Chú Thượng Quan Hạ Phàm
Phần 50
Chú Thượng Quan hạ phàm 50
ĐÁNH MẤT
Sau một đêm suy nghĩ, nàng cũng hiểu ra. Con người ta không thể chống lại số phận. Mà chỉ có thể trân trọng những giây phút mà ông trời cho ta bên nhau.
Chiều hôm sau, sau khi tan học. Nàng vội vã đến công ty tìm người đàn ông của mình.
Trong cơn mưa phùn lạnh lẽo, người đàn ông của nàng đang đứng cùng một cô gái trong sảnh tòa nhà. Qua lớp kính, có thể có thể thấy họ nói chuyện rất vui vẻ. Cô gái xinh đẹp, ăn mặc phong cách trẻ trung nhưng sang trọng. Nhìn cũng biết là con nhà giàu rồi. Bàn tay cô ta níu lấy cánh tay người ấy. Thi thoảng lại làm nũng khiến cả hai cùng cười vui vẻ.
Người đàn ông của nàng, đã lâu rồi mới thấy vui vẻ đến vậy.
Tự nhiên nỗi tủi thân của nàng dâng lên. Nỗi đau buồn cứ thế kéo đến. Tim nàng thắt lại. Nước mắt cứ thế trào ra.
Có phải người ta đã thay đổi?
Có phải người ta đã có được thứ đó, nên đã không cần nàng?
Có phải người ta đã quên những gì đã trải qua?
Hay có phải người ta không thật lòng thương cô như những gì từng nói?
Hàng trăm câu hỏi cứ thế đặt ra trong đầu. Mà không tài nào tìm được lời hồi đáp.
Nàng quay đi. Mặc kệ những giọt nước mưa lạnh buốt tạt lên khuôn mặt đẫm nước mắt. Đôi môi run rẩy theo từng dòng nước mắt trào lên.
Cô không thở được nữa. Đôi chân cũng trở nên run rẩy. Ngồi quỵ xuống bên đường. Bàn tay đánh mạnh vào ngực. Cô cúi xuống. Giây phút này con người ta sẽ có cảm giác tức giận, bất lực, thất vọng… Đan xen vào đó là sự trách móc, có khi là hận thù. Và giây phút này, nàng nhớ mẹ.
Mẹ ơi…
Nàng khóc nức nở.
Người đi đường cũng vội vã đi nhanh để tránh cái lạnh. Vào cái giờ tan tầm này, ai cũng muốn mau chóng trở về. Quây quần bên gia đình và mâm cơm nóng hổi. Kể cho nhau nghe những chuyện vui buồn.
Vậy mà, số phận một lần bắt cô sống dở dang. Một lần bắt cô chìm trong cô quạnh. Người mẹ một lần sinh ra mình cũng không thể nhận. Người đàn ông cùng dòng máu, giờ cũng chẳng còn là cha của cô. Người đàn ông mà cô đã chờ đợi, đã trao trọn thanh xuân của mình giờ phản bội.
Mất hết rồi.
Gắng gượng đứng dậy và lững thững bước đi. Trước mặt cô, bầu trời cứ tối dần, cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt, thời tiết càng ngày càng lạnh buốt. Cơ thể cô run rẩy. Bước đi men theo bờ hồ. Vừa đi vừa khóc. Những cơn gió chẳng vì thế mà ngừng thổi. Mưa cũng không vì cô mà ngừng rơi. Vì cuộc đời ai cũng phải sống cho mình, nên nào cod quan tâm cảm xúc của người khác.
Hóa ra mẹ kế nói đúng, cô sinh ra đã là một đứa xui xẻo. Hễ ở bên ai cũng khiến họ tổn thương. Nỗi đau cô gây ra cho cha mình là làm mất đi người phụ nữ ông ấy từng rất yêu. Đánh Đánh mất một gia đình tưởng chừng như bước vào hạnh phúc mĩ mãn.
Nỗi đau cô đem lại cho người đàn ông ấy, chính là khiến người đó chịu tội trước thần linh. Đánh mất kiếp sống ngàn năm của mình.
Vậy thì…
Cô bước lại sát với lan can ven hồ. Hai tay bám vào thành.
Vậy thì kết thúc đi.
-Cầu xin ông trời. Con không muốn đầu thai thêm kiếp người nào nữa.
-Cầu xin ông trời đừng tìm người phụ nữ ấy, con sẽ chịu tội thay cô ta.
-Cầu xin ông trời, xin hãy để cái chết của con giải quyết tất cả những chuyện rắc rối và mệt mỏi này.
Nàng đưa chân lên, leo qua hàng rào sắt. Cơ thể đã dần thả lỏng, đôi mắt nàng nhắm lại. Bàn tay buông khỏi thành sắt của lan can. Vĩnh biệt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!