Mợ Nhỏ Nhà Họ Phó
Phần 13
Sáng ngày hôm sau, đích thân lão Ngô đến bệnh viện đón Lý Lan Trúc trở về. Vì sức khỏe của Lan Trúc còn yếu nên lão Ngô sắp xếp bác sĩ và y tá theo suốt bên cạnh, tránh để xảy ra chuyện gì đó sơ suất ảnh hưởng đến mẹ con Lan Trúc. Lý Lan Trúc cũng rất cẩn thận, tay lúc nào cũng đặt trước bụng, giống hệt như thủ sẵn tư thế bảo vệ cho con 24/24…
Mà Đình Đình khi nhìn thấy Lan Trúc căng thẳng đến như vậy, trong lòng cô bắt đầu cảm thấy phức tạp, một nửa là thương xót, một nửa lại thấy bất an. Ai cũng biết là Lan Trúc không được bình thường, cô ấy đã không bình thường mà còn biết bảo vệ cốt nhục của mình đến như vậy… xem ra… chuyện lần này không hề đơn giản như những gì cô đã nghĩ rồi!
Khiếu Trạch ngồi cạnh bên Đình Đình, anh có thể dễ dàng cảm nhận được sự lo lắng của cô. Đêm hôm qua khó khăn lắm anh mới dỗ cho cô ngủ được, vừa mới ngủ chưa được bao lâu thì cô đã tỉnh, tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng bất an. Anh biết là cô luôn cố gắng tỏ ra là mình ổn, nhưng cô càng như thế thì anh càng cảm thấy lo lắng cho cô. Đứa bé trong bụng Lý Lan Trúc thật ra không có một chút nào quan trọng đối với anh, là con của cô ta và người đàn ông khác, lý nào lại bắt anh phải bảo vệ? Chỉ là Đình Đình không muốn nhìn thấy đứa bé chịu thiệt thòi, bắt buộc anh phải bảo toàn cho sự an nguy của mẹ con Lý Lan Trúc…
Anh sinh ra là người của hào môn, từ nhỏ đã được rèn giũa trong cái thế giới gọi là lạnh lùng và tàn nhẫn. Trừ những người thật sự quan trọng đối với anh thì những người khác… có hay không có cũng không quan trọng. Mà Lý Lan Trúc cũng là như thế, cô ta cũng là người được sinh ra trong hào môn, anh giúp cô ta một lần, cho cô ta những đặc quyền mà có ước cô ta cũng chưa chắc có thể dám ước. Đối với cô ta anh đã rất tử tế đối đãi, vậy nên anh vô cùng khó chịu khi nhìn thấy Lý Lan Trúc gây ảnh hưởng đến Đình Đình. Đình Đình là cô gái anh dốc lòng bảo vệ, anh không muốn nhìn thấy cô chịu thiệt thòi, dù là một chút anh cũng không chấp nhận được…
Đưa tay vỗ nhè nhẹ sau lưng của Đình Đình, anh kề khẽ vào tai cô, dịu giọng trấn an:
– Đừng lo, mọi chuyện đã có anh!
Đình Đình mím chặt môi, cô khẽ gật đầu đáp lại lời của Khiếu Trạch. Cô cũng không hẳn là đang lo lắng cho mình, cô đây là đang lo cho đứa bé trong bụng Lan Trúc. Cô biết rõ là cô không hại mẹ con Lan Trúc, lần này Lan Trúc có thể tai qua nạn khỏi nhưng còn những lần sau… cô thật sự không dám nói trước. Đây là phát súng mở màn, chỉ sợ là một mình Lan Trúc sẽ không thể bảo vệ được chu toàn cho con của cô ấy mà thôi.
Phúc Sinh ngồi ở phía sau Đình Đình và Khiếu Trạch, tầm mắt anh luôn dõi về phía Đình Đình, ánh mắt không giấu nổi được sự lo lắng. Nếu so với Khiếu Trạch thì anh cũng không kém gì tâm ý muốn bảo vệ Đình Đình, chỉ là ở bên cạnh Đình Đình lúc này đã có Khiếu Trạch, anh có muốn đứng ra bảo vệ cho cô ấy thì cũng không đến lượt anh…
Quế Hoa biết rất rõ tâm tư của Phúc Sinh đặt ở đâu, chỉ là cô cũng không có tư cách bắt anh ấy buông bỏ, vậy nên lúc này chỉ có thể lặng lẽ ở cạnh bên trấn an tinh thần của người cô yêu…
– Anh đừng lo, anh Nhỏ sẽ không để cho Đình Đình chịu hàm oan đâu.
Phúc Sinh mím môi, lời nói nhẹ tựa lông hồng:
– Hy vọng là cậu ấy làm được.
Quế Hoa cười gượng, cô cũng lo cho Đình Đình, nhưng sâu thẳm trong chính bản thân cô, cô lại đang lo lắng cho trái tim mình nhất…
Các vị ngồi ở đây lúc này, mỗi người đều mang một tâm tư khác nhau, không ai thể hiện ý tứ của mình rõ ràng ra mặt, hết thảy đều đang đợi sự quyết định của ông nội Phó. Sự việc lần này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, một bên là cháu nối dõi của Phó gia, một bên là cháu dâu “vàng” của ông nội Phó. Ngoài đám người Khiếu Trạch ra thì các vị đang ngồi ở đây cũng rất muốn biết ý tứ của ông nội Phó là như thế nào. Phó gia từ trước đến giờ luôn là sóng yên biển lặng, nhưng sự thật có phải là như vậy hay không… chuyện này chắc có trời mới biết.
Mà ông nội Phó lúc này cũng đã đưa ra được quyết định cuối cùng, cả đêm hôm qua ông đã suy nghĩ rất nhiều, ông cũng cảm thấy bản thân mình đã quá nóng vội và sơ suất. Giữa Đình Đình và mẹ con Lý Lan Trúc, bên nào nặng bên nào nhẹ, không cần ai nói ông cũng biết mình nên chọn đứng về phía ai. Còn về phần đứa bé của Lý Lan Trúc, vậy thì phải xem xem… vận mệnh của nó là như thế nào!
Vú Lê và y tá dìu Lý Lan Trúc ngồi xuống ghế, cũng giống hệt như từ trước đến giờ, Lý Lan Trúc vẫn rất sợ khi phải tiếp xúc với quá nhiều người. Một tay cô ấy che bụng, tay còn lại co chặt vào nhau, đầu khẽ cúi, hoàn toàn không dám ngẩn mặt lên nhìn ai. Lý Lan Trúc trước giờ luôn là bộ dạng rụt rè như vậy, cũng bởi vì cô ấy như thế nên mới khiến cho người khác cảm thấy mủi lòng thương hại.
Ông nội Phó nhìn về phía Lan Trúc, ông gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng điệu chậm rãi và nghiêm nghị, ông nói:
– Lan Trúc, con đã khỏe hơn chưa? Có biết hôm nay mọi người chờ con ở đây là vì lý do gì hay không?
Lý Lan Trúc lo sợ ngẩn đầu nhìn lên, do dự khoảng mấy giây, cô ấy lúc này mới dám gật đầu đáp lời.
Ông nội Phó lại nói tiếp:
– Nếu con đã biết thì ta cũng không nhiều lời, ngày hôm qua con gặp phải chuyện gì, con cứ thẳng thắng mà nói… hiểu chưa?
Lý Lan Trúc nghe những lời này của ông nội Phó, cô ấy đã sợ lại càng thêm sợ, tròng mắt run rẩy long lanh như ngấn nước, tựa như chỉ cần thêm một câu nói là cô ấy có thể rơi nước mắt được ngay vậy.
Lão Ngô bước đến trước mặt Lan Trúc, ông đưa cho cô ấy một quyển sổ và một cây bút, ý tứ là muốn cô ấy viết ra mọi chuyện. Chẳng qua là khi cầm quyển sổ trên tay, Lý Lan Trúc lại đột nhiên ngồi yên bất động, hoàn toàn không giống như có ý định sẽ viết ra cái gì đó. Trong lúc mọi người đang sốt ruột chờ đợi kết quả thì lại thấy Lý Lan Trúc hướng mắt nhìn về phía Khiếu Trạch và Đình Đình. Không biết rõ là cô ấy đang nhìn ai, chỉ thấy đôi mắt đỏ hoen tràn ngập ngấn lệ, biểu cảm này đủ khiến cho cả Khiếu Trạch và Đình Đình đều cảm thấy hoang mang không rõ chuyện gì…
Ông Phó Hoa nhịn không được, ông nhíu mày, cất giọng hỏi Lý Lan Trúc:
– Lan Trúc, con có chuyện gì thì cứ nói ra, nói ra để mọi người còn biết và giúp đỡ… con im lặng như vậy cũng không giải quyết được chuyện gì.
Bà Hai lớn cũng lên tiếng phụ họa theo:
– Bác Hai con nói đúng, có chuyện gì thì con cứ nói, chúng ta đều là người nhà họ Phó, đều là người một nhà. Có mâu thuẫn gì thì cùng nhau giải quyết, nếu con oan uất, mọi người chắc chắn sẽ giúp đỡ cho con.
Bà Phó Nhỏ liếc mắt nhìn về phía chị dâu lớn, rõ ràng lời nói của bà Hai Lớn là có ẩn ý, vậy mà còn nói ra như kiểu yêu thương Lý Lan Trúc lắm vậy. Bà Hai lớn chỉ sợ chuyện này chưa đủ loạn để làm hài lòng bà ấy, dễ dàng gì mà bà ấy lại tốt được như những gì mà bà ấy vừa nói. Lại nói đến việc trước kia Đình Đình không gả được cho con trai bà ấy, mối thù này bà ấy chắc chắn sẽ không quên…
Đình Đình không nôn nóng, cô chỉ cảm thấy Lý Lan Trúc có chút gì đó khác lạ, mà cụ thể là lạ như thế nào thì cô lại không nói rõ được. Thái độ này của Lan Trúc thật khác với lời nhắn nhủ khẩn cầu ngày hôm qua, khác quá luôn ấy chứ?
Mà đúng như những gì mà Đình Đình vừa nghĩ, Lý Lan Trúc im lặng một hồi rất lâu, cuối cùng mới cầm bút viết lại mọi chuyện…
“Con không biết chuyện gì xảy ra, có người cố ý hại con, lúc con phát hiện ra mình đang ở trong nhà kho thì đã bị cho uống thuốc gì đó. Con rất sợ, rất lo lắng… con có nghe bọn họ nhắc đến tên của chị Đình… vì vậy con nghĩ là chị Đình hại con…”
Lão Ngô đọc đến đây thì dừng lại, dừng khoảng vài giây, như chờ đợi lệnh của ông nội Phó, nhìn thấy ông nội Phó gật đầu cho phép, lão Ngô mới bắt đầu báo cáo những gì mà ông đã điều tra ra được.
– Thưa mọi người, tối ngày hôm qua, lão gia đích thân gọi cho cô Lan Trúc, cô Lan Trúc cũng đã âm thầm kể lại mọi chuyện cho lão gia biết từ trước. Có được lời khai của cô Lan Trúc, lão gia liền ra lệnh cho tôi đi điều tra thực hư sự việc… Đúng thật là tối ngày hôm qua, có người làm đã nhìn thấy cô Lan Trúc đi từ phía vườn cây lớn đi ra khuôn viên, và tôi cũng đã cho người đi đến nhà kho kiểm tra tình hình nhưng sự thật là không tìm thấy được dấu hiệu của việc bắt giữ người, cũng như không tìm thấy được bất cứ vật chứng nào liên quan đến sự việc của cô Lan Trúc. Camera an ninh cũng không ghi được hình ảnh bất thường nào, cũng không có dấu hiệu bị xoá hay là cắt ghép. Xét theo thực tế, cô Lan Trúc đúng là bị ép uống thuốc kích sinh, còn về chủ mưu hãm hại cô ấy có phải là mợ Nhỏ hay không… tôi không tìm thấy bằng chứng chỉ tội mợ Nhỏ.
Mọi người nghe hết những lời mà lão Ngô vừa trình bày, ý tứ của lão Ngô như thế nào, chỉ cần nghe qua một lần là có thể hiểu rõ được. Câu kết luận cuối cùng “tôi không tìm thấy bằng chứng chỉ tội mợ Nhỏ”, đó chính là kết luận cuối cùng về việc điều tra của lão Ngô, ông ấy đã xác định rất rõ ràng là… Đình Đình không có tội. Mà kết luận này của lão Ngô, có đánh chết thì bọn họ cũng không tin là ông nội Phó không ngầm đứng sau chỉ đạo. Sự việc còn mơ hồ không rõ ràng như vậy mà lão Ngô lại có thể sơ sài kết luận, ý tứ của ông nội Phó là gì, người ngốc cũng có thể hiểu được.
Mà ông nội Phó lúc này lại đang nhấm trà trong tách, giống như là đang nghe chuyện của người khác vậy, hoàn toàn để lão Ngô thay ông làm chủ mọi chuyện. Nhìn thấy thái độ của ông nội Phó như vậy, lời bất bình trong miệng cũng không dám tuôn ra, vì sợ làm phật ý ông. Xem ra, ông nội Phó thiên vị cho Đình Đình nhiều hơn những gì mà mọi người tưởng tượng, đến cả cháu đích tôn tương lai còn không so được bằng Đình Đình nữa mà…
Đình Đình tất nhiên là nhận ra được sự thiên vị và bảo vệ của ông nội dành cho cô, mặc dù có rất nhiều khúc mắc trong chuyện này nhưng cô cũng không ngốc đến mức tự chui đầu vào đường khó. Lão Ngô đã nói là không tìm được bằng chứng chỉ tội cô, vậy thì rõ ràng là cô không có tội. Còn mọi người có tin hay không là tùy ở mọi người, sự việc ném đá giấu tay như thế này, dù cho Lý Lan Trúc có nói là cô vô tội thì chưa chắc mọi người đã tin là cô trong sạch. Thay vì thanh minh cho cả thế giới biết là mình vô tội, vậy chi bằng cứ nhận lấy kết quả là mình trong sạch trước, sự việc từ từ tìm hiểu sau vậy.
Thấy mọi người đều im lặng, Khiếu Trạch lúc này mới lên tiếng:
– Sự việc lần này không chỉ liên quan đến thanh danh của Đình Đình và sự an toàn của Lan Trúc, mà còn liên quan đến nội bộ của Phó gia đang có người âm thầm tác oai tác quái. Con chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện lần này, con sẽ điều tra đến cùng, đem kẻ độc ác âm ngoan đứng sau mọi chuyện ra trước ánh sáng, bắt hắn phải xin lỗi Đình Đình. Đình Đình không có tội, cô ấy lớn lên ở Phó gia, tính cách cô ấy thế nào, mọi người không phải không biết. Con cũng rất mong là mọi người không âm thầm đả kích Đình Đình, đứa bé trong bụng Lan Trúc cũng là… con của con… quan tâm cả hai… bảo vệ cả hai là trách nhiệm và nghĩa vụ của con… không có việc bên thương bên ghét… con mong mọi người hiểu rõ, tránh làm tổn thương cả hai.
Khiếu Trạch vừa dứt lời, ông nội Phó cũng nghiêm nghị cất giọng, ý tứ bảo vệ Đình Đình thấy rõ.
– Để tránh cho kẻ xấu có cơ hội một lần nữa, kể từ nay về sau, việc sinh hoạt thường ngày của Lan Trúc sẽ do vú Lê quản lý. Ta là trưởng bối, sẽ không để cho hậu bối phải chịu thiệt thòi, lại càng không để cho con cháu phải chịu hàm oan. Các con cũng thấy rõ, đây là sự việc ném đá giấu tay… chắc ta không cần phân giải ra thì các con cũng hiểu ném đá giấu tay là như thế nào, đúng không? Nội bộ Phó gia có “tặc”, ta muốn các con về chấn chỉnh và thanh lọc lại người dưới, tránh để đến một ngày nào đó, các con cũng sẽ giống như Đình Đình ngày hôm nay.
Ông nội Phó vừa dứt lời, các vị ngồi đây lại bắt đầu nôn nóng kèm theo chút hoang mang. Ai cũng lo lắng là mình sẽ giống như Đình Đình, bị người ta vu vạ. Phải nói là ông nội Phó cao tay, chuyển trọng tâm vấn đề quá thâm thúy, không để cho ai có cơ hội bắt bẻ Đình Đình, lại còn khiến cho mọi người cùng đồng cảm với nỗi oan của cô… quả là gừng càng già càng cay!
Đình Đình phải nói là bái phục trước sự lèo lái của ông nội Phó, mà ban nãy Khiếu Trạch có dặn dò cô là đừng nói gì, mọi chuyện cứ để cho anh giải quyết. Lúc nãy cô không nghĩ gì nhiều, bây giờ nghĩ lại, xem ra là Khiếu Trạch đã biết trước mọi chuyện từ trước rồi thì phải?!
Quyết định của ông nội Phó vô cùng quả quyết, lão Ngô và Khiếu Trạch cũng đã nói là đang điều tra, vậy nên các vị nhà ông Phó Hoa muốn xen vào cũng không dễ dàng gì. Chưa nói đây là chuyện riêng của nhà ông Phó Nhỏ, trên có ông nội Phó vẫn còn sống, dưới là bà Phó nhỏ vẫn còn rất khỏe mạnh… chuyện riêng nhà người ta, bọn họ cũng không có tư cách gì xen vào. Lại nói, trong chuyện lần này rõ ràng là một mũi tên trúng hai đích, vừa hãm hại đứa bé của Lan Trúc, lại vừa huỷ hoại thanh danh của Đình Đình. Nếu phía nhà ông Phó Hoa lắm lời, có khi ông nội Phó lại cho rằng “tặc nhân” là người của ông Phó Hoa nữa thì lại càng rắc rối. Rõ ràng là chuyện không liên quan đến mình, tốt nhất nên giữ mồm giữ miệng, giữ thân trong sạch thì tốt hơn.
Người của nhà họ Phó đều là người được rèn giũa từ bé, đối với bọn họ, chỉ cần nhìn ánh mắt cũng đoán được ý tứ của đối phương. Vậy nên trong sự việc lần này của Lan Trúc, ông nội Phó đã quyết định như vậy, bọn họ dù phục hay là không phục thì đều nhất nhất nghe theo. Không phải việc gì cũng nhất định phải rõ ràng minh bạch, hào môn không phải là hữu danh vô thực, có khi càng rõ ràng thì càng nhiều người “chết”!
………………………………………..
Ông nội Phó sắp xếp người bên cạnh Lý Lan Trúc là muốn bảo vệ cho an toàn của mẹ con cô ấy, Lý Lan Trúc cầu còn không được, mà phía Khiếu Trạch lại càng ủng hộ hết mình. Có được sự bảo vệ của ông nội Phó, chỉ cần Lý Lan Trúc ngoan ngoãn nghe theo thì chắc chắn mẹ con cô ấy sẽ bình an đến khi đứa bé được sinh ra đời, đây là điều chắc chắn!
Tại phòng của ông nội Phó, sau khi nghe lão Ngô báo cáo sự thật về kết quả điều tra được, Đình Đình lúc này mới cảm thấy giật mình, cô vừa hoang mang mà cũng vừa cảm thấy bản thân mình quá sức may mắn. May cho cô là ông nội Phó tin tưởng cô, nếu không, cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được hàm oan.
Nhìn thấy Đình Đình hoang mang đến ngẩn người, Khiếu Trạch liền nắm lấy tay cô, anh nhẹ giọng trấn an:
– Không sao rồi, mọi chuyện đã được giải quyết, em đừng lo, anh và ông nội sẽ không để cho em chịu oan uất.
Đình Đình cảm kích thật lòng, cô hướng mắt nhìn về phía ông nội Phó, cảm xúc hoàn toàn đều là chân thật:
– Con cảm ơn ông đã tin tưởng, nếu nội không giúp con giải quyết chuyện này, chắc bây giờ con đã không yên ổn mà ngồi được ở đây. Ông nội… ông thật lòng tin là con không hãm hại mẹ con Lan Trúc phải không ông?
Ông nội Phó như cảm thấy chính bản thân mình cũng có lỗi, ông im lặng vài giây, lúc này mới trả lời câu hỏi của Đình Đình:
– Con cũng giống như đám Khiếu Trạch, là ông nhìn con lớn lên, tính nết của con có độc hay không, ông là người hiểu rất rõ. Ông tin tưởng con, cũng là tin tưởng bản thân mình không nhìn sai người. Chỉ cần con không làm chuyện gì xấu, ông chắc chắn sẽ bảo vệ con đến cùng.
Đình Đình khẽ gật đầu, cảm xúc của cô đang dâng trào, trong lòng ngoài cảm kích thì cũng là cảm động. Rõ ràng là kẻ âm độc nào đó đã cố tình để lại bằng chứng chứng minh cô là kẻ chủ mưu hãm hại Lý Lan Trúc. Nếu không nhờ ông nội Phó “dẹp dọn” sạch sẽ thì bây giờ có lẽ cô đã tiêu đời rồi. Lão Ngô điều tra được trong nhà kho ở vườn cây có dấu vết của việc bắt giữ người, mà ông ấy còn tìm được chiếc bông tai của Đình Đình “đánh rơi”. Chỉ với nhiêu đó dấu vết cũng đủ chứng minh Đình Đình là kẻ chủ mưu trong vụ việc hãm hại Lý Lan Trúc. Rõ ràng đây là kế một mũi tên bắn hai đích, chỉ là không biết mục đích thật sự của kẻ kia là muốn nhắm vào cô hay là nhắm vào đứa bé trong bụng của Lan Trúc?
Khiếu Trạch cũng giống như Đình Đình, anh mơ hồ, hỏi lão Ngô:
– Chú Ngô, Lý Lan Trúc khai là không biết ai đã đưa cô ta đến phòng kho?
Lão Ngô gật đầu, ông ấy đáp lời:
– Cô Trúc nói là cô ấy không biết, lúc cô ấy tỉnh dậy đã thấy mình ở phòng kho, xung quanh tối om, bị bịt mắt, cũng bị ép uống thuốc gì đó. Chỉ là đám người đó ép cô ấy uống thuốc xong thì kéo nhau gấp gáp bỏ đi, còn cố tình nhắc đến tên của mợ Nhỏ với cô ấy… Theo tôi đoán, đám người đó là cố ý muốn nhắc đến mợ Nhỏ trước mặt cô Trúc, bọn họ muốn vu oan cho mợ Nhỏ. Còn sự thật trong lời khai của cô Trúc là bao nhiêu phần trăm thì tôi cũng không xác định rõ được.
Đình Đình nhíu mày, cô suy nghĩ kỹ càng trước sau, lúc này mới lên tiếng nói ra suy luận của mình.
– Theo con thì con nghĩ là Lan Trúc nói thật, bởi vì ánh mắt của cô ấy rất chân thật, không có chút nào là giả dối. Cũng giống như chú Ngô đã phân tích, kẻ kia là muốn hãm hại con và Lan Trúc. Chỉ là, con thật sự nghĩ không ra là kẻ đó đã làm cách nào để qua mặt được mọi người, đến cả camera cũng không ghi được hình… quả thật là quá thông minh, quá cao tay.
Danh tính của kẻ kia là điều mà ai cũng tò mò muốn biết, để qua mặt được tất cả người của Phó gia, kể cả ông nội Phó cũng không đoán ra được, xem ra kẻ đó không phải là người tầm thường…
Nhưng có một chi tiết mà chỉ có Khiếu Trạch mới để ý đến, đó là kẻ chủ mưu không ép Lý Lan Trúc uống hết lọ thuốc kích sinh mà hắn ta chỉ ép cô ấy uống 1/3 của lọ. Xem ra, kẻ “ăn ốc” bắt Khiếu Trạch đổ vỏ và kẻ đứng đằng sau vụ việc của Lý Lan Trúc này… hoàn toàn là một người!
_______________________
❌ MỌI NGƯỜI MUỐN ĐỌC NỮA KHÔNG Ạ? HUHU, SAO TƯƠNG TÁC THẤP THẢM VẬY MỌI NGƯỜI? MN MUỐN ĐỌC CHƯƠNG TIẾP THÌ TT CHO EM ĐI Ạ, PHẢI CÓ ĐỘNG LỰC MỚI ÚP TRUYỆN ĐỀU ĐẶN MỖI NGÀY ĐƯỢC CHỨ Ạ HICCCC
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!