Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ - Chương 61: 61: Trận Mười Năm Cũ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ


Chương 61: 61: Trận Mười Năm Cũ


Lý Hoài vẫn nhìn cây lê trong viện, hơn nửa ngày cũng im lặng, Nguyên Tư Trăn cuối cùng nhịn không được, tiến đến trước mặt hắn lại hỏi: “Vương Gia là đang chờ ta sao?”
Lý Hoài thấy nàng tới gần, giống như đang giận nghiêng đầu đi, rầu rĩ đáp một tiếng: “Ngắm hoa.”
Trong viện cây lê mới vừa vặn toát ra một mầm non nhòn nhọn, hoàn toàn không giống như sắp nở hoa.

Nguyên Tư Trăn nhíu mày, thu hồi ánh mắt từ trên cây lê lại, có chút lúng túng nói: “Đều do tiểu thái giám kia mồm miệng không lưu loát, nói lâu như vậy, về sau ta phải nói với Liễu Thái Y một chút, đổi một tiểu thái giám lanh lợi hơn đến!”
Nàng vừa nói vừa kéo trên cánh tay Lý Hoài, mỉm cười lôi hắn về hướng thư phòng đi.

Lý Hoài tùy ý nàng lôi kéo, một đường đều không lên tiếng, Nguyên Tư Trăn len lén liếc hắn một chút, có lẽ là do nàng chột dạ, luôn cảm thấy đường góc cạnh rõ ràng trên cằm Lý Hoài lộ ra một tia cứng đờ.

“Sắc trời này cũng không còn sớm, phải mau mau quyết định chuyện vẩy gạo nếp trừ tà vật trên sông thôi!” Nguyên Tư Trăn tiến thư phòng liền nhìn chung quanh, nếu không phải biết Lý Hoài không thích ai động đến đồ vật trong thư phòng hắn, nàng suýt chút liền muốn đưa tay đi lật.

Lý Hoài thấy nàng lắc lư trong phòng như con ruồi mất đầu hồi lâu, lúc này mới mặt không đổi sắc chỉ chỉ tấm màn đối diện cái bàn.

“A!” Nguyên Tư Trăn lập tức hiểu được ý tứ hắn,, liền vội vàng kéo tấm màn trên vách tường ra, dưới ánh sáng chiếu thẳng của ngọn nến, một bức phong thuỷ đồ to lớn của thành Trường An liền xuất hiện trong thư phòng.

Nguyên Tư Trăn dò xét phong thuỷ đồ một hồi, nhịn không được cảm thán nói: “Thật không ngờ cái phong thuỷ đồ này của Vương Gia lại chi tiết đến nhường này, ngay cả…!ngay cả mấy con hẻm nhỏ trong phường chợ cũng vẽ ra luôn.”
Nàng vốn dĩ muốn nói là, ngay cả mấy con đường nhỏ trong hoàng cung và bố trí phòng vệ trên tường thành cũng vẽ lên, nhưng lại cảm giác lời này không ổn, dù sao trong nhà cất giấu phong thuỷ đồ thế này, sợ là nếu để người rắp tâm biết được thì không hay, nên mới vội vàng đổi lời.

Ai ngờ nàng vừa dứt lời, lại nghe được Lý Hoài không khỏi khẽ hừ một tiếng, đợi nàng quay đầu lại xem, lại thấy hắn hết sức chuyên chú nhìn xem phong thuỷ đồ, phảng phất như âm thanh hừ nhẹ kia chỉ là ảo giác.

Nguyên Tư Trăn nghi ngờ nhìn hắn một cái, liền vội vàng đem câu chuyện quay trở lại trên phong thuỷ đồ, “Ta nhìn hướng chảy của đường thuỷ ngoại ô, có lẽ chỉ cần vẩy vào chỗ này, với nguồn nước mấy ngọn núi thấp này, cùng miệng cống kênh đào là được rồi.”
Đầu ngón tay nàng chạm đến phong thuỷ đồ, xúc cảm truyền đến lại không phải là tơ lụa bình thường, nước sơn vẽ bản đồ có chút dính chặt, nàng suy đoán nhất định là vật liệu rất dễ tiêu hủy.

Lý Hoài thuận theo vị trí đầu ngón tay Nguyên Tư Trăn nhìn lướt qua, tường tận xem xét phong thuỷ đồ, hắn suy tư chốc lát liền nói tiếp: “Mấy con kênh đào này chảy ra ngoài thành khoảng chừng ba dặm sẽ hội tụ lại với mạch nước ngầm bên dưới, thêm mấy chỗ này.” Hắn vừa nói vừa lấy tay chỉ.

Không được một lát, hai người liền xác định xong vị trí vẩy vật trừ tà, Lý Hoài phân phó việc này cho Ảnh vệ xong, Nguyên Tư Trăn liền thay đổi quần áo dạ hành, chuẩn bị đi trong thành bày trận.

Ai ngờ Lý Hoài lại gọi nàng lại, mặt lộ vẻ do dự hỏi: “Bày trận cần bao lâu?”
Nguyên Tư Trăn nghĩ nghĩ đáp: “Chắc khoảng hai đêm, phải tuỳ tình huống nơi đó nữa, đến nơi mới biết cụ thể thế nào.”
“Có ai có thể giúp đỡ không?” Lý Hoài nhìn nàng một cái, lại sờ sờ chóp mũi hỏi.

“Tất nhiên là chỉ có ta có thể làm thôi.” Nguyên Tư Trăn nhoẻn miệng cười, đem lệnh bài Long Võ Quân Lý Hoài cho đang đeo bên hông cầm lên tay lắc lắc, “Vương Gia yên tâm, có lệnh bài này trong tay, trong thành Trường An này, trừ Vương Gia, còn có cái gì có thể ngáng chân ta chứ?”
Dứt lời, nàng không đợi Lý Hoài hỏi lại, liền cực kỳ thuần thục trèo ra ngoài tường phía sau Vương phủ.

Lý Hoài nhìn thấy nàng trong nháy mắt ngay cả bóng lưng cũng biến mất, hơi sững sờ, đem lời vừa tới bên miệng nuốt trở lại trong bụng, thật lâu, mới lắc đầu cười cười, một thân một mình về thư phòng.

Nguyên Tư Trăn ra khỏi Tấn vương phủ liền đi thẳng đến cửa Xuân Minh bên phía Đông thành, lúc này ở dưới cổng phường, chỉ còn các Võ Hầu tuần tra lòng vòng trên đường cái, cùng với những người xui xẻo không kịp vào phường trước giờ giới nghiêm đang trốn tránh Võ Hầu, lén lút tìm đường vào phường.

Mặc dù trên người có lệnh bài, nhưng Nguyên Tư Trăn vẫn trốn tránh Võ Hầu, không quên thi thuật che mắt, không phải tình hình bất đắc dĩ, nàng cũng không định mượn dùng thân phận Long Võ Quân.

Cửa Xuân Minh là sát bên cung Hưng Khánh, Võ Hầu thủ vệ rất nhiều.

Nguyên Tư Trăn mượn bóng đêm trực tiếp trèo lên mái hiên cao nhất của cung Hưng Khánh, đứng chỗ cao quan sát con đường qua lại của Võ Hầu thủ vệ, cùng với tìm vị trí thích hợp đặt mắt trận.

Nàng nghiêng đầu suy tư hồi lâu, vẫn cảm thấy trên đỉnh cửa thành là thích hợp nhất, bên cạnh không có mấy chỗ cao hơn nó, không dễ bị người phát giác, lại bao quát được con đường chính yếu vào thành, hiệu quả rất tốt.

Chọn được mắt trận, Nguyên Tư Trăn không do dự nữa, trực tiếp tế ra đèn hoa sen, bật lửa bấc đèn, ngón tay nhanh chóng bấm một cái pháp quyết, không chớp mắt nhìn chằm chằm động tĩnh của Võ Hầu.

Ngọn lửa tím bên trong hoa sen theo pháp quyết chậm rãi thu nhỏ, đến lúc hoàn toàn dập tắt, một sợi khói nhẹ từ trong bấc đèn toát ra, quấn quanh bên người Nguyên Tư Trăn.

Nàng thừa dịp Võ Hầu trên mặt đất đang đổi phiên gác với nhau, nhảy xuống khỏi nóc cung Hưng Khánh, làn khói nhẹ ban nãy liền nâng nàng lướt lên hướng đỉnh thành lâu.

Loại pháp thuật lăng không này tuy nhìn thì thấy sương khói lượn lờ, tiên khí bồng bềnh, nhưng Nguyên Tư Trăn lại cực kỳ ghét nó, không chỉ có thi pháp chậm, bay lên cũng chậm, kém xa Lăng Tiêu ngự dù hay Hoa Lân cưỡi gió quạt nhiều.

Đợi nàng vững vàng rơi xuống đỉnh cửa thành, liền lập tức mang một cái kính Bát quái ra đặt ở trung tâm, coi đây là tâm, dùng chu sa vẽ lên mấp phù chú phức tạp khó nhìn ra là cái gì lên trên mái hiên.

Bày trận cũng không phải là đơn giản cứ vẽ trận pháp là xong, trong quá trình này còn phải ngưng thần dẫn khí, phán đoán xem phong thuỷ nơi đây đang biến hoá thế nào, không ngừng sửa đổi.

Nguyên Tư Trăn mỗi khi họa mấy bút liền phải dừng lại niệm chú bấm pháp quyết, từ đầu đến cuối trong đầu đều căng như dây đàn không dám thư giãn, đợi nàng rốt cục vẽ xong một nét bút cuối cùng, không ngờ đã qua hai canh giờ.

Cuối cùng, nàng dán lên bốn góc mái cong bốn lá bùa, đây mới xem như tạm thời hoàn thành một cái tụ dương trận tinh diệu.

Kính Bát Quái ban nãy đặt ở trung tâm chỉ là có tác dụng định vị, trận pháp bày xong liền có thể thu hồi lại.

Ai ngờ Nguyên Tư Trăn nhất thời trượt tay, kính Bát Quái vừa mới cầm vào tay lại vuột ra, “phanh” một tiếng nện lên trên nóc nhà.

Nàng vội vàng bắt lại cái kính Bát Quái đang lăn xuống, nín thở ngưng thần lưu ý động tĩnh Võ Hầu phía dưới, trán không khỏi chảy ra mấy giọt mồ hôi lạnh.

“Tiếng gì vậy?” Võ Hầu dưới đất quả nhiên lưu ý thấy.

Một giọng nói khác lười biếng ngáp một cái, “Đừng để ý, cũng năm dài tháng rộng rồi, chỗ này thường xuyên có mấy tiếng động không biết ở đâu ra này, trước đây mấy ngày cũng thấy vang lên.”
“Nhưng nghe giống như cái gì nện xuống ấy, ta đi xem một chút.” Người kia nói xong, Nguyên Tư Trăn liền nghe được tiếng bước chân của hắn hướng vào bên trong thành lâu, dường như muốn từ giữa cầu thang lên mái thành xem xét.

Nàng nhìn một đỉnh điện vừa vẽ xong trận pháp, chu sa còn loé lên màu đỏ nhàn nhạt dưới ánh trăng, dưới tình thế cấp bách lập tức tế ra đèn hoa sen, ngọn lửa tím liền đốt mấy lớp bột chu sa rơi rụng vào trên mảnh ngói thành tro, lại nhanh chóng thi thuật che mắt.

Khi Võ Hầu xốc cánh cửa lên nhô đầu vào, thấy trên mái thành lâu không có vật gì, chỉ là hơi nóng hơn so với phía dưới một chút, liền gãi đầu một cái, xuống khỏi mái thành lâu.

“Sao rồi?”
“Khụ khụ, đúng là năm tháng lâu dài rồi, tro bụi cũng thật nhiều.” Võ Hầu kia nói.

“Ta đã nói rồi! Đừng có không tin lời người có tuổi chứ!”
Nguyên Tư Trăn thấy phía dưới không còn động tĩnh gì nữa, mới khó khăn từ sau mái cong trèo về đỉnh thành lâu, nàng vừa muốn thở phào, đã thấy dưới mấy miếng ngói bị nàng thiêu đốt ban nãy chợt loáng thoáng lộ ra một điểm màu đỏ.

Nàng cau mày đi đến chỗ kia, ngồi xổm người xuống, dùng ngón tay sờ sờ, lớp tro bụi dày cộm bị phủi đi, Nguyên Tư Trăn không khỏi giật mình trong lòng.

Điểm màu đỏ kia cũng là một vệt chu sa vẽ thành trận pháp.

Nàng vội vàng cẩn thận từng li từng tí nhấc mảnh ngói bên cạnh lên, nhưng vẫn không thể nhìn rõ toàn cảnh trận pháp, chắc hẳn cái trận pháp giấu ở dưới tầng bụi mờ trên mảnh ngói đã bị tụ dương trận của nàng đè lên, che kín toàn đỉnh thành lâu này.

Nguyên Tư Trăn không muốn làm xấu trận pháp vừa bố trí xong, liền không tiếp tục tìm tòi nữa, chỉ cẩn thận chu đáo làm dấu góc này.

Vết chu sa kia mờ nhạt cũ kỹ, trận pháp này chí ít đã có mười năm, nhưng chỉ nhìn một góc, thực sự là khó mà phân được đó là cái loại trận pháp nào, lại thêm người họa trận có thủ pháp lão luyện, hẳn là người rất lợi hại của đạo môn.

Trong lòng nàng kinh nghi, tụ dương trận vẽ trên cửa Xuân Minh là để tụ dương khí, trừ âm tà, nhưng còn cái trận này lại hoạ trên con đường chính vào thành, như vậy có ý gì?
Nguyên Tư Trăn không có thời gian tiếp tục ngồi thêm ở đây, vội vàng đi về hướng cửa Phù Dung Viên phía đông nam.

Nàng suy đoán, có thể mười năm trước, trận pháp này cũng giống như ý tưởng của nàng, thiết lập tại tám phương vị của thành Trường An, nói không chừng có thể nhìn thấy thêm dấu tích ở Phù Dung Viên.

Mấy ngày nay Thánh thượng cực kỳ ít bước vào Phù Dung Viên, bởi vậy thủ vệ trong vườn cũng không tính nhiều, nơi đây địa hình đơn giản, lại dẫn kênh Hoàng nhập vào hồ Khúc Giang, chảy ra khỏi thành Trường An.

Hồ Khúc Giang kia kết nối giữa trong và ngoài thành, lại chiếm phương vị Đông Nam nhất, chíng là nơi thích hợp nhất để bày trận.

Nguyên Tư Trăn lại chậm rãi đảo quanh trên hồ Khúc Giang, một mực tụ khí ngưng thần quan sát mặt hồ, còn để chân hoả thăm dò vào bên trong lớp cát bùn dưới hồ, nhưng tuyệt đối không nhìn thấy dấu tích của trận pháp cũ kia.

Nàng không khỏi thở dài một hơi, nghĩ thầm cái trận pháp kia không bày đầy tám chỗ, có lẽ chỉ là một tiểu trận bình thường thôi, đạo sĩ của mười mấy năm trước không chừng dùng để bắt con quỷ thắt cổ nào đó rồi.

Bởi vì chuyện này làm cho chậm trễ, Nguyên Tư Trăn vừa vẽ xong tụ dương trận ở Phù Dung Viên, liền nghe được tiếng báo canh giờ Mão, không thể không khởi hành về Vương phủ.

Nàng vốn định tối nay có thể bố trí xong ba cái, ai ngờ không như mong muốn, chỉ có thể tranh thủ một chút vào đêm mai.

Đợi nàng trở lại Vương phủ, thấy thư phòng Lý Hoài còn điểm đèn, từ bên ngoài nhìn vào, còn có thân ảnh tầm hai ba người, chắc là sắp phải đi xa một chuyến, hắn cũng có không ít sự vụ phải sớm thu xếp thỏa đáng.

Lý Hoài cũng cả đêm chưa ngủ, lần này đi có dẫn theo quan viên nào, mang đồ quân nhu ra sau, tiền bạc thế nào, nhật trình này nọ đều phải do hắn quyết sách, đến Võ Xương rồi còn phải đề phòng Lý Du chơi ngáng chân hắn, không thể không lưu ý nhiều một chú.

Chuyến này ngoại trừ quan viên bảy bộ cùng y quan cần thiết đi theo, nhất định phải chọn thêm mấy vị võ tướng, chuẩn bị tốt tinh thần sẽ chạm trán với dư nghiệt tiền triều, Uất Trì Thiện Quang liền có tên trong danh sách của hắn.

Sự tình thảo luận thỏa đáng xong, mấy tâm phúc của Lý Hoài đều thở phào lui ra, mà khi Mạnh Du vừa muốn từ trong thư phòng đi ra, lại bị Lý Hoài gọi lại.

“Hôm nay Ngự Y Viện có phái một tiểu thái giám đến đưa thuốc, ngươi có ấn tượng?” Lý Hoài mặt không đổi, lạnh giọng hỏi.

Mạnh Du nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Chỉ biết họ Hoa, nhìn chế thức cùng tuổi tác thì xác nhận hắn mới vào cung không lâu.”
Lý Hoài nghe vậy lại không hỏi nữa, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ hồ sơ vụ án, tròng mắt suy tư hồi lâu, mới ngữ khí sâu kín nói: “Nhìn chằm chằm hắn.”
“Dạ.” Mạnh Du không dám hỏi nhiều, trực giác hắn cho biết tên thái giám họ Hoa này cùng thái giám ngày ấy trộm nhập Vương phủ có chút liên hệ, nếu không phải thì sao Vương Gia lại bỗng nhiên coi trọng một tên tiểu nô làm việc vặt mới đến chứ?
Nghĩ đến chỗ này, Mạnh Du không khỏi có chút tức giận bất bình, chẳng qua là một tên thái giám, còn dám có tâm tư như vậy?.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN