Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo - Chương 40: Mèo con bị bắt.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo


Chương 40: Mèo con bị bắt.


=3= dạo này tui cày điên cuồng Tiểu Bạch Dương, Tôi Cần Mỹ Nhan Thịnh Thế Để Làm Gì và Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui “Hot”… Nên bỏ bê quá hahaha…
_____

Cậu cùng Lê Chấn nghĩ đến số lượng người bình thường trong căn cứ tạm thời, một khi nguồn nước bị ô nhiễm, bộ phận người bình thường này sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, nếu bọn họ trong tình huống không hề phòng bị mà nhiễm phải virus tang thi, sẽ rất có khả năng đột nhiên bùng phát giữa đám đông.

Thế nhưng hai người lại vô ý quên mất Lê Nguyệt và đứa bé, có lẽ trong tiềm thức họ cho rằng hai người đều là dị năng giả, tuy rằng dị năng giả trong lần cảm nhiễm thứ hai sẽ không để lại hậu quả quá nghiêm trọng, nhưng đứa bé còn quá nhỏ, còn chưa được một tuổi, nếu còn phải chịu cảm nhiễm lần nữa, không biết về sau có để lại di chứng gì hay không.

Phương Hoà nôn nóng chạy về hướng Lê Nguyệt, dị năng hệ phong phối hợp cùng dị năng tốc độ, đây là tốc độ cao nhất trong cuộc đời của Phương Hoà, dưới màn mưa vụt tắt như tia chớp.

May mà mưa ở ngoài huyện không tính là quá lớn, Phương Hoà một bên nôn nóng lo lắng đứa bé có dùng phải nước bị ô nhiễm không, một bên đẩy nhanh tốc độ hướng về phía trước, thật sự chính là tia chớp hình mèo.

Lông Phương Hoà đã ướt đẫm, dính trên người không mấy dễ chịu, lúc chạy tới nơi ở của Lê Nguyệt, trước mắt Phương Hoà toàn là hoa với hoa, chưa bao giờ thử loại vận động kịch liệt này khiến trái tim cậu đập cực nhanh.

Thật sự phải nói chuyện trước mặt Lê Nguyệt sao?

Lúc trước, Phương Hoà chưa từng nói chuyện trước mặt Lê Nguyệt, trong tiềm thức cậu cảm thấy Lê Nguyệt là chị gái của Lê Chấn, cũng có thể là thân nhân duy nhất trên đời này của Lê Chấn, có một loại tâm lý không thể hiểu được, khiến cậu không muốn dùng hình dáng của một con mèo để nói chuyện với Lê Nguyệt.

Hiện tại cũng hết cách, xẻng hốt phân khẳng định không thể tới đây, hắn ở gần đứa bé nói không chừng sẽ lại xảy ra chuyện.

Phương Hoà hạ quyết tâm, bất cứ giá nào, dù bị coi như là quái vật hay là quỷ mèo cũng được, an nguy của đứa bé quan trọng hơn.

Phương Hoà đứng trước mấy thanh sắt tràn đầy gai nhọn, nhảy lên tường vây, liếc nhìn thanh sắt dài được dựng trên tường, đây là cái gì, sắt dài như vậy sao không bẻ gãy bớt? Nghi hoặc cũng chỉ chợt loé qua mà thôi.

Không có thời gian tò mò, Phương Hoà cắn răng một cái nhảy vào sân căn nhà Lê Nguyệt đang trụ, chỉ là, móng vuốt của cậu vừa đáp đất, Phương Hoà lập tức bị một luồng điện tập kích, lông tơ cả người đều dựng thẳng lên, toàn bộ mèo không ngừng run rẩy.

Meo ô ô, đau chết mèo rồi!

(Edit: cđcm. Hoà nhi số khổ của ta ơi)

Cảm giác mỗi bộ phận trên cơ thể đều đang run lên, Phương Hoà còn cho rằng mình bị xét đánh, cậu hẳn là không làm gì sai tới mức bị sét đánh đâu chứ hả?

Điều cuối cùng cậu nhìn thấy trước khi ngất chính là lưới sắt kẽm gai nhỏ xíu trải rộng khắp sân.

Bà chị nhà họ Lê đây là muốn nghịch thiên mà! Trong sân có lưới điện nhưng mà nguồn điện đã ngừng cung cấp từ lâu, nguồn điện này rốt cuộc ở đâu ra? Lúc trước cậu có cung cấp cho cô một vài tấm pin mặt trời, sẽ không đến mức có thể đem điện trải rộng khắp sân đâu nhỉ?

Phương Hoà mơ mơ hồ hồ cảm giác bản thân mình bị cái gì đó giữ chặt, sau đó bị nhốt vào một nơi ấm áp khô ráo, cơ thể bị xoa nắn một lúc rồi bị xách qua một bên.

Lúc Phương Hoà mở mắt, cả người vẫn có chút đau, có chút dại ra nhìn lồng sắt trước mắt, cậu thế mà bị nhốt trong một cái lồng sắt thế này.

Phương Hoà nâng bốn chân sưng húp của mình đứng lên, nhìn nhìn xung quanh, đây hẳn là một phòng trong ngôi nhà mà Lê Nguyệt trú tạm, chung quanh trống rỗng không có ai.

Phương Hoà dạo một vòng bên trong lòng sắt, trong lòng thầm nghĩ, nếu Lê Chấn ra khỏi không gian vào lúc này, có khi nào hắn cũng sẽ bị nhốt trong cái lồng sắt nhỏ xíu này hay không? Nghĩ tới dáng người cao lớn của Lê Chấn, rất có thể sẽ trực tiếp làm hỏng cái lồng, như vậy là cậu có thể đi ra ngoài rồi.

(Edit: em muốn ám sát chồng em hả Hoà Hoà?)

Đang nghĩ ngợi về tính khả thi của việc này, Phương Hoà liền nhìn thấy Lê Nguyệt xách theo một cái giỏ trẻ em đi vào, dùng đôi mắt sắt bén dò xét nhìn Phương Hoà.

Phương Hoà rụt rụt về sau, nhịn không được cảm thán, biểu tình hiện tại của Lê Nguyệt thật giống xẻng hốt phân của cậu mà, lạnh tới mức có thể đem người ta đông đá luôn.

Chẳng qua đôi mắt thuần đen của Lê Chấn gần đây khi nhìn cậu đều sẽ nhu hoà hơn một chút, hơn nữa trong khoảng thời gian này Phương Hoà đã sớm chứng kiến một số chuyện hơi xấu hổ, đã sớm miễn dịch đối với cái bản mặt lạnh rớt nước đá kia rồi.

Chỉ là chị gái nhà họ Lê nhìn xinh đẹp dịu dàng như vậy, hiện tại lại như nữ hoàng băng giá toàn là khí lạnh.

Bất quá chắc là Lê Nguyệt cảm thấy một con mèo như cậu thì không thể nói chuyện, cho nên nghiêm hình bức cung gì đó cũng không có xuất hiện, Lê Nguyệt cũng chỉ lạnh lùng nhìn cậu như vậy.

Phương Hoà dùng đôi mắt mèo xanh biếc nhìn lại, bà chị này là muốn so mắt với cậu sao?

Lúc này bên ngoài chợt loé lên một tia sáng, sau đó là tiếng sấm liên tục vang tới, Lê Nguyệt đột nhiên đứng lên, xách theo giỏ trẻ em đi ra ngoài.

“Meo ô!” Đừng đi! Tôi có chuyện muốn nói!

Thời điểm bị điện giật đến chết lặng hét lên cũng là tiếng mèo kêu, Phương Hoà thật muốn gào lên, cậu còn chưa kịp nói với Lê Nguyệt là không thể chạm vào nước.

Có điều vừa há mồm liền phát ra tiếng mèo kêu kỳ quái, cậu rõ ràng vừa mới cùng Lê Chấn tu luyện công pháp, dưới sự trợ giúp của Lê Chấn, cậu biết lúc hai người họ cùng tu luyện, cậu không cần phải bày ra cái tư thế cực khổ như vậy, chỉ cần cùng Lê Chấn hai tay tiếp xúc với nhau làm năng lượng trong cơ thể lưu động là được.

Trừ cái này ra, cậu còn cùng Lê Chấn mỗi ngày ngâm mình trong hồ gia tăng năng lượng, cho nên rốt cuộc cậu vì cái gì mà không thể nói chuyện chứ?!

Phương Hoà đi quanh lồng sắt một vòng, vội vàng vào không gian, cậu vừa mới tiến vào không gian còn chưa kịp nhào về phía Lê Chấn đã bị hất ngược ra ngoài.

Phương Hoà lần nữa trở lại lồng sắt, cả mèo đều choáng váng, nôn nóng thử lại vài lần, bi ai phát hiện cậu không thể vào được không gian hạch đào, nâng chân gẩy gẩy ấn ký trước ngực, may mà vẫn còn cái này, có điều rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ sau khi bị điện giật, cậu liền bị phân tách với không gian hạch đào rồi sao? Sao có thể chứ! Đây chính là liên hệ chặt chẽ nhất của cậu và Lê Chấn, Phương Hoà bi thương dựa vào lồng sắt, thiệt sự là khóc không ra nước mắt

(Edit: tác giả, chị không thể như vậy được, đây rõ ràng là chủ thụ mà sao chị đối xử với bé Hoà như dị T∆T)

Phương Hoà buồn bực vươn móng vuốt thử thử, dị năng thế mà cũng không có, cho nên trừ bỏ ấn ký hạch đào trước ngực, có phải cậu cũng không khác gì một con mèo bình thường khác không? Phương Hoà đột nhiên khủng hoảng.

Một lúc sau, Lê Chấn đột nhiên xuất hiện, mắt mèo của Phương Hoà trừng tới muốn rớt ra, cậu còn tưởng mình thấy một quả bóng chứ, một quả bóng mang mũ giáp …

Lê Chấn vì tránh tình huống bản thân không khống chế được dụ hoặc của đứa bé, ba tầng trong ba tầng ngoài mặc vô số quần áo, cho dù là vậy, dưới mũ giáp, đôi mắt của Lê Chấn đã dần ẩn hồng.

Lê Chấn vốn muốn tốc chiến tốc thắng, tìm được mèo nhỏ thì lập tức trở về, vừa ra tới đã nhìn thấy mèo nhỏ đáng thương bị khoá trong lồng, lông cả người đều dựng thẳng lên, dựng cả lông tơ.

Khoé miệng Lê Chấn khẽ giật giật, duỗi tay nhanh chóng đem Phương Hoà lẫn lồng sắt ôm lấy rồi tiến vào không gian, may mà lúc này không gian hạch đào không có đẩy Phương Hoà ra nữa.

Phương Hoà lần nữa xác định, hạch đào không gian này quả nhiên phân biệt đối xử, ấn ký mặc dù treo trên cổ cậu, thế mà lại phân biệt chủ-nô với cậu.

Về tới không gian, đôi mắt của Lê Chấn mới tốt hơn một chút, bắt đầu hoà hoãn lại, Lê Chấn tháo mũ giáp xuống, cởi xuống ba tầng trong ba tầng ngoài quần áo, bên trong còn có đồ phòng hộ màu vàng không biết được Phương Hoà thu thập khi nào, chẳng qua chuẩn bị thật tốt kết quả cũng không có tí tác dụng nào.

Quan trọng hơn hết, dụ hoặc của đứa bé càng ngày càng mạnh mẽ, chỉ sợ không bao lâu nữa dụ hoặc của đứa bé đối với tang thi sẽ dần mở rộng đến quận huyện gần đây, bọn họ cần phải gia tăng tốc độ.

Lê Chấn mở lồng sắc, duỗi tay đem Phương Hoà bị giật thành một quả cầu ôm ra, cảm giác thân thể mèo nhỏ dưới tay có chút run rẩy, tay Lê Chấn run lên, nhanh chóng đem năng lực chữa khỏi của mình đưa qua.

Phương Hoà duỗi chân mèo đã mất cảm giác đến chết lặng của mình cho Lê Chấn xoa, cái này là di chứng sau khi bị điện giật, dù là Lê Chấn cũng không thể chữa khỏi, cũng may mà Phương Hoà không phải một con mèo bình thường, bằng không bị điện giật như vậy, chỉ sợ cũng sẽ đi đời nhà ma.

Sắc mặt Lê Chấn rất khó coi, lúc mạnh lúc nhẹ xoa chân cho Phương Hoà, nặng nề nhắm mắt, nhéo nhéo lỗ tai mèo nhỏ, “Không phải là đi báo cái tin thôi sao? Sao lại như vậy?”

Phương Hoà nâng móng, đầu lưỡi của cậu vẫn còn tê dại, rất khó nói chuyện, hơn nữa mở miệng ra cũng là tiếng mèo kêu.

Khoé miệng Lê Chấn giật giật, nhìn mèo nhỏ bị giật thành một quả cầu lông như vậy, há mồm đáng thương hề hề meo ô kêu, cơn tức trong lòng Lê Chấn lại dâng lên, bế Phương Hoà đi tới dưới cây đào cổ.

Nhưng mà, đợi hắn khoanh chân ngồi xong, đặt mèo nhỏ lên đùi, nắm chặt hai chân trước của cậu, mèo nhỏ lập tức trợn trừng nhìn hắn, trong mắt đều là khiếp sợ.

Cho nên vấn đề lớn nhất hiện tại, là Phương Hoà một chút năng lượng cũng không có, mặc kệ là dị năng hay là ngọc bích cho cậu năng lượng, cậu hiện tại không vận chuyển được dù là một chút năng lượng.

Lê Chấn gãi gãi cằm Phương Hoà, nhíu mày, cho dù là năng lượng của hắn mạnh hơn nữa, cũng bất lực, hắn không có cách nào thúc giục năng lượng của cả hai để tu luyện.

Lê Chấn cũng chỉ có thể chịu đựng nôn nóng mang Phương Hoà trở lại bên hồ, gắt gao ôm lấy cậu, chỉ hy vọng hồ nước có thể khôi phục năng lượng của Phương Hoà.

Vừa ngâm mình vào trong nước Phương Hoà liền thở phào nhẹ nhõm, cậu có thể cảm nhận được năng lượng của hồ nước đang xoay tròn xung quanh, dần dần chảy vào cơ thể cậu, dị năng cũng dần dần khôi phục, cho nên nói bị điện giật xong cũng không phải là bị mất dị năng, mà chỉ là cậu tiêu hao hết năng lượng thôi.

Phương Hoà vừa khôi phục lại, ở trong nước vẫy vẫy chân mèo, ý nói Lê Chấn nhanh ôm cậu về lại chỗ cây đào, chờ đến khi một người một mèo tu luyện xong một hồi, Phương Hoà rốt cuộc cũng có thể nói chuyện, “Làm tôi sợ muốn chết.”

Lê Chấn vừa vuốt lông cho cậu vừa nhéo nhéo móng vuốt, “Mau nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Chị của anh ở trong sân trải kín lưới sắt, hơn nữa trong lưới còn có điện!”

Lê Chấn nhìn cậu uể oải như vậy, đau lòng muốn chết, mèo nhỏ trước giờ lúc nào cũng tràn đầy sức sống, đây là lần đầu tiên chật vật tới vậy, cọ cọ cái mũi, rồi vuốt vuốt cái đuôi cho cậu, chậm rãi nói, “Lúa nhỏ, sau này bất luận đi đến đâu, cho dù là với người mà cậu tin tưởng, cũng phải để lại vài phần phòng bị.”

Phương Hoà giương mắt, cậu không phải là do đi đến chỗ Lê Nguyệt quá nhiều lần nên lỡ thả lỏng cảnh giác sao.

Cậu làm sao biết chuyện sẽ như vậy chứ? Phương Hoà buồn bực nằm sấp xuống, “Bất quá cũng có chút kỳ lạ, điện từ đâu mà ra chứ?”

Lê Chấn xoa xoa cái đuôi ướt nhẹp của cậu, đây cũng là điều hắn thấy kỳ lạ, lúc trước Phương Hoà đã giải thích sơ sơ với hắn về nơi Lê Nguyệt đang sống, Lê Nguyệt có dị năng kim loại, đem nơi đó phòng hộ rất kỹ, có điều thép cùng lướt sắt thì có thể là do Lê Nguyệt tự mình làm, nhưng mà nguồn hệ thống điện đã hỏng từ lâu, Lê Nguyệt lấy đâu ra điện?

Vẫn cảm thấy có lẽ Phương Hoà đã bỏ lỡ cái gì đó, Lê Chấn hỏi Phương Hoà có nhìn thấy cái gì kỳ quái hay không?

Phương Hoà nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ tới thanh sắt dựng thẳng ở đầu tường, vội vàng nói với Lê Chấn.

Động tác của Lê Chấn khẽ dừng lại, “Cậu xác định?”

Phương Hoà gật đầu, “Anh nói có phải là do thanh sắt đó quá dài, dài tới mặt đất luôn không?”

(Edit: Nguyên văn là “所以从地面上撑起来的?” Cao nhân nào đi ngang giúp với ạ.)

Lê Chấn lắc đầu, Phương Hoà không có quá nhiều hiểu biết, về sau hắn nhất định phải nhìn chằm chằm mèo nhỏ, thuận tiện tìm cho cậu vài quyển sách! Giáo huấn lần này cũng đủ để hắn hối hận một thời gian dài rồi!

Lê Chấn không có khả năng một chút kiến thức như vậy cũng không hiểu, trong ngày mưa giông này mà chống một thanh sắt dài như vậy, hiển nhiên sẽ dẫn sét và điện giật, với dị năng kim loại của Lê Nguyệt, chuyện bẻ gãy hoặc uốn cong thanh sắt cũng chỉ như nói chơi, nếu không có nguyên nhân tất yếu, cô sẽ không lưu lại một tai hoạ ngầm như vậy.

Nhìn Lê Chấn không nói lời nào, Phương Hoà khó hiểu, nâng móng đạp đạp lên tay Lê Chấn, “Anh nói một chút cho tôi nghe đi chứ?”

Lê Chấn nhìn Phương Hoà còn chưa hiểu chuyện gì, duỗi tay tiếp tục xoa xoa cậu, cẩn thận nói ra suy nghĩ của mình cho Phương Hoà nghe, đặc biệt nhấn mạnh với mèo nhỏ, thời tiết mưa gió sấm chớp, nhất định không thể giữ một thanh sắt dài như vậy, sẽ rất nguy hiểm.

“Vậy chị gái của anh có phải là muốn dùng thanh sắt này thu điện về, sau này dùng? Hay chỉ là vì làm lưới điện, phòng bị tang thi?”

Tuy rằng đây cũng có thể coi như là một loại giải thích, nhưng mà nếu không đủ chắc chắn thì ai dám dẫn sấm sét vào trong sắt chứ? Làm không tốt sẽ bỏ mạng

Sau đó đột nhiên Lê Chấn dùng đôi mắt thuần đen của mình nhìn vào đôi mắt xanh biếc của Phương Hoà, một người một mèo nhìn nhau trong chốc lát, đột nhiên có một suy nghĩ từ từ dâng lên, khoé miệng Phương Hoà run rẩy, cho nên nói đứa bé có khả năng là dị năng giả hệ điện?

Cho nên nghịch thiên không phải là Lê Nguyệt, mà là đứa bé này sao?

Nhưng nếu đứa bé thật sự giống như họ nghĩ là dị năng hệ điện, Lê Nguyệt còn muốn dẫn sấm sét làm gì?
_____

Não rối hết lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN