Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết
Chương 43-1
Xe quân đội lắc lư cả chặng đường, Tô Nhuyễn Nhuyễn hết ăn rồi ngủ, cuối cùng cũng đã tới nơi những người lãnh đạo tối cao ở của khu sinh tồn phương Nam trong truyền thuyết. Đó là một tòa lâu đài cổ, một nửa bên cạnh là đống đổ nát, cũng không biết trước kia bị thứ gì tàn phá, cũng chẳng biết vị tráng sĩ nào làm ra thành tích vĩ đại như thế.
Gió thổi xào xạc, ánh nắng chói chang. Xung quanh tòa lâu đài có rất nhiều những bồn hoa nhỏ màu trắng được vây lại bằng hàng rào tre. Nghe nói loài hoa này một năm bốn mùa cũng không tàn, cho dù trong mùa đông khắc nghiệt nhưng vẫn có dáng vẻ yêu kiều mềm mại.
Tô Nhuyễn Nhuyễn từ trong cửa xe ló đầu ra, quanh mũi là hương thơm ngọt ngào của loài hoa trắng kia. Cô có thể ngửi được mùi hương quen thuộc này mỗi ngày trên người bất kể là đàn ông hay phụ nữ, bởi nó là mùi nước hoa hương hoa trắng hot nhất. Nhưng hàng nhái lại cũng chỉ là đồ bắt chước, đâu thể so với hương ngọt ngào chân chính của loài hoa này. Nó có thể len lỏi sâu vào xương cốt máu thịt của bạn, khiến tâm trí bạn bình tĩnh lại.
Tô Nhuyễn Nhuyễn hít một hơi thật sâu, ngửa đầu, vừa liếc mắt đã nhìn thấy những chú bồ câu trắng đang lượn vòng trên đỉnh nhọn của nhà thờ. Đàn bồ câu trắng bay lượn, dáng vẻ xinh đẹp mà tĩnh lặng. Dường như cô có thể nghe thấy cả tiếng thánh ca.
Xe chuyển bánh.
Trước tòa lâu đài, tượng nữ thần to lớn đứng lặng trong hoa viên. Vị trí đó, mỗi một người ra vào lâu đài đều có thể nhìn thấy bức tượng nữ thần này. Thậm chí dù bạn đứng ở bất kì góc nào trong lâu đài, chỉ cần hướng về phía bức tượng đều có thể nhìn thấy nó.
Dưới ánh mặt trời, phần người của tượng nữ thần mặc váy trắng, tóc như thác nước, dáng người mảnh mai mềm mại, trắng như tuyết. Mái tóc đen che khuất mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, giống như bức tượng trong trấn. Hàng mi hơi rũ xuống, che đi đôi mắt long lanh xinh đẹp. Cả bức tượng đều tỏa ra ánh hào quang thần thánh.
Tượng nữ thần thực sự quá lớn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngửa đầu, nhìn đến ngây người.
Nghê Dương đỗ xe, quay đầu, nhìn về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn, cười nói: “Tô Nhuyễn Nhuyễn, chào mừng cô trở về.”
…
Xe của Nghê Dương là chiếc xe đạt tiêu chí tốt của khu sinh tồn phương Nam, căn bản là không cần kiểm tra mà lái thẳng vào bãi đỗ xe trong lâu đài.
Trong lâu đài thủ vệ sâm nghiêm, khắp nơi có dị năng giả đi tuần tra.
“Đại nhân.” Đội trưởng đội tuần tra đưa tay chào Nghê Dương, ánh mắt lại rơi trên người Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đội mũ trùm lớn, che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi môi đỏ thắm. Nhưng chỉ có đôi môi kia cũng đã rất đẹp. Nhỏ nhắn như trái anh đào, kết hợp với chiếc cằm và làn da trắng muốt, nửa ẩn nửa hiện, càng khiến người ta liên tưởng không ngừng.
“Có chuyện gì không?” Nghê Dương nhìn cậu đội trưởng cơ thể cứng ngắc không động đậy bên cạnh mình.
Sắc mặt cậu ta bỗng đỏ bừng, lập tức đứng thẳng người, lớn tiếng nói: “Không có gì ạ!”
“Vậy thì phắn đi.” Nghê Dương không nhịn được nói.
“Vâng!”
Cậu đội trưởng đi rồi, ánh mắt vẫn lén nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Trên đoạn hành lang hẹp dài u tối và yên tĩnh của lâu đài treo những bức chân dung đắt đỏ. Nhưng ở tận thế, những vật này cũng chẳng sánh nổi một cây lạp xưởng hun khói, một gói mì ăn liền.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đứng trong hành lang cùng mọi người. Bỗng nhiên, phía trước xuất hiện một con chó lớn mõm đeo rọ, cái đuôi ngoe nguẩy, miệng chảy đầy dãi, điên cuồng lắc lư cơ thể, chạy như bay về phía cô.
“A! Chó dại!”
Tô Nhuyễn Nhuyễn quay người, nhảy lên trên người Lục Thời Minh. Hắn nâng cô bằng một tay, nhấc chân, một cước đạp bay zombie chó đang phấn khích chạy tới.
Zombie chó “rầm rầm rầm” lăn mấy vòng rồi tạo thành ba cái hố to: Oan quá.
Bên kia, một người đàn ông cao lớn mặc đồ rằn ri đi tới, thân hình anh như ngọn núi nhỏ. Anh để kiểu tóc ba phân, sau lưng mang theo súng, khuôn mặt cương nghị chính trực.
Người đàn ông như ngọn núi nhỏ kia xoay người, ôm zombie chó từ trong hố ra rồi đi đến trước mặt Nghê Dương, mặt nở nụ cười, mang theo mùi vị của đàn ông, “Nghê Dương, cô về rồi.”
Nghê Dương đỏ mặt, cô cố giữ vẻ bình tĩnh, rụt rè gật đầu, sau đó nghiêng người để lộ cô gái sau lưng, Trong lòng khó nén nổi niềm vui sướng, giống như hiến bảo vật, nói: “Cô ấy là Tô Nhuyễn Nhuyễn. Chúng ta cuối cùng cũng tìm được con bé rồi.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn bám trên người Lục Thời Minh, bởi vì động tác quá mạnh nên mũ trùm trên đầu rớt xuống. Mái tóc đen dài xõa xuống, mềm mại như tơ lụa, tụ lại ở chiếc cổ thon mảnh. Cô hơi nghiêng đầu, tựa lên vai hắn, đôi mắt phủ sương như còn mang theo chút kinh hoàng.
Dung mạo quen thuộc như vậy, thậm chí càng xinh đẹp hơn.
Tiêu Trệ ngẩn người, sau đó mắt bỗng đỏ hoe tiến lên, muốn ôm cô, lại có một… chiếc rìu xoẹt qua bên tai. Anh cứng người đứng yên, hạ cánh tay mình xuống, chân thành cười nói với Tô Nhuyễn Nhuyễn: “Nhuyễn Nhuyễn, chào mừng cô trở về.”
Họ đã tìm kiếm năm năm, chưa hề từ bỏ.
May thay, cô đã trở về rồi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: ???
Mấy người sao cứ hết người này đến người khác làm như thân quen với cô lắm vậy? Tôi hổng có quen mấy người à nha.
Dường như bởi vì Nghê Dương trở về nên trong lâu đài rất nhiều người qua đây. Họ vừa tới, nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn liền cung kính gọi cô, “Nữ thần đại nhân.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn bám trên người Lục Thời Minh: ???
Cầu vồng chấm hỏi vụt ngang qua.
“Nữ thần đại nhân đúng là càng ngày càng đẹp.”
“Nữ thần đại nhân hình như còn đẹp hơn hôm qua nữa.”
“Chẳng biết tại sao, nhìn nữ thần hôm nay, tôi vậy mà chẳng còn nhớ dáng vè nữ thần hôm qua nữa rồi.”
“Thực ra tôi phát hiện nữ thần hôm qua so với nữ thần hôm nay, không biết sao mà hôm qua xấu kinh… ưm ưm ưm…”
Anh giai ngay thẳng này bị bịt miệng lại.
Đột nhiên, một bên khác của hành lang vang lên tiếng “cộp cộp” của giày cao gót. Những người nghe được âm thanh đều cứng người lại.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ló đầu nhìn sang. Đám đông trước mặt cô nghiêng người, cũng nhìn đằng sau, sau đó bỗng tách ra thành một con đường. Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh đứng cuối đường, nhìn thấy một cô gái đội chiếc mũ bucket xinh đẹp, trên người mặc váy trắng, chân mang đôi giày cao gót màu trắng, lộ ra bắp chân thon thả, mang theo một đám hầu gái, bước nhanh về phía họ.
“Có đến hai… nữ thần?” Anh giai ngay thẳng vẻ mặt ngây ngốc.
Bên cạnh anh ta có người lên tiếng: “Bây giờ không phải có rất nhiều người phẫu thuật thẩm mỹ theo dáng vẻ của nữ thần sao?”
Anh giai ngay thẳng lập tức gật đầu, “Chuẩn, đúng đó, cô ta chỉ là kẻ giả mạo mà thôi.” Nói xong, ngón tay chỉ về cô gái đội mũ bucket mới xuất hiện trước mắt mọi người.
Mọi người gật đầu lia lịa.
Nữ thần đại nhân đương nhiên là cái người xinh đẹp nhất kia rồi. Với lại không nhìn thấy Nghê Dương đại nhân cũng đứng bên cạnh nữ thần sao?
Vừa nghĩ như thế, mọi người lập tức tiếp tục xúm lại, ngăn cách cô gái đội mũ bucket kia ra. Cô gái kia vốn cười dịu dàng, khuôn mặt trong nháy mắt bắt đầu vặn vẹo. Cô ta nổi giận nói: “Các người còn không mau cút đi cho tôi!”
Anh giai ngay thẳng, “Không được xâm phạm nữ thần, cô mau đi đi.”
“Ta chính là nữ thần!”
Cô gái kia hét to, vươn tay cẩn thận nâng một góc mũ lên, để lộ khuôn mặt.
Anh giai kia ngu người luôn rồi. Đám hầu gái phía sau nữ thần lập tức tiến lên, đẩy mọi người ra.
Đối với nữ thần đại nhân, bọn họ trước giờ đều là trung thành không thay đổi.
Cô gái đội mũ bucket thay đổi vẻ mặt của mình, nhanh chóng đi đến trước mặt Lục Thời Minh, “Thời Minh, anh đã về rồi. Trước kia, mỗi tháng anh đều trở về thăm em một lần, sao lần này lại bận đến vậy, đến giờ mới quay về.”
Cô ta vừa đưa tay che lại mũ của mình, vừa thẹn thùng cười.
Vẻ ngoài quả đúng là xinh đẹp, chỉ tiếc đôi mắt kia không có hồn, biểu cảm trên mặt cũng vô cùng nịnh nọt, phàm tục. Nhưng lúc nhìn người khác lại biến thành vẻ cao ngạo, dùng lỗ mũi nhìn người khác. Khí chất đó đã hủy đi bảy phần vẻ đẹp này.
Tô Nhuyễn Nhuyễn từ trên người Lục Thời Minh trượt xuống. Cô đứng bên cạnh Lục Thời Minh, nhìn cô gái kia rồi lại nhìn người đàn ông bên cạnh, bông che tim mình, ngón tay run run chỉ vào hắn, “Anh, anh, anh vậy mà coi tôi là thế thân.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy bản thân mình bị sỉ nhục!
Người đàn ông kia bình tĩnh nói: “Không có.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn cực kỳ đau lòng, “Vậy cô ta nói anh mỗi tháng đều trở về thăm cô ta! Anh trở về thăm cô ta làm gì?” Bộ anh là kinh nguyệt hả?
Lục Thời Minh nói: “Xem cô ta chết chưa.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn:… Đây là có thâm cừu đại hận gì vậy.
Cô gái đội mũ:…
Thực ra cô ta ngay từ ban đầu đã chú ý Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Bởi Tô Nhuyễn Nhuyễn thực sự rất xinh đẹp. Sự quyến rũ và khí chất bên trong vẻ đẹp kia là thứ mà cô ta không tài nào sánh được. Loại mỹ nhân như vậy, vẻ ngoài đã xinh đẹp, cốt cách bên trong lại càng đẹp hơn. Nhưng thứ khiến cô ta cảm thấy khiếp sợ nhất là, khuôn mặt con nhỏ kia vậy mà tương tự mặt mình đến chín phần. Nhưng hiển nhiên, con nhỏ đó càng đẹp hơn, mà chính mình khi đứng trước mặt nó tựa như là… một món đồ nhái?
Cô ta vô thức lui về phía sau một bước, sau đó miễn cưỡng nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Lục Thời Minh. Cô ta biết, tầm quan trọng của bản thân mình với Lục Thời Minh.
“Thời Minh, em có chuyện muốn nói với anh.”
Hắn đứng đó không nhúc nhích, không giống như bình thường, chỉ cần cô ta nói một câu là hắn liền đi với cô. Hôm nay hắn thậm chí chẳng liếc cô ta lấy một lần.
Cô ta không giữ được bình tĩnh nữa, cô ta hiện tại rất cần Lục Thời Minh. Nếu như không có hắn, cô ta sẽ chết, cô ta sẽ phát điên mất!
“Thời Minh…”
Cô ta vươn tay, muốn chạm vào Lục Thời Minh.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngay lập tức đẩy tay cô ta ra.
Người đàn ông của cô mà cũng dám chạm sao?
Sau một tiếng “bốp” giòn rã, tay cô gái đội mũ kia run run rụt về, tức giận nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, sau đó cầu xin sự giúp đỡ của Lục Thời Minh.
Hắn vẫn nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, đưa tay nắm chặt tay cô, nhéo nhéo.
“Đánh đau tay rồi sao?”
“Đau lắm á.” Tô Nhuyễn Nhuyễn nhăn nhó nũng nịu làm bộ làm tịch, ỷ sủng mà kiêu.
Người đàn ông kia nhẹ nhàng vuốt vuốt bàn tay nhỏ của cô.
Cô gái kia bị một đống cơm chó đập vào mặt.
“To gan, dám bất kính với nữ thần đại nhân!”
Đám hầu gái trung thành tiến lên, tức giận nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn chằm chằm.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng trừng mắt nhìn lại, vẻ mặt ngây thơ lại hoang mang.
Bên kia, bị một đôi mắt trong vắt như suối như vậy nhìn, không biết vì sao, mấy cô hầu gái bỗng cảm thấy tim nhũn ra.
Không được! Các cô là tín đồ trung thành nhất của nữ thần!
Đám hầu gái đứng vây quanh nữ thần.
Nghê Dương đứng ra nói: “Có chuyện gì ngày mai rồi nói sau.”
Nhìn dáng vẻ như cười như không của Nghê Dương, cô gái kia bỗng cảm giác có chuyện không tốt. Tuy rằng trước kia, cô ta cũng từng thấy Nghê Dương này đưa rất nhiều cô gái có gương mặt tương tự cô về nhưng không lần nào, không một lần nào giống như lần này, khiến cô ta cảm thấy nguy hiểm đến vậy.
Đám hầu gái trung thành kia đưa nữ thần về phòng.
Nghê Dương nhìn bóng lưng kẻ được gọi là “nữ thần đại nhân” kia, trên mặt nở một nụ cười khinh miệt. Cô quay người lại, lúc nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, sự lạnh lùng trong mắt phượng mới lộ ra sự dịu dàng hiếm có.
“Ê, nhỏ ngu ngốc, tôi đưa cô đi xem phòng của cô.”
Đó là căn phòng lớn nhất, xa hoa nhất, tinh xảo nhất trong lâu đài.
Vị “nữ thần đại nhân” kia đã rất nhiều lần muốn căn phòng này, Nghê Dương lại kiên quyết không cho. Hiện tại, nó đã mở rộng cánh cửa trước mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Nhưng… Đây là thứ quái gì vậy?
Chậu? Thùng? Chậu thủng? Thùng rách?
“Đây đều là những thứ trước kia cô dùng để ăn cơm.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn kiên quyết nói không thể bào, thục nữ như cô sao có thể dùng chậu rửa mặt với thùng sắt để ăn cơm chứ.
Nhưng cái thùng này nhìn đáng yêu ghê, lớn thật đấy, chứa được nhiều ghê… Cô thích rồi đó [không!]
Trong phòng có rất nhiều đồ cũ, đều xếp chồng chất trong phòng khách.
Đúng, không sai, là căn phòng cao sang nhất trong lâu đài. Nó đương nhiên như một căn hộ.
Nghê Dương vừa mới giới thiệu xong phòng khách, lại chỉ hướng phòng ngủ.
“Bên kia là phòng ngủ…”
Nghê Dương còn chưa nói xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn đã kéo Lục Thời Minh vào phòng ngủ. “Rầm” một tiếng, cửa phòng ngủ nặng nề đóng sập trước mặt Nghê Dương.
Nghê Dương:…Có thể chú ý một chút không hả!
———————————
Ngày hội tổng vệ sinh toàn quốc :)))
Các bạn dọn nhà xong chưa :)))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!