Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi
Phần 43
GIÓ BAY TRÊN NHỮNG NGỌN ĐỒI 43
Cả nhà đứng im nhìn tôi. Lần đầu tiên tôi dọa sống chết là điều bất thường bởi tôi luôn là đứa yêu đời trên mọi phương diện.
-Mày thấy chưa. Mày chửi nó, nó mà nghĩ quẩn thì sao.
Bà tôi quát bố. Cả nhà có đứa cháu gái. Giờ tôi mà có sao, bố tôi ăn chửi vô bờ bến.
-Nghèo tí thì đã sao, ngày xưa nhà mình nghèo vợ mày có chê đâu.
Bố tôi im.
-Em cũng nghĩ hoàn cảnh không phải là vấn đề.
Mẹ tôi rất nhẹ nhàng góp ý. Bố tôi thở dài.
-Bố, chúng ta cũng đi từ khó khăn. Mẹ con từng nói. Mẹ không những không chê bố. Mà tin bố, nên chọn bố. Con nói ra bố sẽ giận, nhưng con cũng tin Minh.
-Tuy chúng con chơi với nhau rất thân. Nhưng Minh chưa bao giờ đòi gì ở con cả. Luôn động viên và giúp con những lúc con cần. Bố, nhìn Minh, con lại thấy cậu ấy giống bố. Có thể quan tâm đến cảm xúc của con.
-Nó mà giống được bố mày.
-Vâng. Minh cũng thông minh và chịu khó như bố ý.
Bố tôi khuôn mặt giãn ra.
-Mày chỉ khen trai là giỏi.
-Giống bố thì con mới khen.
Bố tôi tự nhiên tủm tỉm.
-Thôi. Đi học bài đi.
Mẹ tôi giục. Bố tôi cũng không nói thêm gì. Tôi biết, mọi người nói vậy, bố tôi sẽ suy nghĩ. Nhất là ông ấy luôn mong tốt cho tôi.
Tối hôm sau, đang ăn, bố tôi hỏi.
-Chiều mai Minh nó đi học hay đi làm.?
-Con không biết.
-Mày chơi với nó.
-Con có phải quản lý của Minh đâu.
-Vậy tối mai, rủ chúng nó đến nhà mình ăn cơm.
Tôi ngẩng lên nhìn bố. Mẹ tôi tủm tỉm.
-Bảo cả thằng Thái.
-Bố, sao triệu hồi lũ bạn con có chuyện gì.?
-Lâu rồi không gặp chúng nó.
-Vậy để con rủ tất cả.
-Nhà tao đâu phải cái chợ.
-Vậy bố chỉ bảo hai đứa nó.?
-Uh.
-Không phải chứ. Bố đang…
Mẹ tôi cười.
-Anh định kén rể sớm sao.?
-Để con bảo thêm con Nga cho đỡ ngại.
Bố tôi gật đầu. Sáng hôm sau lên lớp, tôi viết giấy mời.
-Có vụ gì vậy.?
-Sinh nhật bố tao.
Tôi lý do.
-Hẳn là chúng ta được làm khách mời thượng thọ ông già.
Tôi phì cười. Cái Nga chuyền tờ giấy vòng quanh. Chúng tôi chat chung trên một tờ giấy.
-Mua gì tặng bố đây nhỉ.?
-Không cần cầu kì đâu. Bố tớ mắng đó. Chẳng qua ông muốn chúng ta tăng tình đoàn kết thôi.
Cuối cấp rồi.
-Uh. Thôi. Cứ ăn được với nhau ngày nào thì ăn. Bình về bảo ông già, nhất định hội này sẽ đến mừng thượng thọ.
Tôi bật cười. Lát sau, Minh đưa tôi mảnh giấy nhỏ.
– Mua gì tặng bố nhỉ.?
-Không phải mua gì.
-Đi không ngại ý.
-Con cái nhà, mua bố mắng cho.
Minh quay sang nhìn tôi. Hai chúng tôi cứ thế tủm tỉm. Ngày hôm sau, Minh và cái Nga cùng đến.
-Thái đâu.?
-Nó đi cùng bố nó đi đâu ý. Chốc mới đến.
-Để tao cả Minh vào xem có việc gì không?
Minh cẩn thận cầm vào tặng bố tôi một bó hoa.
-Ngày gì mà tặng hoa tao đấy.
-Cháu chúc bác, sinh nhật vui vẻ ạ.
Bố nhìn tôi, tôi tủm tỉm. Ông ấy cũng diễn.
-Cầu kì làm gì.
Bố tôi nhận lấy. Tự nhiên nhớ ra.
-Đây là lần đầu tiên được nhận hoa.
-Vậy ạ. Con còn chưa có ai tặng hoa đâu nhá bố.
-Hoa ăn được à.?
-Tuy không ăn được nhưng mà vẫn thấy hạnh phúc bố ạ.
Minh nhìn tôi.
-Được rồi. Lý sự lắm.
Một lát sau Thái đến. Cậu ta mang theo cái hộp được gói đơn giản.
-Cháu có chút quà tặng bác. Chúc mừng sinh nhật bác.
Bố tôi nhìn Thái, tất nhiên là sẽ cảm tình hơn. Ông ấy mở cái hộp.
-Cái gì đây.
-Bố cháu bảo đây là ba kích ạ.
-Ba kích à. Sao ông cầu kì thế.
Bố tôi nhìn cái túi. Tôi biết là nó không đơn giản như bó hoa. Nhưng cũng không biết nó để làm gì.
-Bố, đấy là cái gì.?
-Mày không nghe à.? Đây là cây ba kích.
-Để làm gì ý ạ.?
-Ngâm rượu uống chứ sao.
-Bố tớ bảo uống cái này sẽ khỏe hơn.
-À.
Tôi gật đầu. Vậy là tâm lý quá rồi. Đúng là người có tiền chơi kiểu có tiền. Nhưng chuyện đó với tôi. Không quan trọng.
Suốt buổi ăn cơm, bố tôi không ngừng đưa ra những câu hỏi dành cho hai tên này. Ông rót chén rượu đưa sang cho hai đứa.
-Thanh niên uống rượu đi.
-Cháu…
-À biết uống chưa cái đã.
-Cháu uống được nhưng mà không mấy khi uống.
-Cháu cũng vậy.
-Hôm nay cứ thoải mái đi. Mai chủ nhật.
-Vâng.
-Bố, mai nhỡ mọi người có việc thì sao.
Bố nhìn tôi.
-Uống vài chén đâu có chết được.
Tôi im, bố tôi nâng ly.
-Gắp ăn tự nhiên đi mấy đứa.
-Vâng.
Ông ấy nhìn chúng tôi ăn rồi trầm ngâm.
-Mấy đứa sắp tốt nghiệp rồi nhỉ.
-Vâng.
-Thế tính thi trường gì.
Cái Nga lên tiếng đầu tiên.
-Cháu định thi sư phạm. Hoặc kế toán ạ.
-Còn…
Bố tôi chỉ Thái.
-Cháu thi xây dựng ạ.
-Minh.
-Cháu thi Y ạ.
-Khó đấy nhỉ.
-Vâng. May rủi ạ.
-Lại còn chơi may rủi.
-Người ta nói học tài thi phận cũng đúng đấy ạ.
-Không tự tin sao?
-Có ạ.
-Vậy sao còn băn khoăn gì.
-Cháu ngại lúc đó lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thôi.
Chẳng hạn như. Sức khoẻ không cho phép ạ.
-Vậy có phương án dự phòng không.?
-Có ạ.
-Trường nào.?
-An ninh ạ.
-Được. Cố gắng.
Bố tôi quay sang Thái.
-Thế nào. Tự tin không.?
– Có ạ.
-Bao nhiêu phần trăm.?
-90 ạ.
-Được. Không đỗ bố mày cho đi du học.
-Cháu vẫn muốn tự mình phát triển bằng sức của mình hơn là dựa vào bố mẹ.
-Nhưng đi du học thì sẽ được nhiều cái hay hơn. Thứ nhất là biết tiếng, thứ hai là người ta văn minh hơn mình.
-Bố, dần rồi mình cũng phát triển như họ thôi.
-Còn lâu con ạ. Thế mày thi trường gì nói bố nghe.
-Con định thi kinh tế với con Nga.
-Sao nói tập trung vào ngoại ngữ.
-Thì ngoại ngữ trong kinh tế.
-Đúng.
Bố tôi gật đầu.
-Mấy đứa bảo nhau học thế là tốt. Bây giờ phải đặt việc học là trên hết. Thằng nào không có mục tiêu là thằng không có chí tiến thủ không có tương lai.
-Vâng ạ.
-Cuộc đời còn dài. Yêu quý nhau, không phải chỉ là nghĩ cho nhau. Mà cùng nhau cố gắng để cả hai cùng đi lên. Sau khi trải qua nhiều khó khăn khó khăn lúc ấy mới biết người đó có thực sự phù hợp với mình.
-Vâng.
-Người ta bảo không có cái gì là muộn. Chỉ là quá sớm thôi.
Ngày xưa chú không có tiền, có mẹ con Bình yêu. Giờ chú có tí tiền. Ra đường đầy người yêu.
Cho nên không sợ không có người yêu, chỉ sợ không có tiền.
-Ha ha.
Tất cả cười ầm lên.
-Bố, hôm nay bố dũng cảm quá.
-Bố mày lúc nào cũng là người không sợ trời không sợ đất.
-Bố sợ mẹ không? .
-Không.
-Vậy bố sợ ai.
Bố tôi trầm ngâm.
-Bố sợ bà.
Chúng tôi im lặng nghe.
-Bà đẻ ra bố, nuôi bố lớn. Sau này khi nào bằng tuổi bố các con sẽ hiểu. Làm gì cũng phải nghĩ cho một chút cảm xúc của người thân.
-Bố mẹ thật ra không bắt các con phải làm cái này cái kia, mà mong các con sau này không khổ. Không phải nuối tiếc.
Bố tôi trầm ngâm.
-Các con sau này lớn lên, lấy ai yêu ai, có thể gặp được người tốt không. Đều là nỗi lo. Nhưng mà ai cũng có lựa chọn. Cuộc sống cũng giống cuộc làm ăn. Trên thương trường có cạnh tranh thì tình yêu cũng vậy.
Ai giành được tình cảm của cô gái ấy, ai cưới được cô gái ấy. Người đấy là chiến thắng. Còn lúc yêu thì chưa khẳng định được điều gì. Cho nên,muốn có được, tốt nhất là phải nỗ lực.
Bố tôi nhìn hai tên con trai rồi cười ẩn ý. Hóa ra ông ấy đã nghĩ ra. Thay vì cấm đoán chúng tôi. Chi bằng dùng cách này. Nếu ai giành được cảm tình của tôi. Người ấy dành chiến thắng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!