Mợ Nhỏ Nhà Họ Phó
Phần 15
Đình Đình rời đi, cô say thật rồi, cô không muốn vì một chút men rượu mà nói ra những câu khó nghe với Hà Loan. Cô thừa biết là mỗi người mỗi cuộc sống, cô không phải là Hà Loan, cô không có quyền can thiệp vào chuyện đời tư và sự quyết định của cô ấy. Nhưng mà, cô thật sự không thể nhịn được khi nghe Hà Loan thú nhận là cô ấy đang qua lại với anh chồng cô. Việc một người phụ nữ cố tình xen vào hạnh phúc của một người phụ nữ khác, dù đứng ở khía cạnh nào thì cô cũng không thể chấp nhận được. Thay vì ngồi đó tranh luận, cô chọn cách rời đi, chỉ có như vậy, sau này cô mới có thể tiếp tục là chị em tốt với cô ấy.
Khiếu Trạch tiếp rượu ở bên kia nhưng tầm mắt vẫn dõi về phía này của Đình Đình. Vừa nhìn thấy cô đột nhiên đứng dậy rời đi, anh liền đặt ly rượu xuống bàn, nhanh chân bước về phía cô. Chạm được vào vòng eo mảnh khảnh của cô, siết cô vào người, cảm nhận được hơi thở phập phồng kèm theo hương rượu nhàn nhạt, anh đoán là cô đã say, lại giống như là đang tức giận chuyện gì đó. Ban nãy anh thấy thái độ của Hà Loan có chút kỳ lạ, giờ lại thấy Đình Đình còn kỳ lạ hơn, lại nhịn không được tò mò, anh kề tai cô, hỏi khẽ:
– Có mệt không? Em với Hà Loan gây nhau à?
Đình Đình vội ngước sang nhìn anh, cô nhướn mắt, khựng bước chân kéo anh cũng đứng lại cùng. Sắc mặt cô hồng hồng, không rõ là vì tức giận hay là vì say rượu, lại nghe thấy chất giọng khàn trầm của cô hỏi anh:
– Phó Khiếu Trạch, anh lo cho Hà Loan à? Phải không?
Giật mình! Khiếu Trạch không nghĩ là Đình Đình sẽ hỏi anh câu hỏi trực tiếp như vậy. Trong lòng có chút lo lắng kèm theo chút hoang mang, anh có phần khẩn trương đáp lại câu hỏi của cô:
– Anh không lo cho Hà Loan, anh chỉ cảm thấy em và chị ấy… giống như gây nhau.
Đình Đình lại càng nhìn anh đến chăm chú, cô hỏi thẳng, không chút kiên dè gì.
– Vậy nếu em và Hà Loan gây nhau, anh sẽ bênh ai?
Nhìn thấy thái độ hiếu chiến của Đình Đình, Khiếu Trạch bị doạ cho ngây người. Kể từ năm đó xảy ra chuyện tai nạn, mối quan hệ của anh và Đình Đình thật sự phải nói là rất tệ. Cô không còn trách móc anh, không giận hờn, không hiểu lầm cũng không muốn để ý đến anh nữa. Sau này khi anh và cô cưới nhau, là vì có ràng buộc hôn ước nên cô mới có chút gọi là quan tâm đến anh. Nếu như mấy ngày trước anh không thổ lộ với cô thì có lẽ bây giờ anh và cô vẫn lại giống như trước kia, không yêu nhau cũng không xem nhau là người tình. Một người bị cho ăn trái “bơ” nhiều như anh, đột nhiên một hôm bị chụp mũ thẳng thừng… thật sự lúc này anh đang cảm thấy rất kích động. Tất nhiên là anh không còn tình cảm nam nữ gì với Hà Loan rồi, chỉ là anh sợ Đình Đình sẽ không tin lời anh nói.
Đối diện với đôi mắt sáng rực đầy chờ đợi của Đình Đình, Khiếu Trạch không dám suy nghĩ quá lâu. Như Vũ Lan cũng từng nói, Đình Đình vốn dĩ đã chịu quá nhiều tổn thương từ anh đem đến, vì vậy cô rất nhạy cảm, đối với chuyện tình cảm với anh lại càng nhạy cảm nhiều hơn nữa. Vì vậy, anh không dám để cô chờ đợi lâu, cô vừa hỏi là anh đã trực tiếp đáp lại ngay:
– Anh luôn ở đây, ở bên cạnh em.
Đình Đình nhíu mày, cô dè chừng hỏi lại lần nữa:
– Anh nói thật? Không dối lòng?
Anh biết là cô vẫn chưa thật sự tin tưởng anh nhưng khi nghe cô hỏi như thế này, trong anh vẫn có chút gì đó đau lòng. Anh siết khẽ lấy eo cô, như moi hết tâm can ra mà nói cho cô rõ.
– Anh từ trước đến giờ không nói hai lời, thật là thật, giả là giả. Nếu như anh nói hai lời, vậy thì trước kia anh đã không khiến cho em tổn thương nhiều đến như vậy…
Đình Đình bất giác ngẩn ra, anh ví dụ như thế này cũng quá đủ chân thật rồi. Con người của Khiếu Trạch là như thế nào thì cô rất rõ, có khi còn rõ đến mức đau lòng. Không muốn nghĩ nhiều nữa, cô thả lỏng tâm trạng, cả người dựa hết vào anh, cô lí nhí cất giọng:
– Em… không muốn nghĩ đến những chuyện không vui nữa. Tối nay mình ngủ ở đâu, anh đưa em về phòng đi, được không?
Khiếu Trạch gật đầu, anh vén tóc giúp cô:
– Ừm, phòng mình ở phía dưới, anh đưa em về phòng.
Cô gật đầu, anh liền dìu cô đi về phía cầu thang. Xung quanh sảnh tiệc có vô vàn lời kêu gọi giữ chân anh lại nhưng anh chỉ cười từ chối, anh bảo là vợ anh mệt, anh đưa vợ về phòng. Mọi người nhìn thấy Phó Khiếu Trạch của Phó gia ân cần chăm sóc vợ, mặc dù rất ngạc nhiên nhưng cũng không ai dám giữ chân anh quá đà. Ở đây ai chẳng biết chuyện đời tư của Phó thiếu gia là khá kín tiếng, bình thường tiệc rượu đều chỉ đi một mình, đây cũng có thể xem là lần đầu tiên anh chịu đưa vợ đến nơi đông người. Lại nhìn vợ chồng hai người ân ái như vậy, ở đây đều là người từng trải, thật lòng cũng không muốn quấy rầy tâm tình tốt đẹp của vợ chồng Phó thiếu gia.
A Nam chuẩn bị phòng riêng cho bạn thân mình, là loại phòng tốt nhất của du thuyền, chỉ thua kém khách sạn 4 sao một chút. Ở trên du thuyền thì phòng ngủ như thế này đã là tốt lắm rồi, cũng không mong cầu gì phòng đẹp hơn được.
Đình Đình tương đối hài lòng, cô vừa bước vào phòng đã đi ngay đến cửa sổ nhỏ mà ngắm nghía cảnh biển bao la bên ngoài. Khiếu Trạch rót cho cô ly nước ấm, anh cũng say nhưng không đến mức say bí tỉ, vẫn còn rất tỉnh táo để chăm sóc “bà xã” nhà anh. Đưa nước cho cô, anh khẽ giọng:
– Em uống chút nước ấm, lát nữa anh bảo nhân viên nấu gì đó ấm ấm cho em ăn. Khi nãy chắc chỉ uống rượu thôi đúng không, lại quên là phải lót dạ trước rồi à?
Đình Đình uống cạn ly nước ấm, cô khàn giọng trả lời:
– Vui quá nên em uống nhiều, em vẫn tỉnh mà, không say đâu. Em đi tiệc với nhà đài còn uống nhiều hơn như vầy nữa mà, chẳng say mèm bao giờ.
Khiếu Trạch ngồi đối diện với cô, anh nhíu mày hỏi:
– Sếp bắt em uống rượu sao?
Đình Đình vô tư đáp:
– Là giới thiệu em với mọi người, bắt buộc em phải uống, xã giao thôi.
Mặc dù cô đã nói đỡ nhưng anh vẫn cảm thấy đám người cấp trên của cô là cố tình đem cô ra để mời rượu. Bà xã nhà anh có nhan sắc, có tướng mạo, anh tất nhiên là hiểu rõ. Mà nghề nào không có quy tắc ngầm, anh lại không muốn người khác áp dụng quy tắc ngầm với vợ nhà anh. Trước kia anh gửi cô cho Hà Loan để ý, anh biết Hà Loan cũng có chăm sóc riêng cho cô, nhưng Hà Loan cũng có công việc riêng của mình, không cách nào quản hết được chuyện của Đình Đình. Nghề của cô nói là đàng hoàng thì rất đàng hoàng nhưng muốn không đàng hoàng thì lại có vô vàn kiểu không đàng hoàng. Cũng giống như Hà Loan trước kia, nếu không phải có Duy Tân để ý chằm chằm, vậy cũng chưa chắc cô ấy có thể yên ổn mà không bị đánh quy tắc ngầm. Xem ra, anh phải để ý đến Đình Đình thêm mới được, không thể cứ để cô bay nhảy mà không kiểm soát, sẽ rất nguy hiểm cho cô.
Anh nhìn cô, nhắc nhở:
– Sau này không có anh bên cạnh thì uống ít một chút, hoặc là bắt buộc phải uống nhiều thì gọi anh… anh không ra mặt nhưng sẽ sắp xếp người giúp đỡ em.
Đình Đình bĩu môi nhìn anh:
– Phiền phức như vậy làm gì, em uống rượu nhưng vẫn có thể chơi ném phi tiêu trúng tâm, anh đừng xem thường em.
Khiếu Trạch không trả lời, anh cười cười, không muốn tranh luận thêm về vấn đề này với cô, tránh cho cô cảm thấy anh kiểm soát cô quá mức.
Đình Đình cũng không tiếp tục vấn đề vừa nói, cô nhìn ra xa xăm, trong lòng như có chất chứa dồn nén, vẫn là không thể nhịn được mà hướng mắt nói với anh.
– Khiếu Trạch này… anh có biết chuyện của chị Loan và anh Hai không?
Anh cũng đoán ra được là Hà Loan đã nói với Đình Đình về chuyện của chị ấy. Thật ra mục đích anh đưa cô đến đây hôm nay, vừa là muốn cho cô đổi gió, cũng vừa âm thầm để cho Hà Loan nói chuyện của chị ấy và anh Hai cho cô nghe. Đình Đình vẫn còn e ngại chuyện của anh và Hà Loan, anh nói ra thì chỉ sợ cô nghĩ anh nguỵ biện, tốt nhất vẫn nên để Hà Loan nói như thế này thì tốt hơn.
– Anh biết, từ hôm sinh nhật bác Hai là anh đã biết…
Đình Đình miết tay vào miệng ly nước thủy tinh mà cô đang cầm, không nhìn rõ biểu cảm của cô ra sao, chỉ nghe cô nói:
– Vậy… anh thấy thế nào? Anh giúp hai người họ giấu giếm chuyện này à?
Khiếu Trạch biết Đình Đình rất ghét chuyện ngoại tình, anh thật ra cũng không thích nhưng chuyện tình cảm là rất khó nói, cũng không phải anh không biết Hà Loan và Duy Tân đã từng trải qua những chuyện gì trong quá khứ…
Lựa lời nói với Đình Đình, anh nắm khẽ lấy tay cô:
– Anh giúp hay không giúp thì cũng không phải là chuyện gì quan trọng. Hai người họ lớn rồi, có sức làm sẽ có sức chịu, anh không can thiệp vào được. Anh không giấu giếm giúp họ nhưng cũng sẽ không vạch trần, Duy Tân sẽ tự có cách bảo vệ cho Hà Loan.
Đình Đình im lặng hồi lâu, cô thở dài đầy tiếc nuối:
– Con người sống càng lâu, càng trải đời thì lại càng kỳ lạ…
Biết là Đình Đình đang rất không vui, Khiếu Trạch liền muốn an ủi cô. Anh đứng dậy đi đến trước mặt cô, cúi người hôn lên môi cô, giọng anh dịu dàng khàn đục:
– Đừng nghĩ chuyện của người khác nữa, nghĩ đến anh thôi… được không?
Cô ngước đôi mắt long lanh lên nhìn anh, gương mặt diễm lệ cùng hai gò má ửng hồng càng khiến cho cô thêm phần quyến rũ kiều mị, cô đáp lại lời anh đầy khiêu khích:
– Anh muốn em nghĩ đến cái gì của anh? Là gương mặt, thân hình hay là…
Bị kích thích, lại cộng thêm men say có sẵn trong người, Khiếu Trạch nở nụ cười tà mị chết người, anh mạnh mẽ bế cô lên, đặt cô ngồi trên đùi mình, lời nói nhuốm màu dục vọng:
– Cái gì anh cũng muốn, lại càng “muốn” em hơn…
Dứt câu, anh liền hôn lên môi cô, nụ hôn vừa sâu vừa ướt át, lại quá sức nóng bỏng khiến cả hai như chìm đắm vào một thế giới hoàn toàn khác biệt. Có một chút men say, một chút kích thích, cộng thêm cảm xúc dồn nén quá lâu… giây phút này đây, cả hai đã không còn đủ bình tĩnh để khống chế bản thân mình. Giống như là lửa và dầu, chỉ cần chạm vào nhau là rực cháy.
Bên ngoài là tiếng gió rít, tiếng sóng biển vỗ về, bên trong phòng ngủ nhiệt độ thế mà càng lúc càng tăng cao. Mãi đến khi bị đẩy xuống chiếc giường êm mềm mại, Đình Đình mới ngỡ ngàng khi nhìn thấy cơ thể mình đang trần như nhộng trước người đàn ông thô bạo này. Mà Khiếu Trạch cũng không có mặc gì, thân trên rắn chắc, cơ bụng phẳng lì, hai chân thẳng tắp rắn rỏi, vật ở giữa hai chân anh thì lại giống như là đang phất cờ để chào hỏi cô vậy…
Ngại ngùng đến đỏ bừng hết cả mặt, Đình Đình vội nhìn sang hướng khác, giọng cô khàn đặc có chút run run:
– Khiếu Trạch…
Khiếu Trạch quỳ ở trên giường, hai đầu gối dang rộng ra hai bên, ép chặt cô ở giữa. Nghe giọng run rẩy của cô cất lên, anh khẽ cúi người, khoé môi hơi nhếch, ẩn hiện ý cười:
– Gọi anh à?
Đình Đình chống tay lên ngực anh, cô nhìn anh, mắt chớp liên tục vì hồi hộp, cô hỏi:
– Mình… cứ thế… ở đây… trên du thuyền của bạn anh?
Khiếu Trạch gật đầu, anh ma mãnh đáp:
– Phòng cách âm tốt, ở khá xa phòng mọi người, đều là anh bảo cậu ấy chuẩn bị trước.
Cô lúc này mới hiểu ra ý tứ của anh, có chút xấu hổ, cô mắng:
– Anh có thể đừng mặt dày như vậy không hả, hèn gì anh Nam cứ nhìn em cười.
Anh cúi xuống hôn lên ngực cô, giọng anh khe khẽ, trầm thấp:
– Nó cười là vì nó vui khi thấy em đến đây, là em quá nhạy cảm. Nhưng mà lúc này em đang ở bên cạnh anh, nằm trên giường của anh… em có thể đừng nhắc đến tên người đàn ông khác được không?
Đình Đình bĩu môi:
– Anh ấy là bạn của anh, anh xấu xa quá đấy.
Khiếu Trạch bắt lấy tay cô giữ chặt, anh nhích người thấp xuống một chút, cố ý để cho “vật kia” chạm vào đùi cô. Thấy cô giật mình, anh cười mị hoặc đầy hài lòng:
– Còn dám mắng anh?
Đình Đình chịu chết trước sự giở trò của Khiếu Trạch, cô biết kiểu gì thì hôm nay cô cũng không thể yên ổn mà đi ngủ được. Chẳng qua là cô cũng không sợ, cô yêu anh như vậy, chờ đợi anh lâu như vậy, khổ sở vì anh nhiều đến như vậy… bây giờ có gửi gắm thân này cho anh thì cô cũng thấy hợp lý, cũng sẽ không hối hận. Hơn nữa, trước kia đã “cho” anh, bây giờ trở thành người của anh… đó là chuyện rất tốt mà… chẳng phải sao?!
Nhướn mày khiêu khích, cô cười đầy quyến rũ, cố tình ưỡn người để chạm vào anh, cô nói:
– Anh cũng chẳng làm gì được em, đừng mạnh miệng.
Rõ ràng là khiêu khích, Khiếu Trạch giống như dây cung được kéo căng, không làm cách nào có thể dịu xuống được. Cơ thể căng cứng, lại giống như có nguồn điện chạy dọc toàn thân, anh quỳ thẳng dậy, mạnh mẽ tách hai chân của Đình Đình dang rộng ra hai bên. Nhìn vào nơi tư mật ướt át của cô, đầu óc anh như muốn nổ tung, cổ họng khô khốc, tròng mắt đỏ ngầu. Chỉ là anh biết bản thân anh đã nhịn quá lâu, lúc này mà cường bạo quá chắc chắn sẽ làm cô đau. Vì vậy, anh chỉ có thể cố gắng áp chế dục vọng trong lòng mình xuống, từng bước từng bước một tiến vào cơ thể cô…
Đình Đình nói mạnh miệng như vậy nhưng khi vào việc thì ngây ngô hệt như con nai tơ, mà cô đúng thật là con nai tơ, hoàn toàn không có một chút kinh nghiệm gì trong chuyện chăn gối. Đối với biểu hiện ngờ nghệch của cô, Khiếu Trạch giống như bị bức đến phát điên lên. Chưa bao giờ anh cảm thấy việc tiết chế sức lực lại khổ sở đến như thế này, nhẹ nhàng từng chút, từng chút một, cứ như sợ cô sẽ vỡ tan ra vậy.
Siết chặt ga giường, Đình Đình đau đến tuôn hết cả mồ hôi, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên của cô nhưng cô còn thấy nó đau hơn cả lần đầu. Càng đau thì càng căng thẳng, mà căng thẳng thì lại càng gồng chặt người. Đối với việc Đình Đình gồng cứng cả người như thế này thì lại giống như là đòn chí mạng đánh thẳng vào dục vọng của Khiếu Trạch. Cả hai đều là sau rất lâu không có việc gần gũi người khác giới, hỏi sao lúc này không căng thẳng cho được…
Khiếu Trạch chảy đầy mồ hôi, anh giữ chặt lấy đầu gối của Đình Đình, giọng anh khản đặc đến không thể nào khản đặc hơn được nữa, anh run rẩy nói với cô:
– Tiểu Đình, đừng gồng người như thế nữa… em muốn ép chết anh phải không?
Đình Đình mếu máo đỏ mặt, giọng cô lí nhí vô cùng đáng thương:
– Đau mà… rất đau đó…
Nghe cô nói đau anh lại không nỡ, nhưng khi nghĩ đến con đường trải đầy hoa hồng của anh và cô, anh như được tiếp thêm sức mạnh mà cố gắng đến cùng. Anh giữ lấy chân cô, nỉ non từng tiếng trấn an:
– Cố gắng… tin anh… chút nữa sẽ hết đau… chút nữa sẽ hết đau…
Thật là đúng như lời mà Khiếu Trạch vừa nói, cả hai trúc trắc một hồi, cuối cùng anh cũng thuận lợi tiến vào trong cơ thể cô. Đau đớn qua đi, khoái cảm liền tràn đến, khoái cảm vừa mạnh mẽ vừa vang dội, thật là khiến cho Đình Đình không bắt kịp được cảm xúc, dù đã cố nén nhưng vẫn không nhịn được mà khẽ rên ngân nga vài tiếng mị hoặc…
Khiếu Trạch nghe được tiếng rên ngân nga của cô, anh xém chút nữa là đầu hàng, anh gằng giọng:
– Bức nửa cái mạng của anh rồi…
Chiếc giường cỡ lớn, chăn mền sang trọng bị vứt hết xuống sàn nhà, trong phòng ngoài tiếng rên rỉ nỉ non thì chỉ còn lại những âm thanh “kót két” lắc lư. Không phải vì chiếc giường quá yếu mà phải nói là vì sức lực của Khiếu Trạch quá thừa thãi, đến loại giường cỡ lớn cũng không chịu được sức dai bền bỉ của anh…
Nhìn người con gái dưới thân mềm mại như nước, sắc mặt đỏ ửng, lồng ngực phập phồng, răng cắn chặt vào môi… mỹ cảnh này đúng thật là quá tuyệt đẹp. Nhịn không được, anh liền kéo cô ngồi dậy, để cô ngồi trên đùi anh, giọng anh ma mị dụ dỗ:
– Em nằm trên, chịu không?
Đình Đình căn bản là không thể từ chối, cô khẽ gật đầu, hai tay chống trước ngực anh, hòa cùng anh lắc lư lên xuống nhịp nhàng. Không thể không khen kỹ năng của Khiếu Trạch quá tốt, cô chỉ bị đau lúc đưa vào nhưng càng về sau, cô càng bị anh dẫn dắt mà trầm luân không lối thoát.
Người đàn ông cường tráng nằm phía dưới, đôi tay hư hỏng hết xoa mông rồi lại xoa bầu ngực cô. Chốc lát lại đưa tay day day hai viên ngọc trên ngực của Đình Đình, khiến cho cô phải rên lên những tiếng thật lớn, thật mềm mại. Vịn lấy eo cô giúp cô chống đẩy, tròng mắt anh đục ngầu, sung sướng đến quên hết mọi thứ…
Đang vào giai đoạn chạy nước rút, như chợt nghĩ đến chuyện gì đó, Đình Đình đột nhiên kêu lên, thân người cũng vì thế mà dừng lại, không chịu động nữa.
– Chết mất chết mất, anh không đeo bao… Khiếu Trạch… bao… đeo bao…
Khiếu Trạch nhìn cô, anh đúng thật là bị cô dọa cho ngây hết cả người. Bao? Giờ phút này mà còn nhắc đến bao, cô thật sự không sợ anh giết cô chết à?
Chống tay ngồi bật dậy, anh nhếch môi cười, ánh nhìn đầy lửa, siết chặt lấy eo cô, anh vừa nói vừa đẩy người tiến sâu vào nơi tư mật của cô, khiến cho Đình Đình xém chút nữa là đầu hàng…
– Đình Đình, em có muốn chết không hả?
Đình Đình cắn môi, cơ thể lên xuống theo sức lực của anh, cô khàn giọng nài nỉ:
– Nhưng anh quên đeo bao… không thể có con lúc này được… nhanh nhất cũng phải sang năm sau…
Khiếu Trạch véo nhẹ lên ngực cô, anh gằn giọng:
– Anh không nhanh “ra” như vậy, em sợ cái gì…
Vừa trước còn mạnh miệng, vậy mà khi Đình Đình đầu hàng, miệng cô phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ, Khiếu Trạch đột nhiên cũng không kìm được nữa mà phóng khích hết tinh hoa vào trong người cô. Sự việc đột xuất này vừa khiến cho Đình Đình hoang mang mà cũng khiến cho Khiếu Trạch ngỡ ngàng. Anh thật sự không nghĩ là mình lại “yếu” đến như vậy, chỉ mới có hơn chục phút… làm sao có thể?
Chết tiệt! Chết tiệt thật mà!
Đình Đình mắng anh ngoan cố, anh lại không phản bác lại được lời nào, lúc này chỉ có thể ôm lấy cơ thể mềm mại của cô mà nỉ non chống chế:
– Sinh một đứa cho anh… chỉ cần em sinh thôi… còn nuôi con thì anh sẽ nuôi… không để cho em bỏ lỡ ước mơ… anh nuôi con… anh nuôi được…
Đình Đình áp mặt mình vào ngực anh, cô mếu máo, thút thít:
– Anh hay lắm, mang thai phải chuẩn bị trước, em còn chưa đi khám sức khỏe, còn chưa chuẩn bị gì hết… lỡ có thai thì phải làm thế nào hả?
Khiếu Trạch cười khổ:
– Cũng chưa chắc mà…
Đình Đình giận quá mất khôn, cô nói:
– Lần trước cũng như thế này, cũng…
Khiếu Trạch liền hỏi:
– Cũng thế nào? Lần trước thế nào?
Đình Đình khựng người, cô vội đáp:
– Thì cũng… cũng rối loạn rụng dâu mất mấy tháng… xém chút em còn nghĩ là mình mang thai.
– Anh còn tưởng là em có thai thật.
Cô cười cười, mồ hôi đột nhiên túa ra:
– Em mà có thai, em đã ăn vạ anh rồi…
Khiếu Trạch khẽ cười, anh hôn lên trán cô, kéo cô ngồi dậy, anh trầm giọng dịu dàng:
– Nếu có thai, em chỉ việc sinh thôi, sinh xong sẽ lại đi làm… anh và con sẽ không xen vào ước mơ của em… ngoan… đừng lo!
Đình Đình không nói gì bởi vì trong đầu cô lúc này cũng đang rối như tơ vò, căn bản là không suy nghĩ được gì nhiều, cũng không tiếp thu được lời của anh nói là bao nhiêu…
Sinh con… cô cũng muốn sinh con mà!
_______________________
Đêm về khuya, bên ngoài trời càng lúc càng lạnh. Đình Đình đã ngủ, sau khi dỗ cô ngủ xong, Khiếu Trạch mới lại khoác áo đi ra ngoài. Tiệc rượu cũng tàn, một nửa đã về lại đất liền, một nửa thì về phòng ở du thuyền nghỉ ngơi.
Khiếu Trạch không say lắm, anh lúc này đang cùng A Nam hút thuốc, phải nói lâu lắm rồi anh mới lại đốt thuốc về đêm giống như thế này.
A Nam là bạn thân của Khiếu Trạch ở thành phố này, anh ấy chỉ cần nhìn thoáng qua thì cũng đủ biết bạn mình đang có tâm sự. Không đợi Khiếu Trạch lên tiếng, cậu ấy đã cất giọng khàn khàn hỏi trước:
– Sao thế? Vừa rồi yếu quá không đủ thỏa mãn chú à?
Khiếu Trạch nhếch môi, anh nói:
– Người mà ngày nào cũng lâm trận như chú thì mới yếu, chú so với tôi… chú không đủ sức.
A Nam cười lớn:
– Thế thì sao lại đốt thuốc? Đừng nói là chú “chơi” không “ra”?
Khiếu Trạch vung tay đấm cho A Nam một cái nhưng thân thủ của A Nam không phải dạng vừa, Khiếu Trạch cũng không dùng sức, căn bản là giống như mèo cào vào không khí, chả ăn thua gì. A Nam lúc này cũng không muốn đùa nữa, cậu ấy dựa người vào lang kang, miệng nhả ra khói thuốc trắng ngà, nghiêm túc nói:
– Tôi biết chú đã lâu, không phải mới quen biết vài ngày, chú có gì cứ nói, tôi sẵn sàng giúp chú một tay. Phó gia nhà chú là hào môn bạch đạo, mấy cái việc điều tra này kia, bạch đạo không qua nổi hắc đạo…
Dừng đoạn, A Nam lại nói, một khi vào vấn đề quan trọng thì thái độ khác hẳn thường khi.
– Về vụ tai nạn của ba chú, tôi vẫn đang cho người điều tra, chú muốn tôi điều tra về tiểu thư nhà họ Lý… người của chúng ta vẫn đang hành động. Hào môn không dễ điều tra, chúng ta mà manh động thì khác nào bứt dây động rừng…
Khiếu Trạch gảy tàn thuốc lá, anh đáp:
– Tôi hiểu, tôi không phải lo lắng về chuyện đó.
A Nam nhíu mày nhìn anh, cậu ấy tò mò hỏi:
– Vậy là chuyện gì? Tôi nghe người của tôi báo lại là chú đang điều động người bí mật điều tra… nếu không phải chuyện của ba chú thì là chuyện gì?
Khiếu Trạch đột nhiên thở dài, ánh mắt nhìn ra xa xăm, tâm sự giống như đang chất chồng lên nhau vậy. Trên đời này làm gì có nhiều việc khiến cho anh phải chuyển thành tâm sự, thật sự rất hiếm… rất hiếm…
– A Nam này, chú nói thử xem, phải làm thế nào để bù đắp được hết những tổn thương mà chú đã đem đến cho cô gái mà chú yêu? Tôi… nếu kết quả điều tra đúng như những gì mà tôi nghi ngờ… chắc tôi sẽ hối hận và tội lỗi đến chết mất…
– Nhưng rốt cuộc là thế nào? Chú nói gì tôi không hiểu?
Khiếu Trạch khổ sở lắc đầu, anh đứng ở đó, để những cơn gió thi nhau ập vào thân thể cường tráng của anh. Chiếc áo sơ mi đen vì gió mạnh mà bó sát vào người anh, tạo nên một mỹ cảnh vừa đẹp đẽ, cũng vừa tịch liêu…
– Người bị tổn thương, kẻ gây ra tổn thương và một đứa bé vô tội… A Nam… chú nói tôi nghe thử xem… nếu đúng thật là như vậy… vậy thì tội nghiệt của tôi chất cao đến mức nào? Tội lỗi của tôi phải chất cao đến mức nào đây, hả?!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!