Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Chương 469: 469: Chương 471
Biết rõ không thể ngăn cản nhưng Vũ Linh Đan cũng không bỏ cuộc.
“Cô đừng quên, căn nhà này đã đứng tên tôi từ lâu rồi.
”
Trương Thiên Thành quay đầu lại, nhìn Vũ Linh Đan đầy ẩn ý, rồi tốt bụng nhắc nhở.
Vũ Linh Đan không thể nói gì nữa.
Đêm đó, Vũ Linh Đan khóa cửa phòng và ngủ rất ngon.
Nào hay biết rằng cũng vào đêm đó, toàn bộ cơ cấu thương
mại của thành phố Cần Thơ đã thay đổi.
Tin tức không ngừng ùa về, Trương Thiên Thành thức trắng đêm trong phòng khách.
Sáng sớm hôm sau, Á Đông thông báo Trương Thiên Thành đã từ chức và biến mất, Trương Đức Phú sẽ đảm nhiệm chức vụ giám đốc điều hành mới.
Ngoài ra, Châu Thiên sẽ tiếp tục hợp tác với Á Đông nhưng giá nhập tăng lên 3%.
Về phần Bạch Đằng, suy cho cùng cũng chỉ là người qua đường trong cuộc chiến vô hình này nhưng lại được hợp tác cùng lúc với Châu Thiên và Á Đông.
Đột nhiên Lương Học Đông có kế hoạch tung sản phẩm ra thị trường trong một thời gian ngắn.
Lúc ăn sáng, Vũ Linh Đan ngồi trước TV xem kênh tài chính, người dẫn chương trình đang bình luận hăng say.
Khi trông thấy Trương Thiên Thành bình tĩnh ngồi ăn sáng trước mặt cô, Vũ Linh Đan cảm thấy như mình đang nằm mơ.
“Bọn họ nói anh mất tích.
”
Vũ Linh Đan nuốt nước bọt, hỏi anh với vẻ mặt hoài nghi.
“Mất tích thôi mà, có gì đáng kinh ngạc sao?”
Trương Thiên Thành không quan tâm.
Vũ Linh Đan vô cùng sốt ruột, có vẻ như những gì tin tức nói là sự thật nhưng chỉ mới một đêm, sao có thể!
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, anh thực sự định rời khỏi Á Đông sao? Vậy tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì chứ?”
Vũ Linh Đan bắt đầu lo lắng.
“Không có chuyện gì hết, hai ngày này tôi sẽ không xuất hiện, tiếp tục ở bên cạnh cô.
”
Trương Thiên Thành ăn xong rồi lau miệng như thể coi nơi này là nhà của mình, ngữ khí thông báo chứ không phải bàn bạc.
Vũ Linh Đan lại nuốt nước bọt, hoàn toàn không hiểu Trương Thiên Thành muốn làm gì, chắc không phải là đang sợ đó chứ?
Cũng không đúng, tính cách của Trương Thiên Thành cũng không phải như vậy.
“Vậy tôi đi làm đấy”
Không đoán được nên Vũ Linh Đan cũng không tiếp tục đoán nữa, cô hơi liếc nhìn Trương Thiên Thành rồi đi ra ngoài.
Lông mày của Trương Thiên Thành rũ xuống, Vũ Linh Đan chỉ thấy Trương Thiên Thành nhếch khóe miệng nhưng không biết anh đang cười cái gì, vì vậy lập tức đóng cửa lại.
Vũ Linh Đan đã đụng mặt Phan Bảo Thái khi vừa xuống lầu.
Cô theo bản năng lùi lại một bước, nhìn thấy gương mặt u ám và ánh mắt lạnh lùng của Phan Báo Thái hoàn toàn không có vẻ vui mừng khi vừa đánh bại được Trương Thiên Thành.
Vũ Linh Đan không khỏi lên tiếng hỏi: “Không phải đã nói là không cần đón em đi làm rồi sao, sao lại đến nữa?”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!