Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân - Chương 33: Ngươi có cảm thấy nóng không?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân


Chương 33: Ngươi có cảm thấy nóng không?


Edit: Hạ Vy

_______

Chương 33: Ngươi có cảm thấy nóng không?

Mộ Chi Minh cùng Cố Hách Viêm đi đến thạch đầu ở trước cửa thành, tảng đá trầm mặc đã ở trong gió cuốn cát vàng gào thét cả ngàn năm, Mộ Chi Minh tiến lên, đưa tay vuốt lên bề mặt thô ráp đến cợm người của nó, trong lòng nhẹ giọng hỏi: Trên người của ngươi rốt cuộc cất giấu bí mật gì?

“Có chữ viết.” Cố Hách Viêm bất động thanh sắc mà đứng ở trên đầu gió, giúp Mộ Chi Minh chắn chút cuồng phong phía sau, mở miệng nói.

Mộ Chi Minh gật đầu, y ngày hôm qua đã chú ý tới trên đá có khắc chữ.

Hai người ngẩng đầu nhìn, những dòng chữ không có thuốc nhuộm, phần lớn đã bị gió cát ăn mòn đến đọc không rõ, không thể nào hiểu được nó là muốn nói gì, nhưng nhìn kỹ lại thì không giống chữ cho lắm, giống bùa vẽ thì hơn.

Một lúc sau, Mộ Chi Minh ngẩng đầu, đi đến sờ vào dấu khắc một chút, lại nghiêng đầu nhìn ra phía sau. Y cúi đầu trầm mặc một lúc lâu, không thu hoạch được gì.

Tới gần buổi trưa, hai người bụng đói đến kêu vang cũng không có manh mối, chỉ đành phải trở về thôn trang mượn giấy mực, đem viết lại những chữ trên tảng đá kia, sau đó mang về khách điếm chậm rãi nghiên cứu.

Hai người trở lại khách điếm, ở phía trước không tìm thấy lão bản, đột nhiên lại nghe ở hậu viện truyền đến tiếng vang, vì thế đi đến, lúc tới nơi thì chỉ thấy lão bản thở hổn hển mà lôi kéo tấm thiết rỉ sắt ở sân góc, phủ lên tay cầm thiết kia đều là cát vàng, nếu không nhìn kỹ, thật nhìn không ra là thiết, đoán chừng chỉ là một khối đất.

“Ai, hai vị công tử các ngươi đã trở về.” Lão bản nhiệt tình tiếp đón.

“Lão bản đây là đang làm cái gì?” Mộ Chi Minh tò mò hỏi.

Lão bản dùng mu bàn tay lau mồ hôi: “Nơi này có hầm khoai lang, ta muốn mở lên lấy chúng ra phơi nắng, nào ngờ chỗ này rỉ sét, kéo mãi cũng không ra, haizz.”

“Chúng ta giúp ngài.” Mộ Chi Minh đi đến xắn tay áo lên mà khom lưng nắm lấy miếng thiết, đang muốn dùng sức, đột nhiên nghe thấy Cố Hách Viêm ở bên tai y nói: “Buông ra, để ta.”

Mộ Chi Minh quay đầu nhìn hắn.

“Nhường một chút.” Cố Hách Viêm lại nói.

Mộ Chi Minh ngoan ngoãn nghe lời, buông ra tay cầm ra, nhường vị trí cho Cố Hách Viêm, Cố Hách Viêm tiến lên nắm lấy tay cầm, hơi nhíu mày một cái, dùng sức lên trên, chỉ nghe một tiếng vang nặng nề, hầm bị mở ra.

“Ai nha! Đa tạ hai vị công tử!” Khách điếm lão bản cảm động đến rơi nước mắt, “Hai vị công tử chắc đã đói bụng, ta đây lập tức chuẩn bị cơm trưa.”

Ước chừng bởi vì đã chuẩn bị trước mà thức ăn rất nhanh đã được làm xong, Mộ Chi Minh cùng Cố Hách Viêm mới vừa ngồi xuống không lâu, lão bản đã đem một cái khay gỗ đặt trên đó hai bát lớn thức ăn đưa lên bàn: “Hai vị công tử chậm dùng, ăn xong kêu ta tới dọn dẹp là được.”

“Từ từ, lão bản đây là cái gì?” Mộ Chi Minh chỉ vào trên bàn một bùn đan cao bằng nửa cánh tay, nghi hoặc đặt câu hỏi.

“Đây là chúng ta đặc sản nơi đây, tên là nhưỡng nãi*, cảm ơn hai vị công tử mới vừa rồi giúp ta mở ra hầm, đây là đãi của các ngươi.” Lão bản cười trả lời.

(*Nhưỡng nãi: đại khái như sữa mềm vậy á.)

“Lão bản ngài quá khách khí, cảm ơn.” Mộ Chi Minh vui sướng mà mở ra bùn đàn phong ra, một cổ hương sữa nồng đậm ngọt ngào ập vào mặt, y mang tới hai cái chén nhỏ, đem bùn đàn thơm nồng sữa múc ra, bưng đến một bát đưa cho Cố Hách Viêm: “Tới, Hạ huynh, đặc sản món ngon, là tâm ý của lão bản, nếm thử.”

Cố Hách Viêm nói lời cảm tạ tiếp nhận, nâng lên nhấp một ngụm, hơi nhíu mày.

“Như thế nào?” Mộ Chi Minh hỏi.

Cố Hách Viêm lẩm bẩm: “… Quá ngọt.” Vừa dứt lời, hắn đã bưng bát lên húp một ngụm, lần này tốc độ nuốt xuống chậm rất nhiều, hắn nhìn chằm chằm chén nhưỡng nãi trong tay, nghiêm túc mà tinh tế nhấm nháp, biểu tình linh động, sau một lúc lâu lại nói: “Có thể, ngươi sẽ thích.”

Mộ Chi Minh nhìn Cố Hách Viêm, nhịn không được câu môi mỉm cười, y nhớ tới kiếp trước, hai người cũng không hiểu biết, mỗi khi nghe người khác nhắc đến Cố Hách Viêm, y luôn có một loại cảm giác phiêu phiêu dạt dạt không có chân thật, ngoại trừ “Trung nghĩa báo quốc, thiết huyết tướng quân” thì không nhớ đến thứ khác.

Mà nay, Cố Hách Viêm ở trước mắt y, không hề là người chỉ được nghe chuyện trong một đoạn lời nói, mà là có máu có thịt, có hỉ có ác, sẽ là thiếu niên lẩm bà lẩm bẩm nói “Quá ngọt”, đáng yêu đến cực điểm.

Mộ Chi Minh sửng sốt.

Từ từ, y vừa rồi là cảm thấy Cố Hách Viêm đáng yêu sao?

Cảm thấy một tướng quân bàn tay đẫm máu sa trường, có thể đánh mười trận thắng mười trận đáng yêu sao?

A, y không bị điên chứ?

“Ngươi làm sao vậy?” Cố Hách Viêm đột nhiên mở miệng, đem suy nghĩ của Mộ Chi Minh kéo về.

“A…” Mộ Chi Minh hoảng loạn cúi đầu che giấu nỗi lòng, “Chỉ là… Cảm thấy này đó món ngon này không giống phong tục Đại Tấn, càng giống đồ ăn yêu thích của người Câu Cát.”

“…” Cố Hách Viêm nghi hoặc mà nhìn Mộ Chi Minh, nhưng không hỏi cái gì, chỉ là gật gật đầu: “Ừm.”

Mộ Chi Minh cường trang trấn định, tiếp tục nói: “Câu Cát tộc phong tục hào sảng, thịt dê tuyệt đối không cắt miếng, trực tiếp đem nguyên khối để trước mặt thực khách, bởi vậy người có học ở Đại Tấn đa phần đều cảm thấy bọn họ thô lỗ, dã man, nhưng ta không nghĩ như vậy, thiên hạ vô biên, vạn vật bao dung, tinh tế, có các loại mỹ lệ kỳ lạ, tỷ như chữ Câu Cát tựa tranh, mà cách đọc của bọn họ cùng Đại Tấn mười phần là bất đồng, bọn họ là…”

Mộ Chi Minh đang nói bỗng chốc không lên tiếng nữa, y đột nhiên nghĩ đến cái gì mà ngây ngốc nhìn về phía trước, tầm mắt có chút trầm ngâm.

Cố Hách Viêm đang muốn dò hỏi, chỉ thấy Mộ Chi Minh cầm lấy tờ giấy ban nãy vừa ghi, lập tức vui sướng mà đứng lên hô to một tiếng: “Ta biết rồi!”

“Cái gì?” Cố Hách Viêm hỏi.

Mộ Chi Minh nói: “Đây là chữ Câu Cát, bởi vì trình tự đọc chữ của bọn họ là từ dưới lên trên, từ trái qua phải, tương phản với Đại Tấn ta, cho nên ngay từ đầu ta mới không nhận ra.”

Bế tắc được giải, hai người đều không rảnh lo ăn cơm, tùy tiện cầm một cái bánh bao lót dạ, một lần nữa đi tới tảng đá ở cửa thành.

Tuy rằng gió cát ăn mòn dấu vết điêu khắc, nhưng Mộ Chi Minh xưa nay thông minh lanh lợi, nửa đọc nửa đoán, cuối cùng cũng hiểu được trên đó viết cái gì.

Câu Cát từng có vị Hãn Vương, tôn là Ba Lặc Đại Hãn, thời niên ấu của gã trải qua cuộc võ đấu chính biến của Câu Cát quốc, nhưng đáng tiếc thất bại, một đường chạy đến thôn trang tránh nạn. Bá tánh trong thôn trang lương thiện, đem gã giấu đi, sau đó truy binh của Câu Cát tới, tiến hành điều tra toàn thôn, thậm chí còn dùng cực hình đối với bá tanh. Nhưng bọn họ không một ai giao Ba Lặc Đại Hãn cho chúng, bọn họ không biết chuyện triều chính phân tranh, chỉ biết thiện ý đã ăn sâu vào cốt muốn họ bảo hộ một hài tử nhỏ tuổi.

Sau khi Ba Lặc Đại Hãn trở thành vương của Câu Cát quốc, chuyện thứ nhất gã làm, chính là đem cảm kích của mình khắc lên tảng đá lớn, đem nó đặt ở trước thôn trang, đồng thời đã hạ lời thề, chỉ cần tảng đá này còn ở đó, Câu Cát quốc sẽ đem tất cả người ở đây xem là bằng hữu.

Rất nhiều năm qua đi, Ba Lặc Đại Hãn cũng đã sớm rời khỏi thế gian, nhưng lời thề bất diệt này vẫn lưu truyền đời đời.

Cuối cùng, Mộ Chi Minh cũng đã hiểu vì gì mà một tảng đá có thể làm dị tộc không đến đoạt trấn, cũng hiểu rõ vì sao người Câu Cát lại đặt tên thôn trang này trên bản đồ là “Bằng hữu”, nhưng vì cái gì Câu Cát quốc lại đột nhiên phát binh xâm lấn Đại Tấn thì hoàn toàn không có manh mối.

Buồn vui nửa nọ nửa kia, Mộ Chi Minh cùng Cố Hách Viêm một lần nữa trở lại khách điếm thì sắc trời đã mơ màng chạng vạng, tuy hai người không có thể ăn tốt cơm trưa, nhưng đã đến lúc ăn cơm chiều, nên yên tâm từ từ ăn.

Mộ Chi Minh giữa trưa rời đi vội vàng, nhưỡng nãi lảo bãn tặng cũng chưa uống, cho nên chuyện thứ nhất khi ăn tối, chính là đi nếm thử kia nhưỡng nãi, y bưng lên một bát đựng đầy nhưỡng nãi nhẹ nhấp một ngụm, cảm thấy trong miệng mùi sữa thơm nồng, mềm mại như bông, y tinh tế đánh giá lại cảm thấy đắc ý.

Cố Hách Viêm đoán không sai, y xác thật thực thích, nhưng một khi thích món gì mới lạ, chắc chắn sẽ không tránh được uống nhiều, ăn cơm xong, bùn đàn nhưỡng nãi cơ hồ thấy đã đáy, trong đó đại bộ phận đều vào bụng Mộ Chi Minh.

Dùng qua cơm chiều, hai người thỉnh lão bản dọn một cái bàn gỗ, bưng trà xanh tới, Cố Hách Viêm lúc này mới do dự mà mở miệng: “Xin hỏi…”

“Hửm?” Dáng ngồi của Mộ Chi Minh dần trở nên lười nhác, một tay chống đầu hơi nghiêng người, híp mắt nhìn về Cố Hách Viêm, “Hạ huynh, ngươi có việc gì cứ nói.”

Cố Hách Viêm hỏi: “Dì Lương bọn họ đều tốt sao?”

Mộ Chi Minh cười nói: “Dì Lương bọn họ thật sự rất tốt, Ôn Chung Thành cùng Quyên Nương năm trước vừa mừng quý tử, hài tử thông minh linh hoạt, tự là ta đặt cho, chờ biên cương an bình, ngươi đợi lệnh hồi kinh, đi xem bọn họ, bọn họ có thể rất nhớ ngươi, dì Lương thường xuyên nói cho ta chuyện của người khi còn nhỏ, nói ngươi tuổi nhỏ luyện kiếm đến mất ăn mất ngủ, sợ ngươi… Ừm… Sợ ngươi đi quân doanh bên người lại không ai chiếu cố… Sẽ không nhớ ăn cơm…”

Một câu nói cuối cùng của Mộ Chi Minh thực hàm hồ, y rốt cuộc cũng ý thức được mình có chỗ không ổn, hai tròng mắt mê mang mà nhìn về phía Cố Hách Viêm, nghi hoặc hỏi: “Hạ huynh, ngươi sẽ cảm thấy nóng sao…”

_____

Lời Editor: Tuần sau mình đã k còn bận như 2 tuần vừa rồi, cho nên chương sẽ nhiều hơn một chút, hẹn mọi người vào tuần sau chào đón màn say đầu tiên của Minh Minh nhe :)) vừa dễ thương mà đau lòng xĩu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN