Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu
Chương 1984
CHƯƠNG 1984
“Lâm Bối, con cứ thu dọn đồ đạc đi đến nước Z với cậu Đường đi. Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần đừng làm ra những chuyện tổn thương đến cậu Đường và nước Z là được.” Quốc vương hào phóng xua tay. Con xem, người cha này đã cho con bao nhiêu sự tự do chứ.
Lâm Bối nghiến chặt răng. Đúng là đáng ghét, ông ta đã đồng ý nên cô không thể từ chối, chỉ có thể chấp nhận mà thôi. Lâm Bối nhìn quốc vương, nghiến răng nói: “Vâng, con sắp xếp xong sẽ đến nước Z cùng cậu Đường. Xin cha cứ yên tâm, con sẽ không gây ra chuyện phiền toái gì đâu.” Cô vẫn hiểu mình phải đúng mực. Cô dám gây chuyện với Đường Lăng nhưng tuyệt đối sẽ không dám gây hấn gì với nước Z, không chỉ vì nước R mà còn là vì cô không muốn khiến Đường Lăng gặp phải phiền phức.
“Nhưng con muốn đưa mẹ đi cùng.” Lâm Bối tiện đà nói. Mẹ cô không đi vào đây mà vẫn chờ ở bên ngoài. Nhưng nếu cô không có ở đây thì không thể đảm bảo mẹ mình sẽ không sao được, cho nên tốt nhất là đưa bà theo.
Quốc vương vừa định từ chối thì Đường Lăng lại nói trước: “Đúng vậy, dù sao thì em cũng sẽ ở nước Z rất lâu.” Nếu có thể, anh còn muốn Lâm Bối ở lại luôn nước Z, không bao giờ quay lại đây nữa. Nhưng điều này không được, nếu anh muốn kết hôn với Lâm Bối thì phải được quốc vương nước R đồng ý. Đương nhiên đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, quan trọng nhất là cần có sự đồng ý của Lâm Bối.
Quốc vương bất đắc dĩ đành phải đồng ý. Đại vương tử nhìn Đường Lăng và Lâm Bối, nếu hai người họ thực sự ở bên nhau thì anh ta có nên chấp nhận hay không…
Đường Lăng có được câu trả lời làm mình hài lòng, anh quay sang nhìn Lâm Bối rồi nói lời chào tạm biệt quốc vương. Anh đã không còn lý do gì để ở lại đây nữa rồi. Sau khi đi ra ngoài, anh nhìn Lâm Bối đang đi đằng sau, nhướng mày nói: “Sao thế? Em không vui sao? Hay là em không muốn rời khỏi đây với anh?”
Thật ra Đường Lăng không được bình tĩnh như bề ngoài, trong lòng anh rất lo lắng, sợ Lâm Bối không thích cách làm thế này. Nhưng đây là cách nhanh nhất để đưa Lâm Bối rời khỏi đây. Anh thật sự không muốn chờ, anh chỉ muốn đưa cô đi khỏi đây thôi. Không còn ở nước R thì Lâm Bối sẽ không bị thân phận trói buộc, cô sẽ có thể thoải mái ở bên anh.
Vừa rồi, khi nói chuyện với quốc vương anh đã rất kiềm chế rồi. Anh chỉ nói là mình muốn đưa Lâm Bối rời khỏi đây, không nói thêm nguyên nhân nào khác. Nếu không phải có Lâm Bối ở đó thì anh còn có thể đưa ra rất nhiều lý do khác, thậm chí có thể khiến họ không có quyền được từ chối. Nhưng anh cũng không hối hận, vì anh không muốn làm Lâm Bối khó xử.
Lâm Bối nhìn Đường Lăng. Vừa rồi anh đã rất nể mặt khi nói chuyện với những người kia rồi. Với thân phận của anh, rồi cả những việc anh làm ở đây nữa, những người đó không có quyền từ chối anh, nhưng cứ rời đi thế này khiến cô có cảm giác không cam tâm.
“Cũng không đến mức hối hận, nhưng em luôn cảm thấy mình không muốn dễ dàng rời đi như vậy.” Lâm Bối nói. Bao nhiêu năm nay cô sống ở nước R đã phải cố gắng bỏ ra bao nhiêu công sức mới có được thực lực và địa vị như ngày hôm nay. Nhưng cuối cùng quốc vương chỉ cần nói một câu là đã đuổi cô đi, cảm giác này khiến cô như rớt xuống từ trên mây vậy.
“Không có dễ dàng hay không dễ dàng gì cả. Chuyện của nước R không đáng để cho em phải quan tâm. Nếu em muốn quan tâm thì tốt hơn hết là em nên quan tâm chuyện của hai chúng ta đi kìa.” Đường Lăng bước tới, cúi người xoa đầu Lâm Bối. Cuối cùng người con gái này cũng ở bên anh rồi. Nếu cô đến nước Z, chuyện cần lo lắng và quan tâm sẽ ít đi rất nhiều, cô chỉ cần quan tâm đến chuyện của cô và anh thôi. Hơn nữa, mẹ cô cũng sẽ tới nước Z, cô cũng không cần lo lắng chuyện của mẹ mình, như vậy rất tốt.
Lâm Bối nhìn Đường Lăng, dường như trong mắt, trong lòng người đàn ông này chỉ có một mình cô. Khi anh nhìn cô, trong mắt luôn có tia sáng khiến cô cảm thấy mình được quý trọng. Chuyện của cô và anh sao? Nhưng… giữa cô và anh làm sao có thể có tương lai được?
“Hai đứa ra rồi à, mọi chuyện thế nào?” Thấy Đường Lăng và Lâm Bối đi ra, mẹ Lâm vội vàng đi tới hỏi chuyện. Bà lo lắng nhìn hai người, vẻ mặt không được tự nhiên của Lâm Bối khiến bà lo lắng.
“Mẹ, chúng ta rời khỏi đây đi.” Lâm Bối nghiêm túc nói. Cô biết mẹ cô luôn muốn cô có một cuộc sống tốt. Nhưng chỉ còn có mấy năm nữa thôi mà lại muốn bà rời khỏi đây, liệu bà có không cam tâm hay không? Có không bằng lòng hay không? Nhưng để một mình bà ở đây thì cô không yên tâm.
“Đi đâu?” Mẹ Lâm hỏi theo bản năng. Sau khi đến đây bà chưa từng nghĩ tới việc rời đi. Bây giờ Lâm Bối lại nghiêm túc nói với bà như vậy, muốn rời đi, nghĩa là không có cách nào ở lại đây nữa sao? Hay là do Dụ Đạt? Mẹ Lâm cảm thấy thật thất bại. Dù Lâm Bối đã có được địa vị trí như ngày hôm nay nhưng vẫn không thể làm những gì mình muốn sao? Vậy sự cố gắng suốt bao năm qua có ý nghĩa gì nữa?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!