Từ Từ, Tôi Mới Là Công !
Chương 8: Đàm phán thất bại
Cơm tối là rau trộn măng tây, gà teriyaki và canh rong biển. *1
Măng tây được thái nhỏ, dùng dấm, nước tương, tỏi, dầu hào cùng với hạt kê rồi trộn làm nước sốt, có vị chua cay, sau đó rưới sốt lên mặt trên của rau. Thịt gà thì được chiên đến khi vàng đều, ăn vào giòn tan, bên ngoài còn có một lớp nước sốt teriyaki. Trong canh rong biển được thả hai miếng cà chua, điểm thêm chút hành lá, hương thơm ngào ngạt, ngon miệng lạ thường.
Lâu rồi Triển Thiệu không được ăn một bữa chuẩn cơm mẹ nấu như vậy.
Anh ăn vài miếng đã hết bát cơm, cảm thán nói:
” Lâm Miểu, cậu thật là giỏi! Nấu cơm ngon như vậy, lại còn có thể thi đậu trường tốt như đại học D! “
Lâm Miểu cười tủm tỉm múc canh cho anh, khiêm tốn nói:
” Đậu vào đại học D cũng không có gì to tát, rất bình thường. “
Triển Thiệu lắc đầu:
” Không không, đại học D là một trong những trường tốt nhất cả nước. Thành thật mà nói, anh rất ngưỡng mộ những đứa trẻ thông minh. Không giống anh, chưa bao giờ đi học đại học. “
Lâm Miểu dừng tay, rũ mắt:
” Lúc ấy là anh bất đắc dĩ mới không thi vào đại học. “
Triển Thiệu uống một ngụm canh, mơ hồ nói:
” Haizz, cũng không phải là bất đắc dĩ. “
Anh im lặng một chút, cười nói:
” Lúc đấy anh đi đánh nhau với người ta, cuối cùng tay phải bị gãy xương. Mà thành tích anh cũng không được tốt, nên mới dứt khoát bỏ thi đại học. “
Lâm Miểu cầm thìa, khuấy thức ăn trong bát, không ngẩng đầu nói:
” Triển Thiệu, nếu có thể quay về quá khứ, anh sẽ còn đánh nhau với người ta không? “
Triển Thiệu suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói:
” Đánh. “
Anh dừng lại:
” Nhưng mà, anh sẽ tranh thủ để tay trái bị gãy, như vậy tay phải vẫn có thể viết chữ. “
Nói xong, anh phá lên cười:
” Ha ha, đây chỉ là suy nghĩ linh tinh mà thôi. Cuộc sống này không bao giờ có chuyện quay trở về quá khứ làm lại từ đầu hay gì đâu. “
Sau đó, anh ngửa cổ, uống hết canh trong bát.
Lâm Miểu không nói gì, nhẹ nhàng múc từng thìa canh cho lên miệng uống.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Miểu kiên quyết không cho Triển Thiệu rửa bát.
Triển Thiệu chỉ có thể đứng ở bồn nước bên cạnh, khoanh tay, bộ dạng muốn nói lại thôi. Lâm Miểu nhìn anh, chớp chớp mắt:
“ Làm sao vậy? ”
Triển Thiệu căng da đầu, nói ra suy nghĩ của bản thân:
” Lâm Miểu à, thật sự cảm ơn em vì đã nấu cơm cho anh ăn. Nhưng sau này không cần phải làm vậy nữa, phiền em lắm. “
Lâm Miểu dùng khăn lau khô bát, nhàn nhạt nói:
” Cũng không phiền đâu ạ. “
Triển Thiệu lắc đầu:
” Không, Lâm Miểu, em không hiểu. “
Lâm Miểu ngẩng đầu, mắt không cảm xúc nhìn anh.
” Lâm Miểu, anh không biết tại sao em làm việc ở đại học D nhưng lại đi đóng phim người lớn. Theo góc nhìn của người bình thường, đây không phải là một nghề quang minh chính đại. Anh… Anh không đủ tư cách khuyên bảo em, chắc em có nguyên nhân bất đắc dĩ nên mới làm như vậy, nhưng mà… Ngoài giờ làm việc, em không cần thiết phải qua lại với một thằng diễn viên đóng phim người lớn ngốc nghếch không biết làm gì như anh. Việc này không tốt cho em dù chỉ một chút. “
Triển Thiệu vội vàng nói hết những điều muốn nói.
Cuối cùng Lâm Miểu cũng để cái bát cuối cùng lên giá, lau tay, nở nụ cười buồn bã:
” Thầy Triển, anh biết tại sao em muốn đi đóng phim người lớn không? “
Triển Thiệu không kiềm chế được, tim đập thình thịch:
” Tại, tại sao? “
Lâm Miểu ngẩng đầu, mắt sáng ngời:
” Tại vì, trong một lần em vô tình xem được phim của anh, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã tưởng tượng được anh ôm lấy, được anh vuốt ve, được anh hôn môi… “
Triển Thiệu đỏ mặt, kêu lên:
“ Đủ rồi! Đừng nói nữa! ”
Anh cảm thấy bị áp đảo, vẫy vẫy tay:
” Lâm Miểu, em chỉ đang ảo tưởng thái quá với diễn viên phim người lớn mà thôi. Em, em còn trẻ tuổi, tiền đồ mở rộng trước mắt, không cần phải vì chút mơ tưởng này mà đánh đổi cả cuộc sống, cả sự nghiệp, em hiểu không? “
Lâm Miểu tiến lên một bước, giọng nói vô cùng bình tĩnh:
” Triển Thiệu, anh nghĩ em ảo tưởng, hay coi anh là người tình trong mộng cũng được. Nhưng người em mơ tưởng đang đứng ngay trước mặt, em muốn theo đuổi người đấy, có vấn đề gì sao? “
Triển Thiệu lùi lại mấy bước, muốn phản bác, nhưng không biết nên nói thế nào.
Dưới tình thế cấp bách như này, anh chỉ có thể kéo cậu ra ngoài cửa, làm tư thế tiễn khách:
” Anh không bao giờ nói lời yêu đương với đồng nghiệp. Em đi đi. “
Lâm Miểu định mở miệng nói gì đó, cuối cùng quyết định im lặng, trầm mặc thay giày, xách ba lô rời đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!