Bao Nhiêu Tiền Mới Chịu Bán Cho Ta? - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Bao Nhiêu Tiền Mới Chịu Bán Cho Ta?


Chương 16


120.

“An Dạng?”

Đèn xanh bật sáng, An Dạng từ phía bên kia đường đi tới, bước đến trước mặt tôi.

“Trễ như vậy rồi em còn đi đâu? Gọi điện thoại cũng không chịu nghe máy?”

Tôi sửng sốt, lấy điện thoại trong túi ra nhìn, màn hình hiển thị 14 cuộc gọi nhỡ.

Tôi thấy An Dạng dường như rất tức giận, đành vội vàng giải thích: “Em đi học nên để chế độ im lặng mà, đến giờ cũng quên chỉnh lại.”

An Dạng không nguôi giận chút nào, hùng hổ hỏi tôi: “Em mới đi đâu về?”

“…Đi ăn cơm ạ.”

Tôi nào dám nhắc tới Lan đâu, An Dạng giờ như quả bom sắp nổ, tôi còn tiếp tục châm lửa thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.

“Ăn cái gì mà đến tận tiết tư giờ tự học cũng không biết đường về?”

An Dạng phỏng chừng là đã tin lời tôi nói, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn một chút, “Cũng không chịu để ý điện thoại nữa chứ.”

Tôi lắp bắp bao biện: “Em tập trung ăn cơm mà, nhai kĩ nuốt chậm đó anh.”

An Dạng nhướng mày, “Nói linh tinh cái gì đâu không. Đi, anh đưa em về trường.”

“Trường ở ngay đối diện mà ạ?”

“Bớt nói nhảm!!”

121.

An Dạng đưa tôi đến trước cổng trường nhưng hình như không hề có ý định rời đi.

Tôi hỏi anh, “Làm sao vậy anh, anh nhớ trường ạ?”

“Buổi chiều nay anh không có tiết.”An Dạng ỉu xìu nói, “Vốn dĩ định cùng em ăn cơm chiều, vậy mà nhóc con vô lương tâm em còn dám không nghe điện thoại.”

Tôi khẽ thở dài: “Lần sau anh có đến thì phải cho em biết trước”.

“Thế nữa cơ!! Sao hả, em còn muốn chuẩn bị trước cái gì?” An Dạng nói xong liền tiến lên một bước, lại gần tôi hỏi: “Em giấu anh chuyện gì đúng không?”

Trong nháy mắt, tôi nghĩ ngay tới chuyện của Lan.

An Dạng trước kia đã nhắc nhở tôi phải cách xa Lan ra một chút. Kết quả tôi không những không nghe lời anh, mà còn cùng hắn ta chia sẻ bí mật…

Tôi cứng đơ trả lời:

“Làm gì có ạ.”

An Dạng lui về sau, đưa tay vuốt tóc tôi:

“Bé có đối tượng rồi à?”

Từng lời của An Dạng hoà cùng làn gió đêm, thổi vào tai tôi lạnh lẽo:

“Không có đâu, anh!”

Tôi nhìn không thấu An Dạng đang nghĩ gì, chỉ thấy khóe miệng anh khẽ nhếch, như cười lại như không cười.

Đôi mắt anh chứa đựng những xúc cảm tôi không thể nào hiểu được, hoặc căn bản là chẳng có chút cảm xúc nào.

Bàn tay đang vuốt tóc tôi buông thõng xuống.

Tôi nghe anh nói,“Phải vậy không?”

122.

“Còn anh thì sao?”

Tôi có thể cảm nhận được trái tim mình đang nhảy nhót điên cuồng trong lồng ngực, tựa như sợ hãi câu trả lời sẽ khiến nó máu chảy lệ rơi.

Suy nghĩ này thật buồn cười biết mấy.

Chúng tôi tiếp tục cùng nhau đi về phía trước, con đường đến tòa nhà dạy học bỗng trở nên rất dài.

“Anh sao? Không có ai hết.” An Dạng trả lời.

Tôi giả vờ trêu chọc, “Như vậy không giống phong cách bình thường của anh nha.”

“Chờ khi nào em có bạn gái, thì anh mới có.”

“Là sao chứ? Anh còn muốn tranh giành với em?”

“Em còn dám nói, khẩu vị của em anh đây nuốt không trôi đâu nhá.” An Dạng bày ra vẻ mặt ghét bỏ.

Khẩu vị của tôi làm sao hả???

Từ nhỏ đến lớn tôi chỉ thích mỗi một người, anh còn dám có ý kiến??

Tôi hừ một tiếng, “Khẩu vị của em đúng là chẳng ra gì.”

Mắt mù mới thích anh, đồ tra – thẳng – nam – cặn – bã.

“Ý anh là, chờ sau khi em có bạn gái thì anh mới yên tâm tính chuyện bản thân được, còn bây giờ anh tạm thời không có mấy suy nghĩ đó, hiểu không?”

An Dạng vỗ vỗ vai tôi: “Anh đối với em cũng không có yêu cầu gì, chỉ mong em làm cái gì cũng tốt hơn anh là được.”

Tôi: “Anh nói nghiêm túc ạ?”

An Dạng chớp chớp mắt: “Nói giỡn!”

An Dạng đưa tôi đến tận lầu 4.

Lúc anh gần đi, tôi không kìm lòng được mà hỏi: “Vậy nếu cả đời này em không thể có bạn gái thì sao ạ?”

An Dạng không ngờ tôi sẽ hỏi vậy, anh trầm mặc một lúc mới đáp lời: “Làm sao có thể như vậy được, em phải tin tưởng chính mình chứ.”

Thật ra, câu hỏi này không phải là điều tôi thật sự muốn hỏi, nhưng An Dạng đã đưa ra câu trả lời rồi.

——Nếu cả đời này em không có bạn gái, liệu anh có thể chờ cả đời cùng em không?

Làm sao có thể.

123.

Chớp mắt mà đã gần kết thúc học kỳ đầu tiên của năm học cấp ba.

Tôi cùng Lan cuối cùng lại trở thành “anh em” đồng cam cộng khổ.

“Mục Lặc học kì sau sẽ trở về trường đúng không?” Tôi vừa ăn kem vừa hỏi Lan.

“Ừm.”

Mỗi lần nhắc đến Mục Lặc, vẻ mặt Lan đều rất đỗi dịu dàng.

Tôi đã từng cười nhạo hắn đúng là quá buồn nôn, hắn lại bảo đây là hành vi vô thức, đâu có kiểm soát được.

“Cũng giống bản mặt em mỗi lần nhìn An Dạng thôi cưng.”

Lan chỉ chỉ vào mặt tôi, nói: “Khác hẳn lúc nhìn người khác luôn, giọng điệu cũng vui vẻ hơn rất nhiều.”

Tôi líu lưỡi: “Làm gì có, nói bậy nói bạ là giỏi.”

Lan cười không ngừng được, “Ừ thì là bậy bạ. Lâu rồi anh cũng có gặp An Dạng đâu, nào biết hai đứa giờ có hòa hợp hay không, hay là xa mặt cách lòng rồi.”

“Không dám đâu nhé, cách lòng cái kít ý!!!”

Mục Lặc là học sinh chuyên mỹ thuật, kì sau sẽ trở về học lớp bổ túc văn hóa.

Tuy rằng không có bằng chứng xác thực, nhưng tôi đoán Lan lưu ban là vì anh ta.

124.

Kì nghỉ hè năm đó, An Dạng dẫn tôi đến công viên nước, tình cờ gặp được giáo viên dạy Toán của tôi, cũng là giáo viên chủ nhiệm cũ của An Dạng, Tưởng Hàn Lâm.

An Dạng vốn miệng tiện, vừa chào thầy xong liền hỏi: “Thầy cao tuổi vậy rồi mà còn tới đây chơi ạ?”

Tưởng Hàn Lâm nào có phải “cao tuổi” như anh nói đâu, thầy vừa mới hơn ba mươi, ôn tồn lễ độ, khi đeo kính thì dịu dàng nghiêm túc, tháo kính ra thì trông như một quý công tử, không ít nữ sinh trong ban còn trộm thích thầy.

Tôi dỗi cái nết của An Dạng quá đi, chỉ có thể quay sang cười tạ tội với Tưởng Hàn Lâm.

Tưởng Hàn Lâm chẳng để tâm chút nào, dường như đã quá quen với cái miệng chẳng nói được gì tốt đẹp của An Dạng, “Thầy tới đón bạn nhỏ trong nhà thôi.”

An Dạng “À” một tiếng, bộ dạng tự hào túm lấy tay tôi, “Vậy tụi em đi trước nha thầy.”

“Thầy ấy trẻ vậy mà đã có con rồi hả anh?” tôi không thể tin được, hỏi An Dạng.

“Ngốc quá.” An Dang lấy một chiếc phao bơi của trẻ em tròng qua đầu tôi, “Người lão Tưởng nói tới hình như là thân thích trong nhà, chẳng phải trẻ con gì đâu, người ta cũng đã năm hai rồi, học cùng trường với anh mà.”

“Vậy sao lại gọi là bạn nhỏ ạ?”

An Dương nghiến răng nghiến lợi: “Cái đầu nhỏ của em sao lại chứa nhiều câu hỏi vì sao như vậy hả? Muốn gọi liền gọi. Anh chẳng gọi em là em bé suốt còn gì.”

Tôi đập phao vào mặt anh: “Anh cút đi”.

125.

Cũng trong kỳ nghỉ hè này, Lan hẹn tôi ở thư viện, bảo rằng Mục Lặc muốn gặp tôi.

Tôi: “Không gặp.”

Lan: “Ồ. Tuyệt tình quá nha.”

Tôi ngoài cười trong không cười, giương giương khóe miệng: “Nếu anh thật sự muốn để em gặp anh ta thì đã không nói trước với em rồi, em còn lạ gì, hứ.”

Lan mặt dày đáp lại: “Thông minh quá cưng.”

Tôi cầm một quyển sách trong tay, mở ra đóng lại trong vô thức:

“Sao cứ phải như này hả anh? Nếu anh ấy cũng thích con trai, thì sao anh không trực tiếp thổ lộ luôn? Như vậy không phải được rồi sao?”

“Thổ lộ cái gì?”

“Thì anh thích anh ấy đó.”

Lan nhìn tôi: “Vậy sao em không nói với An Dạng?”

Tôi cơ hồ á khẩu không nói nên lời.

“…..An Dạng thích con gái mà.”

Kì thực, nguyên nhân lớn nhất vẫn là do tôi không có đủ dũng khí, sợ hãi sau khi nói ra, mối quan hệ tốt đẹp hiện giờ sẽ vỡ tan không còn một mảnh.

“Nhưng không giống nhau mà”, tôi không khỏi quay đầu nhìn Lan, “chuyện của em với anh không giống nhau mà.”

Lan nhún vai: “Đúng là khác thật.”

“Chuyện của anh còn liên quan đến một bí mật khác nữa cơ, cưng muốn nghe không?”

126.

“Thôi đừnggg!!”, tôi lắc đầu như trống bỏi.

“Chọc cưng thôi, cũng không phải là bí mật gì.” Lan cười cười đứng dậy.

“Nhưng giờ anh không muốn nhắc đến nữa. Đau thương đủ rồi, đi ăn đi.”

Kì nghỉ của An Dạng bắt đầu sớm hơn tôi, và cũng nhập học muộn hơn tôi.

Lúc tôi chuẩn bị đến trường khai giảng, anh vẫn còn nằm phè phỡn trên giường xem TV.

“Dậy ngay.” Tôi đi thẳng vào phòng An Dạng, đạp đạp eo anh.

“Hộ tống em đi làm chuyện lớn.”

“Chuyện lớn là ai? Không quen!”

An Dạng cuộn người trong chăn, né tránh móng vuốt tôi vồ đến.

“Dậy liền -ngay -lập -tức!” Tôi trịch thượng ra lệnh.

“Rồi, anh dậy nè.” An Dạng chậm rì rì bò dậy, “Kiều chuyện lớn!!”

Tôi ngu người mất hai giây, chờ tôi phản ứng lại, An Dạng đã nhảy xuống giường, ôm quần áo chạy mất.

Tôi: “………”

Tức chết bảo bảo rồi.

127.

Năm ba trung học so với chúng tôi còn khai giảng sớm hơn, vậy nên lúc tôi đến trường đã thấy Lan đứng trong sân thể dục tập dưỡng sinh.

Tôi đứng một bên chờ hắn tập xong, vẫy vẫy tay: “Ai da, đây không phải anh Cảnh Đức sao?”

Lan nhìn tôi cười tủm tỉm, quăng lại hai chữ “Cút đi.”

Từ khi tôi ở chỗ Trần Tuấn Phàm hỏi được tên hắn, liền gặp ở đâu kêu ở đó.

Hắn đã định đánh tôi mấy lần, nhưng khổ nỗi dù tôi đánh nhau chẳng ra gì nhưng lại chạy rất nhanh, cứ vậy đành bất lực để mặc tôi gọi.

“An Dạng không dắt cưng tới trường sao?” Lan hỏi

“Có nha.” Tôi cười toe, “Anh ấy có việc đi trước rồi, bằng không làm sao em dám đi tìm anh chứ.”

“Hừ, cậu ta nuôi con hay sao? Cũng mười bảy đến nơi rồi, bày đặt đưa đưa đón đón.” . 

Lan sỉ vả tôi một lúc xong lại hỏi, “Cưng sợ cậu ta dữ vậy hả?”

Tôi thành thật trả lời: “Sợ lắm luôn.”

“….”

“Mà sao tên đó cứ đinh ninh là anh đây sẽ dạy hư cưng chứ, tức chết anh!”

“Ai bảo bộ dạng anh du côn như này….”

Lan giơ nắm tay lên muốn đánh, tôi vội vàng lắc đầu nhận sai, giả vờ ngoan ngoãn.

“Ngày mốt Mục Lặc về.” Lan đột nhiên nói.

Tôi đứng lặng, chờ nghe nói tiếp.

“Anh đây định dẫn cậu ấy đi ăn bữa cơm. Ngày mốt em liệu hồn, không cho xuất hiện trong tầm mắt cậu ấy biết chưa. Cưng mà dám thu hút sự chú ý của cậu ấy……”

Lan vừa cười vừa đấm nhẹ lên ngực tôi, “Anh đây đánh chết cưng!”

128.

Mục Lặc về đúng vào ngày Chủ Nhật, cũng là ngày nghỉ đầu tiên của chúng tôi kể từ khi nhập học.

Hôm đó An Dạng la hét muốn tự mình nấu cơm, bắt tôi đi mua cho anh ít khoai tây.

“Anh có đảm bảo là lúc em về, bếp vẫn còn nguyên vẹn không?” Tôi xác nhận một lần nữa.

“Bé phải tin anh!!” Người nào đó vô cùng tự tin khẳng định.

Vẻ mặt tôi phức tạp: “Cái này thật sự không tin được ạ”

An Dạng: “Đi nhanh đi, mua nhanh rồi về, càu nhàu suốt thôi.”

Có đôi khi bạn càng mong muốn hoàn thành một điều gì đó, thì nó lại càng thất bại.

Cũng tương tự như vậy, có những thời điểm tôi càng muốn tránh mặt người nào, thì người ấy sẽ bằng một cách kỳ diệu nào đó mà xuất hiện trước mặt tôi.

——Tôi nhìn Mục Lặc, người đang xách theo túi lớn túi nhỏ đứng đợi taxi phía bên kia đường, tâm tư muốn chết đều đã nảy lên.

129.

Cũng may là Mục Lặc không nhìn thấy tôi.

Tôi thập phần nhạy bén nhanh chân trốn sau một gốc cây to, thu chân hóp bụng.

Ga tàu hỏa đúng là rất gần đây, nên chuyện tình cờ gặp nhau cũng là khó tránh khỏi.

Tôi đúng là cậu bé thiện lương số khổ mà.

Nhưng rất nhanh sau đó tôi liền biết, gặp được Mục Lặc ở đây chưa phải là chuyện oái ăm nhất, cẩu huyết hơn còn ở đằng sau.

Đang lúc tôi định sẽ thần không biết quỷ không hay lẳng lặng trốn đi, thì Lan lọt vào tầm mắt tôi.

“…….”

Trốn đi cái kít!!

Dường như Lan cũng không nhìn thấy tôi, hoặc nói đúng hơn là mắt hắn chưa hề hướng về phía bên này.

Ánh mắt Lan dán chặt về phía đường đối diện.

Tôi biết Lan đang tìm ai, tôi cũng hiểu hắn ôm tâm trạng thế nào mà tìm kiếm.

Thật ra tôi không cần phải che giấu chút nào, con phố này luôn tấp nập kẻ đến người đi, nếu không phải là cố tình tìm kiếm, thì liệu có ai sẽ từ trong đám đông mà thấy được người mình thích đâu.

Tôi nhìn thời gian, bây giờ còn không quay về chắc chắn sẽ bị An Dạng lải nhải đến sáng.

Nhấc chân lên vừa định rời đi, tôi nghe thấy tiếng Mục Lặc ở bên kia đường vọng đến:

“Anh hai, sao anh lại tới đây?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN