Chú Thượng Quan Hạ Phàm
Phần 48
Chú Thượng Quan hạ phàm 48
LINH HỒN TRỞ VỀ
Trong khoảng khắc nguy hiểm nhất. Đôi mắt Hải Long bật mở.
Bàn tay đưa lên tóm lấy lưỡi con dao. Vết cắt sắc lạnh cứa vào tay chàng. Cảm giác đau đớn dồn lên não chứng tỏ chàng đang sống trong thân thể của con người. Đôi mắt tên kia trợn trừng. Đang cố gắng dùng lực, dồn xuống để ép con dao vào cổ chàng.
-Thượng quan.
Tiểu quan chạy tới. Dùng linh lực của mình đẩy Đại tiên nữ ra khỏi thân thể người đàn ông kia. Trong thoáng chốc hắn ta bừng tỉnh lại chàng vung chân đá hắn ngã sang một bên. Rồi nhanh chóng bật dậy khỏi giường. Miệng thở hổn hển vì mệt. Tay nắm lấy bàn tay bị thuơng. Máu từ đó chảy dài ra từng giọt. Đại tiên nữ cũng nhanh chóng biến vào hư không.
-Bắt cô ta lại.
-Bắt cô ta sao?
-Ngươi định để cô ta tiếp tục đi hại người sao?
-Nhưng ta làm cách nào để bắt lấy cô ta.
Chàng đưa cho Tiểu quan tấm lệnh bài.
-Trở về phủ Trung quan, nói hắn cho người xuống đây, tìm cô ta trở về.
Tiểu quan gật đầu.
-Thế còn ngài.
-Ta sẽ xử lý vấn đề ở đây.
-Con bé vẫn ở trong thang máy, ngài hãy bảo vệ nó.
-Được.
Chàng gât đầu đứng dậy. Dáng người cao lớn cùng sức vóc của một vị thần. Chàng tiến lại phía người đàn ông. Khuôn mặt sắc lạnh. Bàn tay nắm lại.
-Mày, chưa chết sao?
-Ngươi nghĩ ta chết dễ dàng vậy sao? Nhờ ngươi mà ta sống lại. Giờ để cảm ơn, ta sẽ giúp ngươi đến nhà tù nghỉ ngơi dài hạn.
Hắn ta nghe vậy thì đứng thẳng lên, giơ con dao về phía chàng. Dù thân thể sau mấy ngày quỳ gối đã yếu đi. Nhưng với sức vóc này, một hai tên đánh thuê cũng không lại được.
Chàng tiến sát , dồn hắn vào chân tường . Hắn sợ sệt vung dao đâm về phía chàng khiến chàng phải né sang bên. Tay tóm lấy cánh tay hắn, theo đà kéo hắn đập mạnh vào chiếc xe cáng. Hắn ngã sõng soài.
-Ngươi nghĩ chạy thoát được sao?
Chàng một lần nữa tiến lại gần. túm cổ áo hắn nhấc lên. Vung tay đấm thẳng một đấm lên mặt khiến hắn ngã lăn ra đất ngất xỉu.
-Đáng đời lắm.
Chàng lẩm bẩm, miệng còn thở dốc vì mệt. Nếu không phải đi tìm cô gái ấy, có lẽ chàng đã quay lại, đánh cho gãy tay tên vừa kéo khóa áo của nàng. Hắn dám động đến nàng sao?
Sau khi kiểm tra tên đánh thuê. Lúc này chàng mới đi ra khỏi phòng. Bàn tay vẫn còn đang chảy máu.
Thang máy đang dần đi xuống. Cuối cùng thì dừng ở tầng một . Sau khi gọi thang xong, chàng bước vào . Cảm giác hồi hộp lấn át cảm giác đau đớn. Sau bốn năm gặp lại…không biêt sẽ nói gì trước tiên đây? Có nên nói là nhớ nàng không nhỉ? Mà giờ này chắc nàng còn đang khóc. Đang sợ hãi lắm. Chứng tỏ lo cho chàng lắm đúng không? Chàng tủm tỉm tủm tỉm đắc ý.
Vừa mở cửa thang máy đã nghe tiếng người vừa nói vừa khóc.
-Chú ơi, cháu không biết chú ấy ở tầng nào. Xin các chú hãy cứu chú ấy, cứu chú ấy đi ạ.
Mấy người bảo vệ đang đứng vây quanh nàng, còn nàng đang ngồi dưới đất.
-Cháu phải nói họ ở tầng mấy?
-Lúc đó họ làm cháu ngất đi, rồi đưa lên tầng thượng.
Thấy dáng vẻ sợ sệt của nàng cũng rất đáng tin, mấy người bảo vệ cũng vội vã.
-Có khi phải báo công an đi.
-Vâng, chú báo công an đi ạ.
-Còn mấy anh em chia ra, mỗi người một tầng kiểm tra xem.
Mọi người đổ dồn về phía thang máy, nàng cũng cố gắng đứng dậy nhưng khi vừa ngẩng lên. Thấy chàng đứng đó thì đơ ra.
-Chú…
Tiếng gọi rất nhỏ trong cổ họng.
Mấy người đàn ông cũng dừng lại nhìn theo nàng. Trước mặt họ, bóng dáng người đàn ông cao lớn. Bộ quần áo bệnh viện đã xộc xệch và lấm tấm những vết máu. Trên bàn tay, máu vẫn còn chảy từng giọt xuống đất.
-Là cậu ta sao?
-Là…là chú ấy.
Nàng bật khóc chạy lại, không chần chừ mà vòng tay ôm chặt lấy chàng. Cơ thể vẫn còn run rẩy vì sợ. Chàng cũng đưa tay lên ôm lấy cô gái bé nhỏ của mình.
-Chú…
-Chú ơi.
Nàng nức nở khóc.
-Đừng sợ, có ta ở đây rồi.
-Cậu vừa ở tầng nào đấy hả?
-Ta ở tầng18.
-Phòng nào?
-Không nhìn, nhưng nó chưa đóng cửa đâu.
-ở đó có người không?
-Có một người, nhưng giờ đã ngất đi rồi.
-Gọi công an đến đi.
Mấy người bảo vệ bảo nhau. Rồi cầm gậy đi vào thang máy.
-Cậu có cần đi bệnh viện không?
-Khô…
Chưa kịp nói đã bị nàng cướp lời.
-Có . Cháu mất điện thoại rồi, chú gọi giúp cháu xe cấp cứu được không? Chú ấy vừa tỉnh lại đã bị đâm rồi.
Nàng rời chàng ra. Kiểm tra tay chân và cơ thể. Chàng đứng im nhìn cô gái của mình. Khuôn mặt khóc nhè trông thật tội nghiệp. Nước mắt chảy dài, đầu tóc rối tung lên. Cái mũi cũng đỏ chót. Chưa bao giờ thấy nàng lại sợ hãi, lại đáng thương đến vậy.
Chàng nhẹ nhàng vuốt tóc. Ánh mắt âu yếm nhìn nàng. Nàng ngẩng lên.
-Ta…không sao.
Chàng cười một cái.
-Máu chảy từ thang máy ra đây mà nói không sao.
-Chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà.
-Chú cứ nói là không sao đi.
Nàng nói trong giận hờn.
-Em bình an, thế là ta thấy an tâm rồi.
Câu nói khiến nàng xúc động. một lần nữa ôm chặt lấy chàng. Không lâu sau, công an cũng đi tới, anh bảo vệ từ ngoài cửa đi vào chỉ.
-Đây, là người này. Chúng tôi đã cho người lên tầng 18 và lên tầng thượng kiểm tra rồi ạ.
-Đã bắt được ai chưa?
-Có một người ngất trong phòng .
Anh công an nhìn chàng một lượt. Bộ quần áo bệnh nhân cùng cái tay đang chảy máu.
-Anh tên là gì?
-Tôi là Vũ Hải Long.
-Ngoài tay ra, còn bị thương ở đâu không?
-Không.
-Có chuyện gì mà họ lại bắt hai người, hai người biết không?
-Không ạ. Chú ấy vừa tỉnh xong, chú ấy sống thực vật 4 nắm rồi.
Nàng nhanh nhẹn giải thích, chú công an nhìn chàng.
-Vậy cho chúng tôi thông tin. Rồi trở lại bệnh viện đi, khi nào cần, chúng tôi sẽ tìm đến gặp anh.
-Vâng
Cả hai gật đầu, sau khi khai hết thông tin thì đứng lên đi ra xe cấp cứu. Nàng lấy bằng gạc sơ cứu cho chàng. Chàng nhìn vào mà lòng thấy ấm lại.
-Chú nằm xuống đây.
-Ta khỏe mà
-Chú cứ nằm xuống.
-Không ta muốn ngồi đây, với em
Chàng nắm tay nàng, cả hai cùng nhìn nhau trong hạnh phúc. Không ngờ, cảm giác gặp lại lúc xa nhau, hạnh phúc đến như vậy.
Hai đôi mắt cứ nhìn nhau không rời, bàn tay nắm chặt lấy tay nhau. Đôi môi tủm tỉm nhìn.
-Từ từ đã.
Chàng gỡ tay nàng ra. Đưa tay lên tháo bím tóc, rồi vuốt gọn lại.
-Rối lắm rồi đúng không? Để em buộc lại.
-ta muốn tự mình buộc tóc cho em.
-Để khi nào khỏi nhé.
Chàng gật.
-Chú…phải buộc tóc cho em, cả đời.
Chàng lại gật.
-không được xa em thêm lần nào nữa.
Chàng hạnh phúc, quàng tay qua vai ôm lấy nàng. Mặt rúc vào cổ nàng.
-Ta nhớ em, nhớ muốn phát điên lên được.
-Em cũng nhớ chú. Nhớ lắm
Chàng hạnh phúc siết chặt vòng tay của mình. Còn nàng vòng tay ôm lấy. Trao hơi ấm của mình cho chàng.
-Lạnh không?
-Có em rồi, không còn lạnh nữa.
Đến bệnh viện, trời cũng đã gần sáng. Các bác sĩ đang nhốn nháo khi phát hiện ra sự biến mất của chàng.
-Báo công an chưa?
-Báo rồi ạ.
-Tại sao lại để nó biến mất như thế chứ?
Mẹ chàng đang bối rồi.
-Bà chủ, cậu Long…cậu Long.
Mọi người quay lại nhìn theo hướng chỉ. Chàng đang đứng đó, tay nắm lấy tay nàng. Đôi mắt mở to nhìn. Mẹ chàng vội vã tiến lại. giữ lấy hai cánh tay chàng.
-Long…con…
-Mẹ…
Nàng buông tay chàng ra, đưa mắt ra hiệu. Chàng hiểu ý, bước thêm bước nữa. Đưa tay ôm lấy mẹ vào lòng. Người phụ nữ lúc này bắt đầu khóc nức nở vì xúc động.
-Mẹ đã cầu xin cho con tỉnh lại. Ông trời, đã nghe thấy mẹ rồi. con trai của mẹ.
Chàng vỗ về mẹ của mình. Bên cạnh, cô gái ấy vẫn đứng đó, nhìn sự đoàn viên của hai người mà xúc động.
-Con muốn giới thiệu với mẹ, cô gái mà con yêu.
Bà ấy rời ra, nhìn nàng thân thiện rồi nắm tay
-Lâu không gặp, cháu khỏe không?
-Cháu khỏe ạ. Ông bà vẫn khỏe cả chứ ạ.
-Chúng ta…vẫn còn ổn.
Câu nói tránh của mẹ, không giấu được nỗi tò mò của chàng. Chàng một lần nữa nắm tay, nhìn vào mắt mẹ. Giờ người đàn ông ấy cũng không còn tỉnh táo nữa rồi. Kết cục này, cũng là xứng đáng với những gì ông ấy đã làm.
-Mẹ, đã để mẹ phải lo rồi.
-Con sao thế này, sao người lại đầy máu thế.
-Con không sao, chỉ là đi giải quyết chút việc riêng thôi.
-Tỉnh lại không báo với mẹ, bỏ đi đâu.
-Con đi đón, người yêu con về.
Chàng quay sang nhìn nàng tủm tỉm. Nàng ngại ngùng cúi xuống.
-Con bị thương chỗ nào, để mẹ nói bác sĩ khám nhé.
-Chú bị thương nhẹ ở tay thôi, cháu đã vệ sinh vết thương rồi. một lát nữa sẽ mang vào khâu vài mũi là khỏi thôi ạ.
-Phải khâu ư?
-Vâng. Làm vậy nhanh liền vết thương hơn.
-Trời . Nó vừa tỉnh lại. Vậy để mẹ gọi bác sĩ tốt nhất đến đây.
-Không cần đâu mẹ ạ, con có bác sĩ riêng của mình đây rồi.
Chàng đưa tay qua eo kéo nàng lại gần. Bất chấp ánh mắt của bàn dân thiên hạ.
-Mẹ về nghỉ đi. Con vào bên trong xử lý vết thương đây. Xong việc sẽ về gặp mẹ.
Mẹ chàng hiểu ý.
-Vậy..cháu chăm sóc cho thằng bé nhé.
-Vâng ạ.
-Ta về trước đây. Xong việc nghỉ ngơi đi , nếu bác sĩ cho ra viện thì về nhà đấy nhé.
-Vâng . mẹ về ạ.
Anh trai chàng tiến lại. khuôn mặt lạnh lùng nhìn chàng một lượt. miệng càu nhàu.
-Quần áo rét thì không mặc, chân thì đi đất, đã chạy lung tung rồi. về nghỉ đi.
-Vâng.
-Em chào anh ạ.
Nàng lịch sự cúi chào.
-Vừa tỉnh, giữ sức khỏe đấy.
Câu nói đầy ý tứ khiến cả hai cười ngại.
-Vâng, em nhớ rồi.
Sau khi mọi người đi khỏi. Nàng dắt chàng đi vào phòng, sau khi vệ sinh và khâu lại vết thương. Chàng nắm tay nàng rủ rê.
-Chúng mình….bỏ trốn.
-chú vừa mới tỉnh lại đấy.
-Ta khỏe lắm. Nếu muốn khám lại, ngày mai chúng ta đến khám, giờ ta muốn đến một nơi.
-Nơi nào?
-Đi
Chàng nắm tay nàng. Hai đứa cùng trở về ngôi nhà mà trước đây, mỗi ngày chàng đều đứng ngoài cửa nhìn vào. Dù vài phút hay cả tiếng đồng hồ. Dù bước vào hay chỉ đứng đó suy tư.
-Ngần ấy năm, nó cũng không thay đổi nhiều nhỉ.
-Em vẫn giữ lại những thứ về chúng ta. Và vẫn mong ngày này sẽ đến.
Chàng quay sang nhìn nàng. Nhìn thật lâu vào khuôn măt thân quen ấy.
-Sao? Chú nhìn em như vậy là có ý gì?
-Em đẹp lắm.
Nàng tủm tỉm.
-Em có biết, lần đầu ta gặp em, ta nghĩ gì không ?
-Chú nghĩ gì?
-Cô gái đó, nếu có thể một lần được nói chuyện với nàng. Một lần được thấy nàng nở nụ cười. thì sao nhỉ?
-Vậy chú đã thấy chưa?
-Phải mất, đến hai kiếp người mới có thể có được mong muốn đó.
Nàng tiến lại, vòng tay ôm lấy eo chàng. Tò mò hỏi.
-Em trước đây và bây giờ, ai đẹp hơn? .
Chàng bật cười cái kiểu so sánh của con gái. Bàn tay đưa lên xoa đầu nàng.
-Vẫn thế, không thay đổi.
-Vậy tại sao chú không nhận ra em?
-Vì ta sợ.
-Sợ gì?
-Sợ sẽ phải mang em trở về. ta sợ mất em. Rất sợ.
-Giờ em đã ở đây rồi.
-Và ta lại tìm thấy em rồi.
-Và cô gái chú từng nhắc tới, là em…có đúng không?
-Cô gái nào nhỉ?
-Cô gái làm chú rung động.
Chàng tủm tỉm.
-Không phải em thì sao?
Nàng đưa đôi mắt lém lỉnh nhìn chàng.
-Không phải em thì…
Cả hai nhìn nhau say đắm. Chàng cúi xuống, nàng ngẩng lên. Giây phút đoàn viên của hai người yêu nhau họ sẽ làm gì? Chàng không biết. Chỉ là mặc kệ mọi thứ trôi theo cảm xúc. Bởi giây phút này, hạnh phúc và bình yên hơn bất cứ giây phút nào chàng từng trải qua trên đời.
Chàng cúi xuống, đặt nhẹ một nụ hôn lên môi người con gái này. Đôi mi nàng khép lại. Rồi vì tò mò mà mở ra. Ánh mắt như nuối tiếc. không để nàng chờ lâu, chàng quay hẳn người lại. hôn thêm một cái nữa lên môi nàng.
-Có phải em không?
-Có phải chú không?
-Là ta.
-Là em. Em đang mơ sao?
-Không. Là thật.
Ôm trọn lấy nàng trong vòng tay, bàn tay nhấc bổng nàng lên trong hạnh phúc. Nàng cúi xuống, hôn lên mắt, lên mũi, lên môi chàng.
-Em nhớ chú.
-Em… nhớ chú
-Ta nhớ em. Nhớ em.
Hai đôi môi tìm đến nhau, chẳng ngần ngại. Người đàn ông của nàng tiến vào phòng ngủ. Vòng tay bé nhỏ này, sao tự nhiên lại rộng lớn đến vậy? Tình yêu của nàng, sao ngọt ngào đến vậy? Hai đôi môi cứ thế quấn quýt không rời. Cảm xúc này là cảm xúc chân thật nhất của người phàm. Và cũng là thứ khiến chàng sẵn sàng từ bỏ tất cả.
-Em yêu chú.
-Ta cũng …yêu em. Rất nhiều.
-Ngươi nói xem, bọn họ làm gì trong đó vậy?
Mấy linh hồn đứng ngoài cửa thì thầm. Tiểu quan bực tức khoanh tay trước ngực.
-Tò mò cái gì. Cút đi.
Mấy linh hồn sợ hãi, thoáng cái đã biến mất.
-Mấy kẻ người phàm này.
Chàng ta lẩm bẩm vì tức giận khi bị bọn chúng bỏ lại một mình .
– mấy kẻ tầm thường quá mà.
Tự nhiên thấy nặng lòng quá, chàng thở dài. Quay lưng tan vào hư không. Miệng còn buông lời lẩm bẩm.
-Có lẽ ta cũng nên, trở về nhà rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!