Chú Thượng Quan Hạ Phàm - Phần 49
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
213


Chú Thượng Quan Hạ Phàm


Phần 49


Chú Thượng Quan hạ phàm 49
ĐỪNG BỎ NỠ CUỘC GẶP GỠ TRONG ĐỜI
Cuối cùng thì chàng cũng nhận ra, hạnh phúc không phải chỉ một người cố gắng vun đắp mà có được.
Cuộc sống không chỉ là nghĩ cho cảm xúc của chính mình . Mà chính là nghĩ cho cảm xúc của người khác.
Đôi khi sự tổn thương và sợ hãi trong lòng họ lại là thứ đẩy hạnh phúc của cả hai đi rất xa.
Chàng thức dậy. Việc đầu tiên là tìm kiếm người bên cạnh mình. Khoảng trống lạnh lẽo bên cạnh khiến chàng bừng tỉnh. Mở mắt to nhìn xung quanh. Rồi không thấy động tĩnh thì gọi nhỏ.
-Bé ơi.
Vẫn là tiếng léo nhéo còi xe bên ngoài đáp lại.
-Bé ơi.
Chàng ngồi dậy khoác áo đi vào nhà vệ sinh, rồi nhà bếp. Nhưng tất cả chỉ là một khoảng không trống rỗng. Sau khi quay lại gường, đập vào mắt chàng là lá thư viết vội. Chàng cầm lên đọc đến khi tay mình run rẩy.
-Không hợp?
-Nhất thời?
Từng câu nói phũ phàng như nhát dao đâm vào tim chàng. Chàng vò nát lá thư, cúi xuống ôm đầu khóc.
Sau khi đã đấu tranh để bảo vệ tình yêu của mình, giờ thì nàng đáp lại như thế này sao? Tại sao chứ? Chàng có gì không tốt? Là phế thần thì không còn được yêu thích nữa sao?
Tại sao nàng lại làm thế khi vừa mới gieo hi vọng? Rồi lại biến nó thành thất vọng như thế này.
-Thượng quan, ngài sao vậy?
-Sao lại gọi ta vào sáng sớm thế này? con bé đâu?
Tiểu quan đặt ra một đống câu hỏi. Còn chàng vẫn cúi xuống không nói. Hắn nhìn chàng rồi ngồi xuông bên cạnh.
-Đêm qua, hai đứa cãi nhau à?

-Yêu một đứa trẻ hai chục tuổi là phải cưng chiều chứ. Nó đâu phải mặt dày sống nghìn năm đâu.
-Nàng ấy, bỏ đi rồi.
-Bỏ đi sao?
Chàng không nói mà đưa cho tiểu quan lá thư của nàng. Nhưng vừa chạm đến thì nó đã rơi xuống đất.
-Đồ xấu xa, ta cầm được nó sao?
-Mở ra, cho ta đọc với.
Tiểu quan tò mò, lấy tay gảy tay chàng dụ dỗ
-Nàng ấy nói, tất cả chỉ là bồng bột.
-Bồng bột sao? Cũng đúng mà.
-Lại ngươi nữa.
-Không phải sao, vừa mới gặp cái, đã làm con nhà người ta ra thế rồi.
-Là nàng tự nguyện.
-Đấy…
Chàng lại cúi xuống. Tiểu quan cười, ngồi xuống nhẹ nhàng dỗ dành.
-Hôm qua, có nói gì tổn thương con bé không? .
-Không. Ta thấy nàng rất vui mà.
-Vậy mà sau một đêm lại thay đổi rõ rệt vậy sao?
-Hay là ngươi không biết làm chuyện đó. Con gái bây giờ quan trọng cái đó lắm đấy.
-Ngươi…
Chàng ấm ức lườm tên bên cạnh.
-Đùa vậy thôi. Ta nghĩ con bé có chuyện khó nói.
-Ngài còn nhớ hồi còn bé bỏ đi không? Vì ngài đấy còn gì? Vì con bé không muốn ngài khó xử với cô Tiên kia. Suy cho cùng, nó nói vài câu phũ phàng vẫn lộ ra là vì ngài mà làm thế.
-Tại sao chứ? . Nàng không tin ta sao?
-Không phải không tin, mà chính là lo lắng cho ngài.
-Bởi vì con bé không thể nhìn thấy thế giới của chúng ta Cho nên nó càng lo sợ.
-Yêu một người không nhất thiết ở bên họ, mà cảm giác được thấy người kia khỏe mạnh bình yên mới là cảm giác mà họ an tâm nhất.
-Giờ ta phải sao đây?
-Ta nghĩ. Chúng ta nên chờ đợi.
-Chờ nàng quay về sao? Nhỡ nàng bỏ ta đi mãi thì sao?
-Không chỉ chờ đợi con bé, chúng ta chờ đợi quyết định Bề trên dành cho ngài.
-Nếu như Bề trên của chúng ta, ngài ấy cũng từng yêu một người nào đó. Chắc chắn ngài ấy sẽ thông cảm. Còn không, thì hên xui thôi.
-Vậy trước đây, không biết Phụ thân có yêu mẫu thân của ta không nhỉ?
Tiểu quan bật cười.
-Tình yêu thì thời nào cũng có. Nhưng đấu tranh cho nó thì thượng giới chắc có ngài là đầu tiên.
-Bề trên cũng luôn hướng tới những điều tốt đẹp cho con người. Tình cảm không biến người ta trở thành người xấu, chỉ là dựa vào tình cảm mà người ta bộc lộ bản chất xấu xa thôi.
-Đúng. Và tình yêu biến ngài trở thành kẻ bất chấp. Bỏ mặc tất cả vì nó.
-Ta đang học cách để sống. Để thấu hiểu được hết tâm tư của các người. Bởi ngàn năm sống trên đời, có ngày ta nhận ra, ta chỉ giống như một đứa trẻ. Như một trang giấy trắng. Và giờ cuộc sống người phàm, viết cho ta những nét bút đầy màu sắc thôi.
-Nghe cũng lãng mạn đấy.
Chàng tủm tỉm. Giờ đã không còn lo lắng và sợ hãi như lúc trước nữa. Nhưng mà chàng vẫn băn khoăn.
-Giờ chúng ta phải làm thế nào?
-Có lẽ để con bé bình tâm lại. Ta sẽ đi tìm và bảo vệ con bé. Nhưng ta phải nói trước với ngài một điều.
-Ngươi nói đi.
-Hãy buông tay, để con bé sống như một người bình thường, nếu như chúng ta không thể chống lại ý trời.
Sau câu nói, chàng như chết lặng.
-Ta…không thể, xa nàng ấy được.
-Ta hiểu. Nhưng ngài cũng thấy đấy. Ta cũng từng có lúc, muốn tìm một thân xác nào đó để quay về với người đó và con trai mình.
-Nhưng nếu ở bên cô ấy, mỗi ngày thấy cô ấy phải lo sợ cho ta, rồi một ngày nào đó lại đau khổ thêm một lần nữa. Thì chi bằng, ta đành làm thế này. Ít nhất cũng là để, cô ấy sống bình an nốt quãng đời còn lại.
-Vì con bé rất yêu ngài cho nên đừng để nàng phải sống cả đời trong áy náy. Và cảm thấy mình là người có lỗi vì ngài đã gặp phải những chuyện không hay.
-Ta hiểu rồi.
Chàng đứng dậy, quay trở về với cuộc sống của Hải Long.
Thấy chàng trở về tất cả mọi người trong công ty vô cùng bất ngờ. Thư ký Mai tiến tới bắt tay chàng.
-Thế nào, sếp thấy ổn cả chứ?
-Ta ổn. Cô vẫn khỏe chứ.
-Tôi khỏe.
-Vậy thì chắc ta không có chuyện gì để làm nữa đâu nhỉ.
-Có chứ…rất nhiều chuyện chúng ta cần giải quyết. Chúng tôi chỉ chờ ngài trở về thôi.
Chàng cười, ngồi xuống ghế trước mặt thư ký Mai.
-Ta vẫn là có chuyện muốn nhờ cô trước.
-Vâng. Cậu cứ nói đi ạ.
-Bé Hà…
-Vâng.
-Cô ấy muốn trốn khỏi ta.
-Trốn khỏi cậu? .
-Chuyện này hơi khó nói. Ta nghĩ vì con bé lo cho ta. Nhưng ta không biết phải khuyên con bé thế nào.
-Cô có thể có thể giúp ta được không?
-Vâng. Khi nào có thời gian. Tôi sẽ tìm gặp cô ấy. Nhưng cậu phải nói hai người giận nhau chuyện gì.
-Không giận chuyện gì cả. Mà con bé lo ta gặp chuyện nên…
-Lại giống như lần trước ạ.
-Lần này có vẻ nghiêm trọng hơn.
-Vậy ạ.
Thư ký Mai gật đầu.
-Chờ ta tìm xem nàng ở đâu đã nhé.
-Vâng. Đừng lo sếp ạ. Phụ nữ ai cũng vậy. Rồi cũng không xa được người mình yêu đâu.
-Cảm ơn cô. Thư ký Mai. Cảm ơn vì cô vẫn ở đây chờ ta.
-Tất cả chúng tôi vẫn ở đây. Chờ cậu quay về. Cùng cậu sống chết với cuộc chiến này.
Chàng gật đầu. Ngay lúc này mới thấy trân trọng tình cảm của người phàm. Dù thương trường vô tình nhưng trong đó cũng có những tình cảm rất đáng quý.
Ở một góc trường học. Thanh Hà vẫn đang bận rộn với đống bài vở của mình. Cô xin ở nhờ nhà bạn. Và sống như một kẻ chạy trốn. Dù rất nhớ, dù mỗi đêm chẳng thể chợp mắt ngon lành. Nhưng nàng vẫn không dám gặp người ấy nữa.
– Hà, chiều nay đến viện với tao không?
-Có chuyện gì?
-Đến khoa sản?
-Mày đi khám phụ khoa à?
-Không. Bác tao có bạn làm ở đó. Bà ấy nói, làm bác sĩ sản khoa kiếm tiền tốt nhất.
-Thật?
Nàng hỏi lại. Miệng tủm tỉm cười.
-Uh. Khoa sản bận rộn nhất, thì tiền cũng nhiều nhất còn gì.
-Mày chỉ mê tiền thôi con ranh ạ.
-Đi đến đấy, rồi tao đăng ký khám cho.
-Khám gì.
-Khám hàng.
Nàng đỏ mặt.
-Ai làm sao mà khám.
-Để tao khám thử cho mày.
-Đừng có mang tao ra làm vật thí nghiệm..
-Đùa thôi. Bác tao bảo vào đấy có gì bạn bác ý sẽ giúp đỡ.
-Vậy chiều đi. Giờ học mà thi cho qua đã…
-Nhớ chiều đấy.
Chiều đến cô và đứa bạn đi vào viện. Dù đã có 5 năm làm việc ở đây, nhưng sau hơn 20 năm. Bệnh viện đã thay đổi. Con người cũng già đi. Và không phải ai cô cũng biết, khi trước đây ngày ngày bận rộn với phòng cấp cứu.
Hai đứa ngơ ngác kiếm tìm.
-Bác ý ở đâu đấy?
-Để tao hỏi đã.
Cô bạn đứng lại hỏi cô y tá.
-Chị ơi. Bác sĩ Hạnh ở phòng nào ạ?
-Bác sĩ đang khám. Có việc gì không em.
-À. Em có chút việc nhờ bác ạ.
-Vậy hai đứa ra kia chờ. Lát cô xong chị bảo.
-Vâng.
Hai đứa ra ghế ngồi. Bên cạnh là những người phụ nữ trẻ mang cái bụng nặng nề, và không ít những cô gái đeo khẩu trang ngồi đó để giấu đi danh tính.
-Mày nghĩ, hội trẻ kia đến đây làm gì?
-Khám phụ khoa, khám thai. Chứ không đến khoa sản làm gì?
-Đeo khẩu trang thế tao nghĩ đến đây để giải quyết.
-Mày đừng có nghĩ xấu về người ta.
-Tao nghe chị họ tao nói, làm khoa sản là học nạo hút nữa. Không biết tao có chịu được áp lực không?
-Thấy mà tội nhỉ. Con mình đi vứt bỏ. Mà không muốn đẻ thì dùng bao hay uống thuốc vào chứ. Sướng một lúc mà khổ một đời.
Nàng lúc này mới sực nhớ ra. Hôm hai đứa ở với nhau nàng cũng không kế hoạch gì.
Tự nhiên tay chân lại run run.
-Mày làm sao thế?
-Tao…không sao.
Cánh cửa phòng bên cạnh bật mở khiến nàng giật nảy mình.
-Cô khám xong rồi đấy. Hai đứa vào đi.
Cô bạn tóm tay cô vào bên trong. Người phụ nữ đeo cái kính trễ xuống mũi. Làn da đã nhăn đi nhiều. Nhưng không giấu được nét xinh đẹp thời xuân trẻ.
-Là cô ấy.
Thanh Hà đã nhận ra. Bà chị tên Hạnh học khóa trước và cũng là người dẫn dắt các cô khi mới vào làm việc tại đây.
Người phụ nữ không hề biết cô nên khuôn mặt nghiêm túc hỏi.
-Hai đứa có việc gì nào?
-Bác cháu là bác Tư. Bác bảo cháu đến đây.
-Cháu chị Tư à. Thế hai đứa muốn xin về khoa này đúng không?
-Cháu thì muốn còn bạn cháu thì.
-Cháu muốn về khoa nội ạ.
Nàng ngập ngừng. Tự nhiên lại thấy run rẩy. Nàng tự nhiên lại nghĩ đến đứa trẻ. Một đứa trẻ…
-Về khoa nội à?
Tiếng nói khiến nàng giật mình.
-Vâng…
-Thế thì đến đây làm gì.?
-Bạn ấy đi cùng cháu ạ.
Nàng gật đầu.
-Thế thì cứ học đi nhé. Cần gì thì cứ hỏi cô. Số cô kia.
Cô Hạnh chỉ vào tấm bảng trên tường. Bác sĩ Nguyễn Hạnh.
Nàng giật mình. Cái tên giống với cái tên của nàng. Chỉ khác có một dấu ngã thôi.
-Hà, mày sao đấy?
Cô bạn lay tay nàng khiến nàng ngơ ngác .
-Thế nào, đến phòng khám sản lại sợ sao?
-Cháu, không ạ.
Nàng đứng lên.
-Nó còn chưa có người yêu cơ cô ạ.
Cô Hạnh mỉm cười.
-Vậy hai đứa về đi. Khi nào có việc thì gọi cô nhé. Cô đi làm đây.
-Vâng, cháu Chào cô.
-Cháu Chào cô.
Nàng đứng lên đi ra, cô Hạnh cũng đi ra nhưng đi ngược với nàng, vào bên trong. Cô ấy, nói đúng hơn là chị ấy, vẫn giữ thái độ vui tươi và Thân thiện sau nhiều năm. Trước đây khi bước chân vào bệnh viện. Chị ấy cũng là người giúp đỡ cô rất nhiều. Giờ gặp lại với hai tư cách khác nhau. Muốn nói một lời thăm hỏi mà cũng ngại.
-Mày làm sao đấy.
-Tao không sao
-Sao tự nhiên mặt lại tái đi thế.?
-Có phải mày nói, làm khoa sản là phải biết nạo phá thai không?
-Uh. Nghề mà. Chả nhẽ mày nhìn cô ấy mày sợ à?
-Thế thì tội nghiệp trẻ con quá. Tao không làm được.
-Tao cũng đang băn khoăn đây. Bà chị tao kể, nhiều thai lớn phải tách từng bộ phận mới lấy ra được. Nghĩ đến giống như giết một mạng người ý.
-Chả là giết người còn gì?
-Là cha mẹ chúng nó không muốn giữ. Chứ bác sĩ ai muốn làm.
-Nhưng thế vẫn thấy tội nghiệp mà. Tao mà thế, tao cũng không dám đâu. Chửa thì… Đẻ.
Nàng ngập ngừng. Trong lòng đầy lo lắng. Sau khi về nhà, mới lên mạng tìm hiểu lại. Quan hệ sau một tuần là có thể biết mình có thai hay không? Nếu có thai thì phải làm thế nào. Có nên nói cho chú ấy biết không. Nếu nói ra chú ấy sẽ không rời đi thì sao. Nàng một lần nữa chui vào chăn khóc. Tại sao nàng lại không nghĩ ra, giờ đã gần một tháng trôi qua rồi. Còn không nhớ đến ngày chị Nguyệt viếng thăm. Sao mọi thứ cứ càng ngày càng rối loạn lên thế này.
-Nhà có ai không?
Tiếng gõ cửa kèm theo tiếng gọi bên ngoài. Thanh Hà vùng dậy, chỉnh lại tóc tai rồi ra mở cửa.
-Cô Mai?
-Cháu khỏe không?
-Cháu… Sao cô biết cháu ở đây?
-Là… À… Cô cho người đến trường hỏi dò đấy.
-Chú Long có biết không ạ?
-Cô chưa nói với cậu ấy.
-Cô đừng nói là gặp cháu.
-Sao thế. Hai người giận nhau à. Vì cô thấy cậu ấy buồn nên mới tìm đến đây.
Hà mở cửa to ra.
-Mời cô vào ạ.
-Uh.
Cô Mai đi vào. Trên tay cầm cái túi xách. Có lẽ vừa đi làm về.
-Cháu mệt sao, khuôn mặt bơ phờ thế.
-Cháu không sao ạ. Vừa về lạnh nên nằm.
-Ngươi không khỏe thì uống thuốc vào.
-À mà cô lại đi lo cho bác sĩ nhỉ.
Nàng bật cười cùng cô.
-Chú Long, có chuyện gì không ạ.
-Người yêu giận, thì làm gì có ai vui.
-Chú ấy đang làm gì ạ?
-Cậu ấy vẫn làm việc ở công ty.
-Giờ này ạ.
-Cả ngày, có khi cả đêm.
Nàng cúi xuống tủi thân.
-Cháu lo cho cậu ấy, thì bỏ qua cho cậu ấy.
-Cháu…
Nàng cảm thấy bức bối vô cùng khi nghe nhắc đến chàng. Muốn chạy về để ôm lấy. Muốn bảo vệ chàng mà lực bất tòng tâm.
-Cô bảo chú ý đi đi. Cháu không quay lại nữa đâu.
-Sao thế? Cậu Long cũng là người tốt mà.
-Cô cũng biết chú ấy thực chất là ai đúng không?
-Cô biết.
-Vậy cô bảo chú ấy về đi. Đừng ở đây nữa. Nếu chú ấy không về, sẽ bị hỏi tội đấy cô ạ.
Nàng đau khổ khóc nức nở.
-Ai nói với cháu như thế.
-Mẹ của chú ấy.
-Bà ấy sao lại biết chuyện.
-Không phải, là người phụ nữ đã tìm cháu trong mơ cơ.. Cháu và chú Long đã gặp bà ấy.
-Mẹ nào cũng thương con… Bà ấy cũng vậy, là mong tốt cho cậu ấy. Nhưng lựa chọn là của cậu ấy mà.
-Nhưng chú ấy, sẽ bị người ta…
-Cháu nghĩ phức tạp rồi. Mọi thứ đều do số trời sắp đặt. Vậy có thể chuyện cậu ấy xuống đây, cũng là ý của trời thì sao? Cháu đừng lo gì cả. Cờ vào tay cứ cầm lấy. Đừng suy nghĩ ngày mai ra sao, sống hạnh phúc hôm nay là được.
-Coi như cháu đầu tư một khoản đi. Trong đó sẽ có thể được, có thể mất, nhưng vẫn hơn là cháu hoàn toàn không được gì.
-Vâng.
-Đừng suy nghĩ nữa nhé. Có thời gian về thăm cậu ấy.
-Sao chú ấy…
Cô Mai mỉm cười.
-Không đi tìm cháu đúng không?
Nàng gật.
-Vì cậu ấy. Tôn trọng quyết định của cháu đấy.
-Vâng.
Cô Mai đứng lên.
-Có phải, chú ấy nhờ cô đến đây không?
-Cháu cũng biết cuối năm cô rất nhiều việc mà. May cậu ấy đã về, nên cô mới có chút thảnh thơi. Nhưng mà cậu ấy thì giờ bận rộn lắm. Có lẽ cậu ấy đã đưa ra quyết định của mình rồi.
-Vậy cô nhắc giúp cháu chú ấy ăn uống đầy đủ, đi đâu mặc áo ấm vào nhé.
-Còn cậu ấy chỉ nhắn cho cháu một chữ thôi.
-Chữ gì vậy ạ?
Cô Mai đưa cho nàng mảnh giấy nhỏ được gấp vuông vắn.
-Cô về đây.
-Cháu chào cô ạ.
Cô Mai đi ra ngoài, nhìn lên bầu trời rồi thở phào.
-Đây cũng là lần đầu tiên sau 4 năm cô mới được về nhà sớm nấu cơm cho chồng con. Cuộc sống của chúng ta, ai cũng có vô vàn áp lực trong đầu. Nhưng quan trọng là chúng ta có người để yêu và chúng ta được yêu. Dù là ai đi nữa thì đó chính là động lực để chúng ta tiếp tục sống. Là động lực để chúng ta đấu tranh với thứ gọi là ý trời đấy cháu gái ạ.
Nàng tủm tỉm nhìn cô ấy.
-Cháu cảm ơn cô.
-Vậy thì hãy đưa ra lựa chọn sớm nhé. Vì mỗi giây phút chúng ta bên nhau đều đáng quý. Người hôm nay có thể gặp, nhưng chưa chắc ngày mai đã gặp được đâu.
Nàng gật đầu.
-Vậy ngày mai cháu sẽ gặp cô.
Cô Mai quay lại nháy mắt tinh nghịch.
-Phải thế chứ. Hẹn gặp lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN