Chạm Đuôi
Chương 73: Sống chung
Hứa Vân Sơ gửi hết tin nhắn này đến tin nhắn khác trên WeChat:
“Giọng điệu này không thích hợp với PR, cứng nhắc quá.”
“Hơn nữa cậu ấy chỉ thanh minh cho em, không thanh minh cho mình, có bị ngốc không hả!”
“Còn phải sửa tiếp, để chị mời đội ngũ PR chuyên nghiệp đến sửa.”
“Đúng rồi, cậu ta có để lại phương thức liên lạc trong email, nói em có thể liên hệ qua số này, (+66)XXXXXXXX”
―
Lý Dương Kiêu nhìn chằm chằm dãy số ở câu cuối cùng, rồi thoáng ngẩn ngơ. Nó giống như một chuỗi mật mã kết nối giữa quá khứ và hiện tại, chỉ cần quay số là có thể tiếp tục sự nghiệp điện ảnh dang dở của bọn họ rồi – mặc dù bây giờ nghĩ lại, bọn họ khi vừa bước ra khỏi khuôn viên trường học đúng là luôn mang trên mình sự ngây thơ đầy ắp không hợp hoàn cảnh.
―
Trì Minh Nghiêu cũng nhìn thấy tin nhắn Hứa Vân Sơ gửi tới, hắn đứng bên cạnh nói y gọi đi.
Trên mạng liên tục có người suy đoán quan hệ giữa Lý Dương Kiêu và Giang Lãng, thậm chí còn đồn thổi mối quan hệ giữa bọn họ không hề đơn thuần, nhưng Trì Minh Nghiêu lại chưa bao giờ để ý. Nói chung hắn là người hiểu rõ nhất rằng trong những năm mà hắn đến trễ, Lý Dương Kiêu từng sóng vai đi về phía trước cùng người bạn tri kỷ này, mà chuyện này lại chẳng liên quan gì đến tình yêu cả.
Lý Dương Kiêu lưu số điện thoại vào máy, tắt màn hình, nói: “Đi tháo băng cùng anh trước đã, để về rồi gọi.”
Trì Minh Nghiêu nhướn mày nhìn y: “Một cuộc điện thoại thôi mà, cùng lắm là mất mấy phút, chẳng lẽ hai người còn muốn ôn chuyện qua điện thoại hả?”
Lời nói rộng lượng này dường như còn ẩn chứa cả tâm tư nhỏ nhặt không muốn để y thao thao ôn lại chuyện cũ. Lý Dương Kiêu nghe ra cũng cảm thấy có chút buồn cười, bèn thuận theo hắn: “Chẳng nói nổi mấy phút đâu, muốn ôn chuyện thì đợi khi nào gặp mặt rồi ôn chứ.”
―
Cuối cùng điện thoại cũng gọi đi. Lý Dương Kiêu nhìn dãy số kia hiển thị trên màn hình, lắng nghe tiếng tút tút truyền đến bên tai, mà trong lòng lại nhộn nhạo vô cớ. Câu đầu tiên nên nói gì đây? Lâu rồi không gặp? Gần đây cậu thế nào? Bây giờ cậu đang ở đâu? Hay… Tôi là Lý Dương Kiêu?
Lý Dương Kiêu còn chưa nghĩ xong, tiếng “tút tút” trong điện thoại đã ngừng lại, bên kia bắt máy, nói: “Alo? Xin chào.”
Giọng nói kia từng thảo luận kịch bản với y, kể cho y nghe về kịch bản, hét lớn với y, chắn rượu cho y, cùng y suy nghĩ về kế hoạch tương lai, Lý Dương Kiêu không thể quen thuộc với nó hơn được nữa. Lúc này nó lại có vẻ vừa xa lạ vừa nho nhã lễ độ, khiến Lý Dương Kiêu nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.
Tất cả những gì muốn nói dồn lên cổ họng, khiến chúng nó chỉ có thể chen chúc chặn nhau ở đó, không một câu nào có thể thuận lợi đột phá trùng vây, nôn nóng xoay vần quanh cuống lưỡi.
Đầu dây bên kia lại nói “Alo?”, nhưng vẫn không thể nhận được phản hồi. Giang Lãng thăm dò hỏi thêm một câu: “Dương Kiêu à?”
Những lời nói nghẹn ở cổ họng lập tức bị Lý Dương Kiêu nuốt về, y hít sâu một hơi, gật đầu bên điện thoại di động, như thể người bên kia có thể nhìn thấy: “Giang Lãng, là tôi.”
Trì Minh Nghiêu vươn cánh tay ra ôm Lý Dương Kiêu, như muốn giúp y bình ổn lại cảm xúc, chốc chốc lại vỗ nhẹ lên vai y.
Dường như bên kia nhất thời cũng không biết nên nói câu nào mới tốt, bèn dừng một chút mới hỏi: “Bài thanh minh làm rõ kia, ok không?”
Lý Dương Kiêu lại gật gù, y quên mất bên kia về cơ bản là không nhìn thấy, rồi nói: “Ok ok, tốt lắm rồi.”
Lời này vừa nói ra, y mới chợt nhớ ra đây là những lời Giang Lãng thường nói trước kia. Khi đó y quay xong một cảnh phim, lúc chưa chắc chắn cũng phải hỏi Giang Lãng: “Đoạn vừa rồi diễn ổn không? Giang Lãng thường sẽ nói, “Ok ok, tốt lắm rồi.”
Y nghĩ tới đây, lại cười cười lên tiếng: “Hồi trước cậu cứ nói câu này mãi, tôi bị cậu lây luôn rồi.”
Giang Lãng được y nhắc nhở, cũng phát hiện ra, cười cười: “Hình như là vậy.”
Một câu nói gợi lên ký ức từng cùng nhau quay phim của bọn họ, sự ăn ý và quen thuộc trước kia dường như cũng bởi những lời này mà đồng loạt ùa về, xua tan đi sự xa lạ và khách sáo.
Giống như tất cả những người bạn cũ đã lâu ngày không gặp, Lý Dương Kiêu tự nhiên cũng hỏi câu mà y quan tâm nhất: “Dạo này cậu thế nào rồi?”
Giang Lãng không nói tốt hay không, chỉ miêu tả đơn giản lại trạng thái công việc của cậu ta: “Theo đoàn, quay phim chiếu mạng, phim truyền hình… Bây giờ đang theo một đoàn điện ảnh.”
“Nghe bạn trai tôi nói…” Lý Dương Kiêu giơ tay lên, nắm lấy bàn tay đang vỗ nhẹ trên bả vai mình của Trì Minh Nghiêu: “Trước đây cậu làm quay phim ở đoàn…”
“Bạn trai cậu?” Đầu dây bên kia hỏi một câu, rồi như đã nhanh chóng nhớ ra: “Cậu đang nói người lần trước tới tìm tôi ấy hả?”
Lý Dương Kiêu “Ừ” một tiếng.
“Quay phim, phó đạo diễn, đạo diễn điều hành, biên tập viên… Làm cả rồi, dù sao thì những gì nên làm đều làm cả rồi.” Bên kia nói xong, dường như lại nhớ tới cái gì đó rồi cười khẽ bảo: “Anh ta là bạn trai của cậu hả. Lúc đấy tôi hỏi anh ta còn không chịu nói cho tôi biết, tôi lại cảm thấy anh ta không giống kiểu cậu thích.”
Trì Minh Nghiêu ở rất gần điện thoại, hiển nhiên cũng nghe được câu này, khẽ nhíu mày, quay sang nhìn Lý Dương Kiêu, rõ ràng là muốn nghe y giải thích.
Khóe miệng Lý Dương hơi cong lên, vỗ hai cái lên mu bàn tay hắn, ý bảo hắn bình tĩnh chớ quạu rồi nói với điện thoại di động: “Tôi cũng thấy không giống lắm, cũng bất ngờ phết đấy.”
“Đúng rồi, nghe người đại diện của cậu nói, vai mà cậu diễn đang phát sóng trên TV, có rất nhiều người thích cậu, “Giọng Giang Lãng lập tức trở nên trịnh trọng, cậu ta nói rất chân thành: “Chúc mừng cậu nhé Dương Kiêu, trước đây tôi đã nói cậu sẽ hot mà.”
“Thế là hot rồi hả, tôi cũng không biết nữa,” Ngón cái Lý Dương Kiêu vô thức mân mê ngón tay Trì Minh Nghiêu: “Chỉ là tình huống không giống với dự đoán ban đầu lắm… “
Trong điện thoại bỗng truyền đến một trận ồn ào, lập tức có người gọi mấy tiếng “Đạo diễn Giang”, Giang Lãng đáp “Đến ngay đây” rồi nhanh chóng quay qua nói với Lý Dương Kiêu: “Bây giờ cậu thử dự đoán chuyện ba năm tới, rồi cũng sẽ không giống đâu. Được rồi, đạo diễn bảo tôi qua đó rồi, tôi cúp máy trước đây.”
“Ờ, được.” Lý Dương Kiêu đáp, lại vội vàng bổ sung một câu trước khi Giang Lãng cúp điện thoại: “Đúng rồi Giang Lãng, khi nào cậu có thời gian, chúng ta gặp mặt một lần đi.”
Bên kia như đang dành ra vài giây để suy nghĩ, nhanh chóng nói: “Chờ tuần sau nhé, tuần sau tôi lấy số kia gọi lại cho cậu, mấy hôm nay quay phim ở nước ngoài, sắp sửa về rồi.”
―
Cúp điện thoại rồi Lý Dương Kiêu vẫn còn suy nghĩ tiếng “đạo diễn Giang” kia. Nghe ý của Giang Lãng, cậu ta cũng không phải tổng đạo diễn, có thể là đạo diễn trường quay, nhưng như vậy đã là tốt lắm rồi.
Làm đạo diễn, tổ chức một đoàn làm phim, kéo đầu tư từ đủ bên rồi tái hiện câu chuyện yêu thích của bọn họ lên màn ảnh rộng… Nếu không tự mình trải qua, người ngoài cuộc về cơ bản sẽ không thể tưởng tượng được quá trình này phức tạp và rườm rà cỡ nào. Mà năm đó hai sinh viên tốt nghiệp đại học mới ra đời, tay trắng ấy lại tràn đầy tin tưởng rằng cứ kiên định bước lên con đường điện ảnh mà mình hằng tâm niệm, về cơ bản là chẳng ngờ được chông gai bủa vây, cạm bẫy rình rập trước mặt.
Lý Dương Kiêu thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, tuy dường như cuộc điện thoại này bọn họ cũng chưa nói được gì, nhưng lại giống như thể đã đủ rồi — Giang Lãng đang theo đoàn, cậu ấy đang quay phim điện ảnh, cậu ấy chúc mừng mình, bọn họ còn động chạm đến quá khứ, đối với một cuộc điện thoại mà nói như vậy đã là đủ rồi. Phần còn lại cứ giao cho cuộc gặp mặt sau này đi.
―
“Gọi xong rồi hả?” Trì Minh Nghiêu hỏi.
“Ừ.” Lý Dương Kiêu quay sang nhìn hắn, cười hỏi: “Mấy phút rồi?”
“Trong phạm vi chấp nhận được.”
“Nếu vượt khỏi phạm vi này thì phải làm sao đây?”
“Em nói xem?” Trì Minh Nghiêu vỗ nhẹ lên mặt y như đang uy hiếp: “Chốc nữa là băng tháo được rồi, về sau cứ quá một phút là chúng ta sẽ làm…”
“Đi đi đi đứng dậy nhanh nào.” Lý Dương Kiêu đánh hơi thấy mùi sai sai, vội vàng đứng lên cắt ngang. Dạo gần đây Trì Minh Nghiêu rõ ràng là đang dục cầu bất mãn. Lôi hắn ra đến cửa y còn nghiêm nghị nói: “Trẻ trung phơi phới thế coi chừng túng dục quá độ…”
Trì Minh Nghiêu bị y kéo đi về phía trước, lập tức tỏ vẻ đứng đắn sửa lại: “Người trẻ tuổi tinh lực dồi dào làm sao lại túng dục quá độ được.”
―
Ngồi lên xe, Trì Minh Nghiêu lại nhớ đến cuộc điện thoại vừa rồi, híp mắt hỏi Lý Dương Kiêu: “Giang Lãng bảo anh không giống mẫu người em thích? “
Lý Dương Kiêu đang lái xe, bản năng nhận ra đây là đề nộp mạng, dưới sự thúc giục mãnh liệt của dục vọng sinh tồn, y nhanh chóng tìm kiếm đáp án trong đầu, cười mỉa mai: “Tiêu chuẩn chọn đối tượng của ba năm trước đương nhiên không giống với bây giờ rồi.”
(*) Đề nộp mạng: Kiểu đề mà một khi đã hỏi thì có trả lời kiểu gì cũng sẽ đắc tội người hỏi ví dụ như “thích bố hay thích mẹ hơn”, “em với mẹ anh cùng rơi xuống nước thì anh sẽ cứu ai”….
Trì Minh Nghiêu tiếp tục hỏi: “Cho nên nếu ba năm trước em gặp anh, em cũng sẽ không thích anh có phải không? “
Lý Dương Kiêu cảm tưởng như chiếc xe này của mình đã lái đến bên vách núi, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ rơi xuống vạn trượng. Y vội vàng cái khó ló cái khôn chuyển từ bị động thành chủ động, hỏi ngược lại: “Nếu ba năm trước gặp được em thì anh nhất định sẽ thích em hả?”
Trì Minh Nghiêu thản nhiên trả lời: “Đương nhiên.”
“Ồ,” Lý Dương Kiêu cũng bình tĩnh lại, lẳng lặng phản bác: “Cái người lúc trước cứ xị mặt ra là lại hành em, khiêng em xuống núi, còn nói cái gì mà ngủ với em một lần 20 vạn, xem chừng thật sự rất thích em đấy nhỉ.”
Lần này Trì Minh Nghiêu còn già mồm cãi lại: “Thế mà còn không phải là thích à? Nếu đổi thành người khác có cho ngược lại anh 20 vạn thì anh cũng không ngủ đâu.”
Lời này nghe có vẻ cả vú lấp miệng em lại còn tự phụ muốn chết, nhưng lại bất chợt khiến Lý Dương Kiêu cảm thấy ngọt ngào.
―
Buổi tối hôm đó, Lý Dương Kiêu dùng hai ngón tay nâng cằm Trì Minh Nghiêu giả đại gia, đùa giỡn bảo: “Tiểu gia muốn ngủ với nhà ngươi một lần 20 vạn, có làm không đây?”
Nhưng Trì Minh Nghiêu đã nhanh chóng khiến cho y hiểu được cái gọi là “Tán tỉnh không thành còn bị đè ngược”. Trì Minh Nghiêu tháo băng gạc xong lại vui vẻ phóng thích tinh lực dồi dào của người trẻ tuổi trên người Lý Dương Kiêu. Hắn nâng Lý Dương Kiêu lên tường phòng tắm, xỏ xuyên qua y hết lần này đến lần khác. Lý Dương Kiêu ngoại trừ phía sau lưng áp lên tường sứ lạnh lẽo ra thì toàn thân đều vô lực, chỉ có thể gắt gao bám lấy Trì Minh Nghiêu. Khoái cảm quá đỗi mãnh liệt từ dưới lên xông thẳng đến đại não, khiến y không kìm được phải rên rỉ xin tha.
Vì kiêng dè không để cánh tay vừa mới khỏi hẳn của Trì Minh Nghiêu lại bị thương, y cứ lại cắn lên vành tai Trì Minh Nghiêu để bảo hắn lên giường. Nhưng Trì Minh Nghiêu lại cố chấp như muốn chứng tỏ mình, ôm lấy y vừa đi vừa làm, gần như qua mỗi phòng đều phải làm một hiệp, dùng hành động thực tế cho Lý Dương Kiêu thấy cái gì gọi là “Nói một đằng làm một nẻo”.
Hắn trắng trợn chơi xấu khiến Lý Dương Kiêu cũng phải bó tay. Giày vò đến tận nửa đêm, Trì Minh Nghiêu mới chịu dừng lại. Hắn đặt Lý Dương Kiêu xuống giường, chui vào trong chăn hôn lên bả vai nhễ nhại mồ hôi của y, lại xoay người y lại, gảy nhẹ hàng mi ướt đẫm của y. Lý Dương Kiêu nhắm mắt mỉm cười để lộ hàm răng trắng đều tăm tắm, tiến lại gần sờ mó chóp mũi và môi hắn.
Vuốt ve được một lát, ánh mắt của Trì Minh Nghiêu lại rơi xuống khuôn mặt của Lý Dương Kiêu: “Hôm nào em có thời gian, chúng ta chuyển đồ đạc của em đến đây nhé.”
Bờ mi đan xen của Lý Dương Kiêu khẽ run lên. Mấy giây sau y mới chậm rãi tách ra, mở mắt nhìn Trì Minh Nghiêu, khàn giọng hỏi: “Anh đang rủ em đến sống chung chính thức đó hả?”
Để chăm sóc cho Trì Minh Nghiêu bị gãy xương, mấy ngày nay phần lớn thời gian Lý Dương Kiêu đều ở nhà hắn, nhưng thi thoảng chạy xong tuyên truyền, y vẫn quay về phòng nhỏ của mình. Buổi chiều sau khi Trì Minh Nghiêu tháo băng xong, Lý Dương Kiêu liền cân nhắc đến vấn đề này. Y rất muốn chủ động hỏi Trì Minh Nghiêu có cân nhắc đến việc sống chung không, nhưng vừa nghĩ nếu mình chuyển đến ở nhà Trì Minh Nghiêu, thì có vẻ lời mời này do Trì Minh Nghiêu đề xuất sẽ phù hợp hơn – cậu Hai nhà họ Trì được nuông chiều từ bé, thử nghĩ chắc cũng không muốn phải chịu khổ trong căn phòng nhỏ của mình. Y nghĩ Trì Minh Nghiêu sẽ nhắc nhưng không ngờ lại nhanh tới vậy.
“Ừm, sống chung chính thức.” Trì Minh Nghiêu cười cười bảo: “Đồng ý không?”
Lý Dương Kiêu nhìn thẳng vào mặt hắn rồi nói: “Vậy em phải cân nhắc một chút.”
Y nhắm mắt lại, giống như thật sự muốn làm lớn chuyện suy nghĩ một phen.
“Phải cân nhắc bao lâu vậy?” Trong giọng nói của Trì Minh Nghiêu lập tức nhiều thêm một tia bất mãn, “Em đừng có cậy sủng mà kiêu.”
Lý Dương Kiêu không đáp lại ngay mà phải vài giây sau, mới nhếch khóe miệng lên trước tiên, sau đó mở đôi mắt cười đến nheo cả lại kia, nói: “Cân nhắc xong rồi.”
Kết quả này không cần nói ra cũng biết, Trì Minh Nghiêu vui vẻ hết ôm rồi lại hôn y, biết rõ rồi nhưng vẫn cố hỏi: “Kết quả cân nhắc là?”
Hai má Lý Dương Kiêu áp lên gối đầu mềm mại, trịnh trọng gật đầu hai cái, nhìn hắn bằng đôi mắt sóng sánh ánh nước, rồi nói: “Nhất trí.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!