Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng - Chương 177: ba cái ba ba ngược tra (3).
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng


Chương 177: ba cái ba ba ngược tra (3).


Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Giọng nói của người phụ nữ không tính quá nhỏ, trên thực tế cô ta cũng không định đè thấp giọng, rốt cuộc chuyện như này người bình thường đều sẽ không lựa chọn dẫn lửa thiêu thân.

Nhưng mà.

Có đôi khi vận mệnh chính là trùng hợp như vậy.

Ai có thể nghĩ đến, hai người cha khác của người ta còn ngồi ở phòng ngay kế bên mình?

Hoắc Nghiêu cùng Thẩm Sơ Trần liếc mắt nhìn nhau một cái, “Mộ cẩu? Tang Tang?”

Nghe cách mà cô ta miêu tả, giống như cũng chỉ có Mộ Sâm cùng Diệp Tang.

Thẩm Sơ Trần suy nghĩ một chút, cũng không hành động hấp tấp, mà lười biếng dựa vào tường cẩn thận nghe bên cạnh nói cái gì.

……

Dương Liễu ở bên cạnh còn không biết mình đã cận kề cái chết.

Cô che cổ tay, cắn chặt môi dưới, gằn từng chữ một: “Đứa nhỏ và người đàn ông kia, anh à ~ anh nhất định phải trả thù cho em.”

“Em cảm thấy tay em sắp đứt rồi.” Cô ta ngậm nước mắt, tức giận đến muốn chết, “Em mặc kệ, anh phải trả thù cho em, đặc biệt là con ranh kia!!”

“Nhìn là tức. Rõ ràng không có chuyện gì, còn thêm một đám người việc bé xé ra to.”

Người ở bên kia điện thoại bất đắc dĩ, sủng nịch liên tục hùa theo.

Sau khi cúp điện thoại, khóe môi của Dương Liễu cong lên, “Dám ra tay với tôi, không biết sống chết.”

“……”

“Dám ra tay với cô? Không biết sống chết?” Một giọng nói mang theo ý cười cà lơ phất phơ từ ngoài phòng riêng vang lên, cô ta không đóng cửa, bởi vậy nên sửng sốt.

Chỉ thấy hai người đàn ông đẹp trai khí chất cao quý bất phàm, một trái một phải chặn cô ta lại.

Tư thế kia, cực kỳ giống nhân vật phản diện trong TV khi lên sân khấu, nụ cười chứa dao găm.

Hoắc Nghiêu không nóng không lạnh cong môi dưới, dựa nghiêng người trên cửa phòng riêng, vẻ mặt khó lường. “Người mà cô chuẩn bị xử là một cô gái nhỏ mặc váy tay bướm?”

Dương Liễu hơi sửng sốt, cô ta vừa định nói liên quan gì đến mấy người, thì chú ý đến nhan sắc giá trị của đối phương, lời vừa đến miệng thì đổi thành cong môi, sảng khoái thừa nhận.

“Đúng vậy, chính là con ranh không biết sống chết kia, tôi sẽ làm nó trả giá lớn……” Cô ta nghiến răng nghiến lợi.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái.

Được rồi.

Có thể xác định, hai người trong miệng cô ta chính là Mộ Sâm cùng con gái bọn họ.

Anh mắt của Thẩm Sơ Trần lạnh đi vài phần, cười như không cười tiếp tục hỏi: “À ~ không biết sống chết à……”

Anh thản nhiên lặp lại một tiếng, sau đó ánh mắt lạnh lùng, nhấc chân lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai đạp người văng ra ngoài.

“Tôi thấy người không biết sống chết chính là cô.”

Thẩm Sơ Trần lười biếng đứng thẳng lưng, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ bị đá trên mặt đất, vẻ mặt cười như không cười.

Nó làm cho người ta cảm thấy hơi lạnh.

Hoắc Nghiêu thản nhiên búng tay một cái, vệ sĩ ở phía sau nhanh chóng vây xung quanh.

Anh thờ ơ ném xuống một câu: “Đánh.”

Anh cũng muốn nhìn xem người dám động tới con gái anh, có bao nhiêu không biết trời cao đất dày.

Dương Liễu chật vật lui về phía sau, vẻ mặt không giấu nổi vẻ hoảng sợ, “Anh, các anh là ai?”

Rõ như ban ngày lại dám ra tay ở chỗ này.

Hai người này rốt cuộc có lai lịch gì?

Hoắc Nghiêu hơi nghiêng đầu, thần sắc lãnh đạm, “Con nhóc không biết sống chết trong miệng cô chính là con gái tôi.”

Dương Liễu: “……” Mẹ.

“Vậy còn anh?” Cô run rẩy nhìn về phía Thẩm Sơ Trần.

Anh khẽ nở một nụ cười yêu nghiệt, “Tôi à? Tôi cũng là ba nó.”

Dương Liễu: “……”

*

Cũng không biết là lúc hai người cha đi ngang qua người tiểu gia hỏa, lúc này đang ngoan ngoãn ngồi vào trong xe, bị Mộ Sâm ấn móng vuốt nhỏ tỉ mỉ thoa thuốc.

Diệp Tang nhỏ giọng, chớp chớp cặp mắt mèo ngập nước, “Đau……”

Mộ Sâm không để ý tới dáng vẻ đáng thương bán thảm của bé, dùng tăm bông từng chút thoa thuốc cho bé, động tác lại nhẹ đi một chút.

Thành thật mà nói.

Tính tình của Mộ Sâm thực sự không tốt.

Thân là người của viện nghiên cứu, ngay cả ông trời có tới thì anh vẫn cứ bình thường như cũ.

Khi nào đã thành thoa thuốc cũng phải cẩn thận.

“Chú……” Tiểu gia hỏa nâng khuôn mặt nhỏ tròn vo, mắt mèo mang theo vài phần mềm mại ấm áp, vui vẻ hạnh phúc kia làm Mộ Sâm nhìn có chút không được tự nhiên.

Anh hơi quay mặt đi, sau khi thoa thuốc cho lòng bàn tay của Diệp Tang xong, giọng nói tao nhã, nhẹ giọng nói, “Sau này không được chạy lung tung, có nghe hay không?”

Diệp Tang ngoan ngoãn gật đầu.

Mộ Sâm giơ tay, do dự một chút vẫn là vỗ đỉnh đầu mềm mại của bé.

Hồi lâu anh lại nhớ đến câu nói của Thẩm Sơ Trần.

Anh hơi nhấp môi dưới, nhìn về phía cô gái nhỏ, hồi lâu mới hỏi một câu là Diệp Tang có chút mờ mịt, “Nhãi ranh.”

“Cháu cảm thấy……” Anh dừng một chút, vươn tay nhéo mặt bé, từ đáy lòng khẽ thở dài, hỏi: “Chúa cảm thấy chú đối xử với cháu có tốt không?”

Câu hỏi đột ngột này khiến tiểu gia hỏa ngơ ngác vài giây.

Bé nhấp lúm đồng tiền, mắt mèo nhỏ sáng lấp la lấp lánh nhìn về phía Mộ Sâm, lúc trong lòng anh đang bồn chồn, cô nhóc chậm rãi gật đầu, lại rối rắm lắc đầu.

Cách trả lời này khiến anh sửng sốt một hồi, nhướng mi, cười nhạo hỏi lại, “Cách trả lời này của cháu là ý gì?”

Diệp Tang suy nghĩ một chút, cúi đầu có chút buồn bực: “Chú luôn thích khi dễ Tang Tang……”

Ai nói con nít không thù dai?

Tiểu gia hỏa nhớ rất rõ ràng.

Mộ Sâm nghe vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, ậm ừ không phản bác.

Dù sao nhãi ranh này cũng nói đúng.

……

Ăn uống no say xong một lớn một nhỏ ngồi ở trong xe, tiểu gia hỏa ăn xong liền buồn ngủ, đầu nhỏ không khỏi rũ xuống từng chút một.

Mộ Sâm hơi nghiêng đầu, thấy được hành động này của bé, do dự một lúc vẫn trực tiếp đem người ôm vào trong lòng ngực.

Lông mi của tiểu gia hỏa cong vút, cái miệng nhỏ đỏ bừng, bộ dáng ngoan ngoãn khi ngủ giống như một con búp bê sứ tinh xảo.

Cô nhóc khi ôm vào trong ngực có một mùi sữa ngọt ngào thoang thoảng, mềm như bông, đầu nhỏ của Diệp Tang nhẹ nhàng cọ vào trong lòng ngực đối phương.

Mộ Sâm nhẹ nhàng đưa tay lên, bóp nhẹ bàn tay nhỏ của bé.

Mềm thật.

Anh khẽ rũ mắt xuống, cảm thấy mình cũng không ghét nó như trong tưởng tượng.

Mộ Sâm người này tuy rằng tính tình táo bạo, nhưng táo bạo này chỉ là độc mồm với đối phương.

Mỗi lần như vậy, nội tâm anh đều bình tĩnh hơn bất cứ ai khác.

Mộ Sâm không ngờ lần đầu tiên trong đời lại tức giận như vậy, mà là tức giận vì nhãi ranh không được mình thích này.

“Ba ba ba ba……” Tiểu gia hỏa mềm giọng, trong lúc ngủ vô ý thức nói mớ, không ngừng kêu lên, “Ba ba……”

Mộ Sâm trầm mặc, ôm đối phương nghe cô gái nhỏ kêu ba ba, trong lòng bình tĩnh trả lời mấy lần.

“……” Cho đến khi cô nhóc yên lặng, anh vẫn chưa từ bỏ ý định như củ nói nhỏ vào tai tiểu gia hỏa, “Kêu ba ba.”

“Ô……” Hơi thở ấm áo làm lỗ tai có chút ngứa, tiểu gia hỏa không chút khách khí tặng cho anh một cái tát.

Đánh thật ra cũng không đau, chỉ là làm Mộ Sâm hoang mang một lúc lâu.

Anh chưa từ bỏ ý định nghiến răng, tiếp tục kiên trì không dừng, tựa như Đường Tăng niệm kinh lặp đi lặp lại, “Kêu ba ba, kêu ba ba……”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN