Thân Ái Là Cố Chấp Cuồng
Chương 29
.Editor: H
.Beta: ChanhKhongHat aka Chanh
.Được đăng tại: Tiệm nhà Chanh
P/s: Xin lỗi mọi người rất nhiều.
Đã đủ lượt vote từ hồi sáng như do Chanh đang bận ôn thi 2 môn cuối khóa TT^TT Vì sợ rớt môn nên cặm cụi từ sáng đến giờ mới rảnh để up chương mới, mong mọi người thông cảm cho Chanh nha.
Nếu yêu thích truyện hãy để lại 1 vote để ủng hộ cho team nhà Chanh có thêm động lực ra chương mới nhiều hơn nha.
Ngày hôm sau, Tang Noãn đón nhận màn ép cung đến từ Thư Thư, cô bé hỏi tại sao đêm qua Tang Noãn lại không về bằng xe công ty, rồi người bạn mà cô nói rốt cuộc là người nào?
Thư Thư thật sự quá nhạy bén, không thể giấu diếm cô bé dù chỉ là động tĩnh nhỏ nhất.
Cô lựa chọn trả lời câu hỏi cuối của Thư Thư: “Người bạn đó là Giải Yến.”
“Giải Yến?” Mắt Thư Thư mở to ra chút, “Không phải hai người đang cãi nhau sao ạ?”
Tang Noãn bình tĩnh rót cho mình ly nước chanh, nước chanh mới được lấy từ trong tủ lạnh ra nhưng vì nhiệt độ trong phòng cao nên có rất nhiều giọt nước đọng bên ngoài ly.
“Sau khi cãi nhau thì không thể làm lành sao?”
Thư Thư gật đầu, “Đúng là có thể hòa giải, nhưng cả hai người lâu như vậy vẫn không có dấu hiệu muốn hòa giải gì, em còn nghĩ hai người định cả đời không dính dáng gì đến nhau nữa đấy.”
Tang Noãn nghe lời cuối cùng của Thư Thư thì nói lại: “Tình huống đấy, hiện tại khó có thể xảy ra lắm.”
Câu này rất bình thường, nhưng Thư Thư lại nghe được có chút mùi vị khác thường.
“Cho nên, hai người đang ở bên nhau ạ?”
Tang Noãn hoảng sợ, cô còn chưa nói gì mà.
Sao Thư Thư đoán được hay vậy?.
ngôn tình ngược
Thấy vẻ mặt của cô, Thư Thư biết ngay mình đã đoán đúng, cô bé nhìn Tang Noãn với thần sắc phức tạp trong chốc lát, cuối cùng chỉ có thể thở dài: “Xem ra là vậy rồi, chị quả nhiên là bị Giải Yến theo đuổi thành công.”
Tang Noãn cảm thấy kì lạ: “Vì sao lại là Giải Yến theo đuổi chị mà không phải là chị theo đuổi Giải Yến?”
Thư Thư cũng tự rót cho mình một ly nước chanh, nước chanh mới vắt buổi sáng, dù đã để trong tủ lạnh một lúc nhưng hương vị hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
“Chuyện này còn cần phải hỏi sao ạ?” Thư Thư trả lời, “Chỉ cần nhìn ánh mắt của anh ấy là biết, anh ấy yêu chị đến điên cuồng.”
Cái này nên gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường nhỉ? Tang Noãn không có cùng suy nghĩ với đáp án của Thư Thư, suy nghĩ về việc Giải Yến thích cô đến phát điên ấy…!Cũng chỉ có ngày hôm qua, khi anh tỏ tình thì cảm xúc của anh mới hơi chút dữ dội.
Sau khi uống xong ly nước chanh, Thư Thư đưa ra kết luận với cô.
“Khi hai người xuất hiện trước công chúng, phải kiểm soát ánh mắt cử chỉ của mình.
Rồi khi hẹn hò, ngàn vạn phải cẩn thận, không thể bị bọn paparazzi hoặc fans chụp được những bức ảnh không nên…”
Thư Thư nói một tràng, Tang Noãn cẩn thận lắng nghe, về sau thấy mấy lời này quen quen, hình như Thư Thư cũng nói như vậy lúc cô hẹn hò với Hứa Bùi Chí.
Cô nghi ngờ rằng mấy lời này là do công ty viết rồi yêu cầu người đại diện hoặc trợ lý của các nghệ sĩ trong công ty học thuộc lòng.
Bởi vì ngay cả trật tự từ cũng gần như y hệt nhau.
Cuối cùng Thư Thư dừng lại, cô bé nhìn Tang Noãn nói: “Hy vọng lần này, anh ấy sẽ không làm chị thương tâm.”
Thư Thư phải chán ghét những rắc rối do tình yêu của cô gây ra bao nhiêu mới có thể nói những lời cảm động như thế, làm cô rớt cả nước mắt.
Lớp trang điểm sáng nay đều bị lem hết cả rồi.
Hôm nay vốn không cần đến công ty, nhưng vì hôm qua Tang Noãn bất thình lình bắt đầu hẹn hò, nên đoàn đội ekip của cô lập tức tổ chức một cuộc họp khẩn cấp.
Công ty không phản đối việc các nghệ sĩ yêu nhau, đằng sau của việc không phản đối chính là yêu cầu các nghệ sĩ phải có khả năng chống chọi với việc xuống dốc trong sự nghiệp sau khi công khai tình cảm.
Chị Du xoay bút, cây bút máy màu đen xoay chuyển cực kỳ linh hoạt giữa năm ngón tay của chị, Tang Noãn ngồi bên cạnh chị Du, nhìn đến hơi mê mang.
Cho đến chị ấy dừng quay bút, quay đầu hỏi Tang Noãn: “Em nhớ rõ hết chưa?”
Cuộc họp này chẳng qua là ca lại những điều cần phải lưu ý với cách đối phó nếu có tin đồn thất thiệt được lan truyền.
Tang Noãn nghe xong mà bay cả hồn.
Cô bắt đầu tự hỏi, Giải Yến bây giờ đang làm gì nhỉ?
Tình yêu là chuyện đáng sợ, mới tách ra không bao lâu mà cô đã bắt đầu nhớ anh rồi.
“Nhớ rõ rồi ạ.” Tang Noãn cúi đầu đọc ghi chú của mình, như thể cô muốn ghi nhớ lại hết toàn bộ những gì mình đã ghi..
Cũng may chị Du không hỏi thêm nữa, mà nội dung cuộc họp chuyển đến các đồng nghiệp bên ban tuyên truyền.
Sau khi kết thúc, chị Du gọi Tang Noãn lại, ném cho cô một chiếc túi màu đỏ, trên túi có những chữ cái tiếng Anh rất quen thuộc.
Cô biết đây là mẫu khăn quàng cổ mới ra của một hãng cao cấp.
“Chị đưa một người mới đến Tuần lễ thời trang, thuận tay mua cho em một cái.”
Tang Noãn cười đến cong cả mi, nói cảm ơn chị Du.
“Em tưởng chị dẫn dắt người mới rồi không còn quan tâm đến em nữa chứ.”
Cô biết chị Du đang dẫn dắt một tân binh được công ty dùng hết sức nâng đỡ, là một cô gái sinh vào cuối thế kỉ*, mỗi một nụ cười của cô ấy đều ẩn chứa sự tươi tắn và ngây thơ.
*Sinh vào cuối thế kỳ: nếu Chanh hiểu không sai thì sinh vào cuối thế kỷ 20 sẽ là năm 2000.
“Chị không quan tâm đến em?” Chị Du nhướng máy, chọt cái trán của Tang Noãn: “Vậy làm ơn cô Flop* nhanh lên, nếu không thể kiếm tiền cho chị là chị đá cô ngay, tuyệt không nói thêm bất cứ lời đấy.”
*Flop: Thuật ngữ Kpop, dùng để chỉ những người đã thành công nhưng sau đó bị thất bại vì lí do nào đó.
Tang Noãn cười ôm lấy chị Du: “Sao chị có thể nguyền rủa người ta như vậy chứ? Nếu như em bị rơi vào đường Flop, là mỗi ngày em đều sẽ ăn vạ chị đó nha.”
Cô và chị Dư vẫn luôn thân thiết, nhiều năm như vậy, từ thời điểm mới bước vào ngành cho đến nay, chị Du luôn đồng hành cùng cô.
Trong lòng cô, địa vị của chị Du tương đương với dì cô vậy.
Cuối cùng, cô là người duy nhất còn lại trong phòng họp, Tang Noãn không phải có thói quen rời đi sau cùng mà là do động tác của cô không nhanh, kém xa hành động sấm rền gió cuốn của chị Du và các đồng nghiệp ở bộ phận khác.
Bên cạnh công tắc điện được dán một dòng ghi chú nhớ tắt đèn sau khi sử dụng xong, có lẽ ông chủ công ty là một người rất có ý thức bảo vệ môi trường hoặc là có tư tưởng cực kì tiết kiệm.
Thư Thư từng phàn nàn rằng hồi trước có ngày bộ phận quan hệ công chúng tăng ca xuyên đêm, đêm đó đèn ở bàn tiếp tân cũng mở suốt không tắt, thế là ông chủ liên tục nhắc đi nhắc lại chuyện này cả tháng trời.
Trong ấn tượng của Tang Noãn, ông chủ công ty là một người đàn ông trung niên lịch lãm, cô không thể ngờ rằng một người như vậy lại luôn treo việc này trên miệng.
Vì để khỏi bị lĩnh giáo, Tang Noãn cẩn thận tắt hết đèn phòng họp.
Công ty Tang Noãn có một phòng trà lớn với nhiều loại đồ uống và trái cây ăn vặt, Tang Noãn rất ưa thích bánh khoai môn ngàn lớp* ở đây, nhưng lại mới may mắn được ăn thử một lần, không phải là không có thời gian thì là người khác ăn mất rồi.
*Bánh khoai môn nghìn lớp: Món bánh nổi tiếng của Đài Loan với lớp vỏ bánh gồm nhiều lớp chồng chất lên nhau, bên trong là nhân khoai môn thơm mịn cực kỳ hấp dẫn.
May mà lần này cô cuối cùng cũng lấy được một cái.
Đây là khu bánh kem, còn có mấy mấy đồng nghiệp nữ vây quanh, Tang Noãn biết một người, đó là một đồng nghiệp bên ban tuyên truyền mới vừa họp với cô.
Cô ấy chào Tang Noãn một tiếng, bỗng nhớ ra cái gì đó, nói với cô: “Tụi chị vừa mới nói về đạo diễn Vương, chị nhớ em vừa quay xong phim của ông ấy nhỉ.”
Tang Noãn không khỏi cau mày khi nghe thấy tên đạo diễn, nhưng cô nghĩ rằng mình đã quay xong phim ông ta rồi, trừ buổi tuyên truyền phim ra thì kế tiếp cũng không tiếp xúc gì nữa, thế là cô thoải mái hẳn.
“Em mới quay xong chưa đến một tháng.” Tang Noãn nói.
Nữ đồng nghiệp tò mò hỏi: “Vậy em có biết tình hình hiện tại của ông ấy không? Nghe nói công ty do giám đốc Vương thành lập liên tục bị phá sản, hơn nữa mấy chuyện cố tình phá hoại của ông ta bị lôi ra, thế là bị cảnh sát với cục gọi lên uống trà, mấy ngày nay khó khăn lắm.”
“Em không biết.” Mấy hôm trước Tang Noãn vẫn đang ở nước ngoài, thực sự không nắm rõ chuyện trong nước.
Hứng thú trong cô dâng trào, bưng đĩa bánh khoai môn ngàn tầng gia nhập hội bà tám, “Em không liên lạc gì với ông ấy từ khi quay xong.”
Tám chuyện là là tác nhân dung hợp tự nhiên giữa các cô gái.
Tang Noãn nhanh chóng hòa nhập vào nhóm, cuối cùng mỹ mãn bị Thư Thư đưa đi.
Đại khái là có chuyện tám dóc điều hòa nên Tang Noãn thấy miếng bánh khoai môn ngàn tầng này ngon hơn nhiều so với mùi vị trong trí nhớ của cô.
Ở trên xe, Tang Noãn kể lại toàn bộ chuyện mình vừa tám với Thư Thư.
“Tuy rằng chị cảm thấy bàn tán như vậy có chút không đạo đức nhưng khi nghe nói ông ta gặp xui xẻo, chị rất vui đó, cho dù bộ phim chị vừa quay xong vì ông ta mà bị sinh non.”
“Gì mà không có đạo đức chứ?” Thư Thư nói, “Nếu là em, em còn muốn đốt pháo ăn mừng cơ.”
Tang Noãn không nhịn được bật cười, cô lau giấy bóng bọc bánh rồi gấp thành con hạc giấy để lên bản điều khiển.”
“Chị lại có một ước nguyện, hy vọng người đó.” Cô nghĩ đến gương mặt kinh tởm trên bàn rượu ngày hôm đó, lập tức lắc đầu, gạt khuôn mặt đó ra khỏi tâm trí, nói: “Hy vọng người đó gặp xui xẻo.
”
Ngày đó Tang Noãn chỉ tùy tiện nói một nguyện vọng, không ngờ rằng chưa đến một tuần sau liền thấy tin tức về xí nghiệp của tên đó trên báo.
Lúc đó cô đang ở trong nhà Giải Yến, thảo luận về bức tranh trang trí trên tường.
Mấy lần đầu đến thăm nhà Giải Yến trước đó, có lẽ anh còn chưa sửa sang ngôi nhà xong nên trên tường khá là đơn điệu.
Nhưng lần này đến, Tang Noãn thấy nơi đây đã treo đan xen những bức tranh.
Chỉ là khi đèn tường bật sáng, cô gần như bị các bức tranh trên tường làm cho hoảng sợ.
Nội dung bức tranh rất đơn giản, là một quả táo và một con dao, bối cảnh bức tranh là một màu đen tuyền, nhưng quả táo lại có màu đỏ vô cùng, không biết là bị dính vỏ táo hay là một cái gì đó khác mà trên dao còn có vết đỏ đậm.Bức tranh với nét vẽ đơn giản nhưng lại mang cảm giác khó giải thích.
Tang Noãn băn khoăn không biết có phải vì màu sắc của bức tranh quá tối nên đã tạo cho cô cảm giác như vậy không.
Cô lùi lại một bước, vừa lúc lui vào lồng ngực của Giải Yến.
Anh nhìn theo ánh mắt của cô, ngẩng đầu nhìn bức tranh trên tường: “Em bị dọa à?”
Tang Noãn gật đầu: “Một chút.” Cô nhìn những bức tranh khác, tất cả đều là phong cách này, đường nét đơn giản, màu sắc cực đoan, khiến người xem cảm thấy chán nản sau khi nhìn trong một thời gian dài.
“Hóa ra anh thích phong cách này à.”
“Lúc trẻ thì rất thích, theo đuổi phong cách đặc lập độc hành*.
Khi đó, anh đã mua rất nhiều và tự mình vẽ rất nhiều.” Giải Yến giải thích ngắn gọn, rồi nói, “Nếu em không thích thì anh sẽ đổi.
”
*Lập dị, khác với mọi người.
Trọng điểm của Tang Noãn lại là điều khác: “Có một ít tranh là tự vẽ, anh biết vẽ tranh sao?”
Giải Yến mỉm cười: “Anh có học một chút.”
Nụ cười của anh trong vắt, không hề hợp với mấy bức tranh quỷ dị, mang lại cảm giác đối lập rất lớn.
Cô theo Giải Yến đi tới phòng vẽ tranh, khi đi ngang qua phòng khách cô không chú ý, suýt nữa vấp phải chồng báo.
Vài tờ báo rơi vãi trên đất, Tang Noãn quỳ xuống nhặt lên.
Trong đó có một trang bìa, thời gian là 1 tuần trước, Tang Noãn nhìn thấy ảnh chụp xí nghiệp của tên doanh nhân mình ước gã gặp xui tuần trước.
Cô vội vàng đọc lướt qua, chỉ thấy những dòng chữ tham ô công quỹ, cho vay nặng lãi, truy sát, giết người, v.v., Cô chưa kịp suy nghĩ gì thì Giải Yến đã đi tới lấy tờ báo đó đặt lên bàn.
Bởi vậy chuyện này chỉ để lại ấn tượng rất ngắn với Tang Noãn, sau một thời gian, cô lại bị những vấn đề mới trong tâm trí đè xuống.
“Em cho rằng ở thời đại này, chẳng còn mấy ai đọc báo nữa.”
Giải Yến liếc mắt, thờ ơ kéo Tang Noãn.
“Thói quen được người nhà hình thành từ lúc nhỏ.”
Tang Noãn suy đoán: “Cha mẹ anh hẳn là rất nghiêm khắc với anh.” Cô thấy mọi thứ nhà ở Giải Yến, bất luận lớn hay nhỏ đều được sắp xếp ngăn nắp, đoán chừng đây là thói quen được nuôi dưỡng từ nhỏ.
Giải Yến đi phía trước, bởi vậy Tang Noãn không thể nhìn thấy vẻ mặt anh, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của anh, vẫn là giọng nói có một không hai như thường ngày.
“Họ đối xử với anh, rất nghiêm khắc”.
Nghiêm khắc đến mức nhốt anh trong một căn phòng rất nhỏ và tối suốt mấy ngày đêm, không để ai nói chuyện với anh, không có bất cứ tiếng động nào.
Sự im lặng quỷ dị đến mức muốn ép người ta điên loạn.
Giải Yến đẩy cửa ra, mấy tia nắng mặt trời đột nhiên xuất hiện trước mặt Tang Noãn, anh nở cười với cô, trong mắt anh cũng có ánh sáng mặt trời.
“Chúng ta tới rồi.” Anh nói.
HẾT CHƯƠNG 29..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!