Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi
Phần 42
GIÓ BAY TRÊN NHỮNG NGỌN ĐỒI 42
Con Nga chở tôi về. Theo sau là Thái và Minh. Tôi ôm lấy nó.
-Có chuyện gì thì nói cho tao biết. Đừng giấu.
-Mặc kệ đi.
-Mày xem Minh và Thái lo cho mày lắm.
-Kệ chúng nó. Đừng nói gì cả.
Con Nga đỗ ở cổng. Nó không có xe nên tôi ngẩng lên phân công việc.
-Thái về đi, còn Minh chở cái Nga về hộ cái.
-Uh.
-Về tắm rồi ngủ đi nhé.
Thái dặn dò. Tôi chỉ biết gật đầu mở cửa đi vào. Lên phòng lấy quần áo và tìm bánh mì nhỏ. Khổ nỗi lúc chiều đã dùng hết mà quên không mua. Tôi mặc cái váy rộng đi xuống nhà. Đi ra Tạp hóa. Lúc quay lại thì thấy Minh đạp xe về.
-Bình… Đi đâu đấy.
Tôi ngẩng lên. Đôi mắt Minh đang nhìn tôi chờ đợi.
-Mua đồ.
Tôi trả lời ngắn gọn kiểu giận dỗi. Quay đi lạnh lùng. Mình đi xe theo, đến ngã rẽ thì chặn đầu.
-Giận tớ à.
-Không.
-Đừng vậy. Tôi…
-Cậu biết rồi đúng không?
-Chuyện gì cơ?
-Là chuyện đi du học.
Minh nhìn tôi thở dài rồi gật đầu.
-Bố tôi nói.
-Uh.
-Bác ấy chỉ là muốn tốt cho Bình.
-Cậu có cho là tốt không.?
Tôi nhìn thẳng vào Minh hỏi.
-Tôi cũng thấy tốt.
Cổ họng tôi nghẹn ngào. Tôi cầm cái túi nhỏ bỏ đi thẳng. Không thèm quay lại nhìn cậu ta.
-Bình… Bình.
Tôi không nói gì. Về nhà, tắm rửa, rồi lên giường. Không nói chuyện với ai và cũng không làm gì hết. Đã lâu rồi tôi mới thấy bất cần mọi thứ như thế này.
Ngày hôm sau tôi cũng im lặng. Tôi giận cả hai tên này. Không muốn nói chuyện với ai. Minh ghi mảnh giấy nhét vào tay tôi.
-Đừng giận nữa. Xin lỗi Bình.
Tôi vo giấy lại không trả lời.
Còn Thái lại gửi một mảnh giấy khác.
-Cái này là do bố chúng ta bàn nhau thôi.
Tôi cũng không nói. Mà nhìn lên bảng chăm chú nghe nhưng thực tế cũng chẳng nạp được bao nhiêu vào đầu.
Lúc về, Minh vẫn đi theo tôi và con Nga. Trước khi nó rẽ vào ngõ nhà nó. Còn đỗ lại nói với Minh điều gì đó. Tôi không quan tâm mà cắm cổ đi về. Vừa ăn cơm xong, tiếng điện thoại nheo nhéo gọi.
-Alô ạ.
-Tao đây.
-Gì đấy.?
-Đi ăn bánh gối không.?
-Sao lại đi ăn giờ này.?
-Tao có tí chuyện không vui.
-Đi ra đây, hơn 8 giờ về rồi học.
-Uh. Chờ tí.
Tôi đứng lên, lấy áo khoác đi xuống nhà.
-Con đi đâu đấy.?
-Con ra đầu cầu với cái Nga.
-Không đi học còn chơi gì giờ này.
-Con lấy quyển vở của nó rồi lát con về.
-Liệu về học đi nhé.
-Vâng.
Tôi đi bộ ra chỗ con Nga hẹn. Nó đang ngồi trên xe đạp chờ chở tôi đi.
-Có chuyện gì thế.?
-Đi ra đây rồi nói.
Tôi với con Nga ra quán cô Đông. Nó chọn cái ghế trong xó. Ngồi xuống kêu cho tôi mấy cái bánh.
-Ăn đi.
-Mày rủ tao ra đây ăn cho đầy mồm rồi về à.?
-Không. Có chuyện thật mà. Nhưng mà ăn đi đã. Gì mà sốt ruột.
Tôi cả con Nga ngồi tỉ tê.
-Sao mày không nói rõ ràng với thằng Thái đi.?
-Nói gì giờ.?
-Nói là không muốn đi với nó.
-Mày có hâm không. Nó nói nó đi một mình. Tự nhiên tao nói thành vô duyên.
-Vậy mày chấp nhận đi cùng nó.
-Quên đi. Tao có chính kiến của mình chứ.
-Vậy mày quyết yêu thằng Minh.
-Yêu cái đầu. Nó ủng hộ tao đi với thằng Thái đấy.
-Dù nó không muốn, nó cũng không có quyền phản đối. Mà thật ra, đi cũng là tốt cho mày.
-Nhưng tao không thấy tốt.
-Có thể yêu xa được mà.
-Nhưng tao không thích yêu xa.
-Chờ hai đứa thành công rồi về cưới nhau.
-Người yêu ông cả nhà tao cũng nói thế. Ông đi được thời gian nó lấy chồng đó mài.
-Thế mày sang tây rồi có khi lại yêu thằng Thái. Há há.
-Ăn phát vả bây giờ.
-Nói thật còn gì.
-Tao muốn ở đây, cùng Minh học hành, gây dựng. Dù sao tao cũng thấy Minh tốt với tao, cái gì cũng nghĩ cho tao.
-Vậy sao giận nó.?
-Mày bảo nó cứ một câu tốt, hai câu tốt. Ai chẳng bực.
-Nó muốn tốt cho mày, giờ nó không nhà, không cha mẹ. So với mày…
-Thôi, đừng so sánh.
-Mày không so sánh cũng đầy người sẽ so sánh.
-Nó sợ không thi đỗ, rồi lại làm mày thất vọng. Thà để mày đi. Có khi còn không phải suy nghĩ nhiều.
-Nó nói với mày à.?
Tôi ngẩng lên hỏi con Nga.
-Không. Tao đoán.
-Từ bao giờ mày đọc được suy nghĩ của người khác thế.?
-Từ lúc quen hai đứa mày.
-Nhảm.
Tôi bật cười.
-Tao nói thật đấy. Minh nó sợ mày khổ.
-Tao không sợ, nó sợ làm gì.?
-Thế thì mày nói với nó. Hai đứa bảo nhau. Học cho tốt vào. Sức học của nó, tao nghĩ đỗ được trường Y đấy.
-Tao biết, Minh cũng nói với tao, thi trường quân sự thì không lo tiền học. Sau này công việc cũng không phải lo lắng. Chỉ có không được nhiều tiền như bố tao thôi.
-Uh. Nó tính kĩ cả rồi. Sau này mày không phải lo gì hết.
Tôi cười.
-Đừng chủ quan. Biết sau này nó thành công nó còn nhớ mình không.?
-Mày hâm à. Minh không phải người như thế đâu.
-Đấy, nói cái binh ngay. Thế giờ đừng giận nó nữa. Nó nghĩ cho mày cả thôi.
-Mày đến để xin cho nó à.? -Không. Tao đến để ăn ké chúng mày.
Con Nga ngẩng lên nhìn sau lưng tôi. Tôi quay lại. Minh đã đứng phía sau, mặc cái áo len tôi mua cho với cái quần dài. Tôi cau mày.
-Nói xấu nhau đúng không. ?
-Ai thèm. Ra trả tiền đi.
Minh ngồi xuống cạnh tôi.
-Gọi thêm đồ ăn đi.
-Thôi. Ăn no rồi. Tôi ra đây ngắm ông bà thôi.
Minh cười hiền. Đưa tay nắm nhẹ tay tôi rồi buông ra.
-Tao về đây, ngồi đây nhé.
-Mày đừng về.
-Sao.?
-Tao cả Minh ngồi đây là camera soi ra đấy.
-Vậy tao ngồi xem chúng mày diễn phim ngôn tình cho phát thèm à.
-Ngồi ăn và nói chuyện với nhau đi Nga.
-Nói hết chuyện rồi.
-Vậy ngồi nhìn Bình ăn đây.
Tôi nhéo vào đùi Minh.
-Á.
-Nó ăn kiêng. Haha
-Bậy.
-Mày khó tính nhở. Thế giờ muốn gì. ?
-Là mày rủ tao ra đây.
-Tao xong việc rồi. Tao về đây.
Con Nga đứng lên. Tôi và Minh đứng theo rồi ra trả tiền. Nó đi với chúng tôi một quãng rồi biến mất.. Còn hai đứa lững thững đi bộ ở bờ sông về. Minh thi thoảng lại liếc nhìn tôi.
-Gì đấy. ?
-Đừng giận nữa.
-Sao không giận.?
-Minh sai rồi.
-Sai chỗ nào. ?
-Vì không chịu nói với Bình.
-Biết sai rồi sao. ?
-Nhưng mà, sợ Bình buồn.
-Không nói tôi càng buồn. Quan trọng là cậu không quan tâm xem tôi muốn gì.
-Tôi biết. Nhưng mà…
-Đừng nhưng gì cả. Hãy sống tốt ở hôm nay đi. Ngày mai còn lâu mới đến. Nhỡ tôi không qua được tốt nghiệp thì chả có dự định gì thành công.
-Cho nên đừng nói trước. Người ta chả bảo cứ sống vui hôm nay đi vì ngày mai chắc gì đã đến.
Cậu nghe câu đó chưa.?
Minh tròn mắt nhìn tôi rồi gật đầu. Nhẹ nhàng tiến lại gần tôi. Nhìn tôi một lượt.
-Bình giống một quả đậu bắp.
-Là béo tròn hả.?
Tôi trừng mắt lên.
-Không. Là có nhiều ngăn mỗi ngăn lại có những điều rất đặc biệt.
Tôi tủm tỉm.
-Không phải chê tôi tròn như quả đậu bắp đấy chứ.
-Không phải chê. Dù là cậu xấu hay đẹp, béo hay gầy, cậu vẫn là Bình của tôi.
Tôi quay sang nhìn Minh xúc động. Minh của tôi hôm nay ăn nói lãng mạn thế. Có phải là thấy có lỗi với tôi không.
-Cậu là quả đậu bắp của tôi.
Minh nhéo mũi tôi rồi bỏ đi. Tôi chạy theo níu tay. Trẻ con nhanh giận cũng nhanh lành. Quan trọng là sau khi hòa giải sẽ hiểu nhau hơn.
-Đi nhanh vậy, đau chân quá.
Tôi đứng lại ngồi xuống ôm chân. Minh quay lại cúi xuống nhìn.
-Có đi được nữa không.?
-Không.
-Vậy lên đây cõng.
Minh ngồi xuống. Tôi tủm tỉm đấm vào lưng.
-Gãy lưng đấy ông ạ.
-Nhằm nhò gì. Lên đi.
Tôi bám tay vào vai leo lên lưng Minh.
-Nặng không.?
-Không.
Tôi dựa vào lưng Minh, ấm lắm.
-Về đi học thôi.
-Cậu phải ngủ sớm đấy nhé.
-Uh.
-Uh cái gì. Vừa phải đi học, vừa đi làm nên phải giữ sức khỏe. Cho tôi xuống đi.
-Không sao.
-Cho xuống đi không người ta nhìn thấy bây giờ.
Minh bỏ tôi xuống. Tôi ngẩng lên thơm Minh vào má rồi chạy trước. Hai đứa đi trước đi sau . Lặng lẽ bên nhau nhưng hạnh phúc vô cùng.
-Có bài nào không hiểu thì phải hỏi luôn nhé.
-Uh. Biết rồi.
Minh tiễn tôi đến cổng. Rồi quay về. Tôi vừa bước vào nhà thì bố tôi đứng chặn lù lù ngay trước mặt.
-Mày vừa đi đâu về.?
-Con đi chơi.
-Với ai.
-Cái Nga.? Dám nói dối à.?
-Con và cái Nga rủ Minh đi chơi, nói chuyện thôi ạ.
-Tí tuổi học không học. Hẹn hò yêu đương.
Bố tôi quát. Tôi đứng im.
-Tao đã nói với mày rồi. Mày không nghe tao đúng không.?
-Con có làm gì đâu.
-Chờ mày làm gì nhà tao loạn à.? Được. Mày thách thức bố mày. Ngày mai tao đuổi nó ra khỏi nhà.
-Bố, bố đừng làm thế.
-Chúng mày không coi tao ra gì.
-Bố, con không phải không coi bố ra gì. Không phải thế.
-Tao đã tạo điều kiện tử tế nhất cho nó rồi. Nó còn không buông tha cho mày.
-Không phải là Minh. Do con. Con không muốn Minh tránh mặt con.
-Nó cho mày ăn cái gì.?
-Bố, Minh đã cứu con lúc suýt chết, con tin Minh là người tốt. Chúng con sẽ không làm gì có lỗi với bố mẹ đâu.
-Mày tin nó à.?
-Con tin Minh. Xin bố tin con.
-Tao tin mày rồi có ngày mày bôi gio chát chấu vào mặt tao à.
-Bố.
Tôi van xin ông ấy.
-Anh làm cái gì thế hả.?
Bà tôi đi từ cửa vào.
-Lại là bà.
-Thằng bé đấy nó ngoan ngoãn lễ phép. Anh sống có phúc rồi thì phải có đức cho con cháu nó hưởng.
-Mẹ lại binh nó rồi.
Bố tôi quát.
– Phúc đức cái gì. Nó sắp làm loạn cái nhà này rồi. Con hối hận khi mang nó về.
-Không có nó con Bình có được thế này không.?
-Mẹ, con không dạy được con con sao.
-Anh cứ quát tháo nó thế. Nó nghe được à.
-Mẹ. Mẹ mà binh nó là con đuổi cả hai đứa đi đấy.
-Anh…
-Bố.
-Ngày mai, tao sẽ bảo nó về bên kia mà ở, đừng làm tao điên thêm nữa.
-Bố, Minh sắp tốt nghiệp rồi. Con xin bố đấy. Con không muốn đi du học. Bố để con ở đây. Con sẽ học hành đàng hoàng. Con sẽ ngoan.
-Bố, con xin bố.
Tôi khóc.
-Xin bố đừng làm khó chúng con. Minh là người tốt. Là do con không muốn xa bạn ấy. Con biết con không ngoan. Nhưng chúng con không làm gì xấu cả. Xin bố tin con.
Bố tôi đứng im không nói.
-Bố…
Ông ấy không trả lời. Tôi không còn hi vọng nữa. Quỳ xuống trước mặt bố.
-Bố… Bố mà đuổi Minh đi. Thì bố đuổi con đi luôn đi. Con không đi theo Minh. Không có con Minh vẫn sống. Không có con. Bố sẽ vui hơn thế này.
-Mày…
Bố tôi nắm tay trừng mắt nhìn tôi.
-Mày coi nó hơn cả tao.
-Bố. Con thương bố. Yêu bố. Nhưng bố còn có bà, có mẹ. Có chúng con. Còn Mình, cậu ấy không còn ai cả.
-Thế là mày muốn theo nó.
-Con không muốn theo ai hết.
Con chỉ muốn được sống theo cách của mình. Không được thì chết đi cho xong.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!