Luôn Có Ngôi Sao Dõi Theo Tôi
Chương 52: Phiên ngoại hai
【3】
Sau khi《 sóng vai đi 》 được công chiếu, danh tiếng của Vu Thanh cùng Ôn Trạc tăng lên gấp bội, được đề cử là cặp đôi màn ảnh đẹp nhất, điều này đã làm dấy lên những cuộc thảo luận sôi nổi giữa các cư dân mạng.
Liếc mắt một cái nhìn lại, tất cả đều là phun tào.
【 cái màn ảnh gì chứ? Ha há. Lại rải cẩu lương. 】
【lúc trước có đi ăn một tiệm bánh ngọt, gặp được chồng tau với vợ của anh ta, trơ mắt nhìn chằm chằm bọn họ rắc cơm chóa gần ba tiếng mới đi, hình trên [ hình ảnh ] 】
【ba tiếng? Minh tinh bận rộn đến mức không có thời gian nói chuyện yêu đương sao? Vẫy tay bye bye 】
【 haizz, bao giờ thì tau mới có người chồng như Ôn Trạc đêy 】
【 chờ mi chừng nào lớn lên giống Vu Thanh nhó ↑↑↑】
Vu Thanh điểm vào hình ảnh nhìn thoáng qua.
Bên trong cô đang cúi đầu đào bánh kem ăn, Ôn Trạc duỗi tay vén tóc xõa trên má cô ra sau tai, khoảng cách có chút xa, thấy không rõ vẻ mặt của anh.
Vu Thanh cũng không nhớ rõ lúc ấy anh có nói chuyện hay không, nhưng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng cô bỗng dưng mang theo ấm áp.
Lấy ra điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Ôn Trạc: Hôm nay muốn ăn kem *^_^* mua cho em đi ~ ~
Di động chấn động một chút.
—— chờ em nghỉ lễ xong rồi mua cho em, ngoan.
Vu Thanh cũng chỉ là muốn mượn cái lý do làm nũng với anh, cong cong môi liền đem điện thoại phóng tới một bên, vẫy vẫy tay với chuyên viên trang điểm: “Không cần, tôi tự tẩy”
Hôm nay trang dung có chút dày, bằng không cô liền trực tiếp trang điểm đi rồi.
Sau khi Vu Thanh tẩy trang xong, nhìn chằm chằm chính mình trong gương, còn do dự nên trang điểm nhẹ không, Ôn Trạc gọi điện thoại.
Cô liếc mắt một cái, lập tức cầm lên, lấy cây son trong túi ra, bôi: “Alo?”
“Em ở đâu?”
“Công ty quảng cáo XX, nhưng em chuẩn bị về nhà rồi.”
“Chờ anh ở đó, anh đón em.”
“Được, nhưng em muốn xuống lầu mua bánh ngọt ở Khuyên Ngật, anh muốn ăn không?”
……
Cúp điện thoại, Vu Thanh lấy trong túi ra một chiếc mũ lưỡi trai, mang ở trên đầu liền đi ra ngoài.
Thuận tiện gọi cho tiểu Lý nói với cậu không cần tới đón cô.
Vu Thanh nhớ rõ gần đó có một cửa hàng bánh ngọt dounut rất ngon, cô dùng điện thoại di động kiểm tra địa điểm, đã sớm tìm được cửa hàng, cách đó không xa.
Cô đi vào, cười với nhân viên bán hàng: “Giúp tôi lấy ba cái, hai cái vị chocolate, một cái vị matcha.”
Thấy thời gian còn sớm, Ôn Trạc có lẽ phải mất một lúc mới đi tới, Vu Thanh dứt khoát tìm vị trí ngồi xuống, đè vành nón xuống, liền cầm lấy một cái vị chocolate cắn một ngụm.
Chung quanh vang lên ríu rít thanh âm.
“Cái kia là Vu Thanh đi……”
“Hình như là! Thật xinh đẹp a!”
“Có thể xin chữ ký của cô ấy không…”
Cảm thấy xung quanh càng ngày càng có nhiều người vây quanh, Vu Thanh liếm liếm môi, nghĩ đến Ôn Trạc còn lái xe, cũng không gọi điện thoại thúc giục anh.
Cô giương mắt, vừa định thu thập đồ vật chạy lấy người, thì đã thấy một người đàn ông ngồi ở bàn bên cạnh đang nói chuyện điện thoại.
“Có thể tìm cho tôi một người có chút năng khiếu diễn xuất được không?…… Tiền không đủ? Mấy ngày trước mới đầu tư sao?…… Nhân vật này không diễn tốt, diễn viên mới cũng không thể diễn được….. Quên đi, để tôi nghĩ lại.”
Vu Thanh chớp chớp mắt, chờ anh ta treo điện thoại mới đi qua chào hỏi: “Sùng Nhiên?”
Phó Sùng Nhiên nhìn về phía phát ra âm thanh, biểu tình có chút dại ra, thực mau liền phản ứng lại đây, đứng lên, nhìn cô ôn hòa cười: “Vu Thanh, đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy.” Vu Thanh nhìn đầu tóc anh ta hơi có chút hỗn độn, trong mắt cũng che kín tơ máu, do dự một chút, hỏi, “Anh gần đây tìm không thấy diễn viên chính thích hợp cho một phim kia sao?”
Nghe vậy, Phó Sùng Nhiên gục đầu xuống, cười khổ: “Cũng không phải.”
Nhất thời không nói gì.
Vu Thanh đột nhiên chú ý tới người chung quanh đã cầm lấy điện thoại chụp ảnh, mày nhíu lại, đối diện với Phó Sùng Nhiên nói: “Người ở đây quá nhiều, tôi liền đi trước, hôm nào lại gặp.”
Nói xong cô liền cùng Phó Sùng Nhiên vẫy vẫy tay, đẩy cửa đi ra ngoài.
Ôn Trạc xe thực mau liền đến, Vu Thanh nhìn thấy, chạy chậm qua, trực tiếp ngồi vào ghế phụ.
“Thắt dây an toàn vào.”Ôn Trạc ngó cô liếc mắt một cái, nhắc nhở nói.
Vu Thanh lấy bánh ngọt chưa ăn xong từ trong túi đem ra, vừa ăn vừa không vui nói: “Anh trước kia đều sẽ giúp em, hiện tại anh liền biết ra lệnh cho em.”
Nghe được lời này, Ôn Trạc cười lên tiếng, thỏa hiệp thò lại gần giúp cô thắt dây an toàn, sau đó dùng ngón tay gãi gãi chóp mũi của cô, sủng nịch nói: “Chỉ biết ăn với làm nũng.”
Vu Thanh hừ một tiếng, ăn một lát liền ăn không vô, thả lại trong túi.
Cô có chút nhàm chán, cầm lấy di động xoát xoát Weibo, có người đăng ảnh cô trò chuyện với Phó Sùng Nhiên trong tiệm bánh ngọt, Vu Thanh bĩu môi, tắt điện thoại di động
Nhìn ngoài cửa sổ chợt lóe mà qua hình ảnh, Vu Thanh buồn bực cùng Ôn Trạc nói: “Em vừa mới gặp được Phó Sùng Nhiên, liền cùng anh ta hàn huyên vài câu, còn cách anh ta tới 1 mét khoảng, lại còn có chưa nói vài câu, người khác liền nói em lả lơi ong bướm!”
Vừa lúc gặp đèn đỏ, Ôn Trạc quay đầu nhìn cô một cái, hỏi: “Phó Sùng Nhiên?”
Thực mau, vẻ mặt của anh âm trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, đem đầu xoay trở về, nhìn phía trước, không hề mở miệng.
Vu Thanh thực ủy khuất: “Anh tức giận cái gì? Bị mắng chính là em, anh còn tức giận.”
“Không tức giận, anh đang lái xe.” Thanh âm ngạnh bang bang.
Vu Thanh cắn cắn môi, trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái, rầu rĩ không vui lại lần nữa cầm lấy chiếc bánh donut, liên tiếp cắn mấy miếng như trút giận.
Sau khi đến ngầm đậu xe tiểu khu, Vu Thanh trực tiếp xuống xe, đi nhanh về phía thang máy.
Ôn Trạc vội vàng theo, một phen kéo lấy tay cô: “Làm sao vậy?”
Vu Thanh rũ đầu không nói chuyện.
Ôn Trạc lôi kéo cô đi vào thang máy, chọc chọc má hơi phồng của cô, đáy lòng không thoải mái cùng chua xót nháy mắt không còn sót lại chút gì: “Ăn nhiều donut như thế sao nuốt trôi cơm chiều đây?”
“Không muốn ăn.”
“Không ăn không thể được, đói thì làm sao bây giờ.”
“Không cao hứng.”
Ôn Trạc một tay lôi kéo cô, một cái tay khác ấn mật mã khóa: “Vu Thanh nhà anh lại dốc lòng thâm tình, vì cái gì không cao hứng?”
Vu Thanh đáy lòng về điểm này buồn bực tan chút: “Ai đối với anh dốc lòng chứ……”
“Em đấy.”
Vu Thanh nhịn không được lần thứ hai mở ra máy hát, bùm bùm oán giận nói: “Em chào hỏi với Sùng Nhiên, đều lâu không gặp như vậy, cho dù em chưa nói đến năm câu, không thể hiểu được liền nói em hoa tâm! Tức chết rồi!”
Ôn Trạc trên mặt tươi cười chậm rãi thu trở về, chua lòm lặp lại hai chữ: “Sùng Nhiên.”
“…… Anh làm gì.”
“Em từ trước kia đã gọi anh ta đặc biệt thân mật.”
Vu Thanh thực vô ngữ: “Bởi vì là bạn bè mà! Thời điểm em mới vừa vào nghề anh ta cũng giúp em rất nhiều, cung cấp không ít diễn viên quần chúng cho em nè…… Không đúng, em không gọi anh ta là Sùng Nhiên thì gọi cái gì đây?”
Ôn Trạc ngó cô liếc mắt một cái: “Hắn họ Sùng?”
“…… Anh ta họ Phó.”
“Về sau gọi anh ta, đem cả họ mang lên cho anh.”
“……”
*
Đêm hôm đó, sau khi Vu Thanh ngủ say, Ôn Trạc đi ra cửa phòng gọi Trương Lương Cát: “Có phải bộ kịch trước kia của Phó Sùng Nhiên mời tôi làm diễn viên chính?”
“Đúng vậy, tôi từ chối, thù lao đóng phim quá thấp.”
“Tiếp.”
“……”
“Không nghe được?”
“Anh có bệnh à? Thù lao đóng phim kia siêu cấp thấp!! Tiếp cái rắm!”
“Tôi không thiếu tiền.”
……
Ôn Trạc trở lại trên giường, nhìn chằm chằm cô súc ở trong lòng ngực anh, lười nhác cười cười, cúi đầu hôn cái trán của cô.
“Anh giúp em báo đáp anh ta.”
Cho nên, em chỉ thiếu anh.
Vu Thanh ở trong lòng ngực anh trở mình, bĩu môi lải nhải vài câu, lại lâm vào ngủ mơ bên trong.
Ôn Trạc nghĩ nghĩ, bổ sung câu: “Không được phép nhắc tới người đàn ông khác.”
【4】
Kết quả Vu Thanh rút khỏi giới, vẫn là không lựa chọn quay lại trường tiếp tục học.
Bởi vì năm ấy cô phải rút lui để đầu năm sinh con, cả đời sinh ra hai đứa con song sinh.
Tuy rằng Ôn Trạc có đề qua kêu cô đi làm những việc mình muốn, nhưng Vu Thanh không suy xét, vẫn cự tuyệt.
Bởi vì, hai đứa nhóc, thật sự là! Quá! Đáng! Yêu!!
Cái! Rắm!
Vu Thanh đi vào nhà trẻ, dắt hai đứa nhóc, cong lưng, cười lộ ra răng nanh, thấp giọng nói: “Viên Viên, Mãn Mãn, tạm biệt cô giáo đi.”
Hai người nãi thanh nãi khí, rất nghe lời mở miệng, trăm miệng một lời: “Tạm biệt cô!”
Đi ra ngoài, Viên Viên dùng tay nhỏ cầm diêu tay Vu Thanh, làm nũng nói: “Mama, mama, trưởng thành con phải gả cho ba ba!”
Vu Thanh: “……”
Mặc dù cô muốn cùng lời nói của anh dỗ dành như mọi khi, nhưng lần này đề tài lần này có hơi nghiêm trọng không?!
Vu Thanh quay đầu, cảm thấy trên đường càng ngày càng đông, cô nghĩ nghĩ, nắm hai tiểu gia hỏa đến một tiệm bánh ngọt gần đó, cửa hàng này do cô và Hứa Tiểu Vân hùn vốn mở sau khi hai đứa nhỏ đi học mẫu giáo, hầu hết thời gian cô đều ngốc tại nơi này.
Vì sợ đứa nhỏ sẽ bị người đi đường náo nhiệt đụng phải, Vu Thanh dứt khoát ôm Viên Viên lên.
Tràn đầy không cao hứng: “Mama! Con cũng muốn ôm!”
Vu Thanh cúi đầu dỗ: “Lần trước ôm con rồi, lần này đến phiên anh trai.”
Viên Viên cao hứng ôm đầu Vu Thanh hôn một cái: “Vâng!”
Sau khi bước vào, Vu Thanh chào hỏi nhân viên cửa hàng, kêu cô ấy mang ra ba ly sữa bò ấm.
Viên Viên lập tức nhăn mặt: “Mama! Con không muốn uống sữa! Con muốn ăn kem!”
Thấy anh trai bắt đầu náo loạn, Mãn Mãn cũng bắt đầu quạt gió thêm củi: “Ô ô ô con cũng không cần, con cũng muốn ăn kem cơ!”
Vu Thanh nhắn tin cho Ôn Trạc, rồi sau đó ngẩng đầu xem hai đứa nhóc, trực tiếp cự tuyệt: “Không được, gần đây nhiệt độ lạnh rồi, ăn kem cái gì? Mama cũng uống sữa bò, có công bằng không? ”
Hai đứa ủ rũ gục đầu.
Vu Thanh nhịn không được thò lại gần đồng thời nhéo nhéo thịt mặt của đứa nhóc, nhớ tới chuyện vừa rồi, thật cẩn thận hỏi: “Viên Viên, trưởng thành vì cái gì con phải gả cho ba ba? không muốn cưới vợ sao?”
Tinh thần Viên Viên lập tức liền dậy: “Cô Tiểu Trần sắp kết hôn! Cô Hoa Hoa nói chồng của cô ấy rất đáng tin cậy! Kêu các bạn nữ trong lớp con tìm được người đáng tin cậy như vậy trong tương lai!”
Mãn Mãn phụ họa: “Ba ba liền rất đáng tin cậy!”
Vu Thanh tức khắc không nói gì, nhân viên cửa hàng đem sữa bò dịch đến trước mặt bọn họ: “Uống từ từ, đừng để bị nghẹn.”
Viên Viên đem khuôn mặt nhỏ vùi vào cái ly, khò khè khò khè uống một ngụm, mới ngẩng đầu lên, chung quanh cái miệng nhỏ là một tầng vết sữa màu trắng, mềm mềm mại mại nói: “Mama, mama muốn con trưởng thành cưới mama không?”
Vu Thanh bật cười, lấy khăn giấy xoa xoa miệng nhỏ của cậu, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt, lại nhịn không được nhéo một chút: “Con không thích mama sao?”
“Thích nha.”
Biểu tình Viên Viên có chút buồn rầu, “Nhưng con không thể cưới mama, hôm nay con đáp ứng NiNi chờ cô bé trưởng thành liền cưới em ấy làm vợ! Ba ba nói với con, đàn ông tốt là không thể một chân đạp hai thuyền!”
Vu Thanh: “……”
Mãn Mãn uống sữa bò, gật đầu như gà con mổ thóc.
Sau đó, Viên Viên đột nhiên quay đầu nhìn Mãn Mãn, thập phần trịnh trọng nói: “Mãn Mãn, nếu không trưởng thành em cưới mama đi, bằng không mama sẽ không vui.”
Đột nhiên nằm không cũng trúng đạn, vẻ mặt Mãn Mãn kinh tủng, vội vàng dùng tay che lại mặt: “Mama, không cần! Ô ô ô! Con muốn cưới cô Hoa Hoa…… Ô ô ô không nên ép con……”
Vu Thanh: “…… Uống sữa bò đi, không bức con.”
Sau đó không lâu, Ôn Trạc cũng đi vào, đi tới ngồi ở bên cạnh Vu Thanh, chú ý tới biểu tình dở khóc dở cười của cô, nâng nâng mi, hỏi: “Lại khi dễ mama?”
Hai đứa nhóc trăm miệng một lời: “Không có ạ.”
Ôn Trạc xoa xoa đầu Vu Thanh, hỏi: “Buổi tối muốn ăn cái gì?”
Viên Viên lập tức mở miệng: “Ba ba! Con muốn ăn KFC! Muốn ăn chocolate!”
Mãn Mãn từ ghế trên nhảy xuống, chân ngắn nhỏ chạy lại, ôm lấy chân Ôn Trạc: “Ba ba ba ba! Con muốn ăn bánh donut! Còn muốn ăn thịt! Kem cũng muốn!”
“Nghe mama, mama muốn ăn cái gì, buổi tối chúng ta liền ăn cái đó.”
Nghe vậy, Viên Viên bò đến trên người Ôn Trạc, lại theo bò tới trên người Vu Thanh, dùng giọng điệu có chút sữa làm nũng: “Mama, mama muốn ăn cái gì? Viên Viên muốn ăn thịt.”
Vu Thanh che chở đầu của cậu, cố ý trêu chọc cậu: “Viên Viên hôm nay muốn ăn thịt? Nhưng hôm nay mama đặc biệt không muốn ăn thịt.”
Trong lúc này, Viên Viên cũng chạy tới vươn tay muốn ôm Ôn Trạc.
Ôn Trạc ôm cậu nhóc lên, mặt mày ôn hòa mang cười.
Viên Viên nắm ngón tay Vu Thanh, nháy mắt to: “Mama, mama muốn ăn kem không?”
“Không muốn.” Vu Thanh nghẹn cười.
Viên Viên lập tức nắm lên tiểu nắm tay: “Mama, con không cần Nini nữa! Trưởng thành con nhất định sẽ cưới mama!”
Thấy em trai không phụ họa, nháy mắt Viên Viên có loại cảm giác một mình chiến đấu hăng hái, cậu nhóc nóng nảy, hô to thanh: “Mãn Mãn!”
Mãn Mãn bị anh trai rống đến sửng sốt, thằng bé bẹp miệng, nước mắt rớt ra: “Ô ô ô, con muốn cưới cô Hoa Hoa, nhưng con cũng muốn ăn thịt…… Kia, con đây liền…… Ăn thịt trước đi……”
Vu Thanh cười nửa ngày, nước mắt trên mặt Mãn Mãn lau khô: “Được được được, thịt, kem đều có. Bất quá không thể ăn quá nhiều, đừng ăn hư bụng, nghe không?”
Viên Viên hoan hô.
Mãn Mãn lập tức nín khóc mỉm cười, ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng.
Ôn Trạc trước tiên đi ra ngoài lái xe, Vu Thanh nắm bọn họ về phía xe, ba người cùng nhau lên ghế sau, sau lưng liền vang lên tiếng vui chơi.
Viên Viên che đôi mắt Vu Thanh, vui tươi hớn hở hỏi: “Mama, đoán xem con là ai?”
Vu Thanh cũng không thèm nghĩ tới: “Là Viên Viên nha.”
Viên Viên bắt tay thu trở về, che lại mặt, phủ nhận nói: “Không đúng, mama đã đoán sai, con là Mãn Mãn!”
Mãn Mãn ở một bên vẻ mặt nghiêm túc: “Mama, con mới là Viên Viên.”
Vu Thanh nhướng mày, nắm Viên Viên trở về, cởi nửa quần nhóc, cười nói: “Nào có đoán sai, trên mông nhỏ của Viên Viên có nốt ruồi nha, Mãn Mãn không có.”
Viên Viên nhìn cô có chút sợ hãi.
Sau đó, Vu Thanh quay đầu nhìn Mãn Mãn: “Nếu không lại kiểm tra Mãn Mãn một chút?”
Mãn Mãn cũng dùng hoảng mặt sợ hãi xem cô, vội vàng dùng tay bưng kín mông chính mình.
Ôn Trạc ở phía trước nhịn không được cười lên tiếng.
*
Vu Thanh bị hai người nháo không được, nhịn không được nói: “Thật muốn đem một cái trong đó nhét trở lại trong bụng, mệt chết mama rồi”
Viên Viên chớp chớp mắt: “Mama, mama 40 cân nha! Mama cũng không thể tắc con đâu, mama nhét con trở lại thì sẽ biến thành một tên mập đó! Ba ba liền không thích mama!”
Vu Thanh cười cong eo: “Lừa ai đâu? Con mới 34 cân.”
Mãn Mãn nắm nắm ngón tay Vu Thanh, lộ ra răng nhỏ: “Mama, mama không thể béo lại! Lại béo liền khó coi!”
Thừa dịp đèn đỏ, Ôn Trạc ở phía trước mở miệng: “Mama thế nào đều xinh đẹp, mama thế nào ba ba đều thích.”
Viên Viên lập tức sửa lại câu: “Con cũng cảm thấy vậy!”
Thấy thế, Mãn Mãn ôm mặt, thò lại gần moah Vu Thanh một ngụm: “Mama thật xinh đẹp!”
Vu Thanh nhăn mũi nhéo nhéo mặt hai cậu nhóc, không tiếng động cười.
*
Cơm nước xong xuôi, Ôn Trạc ngồi vào ghế lái, lái xe đi. Ba người phía sau dần dần im lặng.
Ôn Trạc ngừng xe, nhìn thoáng qua phía sau.
Hai cái bánh bao nhỏ tựa đầu vào trên người Vu Thanh, đang ngủ say.
Vu Thanh đôi mắt nửa rũ, không phân biệt được đã ngủ hay chưa, hai tay ôm lấy hai đứa nhỏ.
Chú ý tới tầm mắt Ôn Trạc, Vu Thanh nâng lên mắt, bắt gặp ánh mắt của anh.
Nhìn nhau cười.
Ngay lúc đó, dưới đáy lòng Ôn Trạc âm thầm hỏi chính mình:
Anh cả đời này, có phải quá viên mãn hay không.
=============================
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!