Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính
Chương 32
Đáy vực sâu hun hút tối đen như mực, Lạc Viêm Chi cảm nhận được âm thanh gió thổi ù ù bên tai. Cậu thấy lo sợ, quên mất cơn đau đang rỉ máu trên tay.
Thôi xong, lần này phải bỏ mạng tại đây thật ư?
Từng cơn lạnh lẽo bủa vây giăng khắp cơ thể của cậu, lúc sắp đối mặt với cái chết thì mấy ai bình tĩnh cho được.
Cậu bắt đầu suy nghĩ đến việc lát nữa bản thân sẽ chết như thế nào, đập đầu mà chết, bị xiên mà chết hay là bị thứ gì đó ở bên dưới cắn nuốt mà chết. Cái nào cũng đáng sợ cả!
Tại sao lại chết sớm như vậy chứ, còn Bạch Cẩm Thành phải làm sao bây giờ?
Không, cho dù cốt truyện đã bị đảo lộn gần hết, thế nhưng ánh hào quang của nam chính vẫn còn đó. Có khi cậu chết đi thì mọi chuyện lại về lại quỹ đạo cũng nên.
“LẠC VIÊM CHI!”
Đột nhiên một âm thanh vang lên từ trên đỉnh đầu của cậu khiến Lạc Viêm Chi đang suy nghĩ lung tung lập tức bừng tỉnh. Cậu ngạc nhiên nheo mắt, nương theo một ít ánh sáng ít ỏi mà nhìn người đang gọi mình.
Chỉ một lát sau, Lạc Viêm Chi liền rơi vào cái ôm ấm áp của người nọ. Bạch Cẩm Thành cẩn thận không đụng vào vết thương trên cánh tay trái, nhẹ kéo cậu vào lòng mình.
Hắn xoay người cản gió, hai người cứ thế ôm nhau mà rơi tự do.
“Sao em lại ở đây?!” Lạc Viêm Chi gắng gượng nói chuyện, khó nén được kinh ngạc.
“Anh rơi xuống, chẳng lẽ em có thể bỏ mặc sao?” Bạch Cẩm Thành liền hỏi lại, nói rất đương nhiên.
“Nhưng mà có thể sẽ chết!” Lạc Viêm Chi nghiến răng tức giận.
Hắn lại cúi đầu, dù không thấy gì nhưng vẫn chuẩn xác mà nhìn vào mắt của cậu. “Nếu vậy thì cùng chết. Anh chết, em cũng không muốn sống nữa.”
Lời lẽ ngông cuồng như vậy khiến Lạc Viêm Chi vừa bối rối vừa tức giận. Cậu như đánh vào bông gòn, nhất thời không thốt nổi câu nào.
“Anh, nếu đổi lại người rơi xuống đây là em, anh sẽ mặc kệ không quan tâm ư?” Bạch Cẩm Thành ôn nhu vuốt ve khuôn mặt lạnh toát của cậu.
Bị hắn hỏi như vậy, Lạc Viêm Chi liền trầm mặc. Đúng thế, nếu như đổi ngược lại, cậu cũng sẽ làm như hắn bây giờ.
“Em biết anh sẽ giống như em, nên đừng suy nghĩ nữa.” Bạch Cẩm Thành hạ giọng an ủi, sau lưng phát động sức mạnh Đoạ và Thần Mị nhằm lót thêm tầng bảo vệ.
Không biết được cái hố này sâu bao nhiêu, Lạc Viêm Chi chỉ cảm thấy tay mình đã mất cảm giác hoàn toàn. Đôi môi cậu tái nhợt, sắc mặt cũng trắng bệch vì mất máu. Cậu run rẩy nắm lấy Bạch Cẩm Thành, mắt nhắm chặt.
Thấy cậu yếu ớt như vậy, trong lòng Bạch Cẩm Thành như bị người ta gõ mạnh một cái. Hắn siết chặt cậu vào lòng, cố gắng truyền hơi ấm của mình sang bên người cậu.
Bạch Cẩm Thành thò tay vào lưng Lạc Viêm Chi, trực tiếp truyền sức mạnh của mình vào đó. Có điều Lạc Viêm Chi đã không còn trụ được nữa, bàn tay nắm chặt dần dần buông lỏng, cuối cùng ngất lịm.
“Anh, anh, tỉnh lại đi!” Bạch Cẩm Thành cố gắng lay cậu, chưa bao giờ hắn cảm thấy sợ hãi đến vậy. “Lạc Viêm Chi, tỉnh lại!”
Thế nhưng Lạc Viêm Chi đã không còn sức để phản ứng lại hắn nữa rồi, kiên trì lâu như vậy cuối cùng vẫn phải gục xuống.
Bạch Cẩm Thành nghiến răng cắn nát đầu ngón tay, đút vào trong miệng của cậu. Máu tươi chảy dọc xuống cổ tay, thế nhưng người được đút vẫn không uống được nửa giọt.
Hắn có phần sốt sắng, ấn ký trên ngực lại bắt đầu tiến hành chữa trị. Ngón tay vừa bị cắn đứt đã được chữa lành như không có gì xảy ra càng khiến Bạch Cẩm Thành nhíu mày tức giận.
Hắn tự mình cắn mạnh một lần nữa, ngậm vào miệng một ngụm máu tươi rồi nhấc cằm của Lạc Viêm Chi lên. Kéo môi cậu hé ra, Bạch Cẩm Thành cúi đầu hôn xuống.
***
Tách! Tách!
Lạc Viêm Chi mơ màng tỉnh lại, có cảm giác trên môi mình đang được từng giọt nước lách tách nhỏ vào. Cậu hơi hé miệng ra, khoang miệng khô khốc cuối cùng cũng hoạt động lại được.
Thử cử động tay chân của mình, thế nhưng vừa nhấc tay lên đã cảm thấy toàn thân đau nhức. Cả cơ thể cậu không có chỗ nào ổn cả.
Mình đã chết rồi ư? Hay vẫn còn sống?
Lạc Viêm Chi gắng gượng mở mắt ra, cảm giác hoa mắt chóng mặt ập đến. Ruột gan trong bụng đều muốn lộn tung, nhất là cổ họng, có mùi tanh của máu.
Hiện tại cậu đang nằm ngửa, đầu ngoẹo về bên trái, tầm mắt vừa khéo nhìn được cửa hang động không xa. Khung cảnh chân thực như thế này, tức là cậu vẫn chưa chết đúng không?
Lạc Viêm Chi cố nén đau nhức mà ngồi dậy, ngoài ý muốn phát hiện cánh tay bị đâm trúng của mình đã hoàn toàn hồi phục. Cái này là sao?!
Cậu thử cử động xoay xoay vài cái, tuy rằng ê ẩm khó chịu, thế nhưng lại không còn cảm giác lạnh buốt khi bị vũ khí xuyên vào nữa. Ngay cả vết sẹo cũng không để lại.
Sự việc thần kỳ như vậy khiến Lạc Viêm Chi vừa mừng vừa sợ, cậu muốn thử đứng dậy xem xét một vòng hang động này. Chỉ mới nhúc nhích, lập tức phát hiện cánh tay phải của mình bị nắm chặt lấy.
Lạc Viêm Chi sửng sốt quay đầu, bàn tay cậu đang đan chặt với tay của Bạch Cẩm Thành. Có điều trên người hắn toàn là máu, bất động nằm đó.
Bị hắn làm cho sợ hãi, Lạc Viêm Chi vội vàng lay hắn dậy. “Cẩm Thành, em tỉnh dậy đi!”
Có điều lay đi lay lại mấy lần vẫn không được như mong đợi, hai mắt hắn nhắm chặt có vẻ khó chịu lắm. Tuy rằng mất đi ý thức, Bạch Cẩm Thành vẫn không buông cậu ra.
Lạc Viêm Chi run rẩy đưa tay kiểm tra hơi thở của hắn, sau đó liền thở phào. Dù yếu ớt nhưng mạng sống vẫn đang còn đó.
Rốt cuộc trong lúc cậu hôn mê đã bỏ lỡ cái gì chứ. Lạc Viêm Chi chắc chắn rằng Bạch Cẩm Thành đã cứu cậu, thế nhưng lại không rõ rằng hắn đã làm như thế nào.
Cậu nhẹ nhàng lau sạch máu trên khuôn mặt đẹp trai kia, mím môi thầm cầu nguyện ánh sáng của nam chính vẫn đang tồn tại để bảo vệ hắn an toàn.
“Em phải cố gắng chống đỡ.” Lạc Viêm Chi nhỏ giọng nói chuyện, nói với Bạch Cẩm Thành cũng như tự an ủi bản thân.
Hang động này là một hang động rộng lớn, bên trên còn có nước nhỏ xuống không ngừng. Lạc Viêm Chi cau mày đi ra bên ngoài nhìn thử, thế nhưng đối diện với cậu lại là một khoảng trời rộng mênh mông.
Thảo nào ở dưới vực sâu còn có ánh sáng, hoá ra nơi này là một vùng đất mới. Đúng là không thể ngờ được, rốt cuộc bọn họ đã rơi được bao lâu mà lại lọt vào chỗ xa lạ như thế này?
Bị cảnh tượng này làm cho chấn động, Lạc Viêm Chi ngưng thở nhìn xung quanh. Bên dưới thấp thoáng sương mù, nhưng mà vẫn thấy được sự tồn tại của sức sống.
Cậu không hề có ấn tượng rằng tác giả từng miêu tả nơi này, nhưng cũng có thể miêu tả rồi mà lại bị cậu quên đi mất.
Sau khi nhìn đủ, Lạc Viêm Chi liền đi vào bên trong. Hang động này ở giữa lưng chừng vách núi, có lẽ vẫn có đường để đi xuống.
“Chờ anh một chút.” Lạc Viêm Chi an ủi Bạch Cẩm Thành dù biết hắn sẽ không thể nghe được.
Cậu lần đường đi vào sâu bên trong, ánh sáng không thể chiếu hết được nên Lạc Viêm Chi đành phải tự thắp sáng.
Bên trong này khá lạnh, thỉnh thoảng lại nghe được âm thanh nước chảy. Lạc Viêm Chi sờ tay lên vách đá xung quanh, cảm giác lạnh lẽo truyền vào cánh tay.
Đột nhiên cậu nghe được tiếng khóc nho nhỏ, càng tiến vào sâu tiếng khóc lại càng rõ ràng hơn.
Ở đây có người sao?
Lạc Viêm Chi bước đi một cách cẩn thận, không biết phía trước là địch hay bạn nên không dám lơ là. Rẽ thêm vài lối nữa, cuối cùng cũng thành công nhìn thấy được vị trí của tiếng khóc kia.
Người nọ chôn đầu vào lòng bàn tay, bật khóc nức nở. Đôi vai gầy yếu run rẩy khiến người ta nhìn vào càng thêm thương xót. Có điều người nhìn lại là Lạc Viêm Chi, cậu cau mày không muốn lo chuyện bao đồng, thế nên liền quay đầu muốn rời đi.
“Ai đó!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!