Sau Khi Tèo, Tôi Ôm Được Chúa Tể Địa Ngục
Chương 15
Bùi Tế không về, Việt Bạch lại không có nhà, một mình một quỷ nên Hứa Triều Hi cũng không muốn nấu những món quá phức tạp.
Gửi tin nhắn xong, cậu đặt điện thoại xuống, kiểm tra tủ lạnh, vẫn còn chả cá và tôm mua hôm qua, cậu lấy ra rã đông, tính lát nữa làm món mì hải sản.
Trong lúc chờ rã đông chả cá và tôm, Hứa Triều Hi lại lên lầu đọc sách. Đã xác định được các loại cây cần trồng rồi nên cậu cũng không quá sốt ruột nữa, lấy cuốn “100 điều cần biết khi thành quỷ” đọc chưa xong ra đọc tiếp.
Hứa Triều Hi đang đọc điều thứ 11.
“11. Quỷ tuy bất tử, nhưng cũng có thể chết.”
“Một số bằng hữu ở Minh giới có thể đã phát hiện ra đặc điểm chính là quỷ không dễ bị thương. Biểu hiện cụ thể là: rất khó gây ra vết thương trên thân thể, nếu có vết thương thì hầu như không chảy máu, vết thương cũng rất nhanh lành…. Nhưng còn có một câu chuyện ngoài lề, đó chính là vì đặc điểm này nên việc khám chữa bệnh ở Minh giới rất kém phát triển. “
“Nhưng nếu bạn nghĩ rằng quỷ không thể chết thì bạn đã nhầm, hãy nhớ rằng, quỷ vẫn có thể chết!”
“Ý của người viết là quỷ tương đương với cơ thể năng lượng. Thông thường ăn uống tương đương với việc bổ sung năng lượng, còn khi bị thương sẽ tiêu hao năng lượng. Nếu duy trì được sự tiêu hao năng lượng của cơ thể thì GG…” (nguyên văn đó, nhưng tui không biết GG là cái chi).
“12. Quỷ cũng có thể béo lên.”
“Nếu không muốn trở thành quỷ béo, vậy hãy tự quản miệng mình. Có thể hiểu rằng, ăn uống tương đương với việc bổ sung năng lượng, mặc dù khả năng tiêu hóa của quỷ rất mạnh, nhưng nếu nạp vào nguyên một chậu mà tiêu hóa chỉ một bát thì phần thừa vẫn sẽ tích lại đúng không? Cứ tích như vậy mà không tìm cách tiêu hao năng lượng thì cũng giống như con người bị tích mỡ vậy… “
Hứa Triều Hi vừa đọc vừa đối chiếu lại với suy nghĩ của bản thân, cậu nhận thấy hầu hết những điều được đề cập trong cuốn sách này đều giống với suy đoán của mình, điều này cũng giúp cậu hiểu sâu hơn về Minh giới.
Đọc đến điều thứ 25 thì đồ ăn đã rã đông, cậu đặt sách xuống đun nước nấu mì, ăn tối xong thì dọn dẹp phòng khách chút cho tiêu cơm.
Tiêu hóa xong thì lên lầu tắm rửa, sau đó gọi điện cho Bùi Tế làm nũng chút rồi tắt đèn đi ngủ.
Hứa Triều Hi tính toán ngày mai sẽ lên thị trấn mua hạt giống.
Lúc tỉnh dậy cũng phải cùng anh yêu chào buổi sáng:
[Anh ơi, chào buổi sáng ~ *yêu yêu thơm thơm*]
Ngày thường giờ này Bùi Tế đã dậy rồi, quả nhiên, tin nhắn gửi chưa bao lâu hắn đã trả lời.
[Anh: chào buổi sáng Niên Niên, em dậy rồi sao?]
Hứa Triều Hi trùm chăn gõ chữ: [Em dậy luôn giờ đây! Hôm nay em lên thị trấn mua hạt giống, 5 mẫu đất còn lại kia em muốn trồng Dẫn mộng hoa cùng Lệ quả.]
[Anh: nếu không muốn dậy thì cứ ngủ tiếp, hạt giống hôm khác mua cũng được.]
“Anh muốn chiều hư em sao ~” quỷ hồn trên giường cười tít mắt, ôm chăn bông lăn lộn rồi mới trả lời: [Không muốn ngủ nữa, em muốn kiếm tiền mua một ngôi nhà lớn cho anh]
Người đàn ông nghe điện thoại cong môi cười.
[Anh: *xoa đầu*]
“Hí hí hí….” Hứa Triều Hi cười ra tiếng, tự xoa xoa đầu mình thay anh yêu.
Sau khi trò chuyện với anh yêu của mình, cậu hiện đang tràn đầy sinh lực. Trở mình đứng dậy xuống giường, thu dọn chăn bông, tắm rửa, ăn điểm tâm rồi đi kiểm tra tình hình cây non nảy mầm.
Mấy mầm cây Việt Bạch gieo hạt cũng đã cao hơn nhiều, nhưng vẫn không thể so sánh với Hứa Triều Hi. Tỷ như cây của Việt Bạch là em bé 2 – 3 tuổi thì của Hứa Triều Hi đã là thiếu niên 14 – 15 tuổi.
Vài ngày nữa thôi là các thiếu niên này có thể kiếm tiền cho Hứa ba ba rồi.
Nụ cười trên mặt Hứa Triều Hi càng tươi hơn.
Sau khi kiểm tra ruộng rau, cậu khóa cửa và đi lên thị trấn Phú Quý. Từ thôn Tiểu Khê đến thị trấn Phú Quý mất nửa tiếng đi bộ, Hứa Triều Hi đang suy nghĩ xem có nên mua một chiếc xe ba bánh để đỡ phải đi bộ không, còn có thể dùng để thu hoạch và bán rau…
Thị trấn vẫn vậy, hàng quán dọc đường mở ra bán rau củ quả, quần áo, bán đồ điện tử, bán trang sức… đủ thứ. Vì cậu đi sớm nên trên phố vẫn còn nhiều quầy hàng chưa mở cửa.
Hứa Triều Hi quay lại cửa hàng hạt giống lần trước, lần này cậu quen đường quen nẻo xuyên qua đám quỷ hồn mà đi. Còn chưa đến nơi, từ xa cậu đã nhìn thấy một quỷ hồn quen thuộc đi ra từ cửa hàng.
“Đó không phải là chú Chung sao……”
Chú Chung chính là hàng xóm của Hứa Triều Hi và Việt Bạch, hai quỷ đã từng tới hỏi cách trồng trọt.
Đối phương có dáng người trung bình, không cao không lùn, không béo cũng không gầy, trên mặt lộ rõ gò má, không đầy đặn lắm, nhìn có vẻ hơi khó gần. Tuy nhiên, Hứa Triều Hi đã từng giao tiếp với ông nên biết kỳ thật ông rất tốt bụng, gặp quỷ liền cười.
Đúng lúc này, chú Chung bước ra từ cửa hàng bán hạt giống với một chiếc túi trên tay, vừa đi vừa nói chuyện với ai đó.
Hứa Triều Hi đang định bước tới để chào hỏi thì ngay sau đó, một nữ quỷ đầy đặn bước ra sau lưng chú Chung. Nữ quỷ khoảng 40 tuổi, tướng mạo hào sảng, đang cùng chú Chung nói nói cười cười.
Hứa Triều Hi đánh giá khoảng cách an toàn giữa hai quỷ, âm thầm thu lại một chân đã bước ra ngoài.
Sau khi hai quỷ đã rời đi, cậu nhìn theo bóng lưng họ và nghĩ, phải chăng chú Chung đã tìm thấy mùa xuân thứ hai ở Minh giới?
Việt Bạch nói chú Chung sống một mình, đã uống canh Mạnh Bà, và đã sống một mình ở Minh giới hơn mười năm…
Nghĩ không ra, Hứa Triều Hi lắc đầu chẳng nghĩ nữa, cậu đi đến cửa hàng chọn hạt giống.
Chủ cửa hàng vẫn có chút ấn tượng với Hứa Triều Hi từ lần trước ghé qua, dù sao cũng hiếm thấy nam quỷ trẻ tuổi đẹp trai đi cửa hàng mua hạt giống, liền hỏi cậu: “Nam quỷ đi cùng cậu lần trước không tới sao? “
Hứa Triều Hi trả lời: “Cậu ấy đến thị trấn Thanh Vân thăm họ hàng rồi.”
Chủ cửa hàng: “À ra vậy.”
Cậu hỏi mua hạt giống Dẫn mộng hoa và Lệ quả, chủ cửa hàng cũng hỏi sao lần trước không mua, cậu đáp do trước đó không có kinh nghiệm.
Hứa Triều Hi nói muốn trồng thử, lần này cậu đã có người nhà hỗ trợ rồi.
Cậu mua 5 bao hạt giống, 3 bao Dẫn mộng hoa, 2 bao Lệ quả, mỗi bao 200 Minh tệ, tổng hết 1000 Minh tệ.
Lúc trả tiền, trái tim Hứa Triều Hi như rỉ máu.
Miễn cưỡng cười vui.jpg
Cười không nổi.jpg
Đó mà 1000 Minh tệ đó!
Cậu phải chuyển gạch tận 10 ngày mới kiếm lại được chỗ tiền đó, hu hu hu.
Chủ cửa hàng nhìn vẻ mặt đau khổ của cậu thì phì cười, nói: “Đúng là có đắt một chút, nhưng nếu trồng được Dẫn mộng hoa hoặc Lệ quả thì rẻ nhất cũng bán được 100 đó.”
Nhưng lại không nói nếu không trồng được thì làm sao giờ.
Các loài thực vật bản địa của Minh giới nổi tiếng là khó trồng. Có lần một quỷ đã trồng đến hàng trăm mẫu Dẫn mộng hoa, cây đều lớn nhưng không có nổi một bông hoa nào.
Nhưng tạm thời không nên nói ra những lời đả kích quỷ trẻ tuổi này như vậy, có được hay không, trồng một lần là biết.
Hứa Triều Hi vẫn đang tính toán xem một mẫu đất có thể trồng được mấy trăm cây, tức là có thể kiếm được đến vài nghìn Minh tệ, lập tức cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Sau khi nói vài câu với chủ cửa hàng, cậu cầm hạt giống rời khỏi cửa hàng.
Sau đó, cậu đi dạo quanh thị trấn, mua một số loại rau tươi và thịt rồi mới về nhà.
Về việc trông Dẫn mộng hoa và Lệ quả, Hứa Triều Hi cũng đã lên mạng tìm hiểu bí kíp.
Đó chính là – huyền học.
Thời gian sinh trưởng của hai loại cây này không lâu, Dẫn mộng hoa có thể phát triển trong vòng một tháng, Lệ quả lâu hơn một chút, ba tháng, sau khi lớn là có thể đợi chúng ra hoa kết quả.
Hứa Triều Hi nhớ lại đoạn video ngắn tìm được đêm qua.
Trong video, một nam thanh niên quay mặt về phía máy quay và nói: “Sau khi cây cối trưởng thành, đó chính là thời điểm chứng kiến sự kiện huyền học! Quỷ Âu thì trong vòng một tuần cây sẽ nở hoa, quỷ không Âu không Phi thì có thể phải đợi từ một tháng đến một năm! “
“Còn không phải trùm ấy hả…..” Nét tươi cười trên mặt thiếu niên dần biến mất, lãnh tĩnh nói, “Có thể đến chết cũng không ra hoa.”
Làn đạn tràn đầy hahaha cười nhạo.
[Xem ra chủ thớt không phải trùm rồi]
[Lệ mục, Dẫn mộng hoa thà chết cũng không nở với chủ thớt, chắc do ăn ở kém quá rồi…..]
[Sau khi chờ đợi mất cả năm, giờ tôi thấy nhẹ nhõm hơn chút rồi, quả nhiên hạnh phúc chính là thấy người khác còn dở hơn cả mình nha *thở dài*]
Nhớ lại vẻ bất cần của thiếu niên trong video, Hứa Triều Hi bình tĩnh xoa xoa ngực mình.
Chỉ dựa vào việc cây của cậu trồng cao hơn cây của Việt Bạch 3 đốt ngón tay, vậy nhất định cậu không phải quá tệ rồi!
Trước khi gieo hạt phải ngâm một đêm, Hứa Triều Hi không vội, buổi trưa cậu ăn một chút, buổi chiều tính thời gian liền tới gõ cửa nhà quỷ thúc hàng xóm.
“Chú Chung, cháu tới hỏi kinh nghiệm ạ!”
Chú Chung vừa ăn xong bữa trưa, nghe thấy tiếng gõ cửa liền mời Hứa Triều Hi vào: “Cháu ăn cơm chưa? Có muốn ăn thêm không?”
“Không không, cháu no rồi” Hứa Triều Hi từ chối, sau khi bước vào liền theo bản năng nhìn xung quanh, không thấy nữ quỷ buổi ở nhà chú Chung. Cậu thu lại ánh mắt rồi nói: “Chú Chung, cháu đã mua một ít hạt giống Dẫn mộng hoa và Lệ quả, muốn hỏi chú một chút. “
Nghe cậu nói mua hạt giống, chú Chung tuy thấy có hơi ngoài ý muốn nhưng cũng không quá ngạc nhiên, dù sao nếu không từng trải qua thất bại thì chẳng ai cưỡng lại được sức hấp dẫn của lợi nhuận khi trồng loại quả này.
Ông cũng đã từng trồng hai loại cây này, chỉ là thu hoạch quá ít, ông cảm thấy còn không bằng cả các loại cây trên Dương thế nên đã ngừng trồng từ lâu.
Nghe câu hỏi của Hứa Triều Hi, chú Chung liền kể về kinh nghiệm của ông hồi đó, đại khái cũng giống những biện pháp mà Hứa Triều Hi tìm thấy trên Internet, nhưng Hứa Triều Hi vẫn rất cẩn thận lắng nghe.
Sau đó, Hứa Triều Hi cảm ơn chú Chung, chú Chung cười cười vẫy tay, không để ý, hỏi cậu chiều nay sẽ gieo hạt phải không.
Hứa Triều Hi đáp không phải: “Cháu còn chưa ngâm hạt giống.”
Chú Chung gật đầu: “Chiều nay chú cùng bạn thuê một chiếc du thuyền đi câu cá ở sông Vong Xuyên. Nếu cháu rảnh thì có thể đi cùng.”
Hứa Triều Hi cũng không có việc gì, liền quay về khóa cửa rồi đi cùng chú Chung.
Trên thị trấn chỗ gần sông Vong Xuyên có cho thuê du thuyền để các quỷ có thể đi câu cá, chi phí tùy theo từng quỷ.
Nếu chỉ đi ngắm cảnh thì rẻ, câu cá thì đắt hơn chút, nhưng nếu trả tiền thì cá câu được có thể mang đi miễn phí, điểm này đã quy định trong hợp đồng đã ký với Công ty nuôi trồng thủy sản của Sở Giang Vương.
Hứa Triều Hi không biết câu cá nhưng không biết thì có thể học, dù sao trên thuyền có một đám quỷ câu cá rất có kinh nghiệm, nếu câu được cá còn có thể mang về làm thức ăn bổ sung cho bữa cơm. Cậu liền trả thêm chút phí rồi mặc áo phao lên thuyền.
Câu cá không khó như tưởng tượng, nhưng cũng không hề đơn giản, điểm khác biệt lớn nhất giữa người mới và người có kinh nghiệm là sau khi bắt được cá, người có kinh nghiệm có thể ổn định kéo được cá lên bờ, nhưng người mới lại rất dễ làm cá chạy mất.
– —-cái này chính là kinh nghiệm rút ra từ Hứa Triều Hi, người đã bị mất đến tận 3 con cá.
Chắc kỹ năng của mình tập trung vào việc trồng trọt hết rồi nhỉ? Cậu nghĩ bụng.
“Đừng thu dây vội,” chú Chung nói với cậu, “người mới thường hay gặp may, cháu cứ nghỉ ngơi chút đi, lát sẽ câu được cá thôi.”
Hứa Triều Hi gật đầu rồi ngồi sang một bên, lấy điện thoại đã một lúc lâu chưa sờ tới ra, tình cờ đúng lúc Bùi Tế gửi một tin nhắn.
Cậu lập tức vui vẻ mở ra.
[Anh: em đang câu cá ở sông Vong Xuyên sao?]
Ồ? Làm sao anh ấy biết mình đang câu cá? Hứa Triều Hi ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Một chiếc du thuyền lớn hơn cũng đang ở trên sông xa xa kia, Bùi Tế đứng ở mũi thuyền, một tay còn cầm điện thoại, nhìn về hướng Hứa Triều Hi.
“Anh ơi ~” tiểu quỷ mặc áo phao vui vẻ vẫy vẫy tay.
Bùi Tế khẽ gật đầu ra lệnh cho thuyền tiến lại gần, chú Chung thấy Hứa Triều Hi bảo là gặp quỷ quen nên cũng không hỏi thêm gì nữa.
Sau khi hai chiếc thuyền đến gần, Hứa Triều Hi nói với chú Chung và những quỷ khác: “Mọi người chơi vui vẻ nhé, cháu qua chỗ anh cháu đây.”
“Được, lần sau gặp.” Những quỷ đó đáp lại.
Hai chiếc thuyền rất gần, chỉ cần nhấc chân bước qua là có thể sang thuyền kia.
Hứa Triều Hi bước lên thuyền, vừa định thả lỏng, dư quang thoáng nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch sưng vù đột nhiên trồi lên phía đuôi thuyền.
Khuôn mặt đó mở to mắt, toét miệng cười với cậu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!