Gả Cho Anh Rể
Phần 20
Đồng Đồng khóc đến ruột gan quặng thắt, mà Vy cũng không khá hơn cô là bao nhiêu, hai cô gái ôm nhau khóc giữa bệnh viện, chẳng màn đến người khác đang nghĩ gì…
Sau trận khóc long trời lở đất, Vy dìu Đồng Đồng đến căn tin của bệnh viện, mua cho cô một cốc nước cam, đợi khi tâm trạng của Đồng Đồng đã đỡ hơn, cô mới dám hỏi lại chuyện cũ.
Giọng Vy khàn khàn vì vừa khóc xong, cô suy nghĩ một lát, mới dám nhỏ giọng hỏi Đồng Đồng:
– Đồng, chuyện năm đó… đứa bé đã mất kia… có phải là con của anh Thịnh không?
Đồng Đồng hai mắt đỏ hoen, cô khẽ gật đầu, cũng không có ý định sẽ giấu giếm Vy chuyện này.
– Ừm… là con của anh ấy.
Mặc dù đã biết trước kết quả nhưng khi nghe câu trả lời xác nhận từ Đồng Đồng, Vy vẫn không khỏi cảm thấy ngỡ ngàng và đau lòng thay cho bạn mình. Đồng Đồng và anh Thịnh chia tay nhau năm cuối cấp, năm đó Đồng Đồng chỉ mới… chỉ mới… 17 tuổi thôi.
Hít vào một hơi thật sâu, Vy lại hỏi:
– Mày… có phải vì lý do đó nên mày mới không thi đại học hay không?
Nhắc đến chuyện cũ, tim Đồng Đồng như thắt lại, cô không khỏi đau lòng, nghẹn giọng trả lời:
– Ừm, trước hôm thi ngày đầu tiên… tao ra máu nhập viện… lúc đó tao mới biết là tao… có thai.
Vy kinh ngạc:
– Mày không biết là mày có thai?
Đồng Đồng khổ sở gật đầu:
– Tao không biết. Năm đó chia tay với anh Thịnh, tao thật sự rất stress, sau lại bận rộn ôn thi đại học, tao không để ý đến những chuyện khác nữa. Trong đầu tao lúc đó chỉ có học và học, thời gian ăn uống ngủ nghỉ thất thường. Mấy hôm đau bụng tao nghĩ là đau bao tử… uống rất nhiều thuốc… có cả thuốc an thần.
Vy nghẹn lời, cô nhìn bạn mình, nhất thời không biết phải an ủi Đồng Đồng như thế nào nữa. Nhớ lại năm đó, lúc chia tay anh Thịnh, Đồng Đồng xuống sắc rất nhiều, cô ấy gầy đi một vòng, sắc mặt nhợt nhạt, trông cứ như người bị mất ngủ lâu năm vậy. Mọi người có hỏi, cô ấy chỉ bảo là áp lực thi cuối cấp, rồi phải ôn luyện thi đại học nên mới gầy như thế. Cô khi đó cũng không nghĩ nhiều lắm, lại đúng vào độ tuổi vô tư ngây thơ, cô cũng bị áp lực thi cử nên cũng nghĩ là Đồng Đồng giống mình…
Mà thực ra Đồng Đồng ôn luyện cho kì thi đại học rất nhiều, cô nhìn ra được tâm huyết và công sức của bạn mình vào thời điểm ấy. Cô thật sự không dám tưởng tượng, cú sốc về chuyện đứa bé gây ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe và tinh thần của Đồng Đồng như thế nào. Có thai và s.ảy thai ở độ tuổi 17, chỉ cách một chút xíu, một chút xíu nữa thôi là Đồng Đồng có thể vượt qua được kì thi đại học hốc búa năm đó… chỉ một chút xíu nữa thôi…
12 năm ròng rã của bọn cô, cô vất vả lắm mới vượt qua được, nhưng còn Đồng Đồng… còn cô ấy…
Nghĩ đến đây, Vy không nhịn được mà ứa nước mắt, cũng may là Đồng Đồng đang sống rất tốt, lại tìm được công việc tốt. Nếu không, chắc cô sẽ phải hối hận nhiều lắm, hối hận vì năm đó không chịu để tâm đến bạn mình nhiều hơn, không quan tâm đến bạn mình nhiều hơn…
Vy hối hận một nhưng còn Đồng Đồng lại đang hối hận đến cả trăm cả ngàn lần. Cô ước gì năm đó cô chịu quan tâm đến bản thân mình nhiều hơn một chút… chỉ một chút thôi… vậy thì con của cô và anh đã không phải rời đi như vậy. Bảy năm qua cô luôn sống trong ám ảnh và sự giày vò về những gì mình đã gây ra. Mỗi khi nhớ đến con, cô đều không nhịn được mà tự trách bản thân mình rất nhiều lần. Con là ở trong bụng cô… vậy mà cô lại không biết giữ…
Vy kéo tay cô, cô ấy nghẹn giọng cất tiếng:
– Đồng… sao lúc đó mày không nói cho tao biết, mày âm thầm chịu đựng một mình… sao mày không chịu nói ra? Nếu năm đó mày nói cho anh Thịnh biết sự thật, vậy thì anh ấy đã không bay sang Mỹ… bọn mày cũng đã không rời xa nhau lâu như vậy rồi.
Đồng Đồng lau nước mắt trên mặt, giọng cô rất trầm:
– Là tao đòi chia tay anh ấy, đã đòi sống đòi chết chia tay người ta, mày nghĩ tao còn mặt mũi nào để nói ra được chuyện đó. Mà thực ra, mày là người đầu tiên tao nói về chuyện đứa bé năm đó của tao là con của anh Thịnh, đến cả mẹ tao… tao cũng không nói.
– Mày không nói với dì? Thật?
Đồng Đồng gật đầu chắc nịch:
– Thật, mẹ tao không biết tao mang thai con của anh Thịnh. Tao chỉ nói là tao lỡ dại với một người anh trong câu lạc bộ guitar, chỉ vậy thôi….
Vy ngờ ngệch:
– Dì tin không? Dì cũng biết mày và anh Thịnh yêu nhau mà?
Đồng Đồng cười nhạt nhẽo:
– Tin hay không thì cũng phải tin, vì trước đó tao đã chia tay với anh Thịnh rồi, chuyện chia tay mẹ tao cũng biết. Mà chuyện tao mang thai con của ai cũng đâu còn quan trọng nữa… đứa bé cũng có còn đâu…
Vy nhìn Đồng Đồng, cô có thể nhìn ra được sự bất lực trong lời nói của cô ấy. Mang thai và s.ảy thai trong độ tuổi dở dở ương ương không phải là chuyện dễ dàng gì, đã vậy chuyện đó còn xảy ra ngay trước kì thi đại học một ngày. Tương lai của Đồng Đồng năm đó thật sự như rơi vào hố sâu, đoạn đường êm ái bỗng chốc trở thành sỏi đá lắp đầy. Thời học sinh vất vả trong 12 năm đèn sách, đến giờ phút cuối cùng… cô thật sự không muốn tưởng tượng, không muốn tưởng tượng đến nữa.
– Vì chuyện đứa bé nên mày… quyết định đi du học?
Đồng Đồng uống vào một ngụm nước cho thông cổ, giọng cô lúc này không khác giọng của vịt đực là bao.
– Ừ, cũng không thể ôn thi lại nữa. Năm đó xảy ra chuyện của đứa bé, tao phải điều trị tâm lý trong một thời gian. Bác sĩ khuyên tao nên đến một môi trường khác để cải thiện tâm lý, vì thế tao chọn đi du học.
Nói đoạn, Đồng Đồng lại quay sang nhìn Vy:
– Vy, mày cũng hiểu tao đặt niềm tin vào lần thi đại học đó nhiều như thế nào mà. Tao không thi được, con của tao thì mất, tao lại vừa chia tay anh Thịnh… thế giới của tao như sụp đổ chỉ trong gang tấc. Nếu thời điểm đó tao không chọn đi du học, tao cũng không biết tao có thể sống tốt đến ngày hôm nay hay không. Mày chơi thân với tao nhiều năm, mày biết tao là kiểu người mạnh mẽ như thế nào mà phải không? Nhưng dù cho tao có mạnh mẽ đến đâu thì tao cũng chỉ là một cô gái bình thường, không phải chiến binh vũ trụ có thể chống chọi lại mọi đau thương. Nhưng mà mày biết không… tao giống như là không nên sinh ra trên đời này vậy…
Vy mếu máo ôm lấy Đồng Đồng, cô gấp gáp trấn an bạn mình:
– Mày nói gì vậy… gì mà không nên sinh ra trên đời này? Anh Thịnh yêu mày như vậy, thương mày như vậy, xem mày là bảo bối trong lòng anh ấy. Mày có hay nghe người ta nói anh Thịnh là đứa con cưng của Trời không? Mày là con dâu của ông Trời… làm gì có chuyện không nên sinh ra… đừng nói bậy… đừng có nói bậy.
Đồng Đồng ôm lấy bạn mình, không khóc nháo như khi nãy nữa, nước mắt cô lúc này chỉ lặng lẽ rơi xuống, giống như là quá đau thương rồi, không thể nào đau thương hơn được nữa…
– Ừ, anh Thịnh là đứa con cưng của Trời, tao là bạn gái anh ấy… ông Trời cũng sẽ thương tao…
– Ừ ừ, anh Thịnh thương mày, ông Trời thương mày… tao cũng mãi mãi thương mày…
Đồng Đồng hít vào một hơi, một tràn khí mạnh mẽ sộc vào khoang mũi, bất giác cô cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều. Có những nỗi đau như đã như in sâu vào trong xương tủy, dù cho có an ủi đến khô cả họng thì vẫn không cách nào khiến cô quên đi được hoàn toàn. Nhưng mà, được nói ra hết những đau khổ chất chứa trong lòng thì cũng tốt, đỡ hơn việc cô phải cố gắng chịu đựng một mình… đỡ hơn rất nhiều!
……………………………
Chiều hôm đó, Vy đưa Đồng Đồng đến khám ở hai bệnh viện khác, cô ấy còn định đặt lịch khám ở thành phố A nhưng Đồng Đồng không đồng ý. Đồng Đồng bảo nên chờ kết quả ở hai bệnh viện này xem sao, nếu kết quả đều xấu, vậy thì đặt lịch khám ở thành phố A cũng không muộn.
Vy nhìn thấy sự bình tĩnh khác lạ của Đồng Đồng, cô ấy đột nhiên cảm thấy lo lắng, vội hỏi:
– Đồng, mày bình tĩnh như vậy… đừng nói với tao là mày định bỏ đi đấy nhé? Tao không đồng ý đâu, tao nói trước rồi đó.
Đồng Đồng tô lại chút son môi cho gương mặt đỡ nhợt nhạt, cô cười cười trả lời Vy:
– Mày xem phim ít thôi, mấy loại phim mà tố chất tâm lý của nữ chính yếu như vậy, mày bỏ hẳn đi là vừa.
– Nhưng tao thấy mày quá mức bình tĩnh, mày còn bình tĩnh hơn cả tao.
– Ừ, dù việc có lớn hơn nữa thì tao cũng sẽ bình tĩnh, vì loạn lên thì giải quyết được chuyện gì đâu. Một phần tính tình của tao là như vậy, phần khác chắc có thể là do tính chất công việc rèn giũa cũng nên. Tao sẽ không bỏ đi, bởi vì chuyện này chưa phải là chuyện xấu nhất mà tao đã từng trải qua. Hơn nữa bây giờ sau lưng tao còn có Thế Thịnh, tao phải xem tâm ý của anh ấy thế nào nữa.
Vy lại hỏi:
– Mày muốn nói chuyện này cho anh Thịnh biết rồi à? Mày đổi ý rồi hả?
Đồng Đồng lắc đầu, cô nghiêm túc trả lời:
– Không, chuyện cũ đã qua rồi, lại còn là chuyện cũ đầy đau thương, mà tao lại yêu anh ấy nhiều như vậy, tao có chết cũng không muốn kể cho anh ấy nghe. Những chuyện đau lòng như thế này, tốt nhất chỉ cần một người biết là đủ, tao không muốn anh ấy cũng phải khổ sở như tao trước đây. Chẳng qua là tao cảm thấy, anh Thịnh sẽ không vì chuyện tao không sinh được con mà bỏ rơi tao, tao tin là như vậy.
Vy cũng đồng ý với quan điểm này của Đồng Đồng, cô còn nói thêm vào.
– Ừ, mày nghĩ được như thế là tốt, tao chỉ sợ mày nghĩ theo hướng tiêu cực thôi. Thời buổi này rồi, yêu nhau không nhất thiết phải sinh con đâu, mà tao thấy, anh Thịnh cũng không phải người thích trẻ con… mày cứ hỏi thử ý anh ấy xem thế nào.
– Tao sẽ hỏi, nhưng mày cũng đừng nói linh tinh đấy nhé. Nếu mày nói, tao lại bỏ đi lần nữa, lần này mày đừng mong ngày gặp lại tao.
Vy lườm nguýt bạn mình:
– Ăn với chả nói, tao muốn đấm cho mày một phát quá…
Xe dừng trước cổng lớn nhà họ Hoàng, Vy nhìn theo bóng lưng của Đồng Đồng đang đi vào trong sân, bỗng dưng cô có liên tưởng Đồng Đồng giống như một con nhím vậy. Con nhím mặc dù nhỏ nhắn nhưng ý thức tự bảo vệ mình rất cao, gặp kẻ thù liền xù lên bộ lông nhọn hoắc vô cùng kiên cường và mạnh mẽ. Nhưng mà, dù cho có là nhím thì cũng sẽ có ngày gặp phải những con thú to hơn, mạnh hơn. Rồi bộ lông nhím ấy… liệu có thể bảo vệ được thân hình nhỏ nhắn của nó mãi mãi hay không đây?!
___________________
Cuối tháng này nhà họ Hoàng có tiệc, là tiệc lớn nhất trong năm, mừng ngày thành lập tập đoàn Hoàng Vương. Buổi sáng sẽ ăn mừng và phát thưởng cho nhân viên ở công ty, buổi tối mở tiệc lớn ở nhà riêng của chủ tịch tập đoàn Hoàng Vương. Thiệp mời cũng đã được đưa đến tay khách mời, nhà mẹ của Đồng Đồng cũng được mời tham dự.
Mà Đồng Đồng trong thời gian này tương đối bận rộn, dự án quảng bá trang sức của ĐK bắt đầu sớm hơn dự kiến. Đồng Đồng là người phụ trách nên ngày nào cũng phải đến tập đoàn ĐK, vừa lên kế hoạch vừa giám sát cả việc ghi hình và chụp ảnh của người đại diện thương hiệu.
Đồng Đồng luôn là người công tư phân minh, dù bản thân đang rất không tốt nhưng cô cũng không thể vì vậy mà làm trễ nải công việc. Hơn nữa, cô sợ nếu cô cứ mãi ủ rũ, Thế Thịnh chắc chắn sẽ phát hiện ra cô có vấn đề. Anh để ý đến cô rất nhiều, cô không thể nào qua mắt anh được.
Kết quả khám bệnh ở chỗ hai bệnh viện kia khoảng mấy ngày nữa mới có kết quả. Đồng Đồng không muốn để ý đến nhiều, cô luôn tìm việc để làm, tránh cho suy nghĩ nhiều đến chuyện ấy.
Hôm nay Đồng Đồng được tan ca về sớm, tiến độ ghi hình khá tốt, phụ trách bên ĐK mời cô và mọi người đi ăn. Đồng Đồng đã từ chối hai lần, lần này cô không thể từ chối được nữa. Nếu mà còn từ chối, mọi người sẽ nghĩ là cô không hòa đồng, sau này sẽ rất khó hợp tác được nữa.
Đồng Đồng vốn dĩ không muốn uống rượu nhưng giữa chừng Hoàng tổng đột nhiên xuất hiện bất thình lình, anh ta lại có ý mời cô, cô không thể không nể mặt. Không biết là vì rượu mạnh hay là vì sức khỏe cô đang không được tốt mà mới uống được hai ba ly nhỏ, cô đã chuếnh choáng giống như người uống cả chai rượu, đi đường xém chút nữa là đâm vào tường, khó khăn lắm mới đi được xuống dưới sảnh.
Lúc cô xuống đến dưới sảnh, mọi người dường như đã về hết, chỉ còn lại Hoàng tổng đang đứng nghe điện thoại. Cô chỉ định chào hỏi cho có lệ rồi ra ngoài bắt xe nhưng không ngờ Hoàng tổng lại nhiệt tình với cô nhiều như vậy. Anh ta nhét điện thoại vào trong túi, trầm giọng hỏi cô:
– Cô Đồng, cô không có xe phải không, để tôi đưa cô về.
Đồng Đồng mặc dù hơi chuếnh nhưng cô vẫn còn giữ được lý trí, vội vàng nói lời từ chối:
– Dạ không cần đâu Hoàng tổng, tôi đón xe là được rồi, không cần làm phiền anh như vậy.
Thái Phượng lại nói:
– Không cần khách sáo, nếu tính theo vai vế thì cô có thể xem là cháu dâu của tôi. Tôi đưa cô về cũng xem như là giúp đỡ người nhà, Thế Thịnh không phải loại người nông cạn, cô không cần lo.
Đồng Đồng vẫn một mực từ chối:
– Tôi không phải là lo Thế Thịnh có suy nghĩ khác, chỉ là tôi không muốn tiếp xúc thân thiết với người đàn ông khác ngoài phạm vi công việc, dù là chú chồng thì tôi nghĩ cũng không nên. Phụ nữ đã có chồng… tốt nhất nên giữ khoảng cách với tất cả đàn ông trên đời này, Hoàng tổng thông cảm, tôi hơi bảo thủ trong suy nghĩ một chút.
Thái Phượng có vẻ hơi ngạc nhiên, đây là người phụ nữ đầu tiên được anh mở lời đưa về nhà mà lại thẳng thừng từ chối anh như vậy. Trong tiền lệ từ trước đến giờ là chưa từng có, kể cả mẫu phụ nữ nắm quyền lực trong tay cũng chưa từng từ chối anh bao giờ. Đây là cô đang giữ giá hay vì bản thân cô trước giờ luôn là như vậy?
– Tôi thấy cô có vẻ say, cô không gọi Thế Thịnh đến đón cô sao?
Đồng Đồng cười cười:
– Anh ấy còn có việc phải làm, tôi có thể tự về được, không cần làm phiền đến anh ấy trong những việc như thế này. Vậy… xin phép Hoàng tổng, tôi ra ngoài đón xe, gặp lại anh sau.
Thái Phượng gật đầu:
– Được, gặp lại cô sau.
Đồng Đồng đi ra đến cửa, không hiểu sao chỉ mới đi được vài bước mà cô lại cảm thấy khó chịu đến như vậy. Vịn tay vào tường, cô nửa muốn nôn, nửa lại không nôn được, cảm giác cứ như thức ăn đang lơ lửng ở cổ họng, không đẩy ra được mà cũng không thể tiêu hoá được. Gắng gượng bước thêm vài bước nữa, cô thật sự chịu hết nổi, hoa hết cả mắt, lảo đảo ngã khụy xuống sàn nhà. Sau đó… cô không còn biết gì nữa.
Thái Phượng vẫn đang nhìn theo bóng lưng của Đồng Đồng, lúc cô ngã xuống, anh không kìm được mà đi nhanh đến chỗ cô. Chính tay anh bồng cô lên xe, rồi lại tốt bụng đưa cô đến bệnh viện. Anh để Đồng Đồng dựa sát vào người anh, cô lúc này đang bất tỉnh, cũng giống như đang ngủ, cơ thể xụi lơ dựa hết vào anh. Anh có kêu tên cô mấy lần nhưng cô không có phản ứng, cơ thể lại khá nóng, chắc là sốt rồi.
Anh cũng không muốn ôm cô trong tình huống này nhưng nếu lúc này anh không ôm cô thì cô sẽ ngã, mà để cô ngã thì anh lại thấy… không nỡ. Vậy nên mặc dù biết động chạm cơ thể khi người khác không có ý thức là việc làm rất không quân tử, nhưng nghĩ lại thì anh cũng không phải người quân tử gì, nên thôi cứ ôm cô trước vậy. Chẳng qua là, cơ thể cô rất thơm, eo lại nhỏ như vậy… cũng không đến mức quá tệ.
Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra thân nhiệt cho cô, lại hỏi anh cô vì sao mà ngất, anh cũng thành thật trả lời, kết quả lại bị vị bác sĩ già mắng cho anh một trận tơi bời. Ông ấy vừa chỉnh sửa dây truyền dịch cho cô, vừa càm ràm nhắc nhở:
– Người trẻ tuổi các cô các cậu toàn không để ý đến sức khỏe của mình. Trông cậu cũng bảnh trai, lại có dáng dấp của người thành đạt… chắc là bận rộn lắm đúng không? Nhưng bận rộn thì cũng nên để ý đến sức khỏe bạn gái mình, ai lại để bạn gái bị sốt còn uống rượu nhiều như vậy? May là anh đưa đến bệnh viện kịp thời, lỡ đâu tình huống xấu xảy ra với con bé thì sao… thiệt tình…
Thái Phượng cảm thấy oan ức cho bản thân mình, anh đâu phải bạn trai của Đồng Đồng, mà nếu anh là bạn trai của cô, vậy thì chuyện cô uống rượu hay không uống rượu anh cũng có quản hết được đâu. Vị bác sĩ già càm ràm anh như vậy có vẻ không công bằng cho cánh đàn ông lắm thì phải?
Nghĩ nghĩ, Thái Phượng liền cất giọng khàn khàn trả lời:
– Tôi… cũng không biết cô ấy bị sốt.
Vị bác sĩ già đang tập trung ghi ghi chép chép, đột nhiên nghe anh nói vậy, ông lại không nhịn được mà mắng thêm.
– Bạn gái anh sốt cao thế này mà anh không biết? Hay cứ phải để con bé này nói là nó bị bệnh thì anh mới để ý đến…
Thái Phượng: !!!
Trong mấy phút tiếp theo, Thái Phượng lại tiếp tục nghe vị bác sĩ già càm ràm về chuyện sức khỏe của Đồng Đồng. May mà lát sau bạn của anh đến, cũng có giải thích sơ qua với vị bác sĩ già, ông ấy mới không còn càm ràm bên tai anh nữa. Chẳng qua là ông ấy cũng không thể nào có thiện cảm lại với anh, lúc rời đi vẫn cố càm ràm anh thêm một câu rồi mới chịu ra ngoài.
Thái Phượng đau đầu thật sự, anh đúng thật là rất thô bạo trên thương trường nhưng khi đối mặt với bác sĩ, anh vẫn không muốn ra uy với những người đang làm công việc cứu người thiêng liêng này. Cũng bởi vì thế nên anh mới để mặc cho vị bác sĩ già muốn càm ràm thế nào thì càm ràm, anh không muốn phản bác lại.
Bạn của anh là bác sĩ ở bệnh viện này, địa vị cũng không phải nhỏ, anh ấy vừa khám lại cho Đồng Đồng, vừa xem qua hồ sơ bệnh án, dịu giọng nói với anh.
– Cô ấy không sao, chỉ là bị sốt, truyền xong dịch là có thể xuất viện về nhà.
Thái Phượng ngồi trên ghế, chân anh vắt chéo, anh hỏi:
– Khi nào thì truyền xong dịch?
– Khoảng nửa tiếng là xong. Nhưng mà này, cô gái này là ai đây? Lại là bạn gái mới hay là đối tượng mà ba cậu muốn cậu cưới?
Thái Phượng khẽ xoa xoa mi tâm, anh lúc nãy cũng có uống chút rượu, cơ thể cũng có chút mệt mỏi, giọng anh khá khàn:
– Không phải bạn gái tôi.
– Vậy là ai? Thư ký mới?
Thái Phượng lắc đầu, anh không mặn không nhạt trả lời:
– Là bạn gái của Thế Thịnh.
Bác sĩ Tuần giật mình trước câu trả lời của anh, anh ấy kích động đến mức quên cả nhỏ tiếng:
– Này? Bạn gái của Thế Thịnh? Cậu đùa tôi à?
Thái Phượng lườm bác sĩ Tuần, anh nhạt giọng:
– Tôi đùa với cậu làm gì, cô ấy là bạn gái của Thế Thịnh, bạn gái của cháu trai tôi đấy.
Bác sĩ Tuần hết nhìn Thái Phượng rồi lại nhìn Đồng Đồng, anh cảm thấy trời đất hôm nay như muốn đảo lộn rồi. Chuyện trước kia của lão Đạt anh có nghe qua, lại nghe anh Kha bảo là Thế Thịnh rất quan tâm đến bạn gái. Anh cũng rất tò mò về Đồng Đồng, nhưng không nghĩ là lại gặp được cô trong tình huống này.
– Thái Phượng, mặc dù tôi thân với cậu hơn nhưng tôi vẫn phải nói một câu công bằng…
Thái Phượng uống một ngụm nước lọc, anh cắt ngang lời của bác sĩ Tuần.
– Nếu là công bằng thì không cần nói, nói cái gì có lợi cho tôi hãy nói.
Bác sĩ Tuần: !!!
Cứ luôn bị Thái Phượng ngán chân như vậy, bác sĩ Tuần phát cáu:
– Thái Phượng, cậu đừng có giở thói lưu manh nữa, giành đàn bà với cháu trai mình là việc làm rất không quân tử.
Thái Phượng cười nhạt:
– Trước giờ tôi rất quân tử à?
– Mẹ nhà cậu, cậu bị điên rồi đúng không? Hay cậu muốn ăn đấm của Thế Thịnh thì mới tỉnh ra?
Thái Phượng nhìn chằm chằm về Đồng Đồng đang nằm trên giường bệnh, anh cười đểu, trả lời:
– Tôi sợ nó đấm tôi hay sao? Nó thử đấm tôi xem tôi có đấm lại nó không?
Bác sĩ Tuần giận quá hóa thẹn, nói mãi mà cái đầu đất của Thái Phượng vẫn không chịu thông suốt ra. Anh bực đến gằn lên từng chữ:
– Cậu đấm lại nó không? Cậu tưởng cậu khỏe lắm à? Tôi nói cậu mà cậu không nghe, đừng để đến lúc máu tanh lửa đạn thì mới biết sợ. Thế Thịnh với cậu đều là cùng một loại người, tàn nhẫn thô bạo như nhau. Thế Thịnh có chết thì cũng còn người nhà họ Hoàng, còn cậu có ai? Ba cậu á? Ông ấy chỉ là lợi dụng cậu thôi, cậu có hiểu không?
Thái Phượng bị nói đúng chỗ đau, anh thật sự rất không vui. Từ trước đến giờ, cũng chỉ có một mình bác sĩ Tuần mới dám nói chuyện với anh kiểu này. Nếu đổi lại là người khác, anh đã cho người kéo ra ngoài rồi dạy dỗ cho một bài học rồi.
Biết bạn mình không vui, thái độ của bác sĩ Tuần dịu xuống không ít.
– Được rồi… tôi cũng vì muốn tốt cho cậu. Cậu có thể đối đầu với Thế Thịnh ở những phương diện khác nhưng về chuyện đàn bà của cậu ta, tôi nghĩ là cậu không nên đụng đến. Từ trước đến giờ, trong mắt tôi, Thế Thịnh mặc dù có hơi độc đoán trên thương trường nhưng trong việc đối nhân xử thế, cậu ta rất tốt, cũng rất biết lý lẽ. Riêng chuyện lần trước của bọn lão Đạt, tôi lại có cái nhìn nhận khác về cậu ta.
Thái Phượng hờ hững hỏi:
– Bây giờ cậu nhìn nhận như thế nào?
Bác sĩ Tuần nghiêm túc trả lời:
– Theo tôi, không phải là Thế Thịnh không biết tức giận, chẳng qua là những việc xảy ra từ trước đến giờ chưa từng chạm đến điểm mấu chốt của cậu ta. Mà cậu biết điểm mấu chốt của Thế Thịnh là gì không?
– Là gì?
– Chính là cô gái đang nằm trên giường ở đằng kia, chính xác là cô ấy. Vì vậy, tôi ngàn lần khuyên cậu nên chuyển qua cách khác, đừng đánh hết chủ ý lên người cô gái kia nữa. Sau lưng Thế Thịnh còn bọn anh Kha, đặc biệt là A Nam… cậu không thể đối phó một lúc nhiều người như vậy được. Chưa kể là Duy Hiển của Hoàng Vương, tay đó cũng không phải dạng vừa, đều là một loại thâm độc như nhau cả. Cậu đấu lại hết không?
Thái Phượng không trả lời, anh không phải là không biết những chuyện này, nhưng mà ba anh… ông ấy rất muốn anh lật đổ Phú Lục để ông ấy có thể ngồi lên được vị trí Phú Thất. Anh cũng đã có tính toán riêng về chuyện này, nói thay đổi kế hoạch là thay đổi ngay, anh thật sự trở tay không kịp. Mà anh… dường như anh cũng không muốn thay đổi kế hoạch đã định của mình.
– Thái Phượng…
Thái Phượng cố ý cắt ngang lời của bác sĩ Tuần:
– Được rồi được rồi, cậu nói tôi hoàn toàn hiểu, nhưng chuyện tôi đã quyết, tôi không thể vì cậu mà thay đổi được. Cậu theo tôi thì theo, không theo cũng được, không sao. Chỗ này hết việc của cậu, cậu trở về làm việc đi, để bác sĩ già ở lại đây còn có lý hơn là nghe cậu lèm bèm.
– Cậu… mà thôi đi… cậu muốn làm gì thì làm… có chết thì tôi chôn… tôi thừa tiền.
Thái Phượng cười khẽ:
– Cảm ơn cậu trước, nhớ xem phong thủy trước khi hạ huyệt, coi chừng đám người họ Hoàng ám tôi.
Bác sĩ Tuần nói không được anh, anh ấy phát cáu bỏ ra khỏi phòng, cũng không quên đá vào ghế Thái Phượng truớc khi rời đi. Mà điện thoại Đồng Đồng lúc này lại đột nhiên reo lên, anh vốn không định nghe nhưng điện thoại reo đến lần thứ hai, sợ làm phiền cô đang ngủ, anh mới có ý định tắt chuông điện thoại. Chẳng qua, khi nhìn thấy tên đang hiển thị trên màn hình điện thoại, anh đột nhiên đổi ý muốn nghe, muốn khiêu khích ai đó một chút…
Bắt máy, Thái Phượng nhạt giọng cất tiếng:
– Alo, Thế Thịnh à?
Thế Thịnh nghe được giọng đàn ông trong điện thoại, anh trước là kinh ngạc, sau lại thấy lo lắng, vội vàng hỏi ngay:
– Đây là điện thoại của Đồng Đồng, cô ấy là vợ tôi, không biết là ai đang giữ điện thoại cô ấy?
Thái Phượng vuốt ve ngón tay thon mịn của Đồng Đồng, anh nở nụ cười đểu giả:
– À, lâu quá không gặp nên quên giọng của chú rồi hả Thế Thịnh? Bạn gái con đang ở chỗ chú, cô ấy… đang ngủ. Con có thể đến đón cô ấy được không?
Đầu dây bên kia gấp đến vội:
– Ở đâu? Gửi tôi địa chỉ chỗ chú.
Thái Phượng cười nói:
– Đâu cần phải giận dữ như vậy, con bé chỉ là uống chút rượu rồi ngủ quên thôi mà… con cứ từ từ mà đến, con bé chưa tỉnh đâu. Địa chỉ chú gửi cho con sau, từ từ mà chạy xe nhé, Thế Thịnh.
Thái Phượng nói xong liền tắt máy, Thế Thịnh gọi thêm máy cuộc nữa nhưng anh vẫn không nghe. Anh cảm thấy nên để cho cháu trai mình hồi hộp nóng giận một chút mới vui. Cũng để anh xem thử, vị trí của Đồng Đồng có giống như lời bọn anh Kha đã nói hay không. Nếu đúng là Thế Thịnh đặt cô gái này trên đỉnh quả tim, vậy anh cũng không ngại mà xé nát trái tim của Thế Thịnh để cướp lấy người…
Chà, bao nhiêu máu của Thế Thịnh có đủ bằng số máu mà anh đã từng đổ ra hay không?
Lão Nghĩa, ông cũng nên nhận lấy khổ sở giống tôi đi!
________________________
❌ ĐỌC TRUYỆN XONG NHỚ LIKE + SHARE MỌI NGƯỜI ƠI, EM KHỘ QUÁ RỒI HICCCC
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!