Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi
Phần 44
GIÓ BAY TRÊN NHỮNG NGỌN ĐỒI 44
Bố tôi đã không còn phản đối. Nhưng chúng tôi cũng không có nhiều thời gian để quan tâm quá nhiều đến tình cảm riêng tư lúc này. Đây là thời điểm căng thẳng nhất cho bọn sĩ tử chúng tôi nạp kiến thức vào đầu. Minh không thể đi làm vì thời gian đi học quá nhiều. Tôi cũng vậy. Mấy lớp học thêm chiếm hết thời gian của tôi.
-Mẹ, chiều nay Minh thi học sinh giỏi về, con ở trường lát rồi đi học thêm Anh luôn.
-Liệu mà ăn cái gì nhé.
-Vâng.
Tôi mang cặp đi học. Cả buổi học ngóng trông hồi hộp. Không biết Minh có làm bài tốt không.
Mãi hơn lăm giờ chiều xe nhà trường mới chở hồi Minh về. Tôi vẫn đang ngồi ghế đá chờ đợi.
Thấy vậy liền chạy lại.
-Thế nào? Thế nào?
Tôi hồi hộp hỏi. Minh cúi xuống trầm tư.
-Không ổn lắm.
-Có vấn đề gì à.?
-Làm sai rồi.
Minh khuôn mặt trùng xuống. Tôi tiến lại, động viên.
-Thôi, không sao đâu. Kết quả này không quan trọng lắm đâu.
-Vậy Bình không thất vọng về tôi à.?
-Vớ vẩn. Chỉ là kết quả thi thôi mà. Quan trọng vậy sao.
-Vậy cái gì với cậu là quan trọng?
Tôi đứng nhìn Minh thẹn thùng rồi chỉ vào cậu ấy.
-Là sao?
-Là cậu. Cậu là quan trọng.
Minh bật cười hạnh phúc. Khẽ xoa đầu tôi. Cúi xuống nhìn tôi.
-Thật không.?
Tôi ngây thơ gật.
-Thôi, chúc mừng em nhé. Về nghỉ sớm đi.
Thầy giáo tiến lại vỗ vai Minh. Tôi nhìn Minh xác nhận.
-Ý thầy là gì đấy.?
Minh tủm tỉm.
-Thật ra lúc mang đề ra, các thầy giải thì khả năng là được 9 điểm.
-9 điểm cơ á.
Tôi nói to.
-Uh. Từ 8.5-9.5.
-Thế mà làm người ta tưởng.
Tôi đánh vào ngực Minh một cái. Minh đứng im nắm tay tôi. Tôi không ngại vòng tay ôm Minh một cái, ngước lên nhìn Minh đang cười hạnh phúc.
-Chúc mừng…
-Chúc mừng ai.?
-Chúc mừng chúng ta. Đang đi từng bước đạt được mục tiêu của mình.
Minh vòng tay ôm lại tôi.
-Cùng cố gắng nhé.
-Uh.
Thầy cô chả buồn phản đối chúng tôi. Ai lấy bận ra dắt xe đi về. Khi chúng tôi là một đôi luôn phấn đấu bước về phía trước.
-Nay phải đi học thêm tiếng Anh đấy, đi đi không muộn rồi.
Minh giục tôi. Đeo bao lô chỉnh tề lên cho tôi rồi kéo tôi ra xe. Đạp xe cùng tôi một đoạn tiễn tôi đi học.
-Tối có mưa đấy. Mang áo mưa chưa.?
-Chưa.
Minh rút cái áo mưa trong giỏ xe đưa cho tôi. Tôi cầm lấy.
-Bái bai.
-Đi cẩn thận nhé.
-OK.
Tôi đạp đi mà lòng bồi hồi.
Con Nga điên hôm nay nghỉ học mà không báo trước. Lúc về trời mưa rõ to. Đường lại tối. Tuy nhà tôi cách nhà cô có hai chục phút đạp xe, nhưng mà giờ sao thấy sợ sợ. Một mình tôi về trên con đường tối tăm. Tôi cũng không thể ở đây vì cô giáo sắp đóng cửa rồi.
-Bình có mang áo mưa không? .
-Em có ạ.
Tôi mặc áo mưa lên. Dũng cảm dắt xe Chào cô ra về. Trời càng ngày càng mưa như như trút nước. Đường lại càng khó đi. Ổ gà khiến tôi loạng choạng. Chưa kể tôi có một mình trên con đường vắng này. Tôi sợ…
Bóng dáng đen thù lù với cái đèn pin. Càng ngày càng tiến lại gần khiến tôi đứng lại. Nép vào góc đường sợ hãi.
-Bình ơi…
Tiếng gọi quen thuộc trong tiếng mưa. Là Minh. Mình đi đón tôi.
-Minh ơi.
Tôi vẫy tay. Minh chạy lại.
-Sao biết tớ ở đây.?
Tớ thấy bóng đi xe đạp. Nên gọi thử.
-Xe cậu đâu.?
-Tớ đi bộ.
Minh cầm tay lái xe. Rồi chỉnh áo mưa cho tôi. Trong tay còn cái áo mưa nữa khoác lên cho tôi.
-Lạnh không.?
-Không.
-Đoạn này đường ngập nước khó đi. Dắt qua kia rồi tớ đèo nhé.
-Uh.
Minh dắt xe. Tôi đi bộ phía sau. Minh tay chạm càng xe, tay giữ yên. Bắt tôi nắm lấy áo mưa sợ tôi đi lạc.
-Từ từ thôi. Không sợ, có tôi đây đây rồi.
Tôi xúc động. Theo Mình đi về phía trước. Tuổi trẻ có thể tìm thấy một người biết để tâm như vậy thật lãng mạn quá đi.
Chúng tôi đạp xe đi được một quãng thì gặp bố. Lúc này trời cũng đã ngớt mưa. Thấy chúng tôi ướt sũng đạp xe. Bố tôi gọi.
-Bình à.
-Dạ.
-Đi cùng ai đấy.?
-Minh đón con. Bố về trước đi..
-Có ướt không.?
-Có. Bố cứ về trước đi. Con về bây giờ đây.
Bố tôi quay xe soi đường cho hai đứa. Qua cầu thì ông ấy đi về mở cổng chờ. Thấy tôi mẹ nói ngay.
-Hai đứa không chờ tạnh mưa mà về..
-Thấy sấm nên cô giáo cho tan không sợ mưa to.
-Lúc con về mưa to rồi. May mà Minh đến đón ở đường.
Mẹ tôi nhìn Minh cảm kích.
-Xe cháu đâu.?
-Cháu đi bộ.
-Từ sau thấy mưa ở đấy chờ bố đón.
-Con Không sao đâu.
-Lên thay quần áo đi. Không cảm lạnh.
-Cả thằng Minh. Lên lấy áo anh mặc tạm.
-Thôi cháu về thay rồi học bài ạ.
-Ăn gì chưa.??
-Cháu ăn rồi.
-Chờ bác tí rồi bác trai chở ra.
Mẹ tôi chạy vào lấy một túi bánh trái gói cho Minh.
-Cầm lấy.
-Cháu.
-Về tắm đi không cảm lạnh.
-Anh đưa cháu nó về đi.
Bố tôi quay ra xe nổ máy. Minh chỉ có thể leo lên ngoan ngoãn. Lát sau bố về tôi đã tắm xong. Bố tôi đi vào dặn.
-Sau mưa thì cứ ở nhà cô bố đón nhé.
-Vâng. Con tưởng về nhà mới mưa.
-Mày đã nhát rồi còn dốt.
Tôi cười.
-Con có Minh rồi đấy.
-Thế tao với nó không đi đón thì ngồi giữa đường khóc à.
Tôi thấy bố không tra hỏi về Minh nữa. Hôm sau, Minh bị sốt nhưng vẫn cố gượng dậy đi học. Khuôn mặt đỏ bừng khiến tôi lo lắng.
-Sao đấy.?
– Chắc cúm tí. Không sao đâu.
Tôi đưa tay sờ trán.
-Sốt rồi. Đi học làm gì.
-Cuối cấp. Bỏ một buổi học lại ba buổi cũng chưa hiểu đâu.
-Ốm mệt còn sức hiểu à.
-Được.
Tôi không thuyết phục được Minh nên trước khi vào trường đỗ lại mua bánh mì và xin thuốc mang lên cho Minh.
-Thuốc phải uống sau ăn nên ăn bánh trước đi.
Minh không được chọn lựa. Chỉ biết ngồi im làm theo tôi nói.
Con Thúy đi vào thấy tôi đang đưa viên thuốc cho Minh thì cười đểu.
-Yêu được nhà giàu sướng nhé.
Tôi đứng phắt dậy. Cốc nước đổ xuống nền nhà. Minh đưa tay tóm tay áo tôi giữ lại.
-Kệ họ.
Tôi liếc mắt. Nó thừa biết Minh không cho tôi đánh nó. Nên mặt vênh lên như thách thức. Minh đứng lên ra rót nước rồi lấy chổi lau nước dưới nền dù người còn mệt. Tôi ngồi im. Tôi không vả được nó nhưng cũng không có nghĩa là không làm được gì.
Tan học, tôi bám đuôi Minh về nhà, hơn 12 giờ kho đã không còn ai.
-Về ăn cơm đi.
Minh đuổi tôi.
-Vào tí không được à.?
-Làm gì.?
-Thích vào thôi.
-Về ăn cơm đi. Tớ vào ăn cơm rồi tớ nghỉ lát.
Minh đẩy tôi ra rồi đóng cửa. Tôi đạp xe về nhà. Kể cho mẹ nghe. – Ăn cơm xong thì cầm thuốc với ít đồ ăn ra cho nó.
-Vâng.
-Thuốc cúm nhà mình còn. Hôm trước bố con uống nhậy lắm.
-Vâng.
Tôi ăn ù bát cơm rồi đạp xe ra. Len lén mở cổng đi vào. Minh đang nằm đắp chăn. Có lẽ vì sốt chứ trời này không quá lạnh. Bên cạnh có gói mì tôm up đang ăn dở. Thấy vậy mà đau lòng. Tôi tiến lại vạch chăn sờ trán Minh.
-Sốt cao rồi.
Tôi lay nhẹ.
-Minh.
-Ơi.
-Uống thuốc hạ sốt nhé.
-Ra làm gì.
-Không ra thì cậu định nằm thế này à.
-Tí là khỏi.
-Điên rồ.
Tôi rưng rưng nước mắt. Rót cốc nước rồi đỡ Minh dậy.
-Ăn mì vậy thì sống sao. Ăn tí cơm rồi chiều tớ đi mua cháo.
-Không sao. Ăn rồi. Uống thuốc được.
Minh cầm viên thuốc ực cái hết . Cố ngồi nhìn tôi. Khuôn mặt bơ phờ nhưng vẫn giả trân tỏ ra ổn.
-Không sao đâu.
-Không sao cái gì. Suốt ngày ăn mì tôm. Lấy đâu sức mà học.
-Tớ có nấu cơm mà.
-Cái xoong kia sạch tinh. Không bóc hộp.
-À.
Minh cười ngại.
-Cậu định ăn để sống hay ăn để chết đấy. Đã học suốt ngày rồi. Ăn uống lại vớ vẩn như thế.
-Không sao mà.
-Còn nói không sao.
Tôi tủi thân khóc. Tôi vừa thương vừa giận Minh.
-Kìa… Ai làm gì.
Minh kéo tay tôi.
-Không làm gì à.
Tôi hất ra. Minh đưa tay xoa má tôi lau nước mắt.
-Thôi mà. Khóc người ta buồn đó.
-Mình buồn thế người ta không buồn à.
-Uh. Rồi từ mai nấu cơm.
-Không thèm.
Tôi giận dỗi. Minh chỉ biết tủm tỉm nhìn tôi. Nắm tay tôi.
-Nằm xuống đi.
Tôi sụt sịt.
-Không sao. Khỏe rồi.
-Lại không sao nữa.
-Uh. Đỡ rồi.
-Thuốc tiên à mà vừa uống đã khỏi. Nằm xuống đi.
-Uh.
Minh ngoan ngoãn nằm xuống nhìn tôi. Tôi lôi hoa quả ra gọt cho hai đứa cùng ăn. Căn phòng nhỏ Minh dọn dẹp sạch sẽ lắm. Giờ này thợ cũng mở cửa vào lấy hàng mang đi. Cả buổi tôi quanh quẩn ở đây. Vừa học bài vừa trông chừng Minh.
Thi thoảng bố tôi sẽ xuất hiện. Nói là điều hành nhưng thực chất là canh chừng các bạn ạ. Đứa con gái mê trai của ông ấy.
Đến chiều tối được lệnh tôi cũng phải ra về. Ở riêng với nhau buổi tối là không bao giờ được phép. Tôi cũng không biết vì sao bố lại nghĩ nhiều đến vậy, chúng tôi thật sự rất trong sáng cơ mà. Có lẽ người lớn có cách hiểu hiểu của người lớn.
Tôi thật sự vẫn còn nghĩ ngây thơ và đơn giản.
-Về đi. Lát bố nhờ chú Thắng mua cháo cho nó.
-Để còn mang cơm ra cho.
Mẹ bảo thế.
-Mày ra làm gì.?
-Thì mang cơm ra rồi về ạ.
-Mày mang cơm trưa ra chiều về. Giờ cơm tối thì sáng mai về à.
-Bố thì. Toàn nghĩ bậy.
-Bọn trẻ chúng mày làm bố mày nghĩ ý.
-Con có gì đâu mà nghĩ.
-Chờ lúc nào có gì à.
-Bố lại vớ vẩn.
-Không nói nhiều ở nhà học bài đi.
Tôi mặt phụng phịu về nhà. Suốt bữa cơm ăn với khuôn mặt ấm ức cũng khiến bố tôi khó chịu.
-Từ mai mẹ nó nấu thêm cơm. Tối bảo thằng Minh nó mang sách qua đây, ăn cơm rồi kèm cho mà học.
-Minh nhiều bài lắm.
-Vậy để nó tự lo đi.
-Được rồi. Để con bảo.
Tôi gật đầu. Bố tôi lườm. Mẹ tôi bảo.
-Hay lại bảo nó về đây.
-Thế tối cô ngủ cô trông được chúng nó à.
-Anh thì.
-Bố lại bắt đầu…
-Mày im đi. Tao chốt phương án đấy là tốt cho mày lắm rồi đấy.
Tôi cười gắp cho bố miếng Thịt vào bát.
-Cảm ơn bố nhé Bố già.
Bố tôi lườm tôi rồi cúi xuống lắc đầu. Miệng lầm bầm.
-Thất bại….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!