu của anh, hai cơ thể như hòa tan vào nhau, tuy hai mà một, tuy một mà hai…
Mồ hôi chảy dài trên trán Thế Thịnh, anh ôm cô từ đằng sau, ngực dán chặt vào lưng cô, anh nhủ thầm bên tai cô.
– Đồng, có thích không? Trả lời anh đi…
Đồng Đồng vịn tay vào thành giường, mặt cô đỏ bừng, khàn giọng rên rỉ:
– Ưm… ưm… Thịnh… ưm…
– Ừm, rên ra đi, đừng nhịn… ngoan… ngoan!
Tay anh luồng đến trước ngực cô, xoa xoa nắn nắn bánh bao nhỏ. Phía dưới động càng lúc càng nhanh, tần suất rút ra đâm vào khiến cả anh và Đồng Đồng đều không thể nhịn được nữa…
Cú va chạm cuối cùng như đưa cả hai đến đỉnh điểm của khoái cảm, anh phóng khích tinh hoa vào trong cơ thể cô, mồ hôi trên người chảy ra như tắm. Khẽ thở dài một hơi, anh ôm chặt lấy cơ thể mềm nhũn rã rời của cô, vuốt ve tóc cô, anh đột nhiên có chút bất mãn với bản thân mình…
Chỉ mới 15 phút… chết tiệt thật!
_____________________
Đêm hôm qua cả anh và cô đều ngủ sớm, sáng dậy cũng không đến mức quá muộn. Thế Thịnh sau khi ăn sáng liền đến công ty, mà cô lát nữa cũng đến công ty có việc.
Mới sáng sớm Vy đã gọi đến, cô ấy chí chóe hỏi ngay vào vấn đề chính.
– Đêm qua ok phải không? Mau nói kết quả cho tao nghe đi?
Đồng Đồng cười phỉ báng bạn mình, cô lườm giọng:
– Sáng ra chỉ hỏi được chuyện đó thôi à?
– Chuyện nào quan trọng thì mình hỏi trước, đúng không? Mà thôi đừng lảng sang chuyện khác nữa, mau trả lời tao biết đi, nhanh nhanh.
Đồng Đồng chịu thua trước sự kiên quyết của Vy, cô đành thẳng thắn trả lời.
– Ừm thì… khá tốt.
Một tràng cười mãn nguyện vang lên trong điện thoại, Vy có vẻ còn mừng hơn cả cô, cô ấy cứ nói luyên thuyên không ngừng, còn hẹn cô hôm nào đi mua thêm chục bộ đủ màu, thay đổi cho đỡ nhàm chán. Nói mãi nói mãi, đến khi cô không muốn nghe nữa, thấy cô định tắt máy, cô ấy liền hét lên với cô.
– Tao đặt lịch khám rồi đấy, ngày mai đó nhớ chưa?
Đồng Đồng gật đầu, cô càm ràm:
– Tao nhớ rồi, mày đã nói hai lần rồi đó. Tắt máy đây, tao còn phải đến công ty, mai gặp lại.
Vy muốn đi khám sức khỏe sinh sản, cô ấy dự định sẽ sinh con, vừa hay Đồng Đồng cũng đến lịch khám sức khỏe định kỳ nên cô bảo Vy hẹn lịch khám giúp cô, cô cũng muốn đi khám. Mà thật ra, cô đột nhiên cũng có một chút ý nghĩ… sẽ cùng Thế Thịnh sinh con. Anh cũng gần 30 rồi, không thể cứ mãi đơn độc như vậy được.
Trước kia là vì hình bóng của Thế Thịnh ở trong lòng cô quá lớn, cô không muốn quên anh lại càng không muốn kết hôn cùng người đàn ông khác. Vậy nên cô mới có ý nghĩ, rằng cả đời này sẽ không cùng ai sinh con. Nhưng sau khi đã xác nhận tình cảm một đời với anh, cô không thể không cân nhắc đến chuyện hệ trọng này. Mặc dù cái bóng của chuyện đau lòng trước kia vẫn còn đó, nhưng dù sao tương lai vẫn là quan trọng hơn, cô không thể cứ ôm quá khứ mà sống mãi được. Chuyện trước kia, thật lòng không ai mong muốn sẽ như thế cả… cô không muốn… mà anh chắc chắn cũng sẽ không muốn!
__________________________
Đồng Đồng đến công ty, sếp Tuấn đối xử với cô khác hẳn trước đây, hay nói đúng hơn là kiểu bợ đỡ, giống như là sợ làm mất lòng cô vậy. Chuyện của lão Đạt, rất ít người trong công ty biết, bọn họ đơn thuần chỉ nghĩ là lão Đạt làm ăn không tốt nên tuyên bố phá sản, vậy thôi. Bởi vậy nên khi nhìn thấy thái độ chào đón của sếp Tuấn dành cho Đồng Đồng, không ít người tò mò soi mói đến muốn rơi cả tròng mắt ra ngoài. Việc một cô gái có ngoại hình xinh đẹp như tiên nữ đột nhiên chuyển đến công ty chi nhánh của bọn họ làm việc đã là chuyện kỳ lạ lắm rồi. Giờ lại thêm thái độ của sếp Tuấn, bọn họ có muốn nghĩ trong sáng tích cực cho Đồng Đồng thì cũng không nghĩ được. Nhưng mà Đồng Đồng thật sự không hề quan tâm đến người khác nghĩ gì, bởi vì những chuyện soi mói này đối với cô mà nói… cô đã quá quen rồi.
Đồng Đồng có ngoại hình bắt mắt, gương mặt xinh đẹp, không bàn đến việc năng lực có hay không, chỉ nói riêng đến vẻ bề ngoài cũng làm cho những người xung quanh cô sẵn sàng tò mò soi mói. Xinh đẹp có thể là ưu điểm thì nó cũng có thể trở thành khuyết điểm của cô. Mà việc người khác nghĩ không tốt về cô qua vẻ bề ngoài cũng không phải chuyện gì xa lạ với cô nữa. Bảy năm trước, đám bạn học trong trường từng đồn thổi cô quen đại gia, quen các ông chú bụng phệ. Sau này ở bên cạnh Thế Thịnh, bọn họ lại bảo nhau là cô đào mỏ tiền của nhà anh. Sang Pháp du học thì lại bị gắn mác mòi chài giáo sư, cướp bồ người khác. Rất nhiều tin đồn vô căn cứ từ miệng mọi người, cô muốn không quen thì cũng không được. Nhưng mà trước kia cô không quan tâm cũng không có nghĩa là bây giờ cũng không quan tâm. Đối với cô thì không sao, chỉ sợ ảnh hưởng đến Thế Thịnh, ảnh hưởng đến nhà họ Hoàng.
Đồng Đồng ngồi đối diện với sếp Tuấn, cô dùng thái độ của cấp dưới để nói chuyện với ông.
– Sếp, sau này sếp đừng làm vậy với tôi nữa, tôi cũng giống mọi người, cũng là nhân viên của công ty. Mà trong công việc, đừng đem những chuyện khác vào, sẽ ảnh hưởng không tốt đến tất cả mọi người.
Sếp Tuấn cười gượng gạo:
– Ừ thì… chuyện trước đây…
Đồng Đồng cắt ngang lời ông ấy.
– Chuyện trước đây là chuyện của quá khứ rồi, tôi không nhớ đến nữa, sếp cũng đừng nhắc lại làm gì. Sau này giữa tôi với sếp là mối quan hệ cấp trên, cấp dưới, sếp chỉ bảo tôi nhiều hơn trong công việc là được… tôi vô cùng cảm ơn sếp.
Sếp Tuấn nhìn thấy thái độ của Đồng Đồng dành cho ông, ông thở phào một hơi, tảng đá nặng trong lòng cuối cùng cũng có thể buông xuống. Từ sau chuyện của lão Đạt, Đồng Đồng xin nghỉ việc nghỉ ngơi hai tuần, ông có muốn gặp cô xin lỗi cũng không cách nào gặp được. Mẹ ơi, lúc ông biết cô là con dâu của Phú Lục nhà họ Hoàng, ông như muốn đột quỵ tại nhà. Trong lòng nóng như lửa đốt, gọi cho cô mấy lần nhưng cô không nghe. Đến cả lão Đạt cũng thân bại danh liệt thì một nhân viên quèn như ông có là gì. Bây giờ thì may quá, may là Đồng Đồng không có ý ghi thù với ông, may thật!
Lão Tuấn cảm thấy Đồng Đồng sống rất có tình người, ông cũng đã hạ quyết tâm sẽ giúp đỡ cô hết mình trong công việc, nâng đỡ quan tâm như con cháu trong nhà.
– Nếu cô đã nói vậy, tôi thật sự rất cảm kích. Sau này tôi sẽ giúp đỡ cô hết mình, cô Đồng cứ yên tâm.
– Cảm ơn sếp rất nhiều!
Bỏ qua chuyện riêng, sếp Tuấn bàn với Đồng Đồng về hợp đồng sắp đến. Bên phía tập đoàn ĐK có ý định muốn hợp tác với công ty cô trong sự kiện quảng bá thương hiệu trang sức mới của họ. ĐK là tập đoàn lớn, mà công ty cô chỉ là một chi nhánh nhỏ, tiếng tăm còn ít hơn thành phần yến nguyên chất trong mấy lọ yến xào bán đầy rẫy ngoài thị trường. Lần này ĐK chịu ngó xuống nhìn đến công ty chi nhánh của cô thì cũng giống như là một đặc ân mà trời vừa ban xuống vậy. Sếp Tuấn gần như đặt hết tâm tư vào lần hợp tác này với ĐK, ông đánh giá rất cao năng lực làm việc của Đồng Đồng.
– Đồng Đồng, lần này hợp tác có thành công hay không là dựa hết vào năng lực của cô. Sếp tổng của ĐK sẽ đích thân kiểm duyệt, anh ta là người rất khó chiều, tính tình không thua gì vị nhà cô đâu. Tôi giao hết trách nhiệm cho cô, lên ý tưởng thế nào, thuyết trình concept thế nào… tùy hết vào cô. Cô cần gì cứ báo với tôi một tiếng, tôi cho người giúp cô.
Đồng Đồng quá quen với công việc này, cô trước đây đi theo phó tổng cũng là chịu trách nhiệm về việc thiết kế concept nên cô có rất nhiều tự tin trong lần hợp tác sắp đến. Nhưng mà việc đột nhiên một tập đoàn lớn lại chịu để ý đến công ty chi nhánh nhỏ này của cô, có phải là hơi không hợp lý hay không nhỉ?
– Sếp Tuấn, trước giờ ĐK chưa hợp tác với công ty mình lần nào, lần này… sao lại chịu để công ty mình phụ trách?
Sếp Tuấn đắn đo một lát, cuối cùng cũng quyết định nói sự thật với cô.
– Việc này… tôi cũng không chắc có phải là sự thật hay không. Nhưng tôi nghe nói, là Hoàng tổng của ĐK có ý muốn hợp tác với công ty mình. Mà cũng chưa chắc có thể hợp tác hay không, trăm sự có thành đều nhờ hết vào phần thuyết trình của cô sắp đến.
Đồng Đồng thoáng ngạc nhiên:
– Hoàng tổng? Sếp tổng của ĐK cũng họ Hoàng?
– Ừ, chắc cô chưa biết, chủ tịch của ĐK cũng là người họ Hoàng. Nhưng mà theo tôi tìm hiểu được thì vị Hoàng tổng này là con cháu chi nhỏ của họ Hoàng. Chắc cô cũng biết các gia tộc lớn thường phân theo chính, thứ khác nhau mà phải không. Phú Lục là dòng chính, vị Hoàng tổng của ĐK là dòng thứ. Theo hệ gia phả còn có chi, cành, nhánh… nói chung tôi không rành lắm, chỉ biết vị Hoàng tổng này cũng là thân thích với họ Hoàng nhà chồng cô.
Đồng Đồng nghe xong lại thấy rối, cô không quan tâm nhiều lắm đến các thế hệ của nhà họ Hoàng. Mà có quan tâm cũng quan tâm không hết, vì ở cái thành phố S này, họ hàng thân thích của họ Hoàng cũng không phải là ít. Biết cô nghe không hiểu nên Thế Thịnh cũng không nhắc nhiều đến, chỉ nói sơ cho cô biết về một vài vị cụ kị trong họ cho cô tập làm quen dần mà thôi.
– Thôi được rồi, tôi sẽ gửi mẫu trang sức của ĐK qua cho cô nghiên cứu, thiết kế concept thế nào là tùy vào cô, tôi tin cô có thể làm được.
– Được, cảm ơn sếp đã tin tưởng, có gì cần tôi sẽ gọi cho sếp… vậy tôi xin phép về trước.
Sếp Tuấn nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của Đồng Đồng, trong lòng ông đột nhiên sinh ra chút cảm giác kỳ lạ. Vị Hoàng tổng của ĐK này cũng không phải người có tính tình dễ chịu, có thể xếp anh ta vào ngang hàng với vị Hoàng tổng nhà Đồng Đồng. Mà ĐK là tập đoàn lớn, trong làm ăn luôn chọn đối tác là các công ty tầm cỡ có tiếng tăm. Việc Hoàng tổng ĐK chọn công ty ông, từ đầu ông đã cảm thấy không hợp lý rồi. Không biết là vì ĐK muốn tìm thêm nhân tài để hợp tác hay là vì thân phận mợ Hai tương lai của Đồng Đồng đây nữa…
Cũng có việc này ông chưa nói mà cũng không dám nói với Đồng Đồng, rằng Hoàng tổng của ĐK trước giờ luôn là bằng mặt mà không bằng lòng với vị Phú Lục của Hoàng Vương. Chuyện tranh chấp quyền thừa kế của họ tộc thì ông không biết, chỉ nghe được phong phanh, Hoàng tổng của ĐK vẫn luôn dòm ngó vị trí Phú Thất tiếp theo của họ Hoàng. Không biết lần hợp tác này của công ty ông và tập đoàn ĐK có liên quan gì đến chuyện tranh chấp quyền thừa kế hay không? Người có thân phận thấp bé như ông, đột nhiên cảm thấy tò mò quá đi mất!
……………………..
Mà ở tập đoàn ĐK lúc này, trên tầng cao nhất, vị Hoàng tổng trong suy nghĩ của sếp Tuấn đang nhàn hạ nghe thư ký sắp xếp lịch làm việc trong ngày. Đột nhiên nghe thư ký nhắc đến kế hoạch quảng bá sản phẩm sắp đến, anh chợt nhớ đến cái tên Lê Đồng, liền nhạt giọng hỏi thư ký.
– À, cô đã thông báo với bên Một Ngày Mới chưa? Bọn họ nói thế nào?
Thư ký nghiêm cẩn trả lời:
– Bọn họ vô cùng vui mừng, càng giống như là nhặt được vàng nhiều hơn.
– Cô có nhắc về chuyện chỉ định người phụ trách?
– Thưa có.
– Nhắc có khéo không?
– Sếp của Một Ngày Mới rất hiểu chuyện, ông ấy chắc chắn hiểu ý của ngài.
Thái Phượng khẽ gật đầu, anh phất tay, ý bảo thư ký cứ tiếp tục báo cáo. Đối với lần hợp tác này với Một Ngày Mới, anh thật không có hy vọng gì. Chẳng qua anh muốn gặp mặt Lê Đồng, muốn xem thử cô gái được Thế Thịnh chọn lựa sẽ là kiểu con gái như thế nào. Anh từ trước đến giờ thích nhất là cướp đồ của người khác, mà đồ của Phú Thất tương lai, anh lại càng muốn cướp. Nếu Thế Thịnh không quan tâm đến cô ta, anh coi như là rảnh rỗi một phen đi tìm bạn tình. Còn nếu như Thế Thịnh quan tâm đến Lê Đồng…
À, nếu là như vậy, lại không uổng công anh vất vả đào tìm nhược điểm của Thế Thịnh trong suốt bao năm qua.
Đôi mắt khẽ híp lại, anh đột nhiên cảm thấy kích thích lạ thường. Thái Phượng anh vất vả bao lâu, cuối cùng cũng sắp được đền đáp công sức rồi. Hoàng Thế Thịnh… không phải chỉ có chữ “Thế” mới là người thừa kế, mà chữ “Thái” của anh cũng rất xứng đáng được ngồi ở cái ghế Phú Thất đời tiếp theo của Hoàng tộc…
Đợi mà xem!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!