Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi
Phần 41
GIÓ BAY TRÊN NHỮNG NGỌN ĐỒI 41
Chúng tôi quay lại với cuộc sống thường ngày. Bố tôi cũng dần tách chúng tôi ra. Nhưng mà bạn thấy đấy, Với những đứa trẻ ở tuổi tôi và một đứa con gái bướng bỉnh như tôi. Thì điều đó không làm tôi lùi bước. Tôi cố ý giấu kín chuyện đi du học của mình. Nhưng không thể ngờ, bố tôi là người nói ra chuyện đó.
Tôi thấy Minh khuôn mặt không vui. Cả buổi chỉ tập trung vào sách vở. Vì tò mò, tôi khẽ ghé tai Mình hỏi nhỏ.
-Có chuyện gì đấy chàng trai.!?
Minh quay sang nhìn tôi khẽ cười.
-Không có gì.
-Trên mặt cậu kể tội rồi đấy.
Tôi tròn mắt hù dọa. Minh phì cười.
-Ê. Hai đứa ngồi một mình một lớp à.?
-Gì đấy.?
-Cả thiên hạ biết. Thính nhà mày ngon rồi.
-Vớ vẩn.
Tôi gõ đầu con Nga. Nó rúc rích cười bên dưới.
-Hai đứa có chuyện gì vui. Định rủ nhau đi chơi mảnh à.
-Vớ vẩn tập 2 rồi đấy.
-Tao ngửi thấy mùi rồi.
-Mùi gì.?
-Mùi ăn mảnh.
Nó khúc khích. Minh quay lại rủ.
-Chiều nay đi ăn ốc đi.
-Được ăn ốc hả.?
-Bậy nào.
Tôi lừ mắt
-Minh rủ tao chứ. Mày tiếc tiền cho nó à.
-Chả thế.
-Tán bạn tao phải đầu tư nhá.
Minh cười ngại.
-Bậy nào. Đài báo lại đưa tin bây giờ.
-Thế mày nghĩ cả cái lớp này mù hết sao.?
Tôi ngước lên. Vài ánh mắt đang nhìn chúng tôi.
-Đấy là chúng nó ghen tị với tao. Cho nên tao cho phép chúng nó quan tâm nhá.
Hai đứa cười khúc khích với nhau.
-Trống rồi kìa, nhớ nhá. Chiều nhá..
Con Nga nói với theo.
-Có chuyện gì đấy.?
Thái hỏi.
-À.. Chiều bọn tớ tính đi ăn ốc.
-Ăn ốc hả.? Đi.
Thái gật đầu ngay. Tôi huých tay vào chỗ con Nga. Nhưng con Nga không ngậm cái mồm nó lại.
-Chiều nay nhé. Hội mình lâu rồi không có bữa liên hoan mini nào.
Vừa nói thì mấy đứa con gái đi vào. Thấy tôi và Minh thì nhìn đểu. Tôi cũng vênh mặt lên chọc tức chúng nó.
-Đẹp đôi nhỉ.
-Tất nhiên là phải khiến nhiều đứa ghen tị rồi.
-Hức.
Tôi tủm tỉm. Hai tên con trai nhìn tôi bằng hai cảm xúc khác nhau. Tôi không quan tâm. Chiều đến, chúng nó đã tập trung đi ăn với nhau. Tôi chở con Nga theo. Còn Minh đạp xe ngay bên cạnh.
Thái chở cái Nhung đến cùng.
-Nhìn hai đứa mày cũng đẹp đôi đấy.
-Tao đi với ai cũng đẹp luôn.
-Sang ngồi cạnh Minh thử xem thế nào.?
Con Nhung nhảy sang giữa tôi và Minh. Đẩy tôi ra như đứa con ghẻ. Vắt tay lên bám lấy tay Minh.
-Đấy, mày nhìn đi.
-Công nhận. Hợp.
Con Nga gật gù. Tôi lườm nó. Rồi trêu.
-Vậy từ mai cho ngồi cạnh Minh đấy.
-Đổi chỗ nhá.
Minh cười nhìn tôi. Con Nga thừa biết nên trêu tôi. Cả lũ nhí nháu, cô chủ quán bê ra mấy bát ốc nóng. Thái ngẩng lên.
-Cô ơi, cho cháu chai rượu.
Tất cả chúng tôi nhìn Thái. Dù biết chúng tôi đều 18 rồi. Nhưng mà việc uống rượu là chuyện rất hiếm hoi.
-Này, có biết uống không? Uống say đấy.
-Con trai mà không rượu thì gọi gì là con trai.
-Minh nó không biết uống đâu.
-Tớ biết.
Minh nhìn Thái rồi nói. Tất cả lại nhìn Minh.
-Hai đứa mày hôm nay sao đấy.?
-Vui thì uống.
Thái đón chai rượu từ tay cô ấy.
-Chén trước mặt đấy nhá.
-Vâng.
Thái mở chai rượu. Rót một chén ra đưa qua lại.
-Ai uống không.?
-Con gái không uống. Không tốt đâu.
-Vậy con trai thì tốt à.?
-Con trai sinh ra là để chịu khổ hơn con gái.
-Ông nói cứ như ông sống trăm tuổi rồi ý.
-Tôi sống không lâu nhưng mà tôi hiểu.
-Con gái thật ra chẳng sướng đâu. Như mẹ tôi đấy, lấy chồng sinh con rồi suốt ngày đi làm về lại bao nhiêu việc. Như là ô sin ý.
-Thì đàn ông cũng ra ngoài kiếm tiền. Khổ nhiều chứ. Phụ nữ không đi làm, thì có thể ở nhà. Đàn ông thì không thể. Nếu không làm ra tiền thì gia đình sống sao.
Tôi gật đầu đồng ý.
-Uh. Tớ cũng thấy. Mẹ tớ ở nhà sổ sách. Còn bố tớ thì đi suốt ngày. Không có ông ấy. Công nhận thì khổ thật.
-Nhà Thái cả Bình buôn bán làm ăn thì như vậy.
-Nhưng tôi cũng không muốn như mẹ. Đi ra ngoài làm vẫn hơn. Lúc ấy mình cũng là người kiếm được ra tiền. Không phụ thuộc ai cả. Vừa là chia sẻ khó khăn với chồng, vừa là có tiếng nói trong nhà.
-Mày nói câu đấy, bọn con trai quanh đây nó nghe được, nó chạy lại bắt mày về làm vợ đấy.
Tôi phì cười.
-Bình nói đúng đấy.
Thái rót chén rượu đưa cho Minh.
-Đàn ông ai cũng muốn thế. Đúng không.
Minh gật. Đón chén rượu từ tay Thái.
-Nhưng bố tớ chỉ muốn mẹ tớ ở nhà thôi. Lúc nào về mà không thấy sẽ hỏi như tra khảo ý.
-Tức là ông ấy yêu bà ấy. Quan tâm thì mới thế. Tớ có vợ tớ cũng không muốn cho vợ đi làm ngoài. Vừa vất vả lại sợ thằng khác bắt mất.
-Ông làm như con gái dễ dụ lắm.
-Không phải dễ dụ. Mà có nhiều vấn đề khác thì sao.
-Tớ đã yêu. Là không muốn nhường cho ai hết.
Chúng tôi nhìn nhau. Minh không nói gì. Kịch chén với Thái. Hai tên con trai uống với nhau mấy chén. Đến lúc mặt Thái đỏ ửng còn Minh tái đi. Minh vẫn ngồi im, còn Thái bắt đầu tỉ tê.
-Thái, cậu có chuyện gì à.?
-Tớ á. Làm gì có chuyện gì.
-Thế sao tự nhiên mang rượu ra uống.?
-Vui thì uống.
-Nhìn mặt cậu thấy vui không? .
-Vui mà. Chúng mình cứ bên nhau vui vẻ thế này là vui rồi.
-Cậu nói như ngày tận thế ý.
-Không phải tận thế. Nhưng mà sắp phải xa nhau rồi.
-Nếu mà không muốn xa nhau. Hội mình thi cùng một trường đi.
-Được thế không.?
-Do mình chọn mà.
-Thế cậu thi gì.?
-Tớ thi sư phạm.
-Còn Nhung.
-Tôi thi ngoại ngữ.
-Bình.
-Tôi thi kinh tế.
-Minh.
-Minh thi học viện quân y.
Tôi nói thay phần Minh. Tất cả trố mắt nhìn.
-Thi trường đó lấy điểm cao lắm đấy.
-Uh.
Minh gật đầu. Chúng tôi nhìn Thái.
-Còn ông.
Thái cầm chén rượu suy tư.
-Tôi định đi nước ngoài.
-Đi du học à.
Minh hỏi. Tôi ngẩng lên nhìn Minh. Khuôn mặt cậu ta nghiêm túc nhìn Thái.
-Du gì. Đi làm thuê là chính.
-Nhà cậu có điều kiện. Đi làm ít thôi. Tập trung đi học vẫn hơn. Khi nào có bằng. Kiếm tiền không muộn.
Cả lũ nhìn Minh. Câu nói đầy chất trưởng thành khiến lũ con gái gật gù.
-Đấy. Mày thấy chưa.
Cái Nga ghé tai tôi nói nhỏ. Tôi ngồi im.
-Vậy ông đi một mình hay với ai.?
Tôi biết câu hỏi này của Minh rồi. Cậu ta vờ như không biết. Đáng ghét. Thái ngẩng lên nhìn tôi. Tự nhiên cười nhẹ.
-Chắc đi một mình. Bởi đâu phải ai cũng muốn đi.
-Tôi muốn đi mà không được.
Con Nga nói vào.
-Bà muốn nhưng nhiều người không muốn.
-Đấy là họ không có đủ điều kiện.
-Đủ thì lại có lý do không đi.
-Đi thì có cái hay. Vừa được ra nước ngoài. Vừa được cái bằng ngoại ngữ. Lúc về lại có cục tiền. Mà có khi chả cần về Việt Nam nữa. Ở tây thích hơn.
-Vậy mà có người…
-Đứa nào ngu thế. Bảo tôi, tôi tẩy não nó cho.
Thái tủm tỉm. Minh ngồi im. Tôi cầm chén rượu trên tay Minh húp một hơi hết.
-Thôi. Đừng nghĩ bọn mày ạ. Cứ học xong đi đã. Tính trước làm gì. Sống nay biết nay.
Tất cả nhìn tôi. Nhưng không ai đọc được cảm xúc rối bời của tôi. Giữa Minh và Thái. Thái thừa biết tình cảm tôi dành cho ai. Vậy mà vẫn cố chấp không chịu bỏ cuộc. Cố gắng tìm kiếm sự ủng hộ.. Cố gắng chứng minh cơ hội mình tốt hơn người khác để làm gì.
Tôi sẽ không thay đổi. Không muốn thay đổi.
Men rượu ngấm vào máu tôi. Cả người tôi nóng ran. Đôi mắt tôi đỏ lên.
-Bình say rồi đấy.
-Không sao.
Tôi cầm cái chén của Minh.
-Uống đi chúng mày. Ngon lắm.
-Đừng.
Minh giật mà tôi nhanh tay lùa vào miệng chén nữa. Lúc này tôi bắt đầu say. Đưa tay sang quàng vào cổ con Nga.
-Để tao nói cho mà biết. Tao không muốn chúng ta xa nhau đâu.
-Nhưng mà điều đó không thay đổi được.
-Vả lại, chúng tao có dự định cho mình rồi.
-Dự định gì.?
-Bí mật.
-Bạn bè, nói đi.
-Bao giờ thi đỗ đại học. Tao sẽ nói.
-Có gì đặc biệt hơn cả chuyện mày lấy chồng.
-Cũng như nhau.
-Vậy là lấy chồng.
-Uh.
-Có người yêu chưa mà đòi cưới.
Mấy đứa con gái trêu. Minh can.
-Thôi. Bình say rồi đó.
-Chưa say. Tớ chưa say.
Tôi bắt đầu lải nhải.
-Nói linh tinh rồi đấy.
-Tôi không nói linh tinh. Các cậu cậu biết hết chuyện rồi nhưng mà vẫn cứ úp mở. Nghĩ tôi là con ngu con ngốc sao.
-Ai nghĩ vậy.?
Tôi đứng lên chỉ.
-Chúng mày im để tao Tính sổ với hai thằng này.
-Một thằng thì úp úp mở mở. Còn một thằng biết nhưng không bao giờ chịu nói ra. Nhưng mà tao không phải con ngu đâu. Không lừa được tao đâu.
Tôi giờ không còn tỉnh táo. Bao nhiêu bức xúc tuôn ra hết.
-Ông già muốn gây áp lực cho tao chứ gì. Còn mấy người coi tao là đồ chơi đúng không. Quên đi. Tao không phải ngu đâu. Tao biết hết rồi. Cuộc đời tao là do tao chọn. Không ai có quyền bắt ép . Nếu như tao không muốn. Thì tao cũng không cần chơi với ai hết.
Tôi đá cái ghế bỏ đi. Minh và Thái đứng lên tính đỡ mà tôi gạt ra.
-Tránh ra.
Tôi quát.
-Hai cậu cứ ngồi đó mà nghĩ cho mình đi. Tôi về.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!