Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi - Phần 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
327


Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi


Phần 34


GIÓ BAY TRÊN NHỮNG NGỌN ĐỒI 34
Tôi ộc nước ra đằng mũi đằng mồm.
-Bình… Bình….
Tiếng gọi liên tục, cùng mấy cái tát vào má cho tôi tỉnh lại. Tôi thở, cố thở để lấy không khí vào phổi.
-Bình cậu tỉnh rồi.
Tôi mở mắt. Lờ mờ nhìn thấy Minh đang ở trước mặt tôi. Người ngợm cậu ta ướt sũng. Có lẽ đã nhảy xuống để vớt tôi lên, kiêm hô hấp nhân tạo cho tôi tỉnh lại.
Tôi sợ, nắm chặt lấy tay Minh run rẩy.
-Đừng sợ, có tôi ở đây.
Câu nói khiến tôi ấm lòng.
-Cậu thấy tớ không?
Tôi gật đầu nhìn Thái.
-Làm tao sợ chết đi được
Hai đứa con gái khóc òa ra vì sợ hãi.
-May quá. Không sao là tốt rồi. Để cho nó nằm đó lúc đi.
Mọi người vẫn ngồi bên cạnh tôi. Cho đến khi tôi tỉnh hẳn. Có thể ngồi dậy. Nhưng chân tay run rẩy chẳng thể bước đi.
-Để tớ cõng cậu.
Minh giữ tay tôi, nhẹ cúi xuống.
-Để anh cõng nó cho.
-Không sao, em cõng được.
-Mày người nhỏ.
-Em cõng hai bao xi măng cơ mà.
Hai bao xi măng là một trăm cân, vẫn hơn tôi mấy chục cân ý chứ. Tôi có 56 cân. Chỉ nặng hơn cái bao xi măng xíu thôi. Khà khà.
-Để tớ.
Thái nhanh nhảu.
-Không sao đâu, tớ làm được.
Minh vẫn nhận phần cõng tôi. Leo lên cái dốc này không phải là điều dễ. Tôi thì thầm.
-Tớ tự đi được.
-Không sao, nằm im đi.
Minh cúi xuống nâng tôi lên lưng. Tấm lưng gầy gầy. Thẳng tắp. Tôi dựa vào đó, tay quấn vào cổ.
-Bám vào không lên dốc đó.
-Để tớ lên.
-Không cần. Cậu đi lại không tốt.
Tôi vịn chặt vào vai Minh. Cậu ấy cố sức đưa tôi lên trên, rồi một mình cõng tôi về. Theo sau là lũ bạn.
-Bình có thấy khó chịu ở đâu không.
-Không.
-Phải nói ra nhé. Không được giữ trong lòng.
-Uh.
-Về nhà nằm. Tôi chạy sang nhà Mèo. Hỏi bác ấy xem có phải uống cái gì không.
-Uh.
-Lúc nãy có sợ lắm không.
-Tôi tưởng chết.
-Bậy nào. Có tôi ở đây. Tôi không để Bình bị sao hết.
-Uh.
-Về nằm nghỉ đi nhé. Ngủ một giấc.
-Uh.
Tôi vào chỗ nằm mê man. Thi thoảng giật mình vì hoảng sợ. Minh đã đi ra khỏi nhà. Mãi sau mới đưa về một người phụ nữ trung tuổi xem bệnh cho tôi. Trên tay cầm một nắm lá.
-Giã cho nó uống ngay, còn đâu chỗ thuốc kia đun cho nó uống.
-Vâng.
Tôi nằm im không ăn uống được gì. Đêm hôm đó tôi sốt, tất cả ngồi bên cạnh tôi lo lắng.
-Có khi sáng mai phải đưa nó xuống dưới kia, tìm bác sĩ khám cho nó.
-Vâng.
-Bà mế ở đây giỏi lắm. Nhưng em nghĩ vẫn phải đưa Bình xuống viện.
Bọn họ bàn nhau như vậy. Tôi nằm im vì sốt, thi thoảng giật mình vì sợ. Trời bắt đầu đổ mưa. Mà bạn biết đấy. Ở trên núi. Mỗi lần có mưa, ngoài việc không nên ra khỏi nhà. Thì việc sạt lở núi cũng là một điều đáng sợ không kém. Nằm trong nhà có thể nghe tiếng nước đổ từ trên đỉnh núi xuống nhanh và mạnh như thác đổ. Khiến người nằm trong nhà cũng cảm thấy sợ run người. Tôi run run sợ hãi. Mỗi tiếng sấm làm ngực tôi đau thắt khó thở. Tôi co mình.
-Bình… Bình… Cậu làm sao đấy.
Chúng nó sợ run lên. Minh ngồi sát lại nắm tay tôi. Tôi vẫn co mình lại.
-Cái Nga cái Nhung nằm ôm lấy nó.
-Bình… Mày cố lên… Mày có sao thì tao chết mất.
Con Nga rưng rưng nước mắt ôm chặt lấy tôi.
-Cố lên. Sáng mai tớ sẽ đưa Bình xuống Thị trấn.
Minh cứ thế ngồi bên cạnh tôi cho đến gần sáng. Cậu ta không ngủ giây phút nào. Mãi sau này tôi mới biết Minh rất sợ sấm vào buổi đêm. Nên lúc nào có sấm là cậu ấy thường không ngủ.
Cơn mưa đã cướp đi gia đình còn lại của cậu ấy. Cho nên giờ đó trở thành nối ám ảnh trong tâm trí của một kẻ cô đơn.
-Bình tỉnh rồi à. Uống nước nhé.
-Uh.
Minh nâng tôi lên cho tôi hụm nước. Tất cả vẫn ngủ.
-Sao cậu không ngủ.
Tôi nói nhỏ.
-Bình cứ ngủ đi. Đừng lo cho tớ.
-Nằm xuống ngủ đi.
-Uh… Bình ngủ đi. Đừng lo. Có tớ đây rồi.
Tôi nhìn Minh nhắm mắt thiếp đi vì sốt. Có lẽ tôi bị sốc. Vì nước vào phổi nên có chút tổn thương.
Sáng hôm sau, lờ mờ mở mắt thì tất cả đã thu dọn xong hành lý. Ngồi chờ tôi tỉnh dậy.
-Bình dậy rồi à.
-Uh.
-Rửa mặt rồi ăn bát cháo nhé.
-Mọi người ăn đi.
-Cháo nấu sắp xong rồi. Chờ mày dậy, múc ra ăn đấy. Dậy đi.
Tôi dậy rồi cùng mọi người ăn cháo.. Cơn sốt đêm qua hành hạ cô tiểu thư như tôi. Nếu ở nhà, tôi sẽ làm nũng bố mẹ. Nhưng mà giờ tôi ở đây, thế mới thấu hiểu những lúc Minh bị bệnh một mình. Lúc ấy chắc Minh cô đơn lắm.
-Ăn xong nghỉ lát mình đi xuống Thị trấn nhé.
-Không cần đâu anh. Qua mưa to. Đường khó đi lắm.
-Không được. Tao lo mày bị sao thì tao nói sao với chú Huy.
-Em không sao đâu.
-Tớ nghĩ mình vẫn nên đi. Bình đừng cố. Tớ có nhờ xe bò chở qua chỗ khó đi rồi.
Tôi không thắng được đám đông nên đành ngồi im. Một lúc sau, chú hàng xóm nhà Minh – cách đây một quả đồi. Đi sang mang theo cái xe bò kéo, chở chúng tôi và đồ đạc. Tất nhiên là chỉ chở lũ con gái được thôi. Con trai tự túc.
Tôi được ưu tiên ngồi ở giữa. Minh kê cho tôi cái bao lô của cậu ấy xuống lưng.
-Ngồi cẩn thận nhé. Cứ yên tâm bọn tớ đi đằng sau.
Tôi gật đầu. Công cuộc thoát khỏi con đường này không đơn giản như những gì bạn nghĩ. Vắn tắt là xuống đến Thị trấn tôi cũng đã mệt nhoài. Quần áo cả bọn lấm lem.
Sau nửa ngày đường, trời cũng về chiều. Tôi lại sốt. Cơ thể rũ rượi. Lần này, là Thái cõng tôi đi tìm chỗ nghỉ chân. Đúng hơn là đi tìm trạm xá. Lúc tôi tỉnh lại. Tôi đã được uống thuốc, trời đã về tối.
-Bình đói không. Mình lấy cháo cho Bình ăn nhé.
-Không. Mình không sao. Mọi người đâu rồi.
–Minh và mọi người đi thay đồ, rồi đi ăn rồi. Bình dậy ăn ít cháo, lát bị sốt mới uống được thuốc hạ sốt.
-Mình không đói.
-Không đói cũng phải ăn. Nếu cậu không ăn. Uống thuốc sẽ bị đau dạ dày.
Thái thuyết phục tôi. Tôi ngồi dậy, đưa tay đón bát cháo.
-Nóng lắm. Tớ xúc cho không bỏng bây giờ.
-Tớ làm được mà.
-Bạn bè chăm sóc cho nhau. Đừng ngại.
Tôi không muốn đôi co với Thái nên ngồi im. Ngoan ngoãn ăn mấy thìa cháo. Không biết ở đằng sau Minh đang nhìn chúng tôi. Nhìn Thái chăm sóc cho tôi. Rồi thở dài lặng lẽ bỏ đi mà không đi vào hỏi thăm tôi nữa.
-Bác sĩ bảo ngày mai Bình đỡ. Sẽ về được.
-Nhưng về nhà. Đừng nói là tôi ngã xuống suối nhé.
-Tại sao.
-Tôi không muốn bố tôi lại nghĩ ngợi. Minh đang làm ở nhà tôi. Giờ mà vì lên nhà cậu ấy tôi suýt chết, thì tôi sợ bố sẽ…
-Uh. Tôi hiểu rồi.
-Nhưng mà còn…
-Để tôi sẽ nói với bọn nó.
-Còn Minh.
-Đừng lo. Chuyện của Minh tôi sẽ giải quyết được.
Thái gật đầu.
-Vậy ăn thêm đi. Cậu phải khỏe bố mới không nghi ngờ.
Tôi nghe Thái nói đành ăn hết bát cháo. Sau đó uống thuốc rồi nằm xuống ngủ. Thái ở lại trông tôi. Buổi tối hôm đó Minh cũng chỉ qua thêm một lần trước khi đi ngủ.
Sáng hôm sau chúng tôi bắt xe về nhà. Đến bến xe, anh Dân đưa tôi vào viện. Trên đường đi, tôi đã làm công tác tư tưởng cho họ. Mong rằng chuyện này, không ai nói với bố tôi.
Tôi nằm trên giường, hai mắt mơ màng vì mệt. Anh Dân và mọi người đứng ngoài cửa chờ bố mẹ tôi.
Cái Nga ngồi cạnh nắm tay tôi.
-Nói cho tao biết. Lúc ấy, có chuyện gì.
-Mày bị chìm xuống. Tao không biết bơi nên xuống cũng không biết vớt mày lên kiểu gì.
-Con Kia nó chạy lên vẫy cho bọn con trai quay lại. Lúc đầu chúng nó không tin. Có Minh nó nhanh chân chạy xuống. Nó lôi mày lên được còn dốc mày lên. Lúc ấy tao sợ vãi tè ra ý. Tưởng mày chết thì tiêu đời. Cả lũ biết ăn nói thế nào với bố mẹ mày.
-Đừng nói gì với bố mẹ tao. Chỉ cần nói tao bị sốt là được.
-Thế không nói ra để bố mẹ mày cảm ơn Minh một câu.
-Bố tao mà cảm ơn á. Ông có khi còn cấm không cho đi đâu.
-Uh. Biết rồi.
Tôi nằm im.
-Thế mày lúc nào tỉnh cũng phải cảm ơn Minh đấy nhé. Nó thích mày thật đấy. Không từ việc gì đâu.
-Uh. Biết rồi.
-Nếu mày cả Minh yêu nhau. Ông già mày có đồng ý không.
-Ai biết được. Mình còn trẻ mà. Học xong cấp ba đã.
-Chứng tỏ cũng thích nó.
-Vớ vẩn ít thôi. Chốc bố tao đến thì về nghỉ đi. Bao giờ tao về tao gọi cho.
-Uh.
Bố mẹ tôi đến là cả bọn cũng giải tán. Tôi trở về là một cô công chúa được cưng chiều. Không ai hé răng. Nên mọi chuyện vẫn diễn ra theo chiều hướng mà tôi mong muốn.
Hôm nay Minh đến thăm tôi. Từ hôm đó, Minh gầy đi nhiều. Tôi nhìn Minh lo lắng.
-Có phải bố mẹ tôi không cho cậu ăn à.
-Không.
-Sao dạo này cậu gầy thế.
-À… Không biết nữa.
-Chịu khó ăn và ngủ đi. Tôi cũng ngủ nhiều ăn nhiều đến tăng cân rồi đây.
-Cậu khỏe là tôi mừng rồi.
Tôi nhìn Minh dò hỏi.
-Có phải bố tôi nói gì về chuyện này không.
-Không. Bác không biết.
-Uh. Thế là tốt. Cậu hiểu tính bố tôi rồi đấy.
-Uh.
Minh cứ ngồi đó nhìn tôi. Ngập ngừng ấp úng khiến tôi tò mò.
-Có chuyện gì cần nói à.
Tôi mong Minh sẽ nói lo lắng cho tôi, sẽ quan tâm hay buông một câu ngôn tình ngọt ngào nào đó. Con gái tuổi tôi mơ mộng vậy. Sau tất cả những gì cậu ấy đã làm. Tôi sẽ chọn cậu ấy là người bảo vệ cho tôi.
-Có chuyện gì cần nói đúng không.
-Có… À…
Minh nhìn tôi.
-À…tôi định hỏi, cậu đã ăn được bim bim chưa. Tôi mua cho.
-Bim bim á.
Tôi bật cười ngây thơ. Thế mà tôi cứ tưởng…
-Thôi, có đủ thứ đây rồi. Đừng mua gì nữa.
-Vậy tôi về đây, Bình giữ gìn sức khỏe nhé.
-Uh. Về đi. Mai kia tôi ra viện chúng ta sẽ gặp nhau.
-Uh…
Minh đứng lên đi về trong lưu luyến. Còn tôi tự cười mình vì đã ảo tưởng. Cậu ấy là người nhút nhát thế nào. Tôi phải hiểu chứ. Sao có thể nói câu ngọt ngào. Chỉ cần cử chỉ, hành động ngọt ngào là được. Tôi mơ mộng quá.
Sáng hôm sau, bố tôi mang đồ ăn cho tôi vào. Khuôn mặt ông ấy có phần căng thẳng cậu có. Tôi ngẩng lên tò mò hỏi.
-Bố… Có chuyện gì mà bố không vui?
-Còn chuyện gì. Chuyện thằng Minh.
-Minh làm sao.
Tôi tự nhiên run lên. Tôi sợ bố tôi nổi trận lôi đình đuổi Minh ra khỏi nhà ý chứ.
-Nó xin đi về công trường làm rồi.
-Sao lại thế.
Tôi ngồi bật dậy.
-Nó không nói với mày à.
-Không ạ.
-Nó bảo nó phải đi theo anh nó. Nên xin chuyển trường. Theo anh nó đi công trình.
Tôi ngồi im vì bất ngờ. Nước mắt tôi ứa ra. Minh bỏ tôi đi như vậy hay sao chứ.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN