Không Kiềm Chế Được - Chương 22-1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Không Kiềm Chế Được


Chương 22-1


Chương 22.1:

Sáng hôm sau, trên đường đi làm, Nam Hạ nhận được điện thoại của Nam Khải.

Tức giận như trong dự liệu.

“Con nói con sẽ không trở về Anh Quốc?”

Đã sớm suy nghĩ thông suốt, Nam Hạ khẳng định một câu: “Đúng vậy.”

Nam Khải: “Tại sao?”

Nam Hạ: “Ngành thời trang trong nước lúc này phát triển rất nhanh. Hiện tại LV, Gucci cùng các nhãn hiệu khác có khối lượng khách hàng hơn một phần ba là đến từ quốc nội…”

Nam Khải ngắt lời: “Con là vì người đàn ông kia?”

Nam Hạ im lặng không đáp.

Cô từ trước đến nay không giỏi nói dối, đối phương lại còn là Nam Khải, cô đương nhiên càng không dám.

Nam Khải quát: “Được lắm, vì một người đàn ông, đến ba mình cũng không muốn quản.”

Nam Hạ gọi: “Ba… Ba đừng nói vậy.”

Cô không thể nghe nổi nặng lời như vậy.

Nam Khải: “Ta nói cái gì sai sao?”

Từ trước đến giờ Nam Khải đều dùng hình thức chụp mũ thế này mà áp lên người cô.

Mấy chữ bất hiếu này, cô thật sự không gánh nổi, ép cô đến độ muốn ngưng thở.

Cho nên lúc trước cô mới do dự không quyết định được.

Nhưng chuyện lần này, từ lúc cô nguyện ý muốn ở bên cạnh Cố Thâm, cô đã suy nghĩ rõ ràng rồi.

Nam Hạ ổn định tâm tình, quả quyết nói: “Ba, con đã quyết định rồi. Con không phải là không muốn quản người, con sẽ thường xuyên về Anh thăm người. Người ít quản một chút, giữ sức khỏe cho chính mình mới tốt.”

Nam Khải sửng sốt, ông hoàn toàn không nghĩ tới con gái sẽ phản ứng thế này.

Ông cho rằng Nam Hạ nhất định không buông được người cha này, không thể thay đổi được nếp sống bao nhiêu năm nay cho nên mới cắn răng đưa ra điều kiện kia, khóa thẻ của cô.

Nhưng không nghĩ tới, đứa nhỏ này thật sự cứng rắn rời nhà, đi rồi cũng không muốn trở về.

Nam Khải nổi giận: “Nghĩ kĩ rồi chứ?”

Nam Hạ nhẹ giọng: “Dạ, xin lỗi ba. Anh ấy nhiều năm nay vẫn một mực đợi con, con không thể có lỗi với anh ấy thêm lần nữa.”

Giọng nói của Nam Khải run run: “Cái tay ăn chơi đó có cái gì tốt? Thân phận cũng không xứng con.”

Nam Hạ ngắt lời: “Ba, ba đừng nói anh ấy như vậy. Anh ấy không giống như những gì trên diễn đàn bàn tán đâu, anh ấy tốt lắm.”

Trước khi tốt nghiệp, diễn đàn của trường học ngoại trừ mấy tấm hình chụp được Cố Thâm cùng Cao Vi Như từ trong khách sạn đi ra còn có một bài dài nói về thân phận của Cố Thâm.

Nội dung nói rằng anh là con riêng của một vị tổng tài, mẹ anh là một diễn viên nho nhỏ, làm tiểu tam phá nát gia đình kia. Về sau vì tranh giành gia sản mà giả vờ tự sát, không biết bất cẩn thế nào lại thành chết thật.

Vị tổng tài kia có một người con trai lớn, lớn hơn Cố Thâm 3 tuổi, luôn được chú trọng bồi dưỡng. Còn đối với Cố Thâm thì bất quá ông chỉ bỏ ít tiền ra nuôi, ngày ngày còn ra sức đề phòng, sợ anh sẽ tranh đoạt tài sản. Cố Thâm cũng không phải dạng người tốt lành gì, ở sau lưng làm rất nhiều chuyện làm tổn hại đến người anh lớn này.

Lúc Nam Khải biết chuyện Nam Hạ yêu đương hẹn hò, vốn là đang tức giận lại tra ra được hai chuyện này trên diễn đàn của trường, bất mãn cùng ấn tượng xấu với Cố Thâm liền đạt tới đỉnh điểm.

Bài đăng về thân phận của Cố Thâm qua hôm sau đã bị xóa nhưng nội dung đã có rất nhiều người lưu lại.

Mới đầu Nam Hạ còn muốn hỏi Cố Thâm xem anh có biết ai là người đăng bài không nhưng chuyện lại xảy ra lúc Cố Thâm đang rất bận rộn, thật sự không có thời gian bồi chuyện với cô. Về sau cô đã nói chuyện chia tay, sự việc kia cứ vậy mà trôi qua.

Nhưng cho tới bây giờ cô cũng không tin những gì bài viết đó nói về anh.

Cô không tin anh biết làm tổn thương người khác.

Nam Khải đương nhiên không vừa lòng, đứa con gái này là tâm bệnh của ông. Từ khi mẹ cô qua đời, ông liền đặt trong lòng bàn tay mà nuôi nấng, một chút cũng không muốn cô chịu tổn thương.

Lần này xúc động để cô về nước ông đã hối hận không thôi, vốn định bỏ xuống mặt mũi gọi cô muốn cô trở về, không ngờ tới cô lại cứng rắn như vậy.

Ông căn bản không muốn nghe: “Rốt cuộc là con ăn phải bùa mê thuốc lú gì vậy? Tên đó so với William cái gì cũng không bằng. William muốn gia thế có gia thế, cần học vấn có học vấn.”

Nam Hạ: “Nhưng con không thích.”

Nam Khải: “Con cũng chưa tiếp xúc với người ta mấy lần. Có thời gian ở cạnh nhau nhiều một chút chắc chắn sẽ thích, đàn ông có năng lực như vậy…”

Nam Hạ ngắt lời: “Nếu như cứ ở cạnh nhau là sẽ sinh hảo cảm thì sao ba không tìm một người đi? Mẹ cũng đã qua đời nhiều năm như vậy rồi, con cũng không muốn ba phải cô đơn tịch mịch thế này.”

Nam Khải: “Con nói bậy bạ gì đó?”

Hạ Mộ là vết thương lòng của Nam Khải, qua một đoạn thời gian thật dài như vậy rồi nhưng vẫn không thể chạm vào.

Nam Hạ than nhẹ: “Ba, con xin lỗi.”

Nam Khải trầm mặc, không nói lời nào, cúp điện thoại.

Nam Hạ cắn cắn môi, biết mình đường đột, sợ ba đau lòng lại vội vàng nhắn tin xin lỗi.

Summer: “Ba, con xin lỗi, con không cố ý, ba đừng đau lòng. Con rất yêu ba, mãi mãi yêu ba nhưng con vẫn có cuộc sống của riêng mình.”

Vào thang máy, Nam Hạ thở dài một hơi.

Một tiếng sau, Phương bá, tài xế riêng của Nam Khải gọi điện thoại tới. Ông hỏi địa chỉ của cô, nói sẽ giao lại cho cô chìa khóa biệt thự, cũng báo cho cô biết Nam Khải đã mở lại tài khoản của cô rồi, có nhu cầu thì cứ việc sử dụng lại như bình thường.

Viền mắt Nam Hạ đỏ lên, biết ba là rất thương cô nhưng vẫn kiên quyết nói không cần, nói cô vẫn có khả năng tự nuôi sống chính mình.

Phương bá nói: “Tiểu thư, đừng làm tôi khó xử.”

Nam Hạ thở dài một hơi, nói ra địa chỉ của mình.

*

Bỏ qua phiền não, Nam Hạ tiếp tục công việc trên tay.

Tô Điềm đang vùi đầu vẽ bản thảo, mà Lâm Man Man vẫn chỉ giao cho cô mấy việc lặt vặt.

Cô đã vào công ty hơn một tháng, ngay cả bút cũng chưa động tới. Mấy chuyện nhỏ như vẽ đường viền trang trí Lâm Man Man cũng chưa từng giao cho cô chứ đừng nói gì đến thiết kế một trang phục.

Không thể tiếp tục thế này, Nam Hạ định tìm Lâm Man Man hỏi chuyện một chút.

Cô tự đem mấy tác phẩm của mình in ra, đi tới trước bàn làm việc của Lâm Man Man: “Nhà thiết kế Lâm.”

Lâm Man Man đang xem mấy bản thiết kế trên máy tính, nghe thấy cô gọi cũng không rời mắt khỏi màn hình: “Sao?”

Rõ ràng là không muốn để ý đến cô.

Nam Hạ không ngại thái độ không hợp tác này, bình tĩnh nói: “Xin hỏi cô có công việc thiết kế nào cần giao cho tôi làm không?”

Khóe môi Lâm Man Man cong lên đầy châm biếm: “Công việc thiết kế?”

Nam Hạ đưa tập bản thảo tới, nói: “Đúng vậy, bởi vì tôi cũng có một ít tác phẩm…”

Lâm Man Man cũng không nhận lấy, thẳng thừng đáp: “Mấy bản thiết kế của cô lúc cô tham gia khảo hạch tôi đã thấy rồi. Mấy bản thảo đó hoàn toàn không có nguyên tắc gì, phong cách thiết kế xa vời, không có chút thực tế cùng tính ứng dụng gì, rất nhiều chi tiết rườm rà, hơn nữa cô cũng không có kinh nghiệm thực tế gì. Tôi đề nghị thế này, người mới thì phải đi lên từ những việc căn bản trước, không cần tự tin thái quá, nói như rồng leo mà làm như mèo mửa.”

Nam Hạ biết được đối phương rất bất mãn với cô.

Đúng, mấy bản thiết kế của cô hoàn toàn không theo những nguyên tắc rập khuôn, đều thuộc về cảm hứng thiết kết, rất nhiều nhà thiết kế giỏi đi theo phong cách này. Những chi tiết rườm rà trong miệng Lâm Man Man đều là những tiểu tiết cần tỉ mỉ chú ý, đem lại sự hoàn thiện cho chỉnh thể. Vậy mà Lâm Man Man chỉ dùng mấy chữ “Không có tính ứng dụng” mà đánh giá.

Nam Hạ cũng không có ý định tranh luận nữa, gật đầu nói: “Tôi sẽ cố gắng. Tôi có thể giúp cô tìm cảm hứng chứ?”

Chuyện tìm cảm hứng cho bộ sưu tập mới là rất cần thiết, cũng rất mất thời gian.

Lâm Man Man cười: “Được.”

Đối phương dễ dàng đồng ý lại khiến Nam Hạ có chút ngạc nhiên: “Vậy cô muốn tôi tìm cảm hứng theo hứng nào.”

Lâm Man Man: “Tùy cô.”

Ý tứ này chính là, cô muốn làm thì làm, Lâm Man Man cũng không dùng đến.

Bởi vì thông thường nhà thiết kế rất coi trọng cảm hứng, sẽ có một ý tưởng rõ ràng đển tìm hiểu, bằng không cứ gom tất cả các tư liệu lại thì cũng không dùng được.

Nhưng nói thêm gì đi nữa cũng không có kết quả.

Nam Hạ đáp một tiếng, định quay trở về chỗ ngồi, tình cờ lại gặp Lý Khả đi tới.

Lâm Man Man trong nháy mắt nhiệt tình như biến thành người khác: “Khả Khả, có việc gì sao?”

Lý Khả mỉm cười, gật đầu với Nam Hạ, sau đó nói: “Tôi tới thông báo cho cô, kỳ khảo hạch sắp tới sẽ được tổ chức vào tháng hai, sẽ chọn các tác phẩm của cô từ bộ sưu tập Xuân Hạ làm đề bài…”

Nam Hạ quay về chỗ cất bản thảo, cũng không bị chuyện vừa rồi làm ảnh hưởng, mở ipad, cúi đầu tự phác thảo một bản thiết kế mới.

Vốn định nói chuyện với Lâm Man Man cho đầy đủ hình thức, nhưng đối phương đã tỏ thái độ ra mặt thì cô cũng không thiết tha gì.

Nếu là tác phẩm thiết kế tốt chẳng lẽ Lâm Sâm cũng không cần?

*

Đêm thứ sáu cuối tuần lúc nào cũng đông đúc, tắc đường kéo dài thật sự rất mệt mỏi.

Bình thường chỉ cần tầm 20 phút, lần này cần hơn một tiếng đồng hồ mới đến nơi.

Nam Hạ trả tiền, xuống xe, nhìn biển hiệu “Thập Lục Lâu” ở trên cao, chầm chậm đi vào.

Đây là một quán bar theo phong cách văn nhã, an tĩnh và tinh tế.

Trần Toàn không đợi được đã tự mình gọi đồ uống, thấy cô tiến đến liền dùng sức vẫy tay.

Đã khá lâu rồi bọn họ mới gặp lại nhau.

Công việc bận rộn cuối cùng cũng đã giảm bớt, Trần Toàn lập tức hẹn bạn thân ra ngoài uống rượu nói chuyện.

Nam Hạ vừa an vị, Trần Toàn liền gọi bartender: “Cho một ly Fresh Air.”, xoay đầu nói với Nam Hạ: “Cái này hàm lượng cồn rất thấp, không cần lo lắng.”

Nam Hạ dị ứng cồn không quá nghiêm trọng, chỉ cần kiểm soát tốt nồng độ, muốn thử qua một chút cũng không có vấn đề gì, cô gật đầu đồng ý.

Nói xong tình hình gần đây, Trần Toàn bắt đầu hỏi thăm chuyện Nam Hạ và Cố Thâm.

Cô đã sớm muốn hỏi rồi, chỉ là không có thời gian.

Nam Hạ cũng không định giấu bạn thân, đem sự tình nói qua một lượt.

Trần Toàn kinh ngạc: “Ý cậu là, suốt mấy năm cậu xuất ngoại anh ta không hẹn hò với ai cả?”

Nam Hạ gật đầu.

Trần Toàn: “Không thể nào, nữ nhân theo đuổi anh ta nhiều như vậy…”

Đồ uống đã được mang lên, Nam Hạ nhấp một hớp: “Cậu suy nghĩ thử xem, ngày họp lớp tớ cũng nói dối mọi người là bản thân lúc ra nước ngoài cũng đã hẹn hò yêu đương với mấy người đó thôi? Anh ấy đương nhiên cũng có thể chống đỡ như thế, anh ấy không cần phải gạt tớ chuyện này.”

Trần Toàn suy nghĩ: “Cũng đúng. Thực sự là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Cố Thâm nhìn giống như một hoa hoa công tử lại rất chung tình. Bình Trác vốn tưởng thân sĩ quân tử lại có thể vì một nữ nhân mà ầm ĩ một phen.”

Nam Hạ hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Trần Toàn: “Tớ cũng chỉ nghe người khác kể lại, cậu ấy vì một người phụ nữ mà đánh nhau ở quán bar.”, đầu ngón tay cô gõ gõ lên mặt bàn, “hình như cũng ở chỗ này.”

Nam Hạ: “Bình Trác không có chuyện gì chứ?”

Trần Toàn: “Cậu ấy không sao, người kia thì bị đánh đến nhập viện. Cũng thật hiếu kì, không biết là nữ nhân thế nào mà làm Bình Trác xúc động đến thế.”

“Anh ấy không có chuyện gì là tốt rồi”, Nam Hạ suy nghĩ một chút, nói thêm “Chắc là Hoa Vũ.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN