Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị
Chương 66: Là một người khác hoàn toàn.
Tạ Khuynh cho rằng mình dùng sức ném Cao Tấn lên giường thì hắn sẽ thôi giả bộ, nhưng mà nàng vẫn còn đánh giá thấp da mặt của người nào đó. Hắn không những không tỉnh lại như ý Tạ Khuynh, mà còn dứt khoát điều chỉnh một tư thế thoải mái, trực tiếp ngủ thiếp đi.
[ cẩu tử ngươi đủ ác! ]
[ thật sự muốn ta hầu hạ ngươi sao? ]
[ có tin lão tử cho ngươi mấy cái Ngũ Chỉ sơn, để ngày mai ngươi đem đi thượng triều không? ]
“Ưʍ…”
Cao Tấn nằm yên bỗng nhúc nhích, còn phát ra âm thanh, dọa Tạ Khuynh nhảy dựng, cho là hắn muốn tỉnh, Tạ Khuynh tiến tới nhìn, ai biết hắn nhắm mắt lẩm bẩm:
“Trẫm muốn uống nước.”
Tạ Khuynh có ý đồ muốn đánh thức hắn:
“Bệ hạ, nằm làm sao uống nước, ngài ngồi dậy được không?”
Đáp lại nàng là tiếng thở nhịp nhàng.
Tạ Khuynh: …..
[ không để ý tới ta! ]
[ để ta xem ngươi có thể giả vờ tới mức nào ]
Cao Tấn không động, Tạ Khuynh cũng không động, hai tay ôm ngực ngồi bên cạnh hắn, dùng ánh mắt lạnh như băng soi hắn, nếu ánh mắt nàng là mũi tên, Cao Tấn sớm đã thành cái rổ.
Đại khái là không đợi được nước, Cao Tấn đưa tay chụp mấy cái vô cùng chuẩn xác lên đùi Tạ Khuynh, mơ hồ không rõ thúc giục:
“Đi rót nước, trẫm muốn uống.”
Suốt quá trình ra lệnh không hề mở mắt.
Tạ Khuynh trợn mắt cũng sắp trợn tới trời luôn rồi, đối với một hỗn đản giả say như vậy, nàng đánh không được, chửi không được, cuối cùng vẫn phải phối hợp.
Xuống giường rót ly trà mang tới, giống như một người máy vô tình:
“Nước đây.”
Cao Tấn cuối cùng cũng mở to mắt, vươn tay với Tạ Khuynh, Tạ Khuynh nghĩ là hắn muốn cầm cái ly, ai biết hắn chỉ giữ chặt cánh tay nàng, kéo về phía mình, may mắn Tạ Khuynh kịp thời đổi chén qua tay kia mới không làm đổ nước.
Sau khi Tạ Khuynh bị kéo ngồi xuống giường, Cao Tấn như một con chó bự bò lên chân nàng, sau đó là eo, cuối cùng là úp mặt lên ngực Tạ Khuynh.
“Đút trẫm.” Hắn lẩm bẩm, miệng hơi hé.
Tạ Khuynh sống không còn gì luyến tiếc, yên lặng tự khuyên nhủ mình.
[ đây là Hoàng đế, không thể gϊếŧ ]
[ hắn chỉ là một kẻ giả vờ say rượu đáng chém ngàn đao thôi, không có gì xấu xa cả ]
Sau khi làm tốt công tác tư tưởng, Tạ Khuynh nhẫn nại tính tình đưa chén nước tới môi Cao Tấn. Thời điểm uống nước Cao Tấn lại rất biết điều, ngoan ngoãn uống hết.
Uống xong, Tạ Khuynh chờ hắn bò xuống, nhưng đợi hồi lâu, con chó lớn ghé vào ngực nàng vẫn không nhúc nhích, bộ dáng như muốn nằm trên người nàng ngủ đến địa lão thiên hoang.
Tạ Khuynh không có cách, cũng không thể làm đệm thịt cho hắn cả đêm, phí sức chín trâu hai hổ mới lật người sang một bên.
Cấp tốc xuống giường, nhưng một chân vừa chạm đất, liền nghe một giọng nói từ phía sau truyền đến:
“Nóng quá a. Trẫm muốn tắm rửa, trẫm muốn thay quần áo.”
Sợ chưa đủ gây chú ý, Cao Tấn còn đặc biệt giãy đạp mấy cước xuống giường, không khác gì một tiểu hài tử ăn vạ trên đất khóc la om sòm.
Tạ Khuynh sụp đổ.
[ ngươi diễn đến nghiện rồi phải không? ]
[ tắm rửa thay quần áo? ]
[ có tin lão tử ấn ngươi chết đuối trong bồn tắm không? ]
“Tắm rửa ~ “
“Thay quần áo ~”
Câu sau cao hơn câu trước thật sự nghe vào muốn mạng người, sợ hắn ầm ĩ đưa tới người phủ Thái sư, Tạ Khuynh chỉ còn cách nhào tới che miệng hắn, nói:
“Ta đi lấy nước, đừng gào!”
Cao Tấn nhè nhẹ “ừm” một tiếng, Tạ Khuynh mới buông hắn ra, nhận mệnh lê bước.
Bọn nha hoàn phủ Thái sư đã sớm chuẩn bị tốt thùng tắm và nước nóng ở gian trong, nếu nhất định phải tắm rửa thì vẫn được. Nhưng Tạ Khuynh không muốn phí nhiều sức, thế là bưng chút nước nóng tới bên giường, chuẩn bị tùy tiện lau người cho Cao Tấn mấy cái rồi thay y phục khác là xong.
Cũng may Cao Tấn được tắm không tiếp tục làm mình làm mẩy, trừ việc nhắm mắt toàn bộ quá trình thì cũng tính là phối hợp.
Dù là như thế, làm xong xuôi hết Tạ Khuynh vẫn mệt đến ngất ngư.
Nhìn bộ dạng Cao Tấn sạch sẽ thoải mái ngủ trên giường, Tạ Khuynh cứ cảm thấy tối nay hắn giả vờ say một trận, tuyệt đối không phải vì giày vò nàng. Dù sao thì miễn là hắn muốn, giày vò chỗ nào chả được, không nhất định phải là phủ Thái sư.
Đêm nay hắn làm vậy nhất định có mục đích khác, nếu như không có…. Tạ Khuynh sẽ đem những vất vả tối nay viết vào sổ nợ, chờ ngày báo thù rửa hận!
Tùy tiện rửa mặt một phen, mang theo một bụng đầy nghi hoặc, Tạ Khuynh nằm xuống bên cạnh Cao Tấn.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Đêm khuya tĩnh lặng.
Tạ Khuynh mơ mơ màng màng nghe được một tràng tiếng lục lạc đinh đinh đang đang.
Trở mình định ngủ tiếp, nửa giường lạnh như băng sương lại làm Tạ Khuynh cảm thấy không đúng. Nàng mở mắt ra, trông thấy nửa bên giường trống rỗng sửng sốt một lát mới phản ứng được.
Cao Tấn đâu?
Tạ Khuynh đứng dậy, xốc màn giường lên nhìn bàn đạp vẫn đặt hai đôi giày.
Nếu cẩu tử đi tiểu đêm, không có khả năng không mang giày.
Tạ Khuynh xuống giường, khoác thêm một cái áo ngoài, đang chuẩn bị đi phòng trong tìm người. Bỗng nhiên lại nghe một tràng tiếng lục lạc, giống như tiếng tiểu lục lạc hài tử thường mang ở cổ chân, nhưng vang lên lúc xung quanh yên tĩnh phá lệ quỷ dị.
Cấp tốc xốc mành phòng trong nhìn thoáng qua, không có bóng dáng Cao Tấn, Tạ Khuynh trực giác không đúng, mở cửa phòng đi tìm.
Viện này không có đèn lồng, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo treo trên cao, gió đêm nhè nhẹ quét lên mặt Tạ Khuynh, mang đi tia buồn ngủ cuối cùng.
Tạ Khuynh đi xuống bậc thang, bước vào đình viện ngập ánh trăng, nhìn xung quanh một vòng, không thấy thân ảnh Cao Tấn. Tạ Khuynh lại nhìn qua cửa thùy hoa hướng trăng tròn, hai cánh cửa đóng chặt, không giống như có người ra ngoài.
Ngưng thần tĩnh khí, muốn tìm lại thanh âm lục lạc quỷ dị kia. Nhưng thanh âm kia rất kỳ quái, phảng phất như chỉ có thời điểm lơ đãng mới có thể nghe thấy, lúc Tạ Khuynh tập trung chú ý thì hoàn toàn không có.
Nàng lướt một vòng sân, trông thấy hướng Tây Nam có một cửa hông, hắn là thông tới hậu viện.
Tạ Khuynh đi dọc theo quả nhiên tới một mảnh hậu viện.
Không có vườn hoa cây xanh như tiền viện, hậu viện hơi trống trải, chỉ có một cái cây to mà cành lá cũng không tươi tốt lắm, dưới gốc có một cái giếng. Dưới ánh trăng bàng bạc, Tạ Khuynh trông thấy một người đứng cạnh giếng, chính là Cao Tấn nửa đêm mất tích.
Hắn vẫn mặc áo ngủ trước đó Tạ Khuynh đổi cho, hai tay hạ xuống, thân thể thẳng tắp, đầu hiên ngang, không biết đang nhìn chỗ nào, phía dưới quả nhiên là một đôi chân trần.
[ cẩu tử phát bệnh gì vậy? ]
[ nửa đêm không mang giày như quỷ đi loạn ]
[ may mắn ta theo chủ nghĩa duy vật, nếu không với cái kịch bản liêu trai quỷ dị này tuyệt đối có thể hù chết người ]
[ có phải là mộng du a? ]
Tạ Khuynh vừa nghĩ vừa chậm rãi đi tới, rất nhanh nàng đến sau lưng Cao Tấn, nhẹ giọng gọi:
“Bệ hạ, ngài đang ngắm trăng hả?”
Cao Tấn không có lên tiếng, Tạ Khuynh nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, phát hiện nếu muốn ngắm trăng thật, thì góc độ này không đúng a, mặt trăng phía sau mà?
[ hắn không ngắm trăng, vậy ngẩng đầu nhìn cái gì? ]
Tạ Khuynh nghĩ như vậy, lại tiến thêm một bước tới bên cạnh Cao Tấn, thăm dò nhìn hắn.
Vừa nhìn một cái liền khiến người ta hoảng sợ, bởi vì nàng phát hiện, cẩu tử căn bản không có mở mắt!!!
Hắn nhắm nghiền hai mắt, đầu lại ngẩng, làm ra vẻ như đang mở mắt ngắm nhìn thế giới, gió đêm lần nữa thổi tới, Tạ Khuynh vô thức rùng mình.
[ mộng du thật? ]
[ chắc không phải là trúng tà đâu?! ]
[ a di đà phật. Phú cường, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, công chính, pháp trị, ái quốc, thành tín, thân thiện! ]
Tạ Khuynh đưa tay muốn chạm vào Cao Tấn, nhưng sắp chạm tới lại dừng.
[ mộng du hình như không thể đụng vào? ]
[ nếu cưỡng ép đánh thức rất có thể hắn sẽ tỉnh giấc ở kiếp sau ]
[ vậy không phải thành ta gϊếŧ vua sao? ]
Nghĩ như vậy, Tạ Khuynh lại rụt tay về, cứ như vậy đứng bên cạnh Cao Tấn lẳng lặng nhìn hắn.
Bỗng nhiên Tạ Khuynh lại nghe thấy tràng lục lạc quỷ dị kia, lúc này vang lên liên tục mấy lần.
Tạ Khuynh nhìn theo âm thanh, muốn phân biệt nó truyền tới từ hướng nào. Nhưng mà thanh âm này hư vô mờ mịt, như có như không, giống như khắp Đông Tây Nam Bắc từng phương hướng đều phát ra, hoặc là nói…
Thanh âm này phát ra từ sâu trong não người.
Ngươi nghĩ nó ở hướng nào thì nó ở hướng đó.
Càng quỷ dị hơn.
Tạ Khuynh hít sâu một hơi, đang muốn đi tìm thử, Cao Tấn bỗng nhiên động, vừa động liền chơi lớn.
Hắn không chút do dự nhún người nhảy một cái, vậy mà trực tiếp nhảy xuống cái giếng trước mặt. Động tác này dọa Tạ Khuynh sợ vãi tè, liều mạng vặn muốn gãy eo, cấp tốc xoay người, chạy đua với lực hút trái đất bắt được tay Cao Tấn.
Tạ Khuynh biết mình không thể kéo Cao Tấn lên chỉ bằng một bàn tay, vội vàng giẫm một chân lên miệng giếng, mượn lực chân mạnh mẽ nắm lấy Cao Tấn.
Nhưng thể trạng nàng và Cao Tấn chênh lệch hơi lớn, cả tay cả chân cũng không có cách kéo người lên ngay được. Mà giằng co càng lâu, khí lực xói mòn, cơ hội kéo người lên càng nhỏ.
Tạ Khuynh đang muốn cắn răng dùng sức, lại thấy một bàn tay duỗi ra từ dưới giếng, bám lên miệng giếng, giảm bớt gánh nặng trên tay Tạ Khuynh.
“Buông tay.”
Thanh âm Cao Tấn truyền lên từ dưới giếng.
Tạ Khuynh bán tín bán nghi chậm rãi thả lỏng tay, hai tay Cao Tấn bám lên miệng giếng, nhảy một cái ra khỏi giếng, giống như đã tỉnh táo lại.
Nhưng lòng Tạ Khuynh vẫn còn hoài nghi, nàng cảnh giác ngăn ở miệng giếng, sợ Cao Tấn lại thần trí không rõ nhảy xuống.
Cao Tấn nhìn xung quanh một vòng thấy cảnh tượng lạ lẫm, Tạ Khuynh thì đầy mặt kinh ngạc nhìn mình. Lúc nãy là trong nháy mắt trước khi rơi xuống hắn tỉnh lại nhưng không kịp bám lấy miệng giếng, may mắn Tạ Khuynh nhanh tay lẹ mắt bắt lấy hắn.
“Đây là đâu?” Cao Tấn hỏi Tạ Khuynh, thấy nàng ngăn ở miệng giếng, đưa tay kéo đi.
Tạ Khuynh nhìn hắn từ đầu tới chân, trả lời:
“Hậu viện phủ Thái sư. Bệ hạ, ngài lúc nãy sao vậy?”
Cao Tấn có chút mơ hồ: “Sao cái gì?”
“Ngài nhảy giếng a!” Tạ Khuynh nói: “Mới vừa rồi! Nếu không phải thần thiếp giữ chặt ngài, bây giờ ngài đã lặn dưới đáy giếng rồi.”
Cao Tấn nhìn thoáng qua cái giếng, Tạ Khuynh thấy hắn còn chưa nhớ ra, nói thêm:
“Viện này tà môn. Bệ hạ, chúng ta hồi cung đi.”
[ nhanh về thôi ]
[ Tô Biệt Hạc cũng không có ở đây, chỉ có mình ta, vạn nhất xảy ra chuyện gì chỉ có mình ta gánh ]
[ lão Tạ không nỡ đánh chết ta ]
Cao Tấn nghe tiếng lòng Tạ Khuynh, làm hắn nhớ lại lúc trước hình như bị thanh âm líu lo không ngừng này đánh thức những lời nàng nói như nước chảy vào hồi ức hắn, tiện thể làm hắn nhớ lại một chút cảm thụ lúc đó.
“Bệ hạ?”
Tạ Khuynh thấy hắn thất thần không nói lời nào, sợ là lại si ngốc, một bên nắm cánh tay hắn, một bên huơ huơ bàn tay trước mặt hắn vài cái.
Cao Tấn bắt lấy bàn tay của Tạ Khuynh, trầm giọng nói:
“Không hồi cung. Trở về phòng.”
Tạ Khuynh ngoài ý muốn.
[ cái đầu trâu này! ]
[ Thái sư phủ này rõ ràng có vấn đề, ngươi cũng kém chút là nhảy giếng, thế mà còn không đi ]
Cao Tấn sắc mặt ngưng trọng, lôi kéo Tạ Khuynh về phòng, đóng cửa lại. Cả phòng u ám.
Tạ Khuynh định thắp nến thì bị Cao Tấn ngăn cản: “Đừng đốt nến.”
Thanh âm của hắn vội vàng, Tạ Khuynh đành buông cây châm lửa xuống. Chờ sau khi đôi mắt thích ứng với bóng tối, liền thấy Cao Tấn đứng bên giường lau chân.
Lau chân xong, hắn xốc màn kêu Tạ Khuynh lên giường.
Lúc này Cao Tấn để Tạ Khuynh ngủ bên trong, hắn nằm nghiêng bên ngoài.
Tạ Khuynh cả đêm đều mơ hồ như lọt vào sương mù. Bắt đầu từ lúc vô tình gặp cha con Thẩm Thiên Phong trên phố, đến khi Cao Tấn giả say ngủ lại, lại tới tiếng lục lạc quỷ dị vừa rồi cùng một khắc mạo kia. Nổi băn khoăn trong lòng Tạ Khuynh như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.
Nhưng Cao Tấn không giải thích, nàng cũng không có cách nào.
Hít sâu một hơi, đang chuẩn bị đi ngủ, thanh âm Cao Tấn lại vang lên trong màn giường tối tăm:
“Ta trúng độc.”
Tạ Khuynh đột nhiên mở hai mắt, không xác định rõ hỏi: “Cái gì?”
Cao Tấn trầm mặc một lát, xoay người, mặt hướng Tạ Khuynh, cũng cưỡng ép quay sang đối mặt với mình, Cao Tấn nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh hơn trời đêm của Tạ Khuynh, nhắc lại:
“Ta nói, ta trúng độc.”
Tạ Khuynh ngẩn người, hỏi:
“Lúc nào? Đồ ăn tối qua có vấn đề? Nhưng ta cũng ăn mà?”
Cao Tấn lắc đầu:
“Không phải đồ ăn tối qua, ta đã trúng độc mấy năm.”
Ách!
Tạ Khuynh há hốc mồm, chợt nghe được tin này không biết phải nói gì cho đúng, nhẫn nhịn nửa ngày mới nén ra một câu danh ngôn của người chủ trì trứ danh:
“Thật vậy chăng?”
Cao Tấn: …
Tạ Khuynh cũng phát giác nói như vậy không ổn lắm, thế là nói thêm:
“Ta nói là, ngài trúng độc gì?”
Sau khi nói xong, Tạ Khuynh ngồi dậy, kéo cổ tay Cao Tấn xem mạch đập.
Mặc dù nàng không hiểu nhiều y thuật, nhưng ở doanh địa từng thấy quân y chuẩn bệnh cho tướng sĩ. Người trúng độc quả thật mạch tượng khác biệt với người thường, cho dù không hiểu y thuật cũng có thể phát hiện.
Nhưng mạch tượng Cao Tấn thong dong hòa hoãn, nhu hòa hữu lực, đồng đều, không hề suy yếu như trúng độc.
Cho là y thuật Tạ Khuynh không tốt, nhưng Cao Tấn là Hoàng đế a, mỗi mười ngày Thái Y viện sẽ thỉnh bình an mạch một lần. Nếu có trúng độc, sao Thái Y chuẩn không ra?
“Độc trên người ta mạch tượng nhìn không ra, nhưng thân thể của ta tự ta biết.” Cao Tấn nằm yên cho Tạ Khuynh kiểm tra mạch đập hắn.
Tạ Khuynh nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, tới bên tai hắn hỏi:
“Bệ hạ, có khả năng ngươi không phải trúng độc, mà là trúng tà.”
Nói xong không đợi Cao Tấn kịp phản ứng, Tạ Khuynh nhanh nhẹn nằm xuống, cùng Cao Tấn nói tỉ mỉ những gì nàng thấy:.
“… Sau khi tỉnh lại ta không thấy ngài trong phòng liền đi tìm, gian phòng cùng đình viện đều không thấy, về sau đi theo cửa hông ra hậu viện, đã thấy ngài đứng yên không nhúc nhích bên cạnh giếng, ta qua nói chuyện với ngài mà ngài cũng không có phản ứng.”
Cao Tấn nghe Tạ Khuynh nói, lờ mờ nhớ lại chút ký ức sắp biến mất trong đầu.
“Sau đó thì sao?” Hắn hỏi.
Tạ Khuynh nói tiếp:
“Sau đó, ngài không biết sao, bỗng nhiên nhảy giếng a.”
Nói xong, Tạ Khuynh như có điều suy nghĩ nhìn chằm chầm Cao Tấn, thử thăm dò:
“Bệ hạ, ngài có biết vì sao mình nhảy giếng không?”
Cao Tấn nói: “Ta… nghe được một tràng….”
Không chờ hắn nói xong, Tạ Khuynh tiếp lời: “Tiếng lục lạc!”
Cao Tấn kỳ quái nhìn Tạ Khuynh:
“Ngươi cũng nghe được? Nhưng thanh âm kia hình như truyền ra từ trong đầu ta, làm sao ngươi nghe thấy?”
“Không biết, dù sao ta chính là nghe thấy tiếng lục lạc mà tỉnh.”
Tạ Khuynh nói đến đây, bỗng nhiên có cái ý nghĩ, đụng đụng Cao Tấn, nói:
“Bệ hạ, ngài nói xem, dị tượng đêm nay có phải là do tiếng lục lạc kia giở trò quỷ hay không? Ta nghe nói Tây Vực có một loại Nhiếp Hồn Thuật khống chế tâm hồn người ta, hình như dùng nhạc khí khống chế, lục lạc cùng nhạc khí, hình như có tác dụng như nhau.”
Cao Tấn lắc đầu:
“Nhiếp Hồn Thuật chỉ là chuyện lạ truyền miệng, trên đời này không có thuật pháp vô duyên vô cớ dùng nhạc khí là có thể khống chế lòng người, cho dù có, cũng là dùng phối hợp với độc, cho nên vấn đề mấu chốt vẫn là độc.”
“Độc gì?” Tạ Khuynh thấy dáng vẻ Cao Tấn, tựa hồ như hắn biết cái gì đó.
Cao Tấn không giấu giếm, trực tiếp nói với Tạ Khuynh bí mật hắn chôn trong lòng nhiều năm:
“Ngươi có biết cổ độc Miêu Cương không? Lấy cơ thể người làm vật chứa, dùng máu thịt đó nuôi dưỡng, phần tử mẫu, mẫu cổ bị người hạ cổ khống chế, tử cổ bị mẫu cổ khống chế, mà phương pháp khống chế cổ thường thấy nhất, chính là lục lạc.”
Cao Tấn đã đè ép thanh âm rất thấp, nhưng vẫn đủ cho Tạ Khuynh nghe rõ ràng.
[ nhìn cẩu tử không giống nói đùa. ]
[ vậy là thật sao? ]
[ nhưng thật sự có thứ gọi là cổ độc Miêu Cương tồn tại trên đời sao? ]
[ còn nữa, hắn nói với ta những thứ này làm gì? ]
[ giống như rất bí mật ]
[ nhưng những thứ gọi là bí mật, biết càng nhiều càng thảm a ]
[ ta có nên ngăn cẩu tử nói không? ]
“Trước đó ta chỉ hoài nghi mình trúng độc. Nhưng sau tối nay, ta có thể xác định, ta trúng là cổ độc.”
Cao Tấn không quan tâm những suy nghĩ trong lòng Tạ Khuynh, đem bí mật của mình nói hết.
Tạ Khuynh sửng sốt một hồi lâu, mới ấp úng hỏi:
“Vậy người hạ độc. . .”
[ không thể nào. Sẽ không phải Thẩm thái sư a? ]
[ nếu là vậy, vì sao đêm nay cẩu tử giả say đã có đáp án. ]
“Ngươi hẳn là có nghĩ đến.” Cao Tấn nói: “Chính là Thẩm Thiên Phong. Vì lẽ đó tối nay ta mới muốn lưu lại, xem trong hồ lô của hắn đến cùng là bán thuốc gì.”
[ cmn, cẩu tử thật sự nói cho ta biết. ]
[ nhưng ta không muốn biết huhu! ]
[ làm sao bây giờ? Ta đã biết một bí mật không nên biết, sau này không cẩn thận có thể bị cẩu tử diệt khẩu không? ]
Nghĩ đến đây, Tạ Khuynh giật mình một cái, ý đồ tìm biện pháp bổ cứu, gượng cười một tiếng:
“Ha ha, cái đó. Bệ hạ có phải là hiểu lầm Thẩm thái sư. Hắn, hắn cùng ngài quen biết từ thuở hàn vi, có thể nói tất cả những thứ bây giờ hắn có đều là ngài cho. Hắn có lý do gì hạ độc ngài chứ?”
[ Thẩm Thiên Phong chẳng lẽ muốn mưu phản? ]
[ nhưng hắn không có gia thế bối cảnh, chỉ dựa vào tòng long chi công được đến vị trí Thái sư. Đám quan chức kết bạn với hắn, chắc đa số cũng chỉ vì hắn là người được Hoàng đế tin sủng nhất đi ]
[ nếu như hắn độc chết Hoàng đế thì có ích lợi gì đâu? ]
“Thẩm thái sư không phải là muốn dùng độc khống chế ngài a?”
Tạ Khuynh nhớ tới ngày ấy nàng ở trên nóc đình nghỉ mát của phủ Tướng quân uống gió lạnh, nghe thấy Cao Tấn cùng Thẩm Tiêm Vân đối thoại. Hình như từ thuở thiếu niên Cao Tấn liền bắt đầu dùng cái gì gì đan của Thẩm Thái sư…
Nếu như Thẩm thái sư muốn dùng độc khống chế Cao Tấn, để hắn cho mình càng nhiều quyền lợi thì vẫn xem như hiểu được.
Nhưng Thẩm thái sư cùng Cao Tấn tương giao nhiều năm, sao lại không biết Cao Tấn có cái tính tình gì a? Thay vì dùng độc đến khống chế một tên Hoàng đế vừa cường đại vừa đa nghi như thế, không bằng cẩn trọng làm tốt chức Thái sư, tranh thủ gom góp càng nhiều tín nhiệm của Cao Tấn, quyền lợi nắm trong tay càng vững chắc hơn không phải sao?
Cao Tấn thở dài một tiếng, trầm giọng nói:
“Thật sự là hắn muốn dùng độc khống chế ta, bất quá, khả năng cũng không phải là vì chính hắn. Ở phía sau làm chủ. . . là một người khác hoàn toàn.”
♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡
Toi là một chiếc editor nhát gan lại còn thích tưởng tượng. Là kiểu người thấy một cảnh truyện ma thoáng qua sẽ nghĩ ra nguyên bộ để tự hù mình. Toi đã cố tình lựa truyện hài edit cho an tâm, nào có ngờ… 9h đêm ở nhà một mình gõ chương này, sợ teo trym.
╥﹏╥
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!