Em Là Thứ Mấy - Phần 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1054


Em Là Thứ Mấy


Phần 5


Trên xe tôi còn nhớ rõ chiếc đài radio phát ra tiếng một cô gái đang khóc và nói “ Người yêu em bỏ em khi em nói mang thai”…
Trong bất giác Ngọc ngồi thần người với đôi tay bị trói trên xe…nước mắt cô rơi xuống nhiều hơn khi nghĩ đến bản thân mình,những giọt nước mắt của đớn đau về ám ảnh của việc phá thai trong quá khứ…
Phan Cảnh Duy quay sang nhìn thấy Ngọc nước mắt rơi lã chã nhưng không gào hét như lúc trước,anh ta khẽ nhìn góc nghiêng của Ngọc,đôi môi của cô trái tim đỏ hồng…sống mũi cao tây và đôi mắt to tròn…
-Tôi đã từng là một cô sinh viên đầy hoài bão cho tới khi tôi gặp anh ta,người khiến tôi có thai khi mới vừa tốt nghiệp đại học,cũng chính là thầy giáo của tôi…anh ta nói yêu tôi thế nhưng tất cả chỉ là giả dối…giả dối ngay sau khi chiếm đoạt được tôi anh ta đã cắt đứt liên lạc,tôi ngây dại cố kiếm tìm người đàn ông đó để rồi,để rồi anh ta lừa tôi phá bỏ đi đứa con mà tôi đang mang.Tôi đã u mê nên tin anh ta để rồi chính tôi đã hại chết con của chính mình…
Ngọc quay sang nhìn thẳng vào Phan Cảnh Duy…anh ta nhìn Ngọc lừ lừ
-Cô kể những thứ đó với một người xa lạ như tôi để làm gì,để khinh rẻ quá khứ của cô hay để tôi thấy ghê tởm cô mà thả cô đi…
-Kẻ như tôi bẩn thỉu như vậy đấy thế nên anh gì này,tôi biết anh có vẻ là người có tiền,anh có thể có bất cứ cô gái nào anh muốn,tôi k đáng đâu.
-Xã hội bây giờ chuyện quan hệ nam nữ là bình thường,nói đi cô cần bao nhiêu cho một đêm tôi chỉ cần con số và không quan tâm quá khứ…
Ngọc đổi sắc mặt
-Đúng là loại bệnh hoạn…thứ lũ đàn ông cần chỉ là quan hệ tầm thường mà thôi…
-Vậy theo em đàn ông cần gì từ đàn bà ngoài chuyện ấy…
Ngọc nhổ nước bọt vào mặt Duy…
-Đồ bẩn thỉu…
Duy bật cười anh ta lấy khăn trong túi áo ra lau mặt…
-Em mới là kẻ mất vệ sinh đấy…
Đúng lúc công an gõ cửa xe …
-Yêu cầu anh xuống xe vì chỗ này là cấm dừng đỗ…
Duy đổi sắc mặt ném mạnh chiếc khăn xuống hốc xe…anh ta vừa mở cửa thì Ngọc kêu “ Cứu…cứu tôi với”…
Duy cau mày quay lại,ngay lập tức cảnh sát kéo cửa xe ra…Ngọc tay bị trói đang kêu cứu “ Cứu tôi với ạ hắn là kẻ biến thái”…
Ngay đêm đó trong đồn công an Duy bị tạm giữ,anh ta ngồi nhìn bốn bức tường và cười như kẻ điên…
Ngọc trở về nhà chợt thấy áy náy “ Liệu anh ta có bị đi tù không nhỉ,nhưng hắn biến thái vậy nên loại trừ khỏi xã hội”…
Sáng hôm sau tại phòng giám đốc “ Cao Trọng Hùng”…
Anh ta cầm tập hồ sơ của Ngọc và lo lắng
-Tại sao bao nhiêu ngân hàng nó k xin ,lại cứ nhất định phải vào đây ,con khốn đó nó định ám tao đến bao giờ đây,nhất định phải đuổi nó đi khỏi đây…
Người trợ lý của Hùng vội xua tay
-tôi nghĩ k nên đâu sếp,như thế sẽ khiến mọi người chú ý…
-Tao là giám đốc ở đây chẳng lẽ k đủ quyền sa thải một đứa nhân viên mới vào làm hả…
-Kìa sếp,sếp bình tĩnh nào,sếp có quyền sa thải bất cứ ai nhưng nếu làm vậy thì vợ sếp sẽ nghi ngờ rồi tìm hiểu chuyện xưa là chết dở…nó có đáng không,cứ bơ nó đi thôi
-Tao k thể đi ra vào nhìn thấy nó được…mẹ kiếp giờ nó đẹp ngoài sức tưởng tượng…tao lại có cái hay rồi…để xem…k đuổi thì vờn tiếp vậy…
Trưởng phòng kiểm toán nói nhỏ với Ngọc
-Ngọc này em quen giám đốc Hùng à
-Em k hiểu ý chị
-Anh ta nhắn chị nên sa thải em
-Vậy chị nói thế nào ạ
-Chị là cấp dưới nên lệnh sếp chị không nghe cũng khó,em nên đi giải quyết cho êm đẹp…chị cũng khó xử…
-Dạ vâng em sẽ giải quyết…
Tin nhắn Hùng gửi tới máy Ngọc “ Hẹn gặp em ở khách sạn Phan Cảnh đường X”
Ngọc nắm chặt tay lừ lừ nhìn tin nhắn…
Tại sở cảnh sát…
Phan Cảnh Duy được âm thầm đi ra từ cửa sau…trợ lý Kỳ lo lắng
-Chủ tịch,cả đêm ở đó không sao chứ ạ,sao tới gần sáng mới nhắn vậy
-Đêm cô còn ngủ nên tôi k muốn làm phiền
-Sếp,dạo này sếp vẫn đi gặp bác sỹ tâm lý đều chứ ạ
-Cô thấy tôi k ổn sao
-Tôi lo cho sếp thôi ạ…
-Tôi ổn…đi đi…
-Cô gái đó là ai mà lại k muốn hưởng phúc như vậy chứ ,lại dám nói sếp bắt cóc cưỡng ép cô ta…
Duy bật cười lớn …
-Thế mới có cái hay để nói…
Phan Cảnh Duy nhìn ra bên ngoài với gương mặt buồn nặng trĩu lại khi thấy trời mưa…
Tại nhà Duy…
Thư đi từ trên xuống ngó nghiêng,thím Kha giúp việc nói khẽ.
-Cậu Duy chưa về đâu ạ
-Tôi biết rồi,thím nhắn anh ấy tối nay về sớm vì tôi sẽ tự tay làm cơm
-Vâng bà chủ…
-Thím kha này,lúc nóng tôi chỉ nói mà k hề có ý gì với Thím đâu,tôi biết thím chăm sóc chồng tôi từ khi anh ấy còn nhỏ,như người mẹ thứ hai của anh ấy vậy,thế nên nhờ thím nói tốt vài lời với anh ấy về tôi,thím biết vợ chồng tôi luôn căng thẳng suốt mấy năm qua…
-Tôi hiểu ý rồi,tôi sẽ nói…nhưng bà chủ này,chuyện cô ngoại tình có thể sẽ là vết hằn sâu in trong đầu ông chủ,thế nên hãy cố có một đứa con để cứu vãn cuộc hôn nhân này…
-Thím tưởng tôi k muốn sao,tôi đã cấy bao lần rồi nhưng đều không được,giờ bảo cấy tiếp thì anh ấy k hợp tác rồi ở nước ngoài biền biệt thì làm sao tôi có được…
-Hãy có con trước khi cậu ấy có con với cô gái khác,khi đó cô sẽ mất tất cả ,đó là lời khuyên tôi dành cho cô,phải cố gắng mà có con…
-Tôi hiểu…tối nay tôi sẽ thuyết phục anh ấy để cấy tiếp…
Tại khách sạn Phan Cảnh 5 sao trên con phố đắt đỏ bậc nhất thành phố…
Phan Cảnh Duy đứng dưới vòi sen trong căn phòng hạng tổng thống dành cho khách Vip,anh ta cũng chính là chủ tịch của chuỗi khách sạn nghỉ dưỡng Phan Cảnh…
Dưới vòi sen anh ta nghĩ đến việc đêm qua Ngọc nói trước cán bộ công an “ Tôi k quen người này nhưng các anh chỉ cần giam cảnh cáo thôi ah,vì tôi cũng không bị làm sao,cảnh cáo là được ah”
Duy cười khẽ rồi anh ta choàng áo tắm đi ra rót ly rượu vang đứng nhìn xuống thành phố với ánh mắt đầy trầm ngâm suy tư…
Ngọc tới phòng hẹn…cô bật sẵn máy ghi âm để trong túi,ấn chuông cửa phòng 666,Hùng đi ra cười đon đả
-Em vào đi ,anh chờ em mãi…
-Nói luôn ở cửa đi,anh có vợ rồi vào đó k tiện đâu
-Anh biết em biết đâu có ai mà không tiện…
-Anh vẫn bỉ ổi như ngày nào thầy ạ,tiếc là em đủ lớn để k bị thầy gạ nữa đâu…tôi nói cho anh biết chỉ cần anh sa thải tôi khỏi cơ quan,tôi sẽ nói hết cho vợ anh biết chuyện giữa chúng ta ,bằng chứng ảnh tôi và anh chụp khi xưa vẫn còn nhiều,tôi còn gặp cô ta cái ngày a lừa tôi phá thai,tôi k muốn có thêm ai đau khổ vì loại như anh nữa nên mới chưa nói cho vợ anh,đừng trơ trẽn như chưa hề có gì xảy ra
-Em quay lại đây làm để làm gì,mục đích của em là gì?
-Tôi muốn anh phải trả giá vì đã giết con của tôi,nhất định phải trả giá thật đắt…
-Thế à…
Hùng lấy tấm khăn tay bịt vào mũi Ngọc rồi kéo cô vào trong,Ngọc đạp đẩy anh ta
-Thằng khốn làm gì vậy bỏ ra…
-Em hôm nay anh dã cho nhớ,dã cho yêu luôn ý,đẹp quá,vú em to hơn hay sao vậy…
-Bỏ ra…
Ngọc đạp mạnh cô chạy vội ra hành lang thấy mấy người dọn phòng đi tới nên Hùng khựng lại lầm bầm “ mẹ kiếp nó khoẻ thế nhỉ,thuốc mê mà vẫn cố chạy được”…
Thang máy vừa mở ra ,Duy đang mặc bộ vest xám đang đi xuống …chợt anh ta thấy Ngọc trong bộ đồ công sở ngất bên ngoài thang máy…vội ấn thang máy mở ra Duy bước ra lay nhẹ
“ Này…này…”
Anh ta sờ tay vào mạch cổ của Ngọc vẫn đập và anh ta rất tinh khi nhận ra có mùi thuốc mê…
Bác sỹ đến khám tại phòng của Duy…
-Bị dính thuốc mê đúng như cậu nói,lát sẽ tỉnh thôi
-Cám ơn bác sỹ
-Không có gì đâu,tôi là bác sỹ riêng của cậu ,lần đầu cậu gọi tôi tới khám cho 1 cô gái,lọt vào mắt chủ tịch quả là may mắn
-K như anh nghĩ đâu,tôi tình cờ gặp cô ta cũng quen nên giúp thôi,k phải là mấy cô bồ nhí …
-Vậy tôi xin phép…
Duy thở dài nhìn Ngọc “ Con nhỏ này lần nào gặp cũng có chuyện…kì lạ thật gặp liên tục”…
Kỳ pha trà đưa cho Duy
-Chủ tịch đó là duyên đó ạ,hoá ra đây là cô gái khiến cậu bị tạm giữ
-Cô ta đấy,giờ tôi phải đi họp nhưng trước khi tôi đi ,tôi có chuyện cần giải quyết với cô ta,ra ngoài đi…
-Vâng…
Khi Ngọc tỉnh lại cô giật mình khi thấy mình nằm trên giường …
“Phòng ai đây…sao mình ở đây,hình như mình ngất…”
Ngọc vội ghi lại tờ giấy cám ơn người cứu mình rồi rời đi…về tới phòng trọ Ngọc kể cho Giang
-Thế á,thằng Hùng vẫn mất dậy như ngày nào
-Tiếp theo mày làm gì với hắn đấy
-Tao sẽ tìm hiểu hắn kí khống cho vay vốn rồi xử đẹp cho mất việc,loại như hắn kí khống là rất nhiều ,nhưng dần dần sẽ tìm ra được ,nay may quá có ai đó tốt cứu tao lúc tao ngất…đúng là ăn ở hiền lành gặp toàn người tốt…sáng mẹ tao về có nói gì không?
-Không,bà dặn là nhớ dỗ bố là phải về sớm
-Ngày ý thì nhớ rồi quên sao được…
Vừa nói xong điện thoại của Ngọc hiên lên tin nhắn cô nằm trên giường k mặc đồ gì…Ngọc vội sặc cơm…cô run bần bật “ Ôi gì thế này”…
Cô vội gọi lại vào số gửi ảnh nhưng k dc ,cô lo lắng ôm đầu “ Ai vậy,k lẽ là Hùng,k đúng nếu là hắn sẽ không đơn giản như vậy,với mình tắm thì k thấy có dấu hiệu của quan hệ,vậy sao lại ảnh trần chuồng ở đâu ra vậy trời ơi”…
Duy ngồi trên xe nhìn những bức ảnh rồi tự cười một mình,Kỳ vội hỏi
-Chủ tịch có gì vui ạ
-À vừa trả được mối nhục đêm qua…và nắm thóp được con thỏ rừng rồi …thuần hoá dần dần…
-Thím Kha nhắn cô Thư nói chờ cậu về ăn cơm đó ạ
-Nói tôi đi công tác
-Dạ vâng…
Thư ngồi chờ mãi k thấy Duy về cô ta gọi
-Anh k về ạ
-Anh cpi đi Đà Nẵng công tác
-Mai anh bay cũng dc mà,em mất công làm rồi
-Anh nhiều việc lắm,thế nhé…
Duy cúp máy,Thư gạt hết đồ ăn trên bàn khiến cô Kha sợ,cô ta hét lên “ Cút,cút đi,anh là cái thá gì mà đối xử với tôi như vậy”…
Tại Đà Nẵng
Vừa xuống sân bay,đến thẳng resort của anh ta,cô diễn viên nổi tiếng chờ sẵn trong phòng…
-Anh…
Cô ta lao tới ôm Duy…
-Em đến lâu chưa
-Người ta chờ anh mòn mắt luôn rồi nè…
-Mai anh còn nhiều dự án làm tại đây nên đêm nay em ngủ phòng bên đi,mai anh sẽ gọi em…
-Kìa,người ta tới rồi mà
-Anh chỉ nói một lần thôi…
Duy vẫn cười nhẹ nhưng ánh mắt quyết đoán,cô gái cúi đầu chào rồi quay đi…
Duy đi chân đất hướng ra bờ biển rồi thở dài nhìn dòng biển đêm…
Hôm sau Ngọc đi làm cứ lo thấp thỏm…k thấy số kia nói gì nữa,cô nhắn tin vào đó cũng chưa thấy trả lời…cô nhắn tiếp…
“ Nếu muốn gì từ tôi thì hãy nói đi ạ”
Duy đang họp thấy tin báo về email ,anh ta mỉm cười và nhắn lại “ Đến Đà Nẵng tôi sẽ cho cô câu trả lời,nếu k tới tất cả sẽ được gửi cho người thân”
Ngọc sau giờ làm vẫn cứ lo lắng,cô hỏi Giang cô bạn chuyên bán vé máy bay…
-Này vé đi Đà Nẵng có cao không
-Rẻ bèo 7 loét / chiều thôi,hỏi hộ ai à
-Tao cần vào có việc,mai thứ bảy cũng nghỉ,đặt cho tao phát,khổ đã nghèo lại còn phải đi xa…
-Việc gì quan trọng à,đi biển đấy ư
-Biển gì,đang lo sốt vó đây,tao đi sắp đồ đây…
Duy sau khi kết thúc chỉ đạo dự án xây tiếp khu nghỉ dưỡng trên một hòn đảo mới khai thác,anh ta vừa mở cửa thì cô diễn viên trong bộ đồ ngủ nóng bỏng…
-Hôm nay k đuổi em chứ,em đã gọi đồ ăn cho chúng ta rồi,ăn bên bờ biển đẹp hết nấc
Duy mỉm cười nhẹ
-Ừm ,anh đi tắm đã…
Tin nhắn ở máy anh ta hiện lên “ Tôi đang ở sân bay Đà Nẵng rồi ạ”
Duy bật cười lớn khi Ngọc tới thật…
Ở sân bay Ngọc lớ ngớ thuê xe đi ra bờ biển chờ tin nhắn lại…
Chợt có người gọi vào số cô
-Cô là Ngọc ạ,tôi tới đón cô
Kỳ là người đi đón,Ngọc quay lại thấy Kỳ mặc vest lịch thiệp k giống với kẻ tống tiền
-Cô nói đi cô muốn bao nhiêu,tại sao cô lại chụp ảnh tôi k mặc gì và đe doạ tôi,tôi k muốn to chuyện nếu cô k xoá đi tôi sẽ báo công an…
-Cô đi theo tôi sẽ có câu trả lời
-Tôi đâu biết cô xấu hay tốt mà theo cô
-Cô có thể mở máy gọi sẵn cho bạn bè phòng trừ như cô muốn
Ngọc nghe vậy giả vờ bấm gọi cho bạn
-Tao đây giữ máy đấy nhỡ có gì báo công an luôn…
Xe đi tới Resort …Kỳ dẫn Ngọc đi ra bờ biển…từ sau lưng người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần âu đang đứng…Kỳ lùi lại
-Tới rồi người cô cần gặp đang ở kia…
Duy quay lại,Ngọc thấy anh ta liền sợ bỏ chạy…điện thoại ấn gọi mà tay run liền rơi…vừa cúi xuống nhặt thì Duy tóm lấy tay Ngọc
-Cô chạy đi đâu được
-Thằng bệnh hoạn,anh theo tôi mãi là ý gì
-Báo công an đi hay để tôi gọi hộ…
-Anh…
-Tôi có thoả thuận,làm người đàn bà của tôi vài ngày,tôi sẽ xoá toàn bộ ảnh đó
-Bỉ ổi,hèn hạ…
-Lần nào gặp tôi cô cũng nói vậy khiến tôi khó chịu rồi đấy
-Anh muốn tôi làm đồ chơi của anh à,đừng hòng…
Duy vác Ngọc lên rồi vào thẳng trong phòng…ném Ngọc vào giường rồi anh ta đè lên ghì chặt…
-3 hôm,ở bên nhau 3 hôm cô thấy thế nào?
-Nửa giây cũng k muốn…
-Chúng ta rất có duyên đấy,cô nên trả ơn người cứu cô khỏi cơn thuốc mê chứ và tôi cũng phải đòi lại nỗi nhục mà cô khiến tôi bị nhốt 1 đêm ở chỗ bẩn thỉu đó…
-Tôi k còn trong trắng gì cả ,tôi nói thật đấy
-Tôi k quan trọng,quan trọng là cảm xúc…
Duy cúi xuống hôn thẳng lên môi Ngọc,Ngọc co chân dẫy,tay bị Duy ghì…
-Ưm…anh làm tôi sợ đấy cho tôi về đi…
Duy cởi hẳn chiếc áo sơ mi ra,cơ thể anh ta rắn chắc từng múi,anh ta kéo chiếc quần bò ống rộng của Ngọc xuống,Ngọc giữ
-Cô đâu có mất gì,thuận tôi cô có nhiều thứ có lợi…
-Tôi muốn về nhà,sao lần nào anh cũng vậy,với đàn bà anh toàn vậy thì anh đầy bệnh tật
Ngọc sợ phát khóc lên…Duy thì cười lớn
-Tôi chỉ ngủ cùng lắm hai lần với một người nên em khỏi lo cho tôi,qua nhiều cửa lắm mới được tôi chạm vào…
-Lũ đàn ông là đểu cáng…tôi k cần anh chạm
-Nhưng tôi thích chạm…
Nói xong Duy kéo hẳn quần Ngọc xuống,Ngọc mặc sơ mi rồi xoay người bò đi,áo thì đứt hết cúc do Duy xé,bên dưới chỉ mặc quần lót…
-Cứu con…mẹ ơi…bọn đàn ông khốn nạn…
Duy kéo chân Ngọc,cô mất thăng bằng ngã sấp xuống,anh ta hôn lên mông cô rồi xoa nhẹ…tay sờ lên ngực cô
-Ngực to,mông to tôi thích…
Ngọc xoay lại cô vừa khóc thì anh ta lại hôn,k để cho Ngọc nói,đầu lưỡi anh ta chạm vào môi cô mút nhẹ rất chuyên nghiệp…bên dưới dương vật của anh ta cương lên chạm vào âm đạo qua lớp quần lót trắng mỏng manh…
Ngọc cảm nhận anh ta có phong thái của kẻ rất bệnh hoạn,cô lo sợ điều k hay sắp xảy tới với chính mình…
– [ ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN