Hắc Nguyệt Quang Của Quyền Thần Trùng Sinh Rồi - Chương 26: Phát cháo tế bần, cứu dân chạy nạn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Hắc Nguyệt Quang Của Quyền Thần Trùng Sinh Rồi


Chương 26: Phát cháo tế bần, cứu dân chạy nạn


Chương 26. Phát cháo tế bần, cứu dân chạy nạn

“Làm phiền các vị nhường đường, ta muốn phát cháo cứu tế dân chạy nạn ở cổng phủ tướng quân.” Dịch Dao mặt không biểu cảm nói.

Mấy thị vệ và Triệu Nguyên nhìn nhau, Triệu Nguyên ra hiệu bằng mắt, ai nấy đều tránh chỗ thềm đá ra.

Quả nhiên, chưa đầy một nén nhang, mấy tên đầy tớ trong phủ tướng quân thở phì phò khênh một cái nồi to đùng và mấy cục đá lớn ra. Họ xếp đá thành vòng tròn, ở giữa trống không rồi đặt cái nồi sắt lớn lên, cứ thế, một cái lò đá đơn giản hoàn thành.

Lại có thêm mấy tên đầy tớ ôm củi lửa ra, nhét vào lò bếp đá, đốt lửa, lấy quạt quạt một lúc, rất nhanh sau đó bếp đá bốc lửa thật mạnh.

Hai bà vú già bưng chậu gạo đổ vào trong nồi, thêm nước, lấy thìa gỗ quấy đều. Không đến nửa canh giờ sau, hương thơm tỏa ra, gạo trắng được nấu chín sôi ùng ục.

Bà vú nói: “Mau gọi quận chúa đến đây, cháo ninh chín rồi.”

Ngay sau đó, Dịch Dao mặc vộ váy trắng thuần bước qua bậc cửa, đi ra ngoài cổng lớn tới trước cái bếp đá, nàng cúi đầu nhìn thử, cau mày hỏi bà vú: “Chỉ có chút cháo hoa thế này thôi thì sao mà được, chẳng nếm ra được mùi vị gì, thêm ít khoai lang vào đi.”

Bà vú nhận lệnh đi ngay, rửa sạch một đống khoai lang, cắt thành miếng nhỏ bằng ngón tay cái rồi đồ vào trong cái nồi lớn.

Hầu hết dân chạy nạn ở kinh thành đều tụ tập ở phía tây thành, Dịch Dao sai một tên đầy tớ đi tới đó, thông báo cho dân chạy nạn đến cổng phủ tướng quân nhận cháo. Tin tức này vừa lan ra, cổng lớn phủ tướng quân nhanh chóng kín đầy những người quần áo lam lũ, gầy gò trơ xương.

“Cháo thật kìa! Thơm lắm luôn, mau mau… Mau gọi vợ con tới đây hết đi.”

“Mấy ngày trước Thượng thư đại nhân phát cháo ở cổng, toàn là nước, đâu phải cháo gì đâu, chỉ là ít nước cơm thừa thôi, nhìn phủ tướng quân đây này, cháo đặc luôn đó, gạo trắng thì không nói, còn có cả khoai lang!”

“Ngon, ngọt lắm luôn!”

“…”

Bọn họ chỉ lo không kịp nhận cháo nên chẳng nỡ về nhà lấy bát, mấy chục người cầm bình trà hay đồ gốm sứ gì đó để đựng cháo. Họ ngồi luôn bên đường, cứ ngồi ăn thế bỗng bật khóc, lau nước mắt lại vùi đầu tiếp tục ăn như hổ đói.

Dịch Dao đứng trên bậc thang, ra lệnh cho tên đầy tớ xếp dân chạy nạn thành hàng, nàng lớn giọng nói: “Các vị đừng chen lấn, cũng không cần tranh cướp, ai cũng có phần, ai cũng được ăn no.”

Cuối cùng đám người chen lấn xô đầy rì rầm cũng yên tĩnh lại, ngoan ngoãn xếp hàng, chờ đến lượt nhận cháo.

Mấy thị vệ cấm vệ quân đứng sững ở một bên, như sư tử đá, có chút lúng túng. Dịch Dao liếc bọn họ: “Còn đứng ngây ở đó làm gì, còn không mau tới giúp một tay đi, làm thêm một cái bếp nữa?”

Triệu Nguyên nghe vậy thì hơi ngây người, xoa bàn tay hơi lạnh, quay đầu nói với mấy thị vệ: “Quận chúa có lệnh qua hỗ trợ phát cháo, mau lên.”

Mấy thị vệ lơ ngơ gật đầu, đi theo sau tên đầy tớ bắt đầu giúp đỡ khiêng bao gạo, thái khoai lang.

Triệu Nguyên cũng xắn tay áo lên, ngồi xổm xuống nhóm lửa. Hắn ta liếc nhìn Dịch Dao ở bên cạnh cũng đang nửa quỳ nửa ngồi cạo vỏ khoai lang thì viền mắt bỗng nóng lên.

Vì chuyện hương nhập khẩu mà ở kinh thành các cửa hàng đều đóng cửa, nhà nào nhà nấy chẳng còn bạc để tiêu, lại thêm biên cương chiến loạn, thuế má tăng lên, trưng thu quân lương quá nặng. Không ít nông dân ở ngoại ô kinh thành vất vả mãi trồng được ít lương thực thì đều bị quan binh thu hết, ai ngờ mùa đông khắc nghiệt không chịu nổi, không còn gì ăn đành phải chạy ra đường cái kinh thành xin cơm.
Mỗi lần Triệu Nguyên đi tuần tra kinh thành đều nhìn thấy những nạn dân đó, có người ngủ dưới gầm cầu, trên người đắp một cái chiếu cói rách, có ăn xin ở dọc đường bị quan lại, gia đình giàu có đá ra ngoài cửa. Dù có một số quan lại làm việc thiện phát cháo nhưng cũng chỉ làm dáng mà thôi, nấu ít nước cơm đến chó cũng không thèm, cơm thừa canh cặn gì đó cứ để ở cổng, dù vậy vẫn có không ít dân chạy nạn tranh giành nhau.

Lần đầu tiên hắn ta gặp một cô gái như Hoa Âm quận chúa. Không hề thấy chút yếu ớt, mỏng manh trên người nàng, giọng điệu nói chuyện và suy nghĩ của nàng chẳng hề kém cạnh những đại nhân làm quan trong triều, điều ấy khiến Triệu Nguyên tự nhiên kính phục nàng.

Ấn tượng của Triệu Nguyên đối với Hoa Âm quận chúa chỉ từng dừng lại ở cái danh đệ nhất mỹ nhân kinh thành mà mọi người nói, bây giờ coi như hắn ta đã được rửa mắt, một lần nữa thấy được Hoa Âm quận chúa giỏi việc nước đảm việc nhà, vừa có giáo dưỡng vừa xinh đẹp.
“Quận chúa, lát nữa mấy anh em canh giữ cửa cung được nghỉ.” Triệu Nguyên đứng dậy, nhìn về phía Dịch Dao, “Ta muốn… Ta muốn…”

Dịch Dao chẳng ngẩng đầu lên, nói luôn: “Các ngươi không cần canh giữ bên chỗ ta, nên nghỉ thì cứ nghỉ đi.”

“Không phải!” Mặt Triệu Nguyên ửng đỏ, vội vàng giải thích, “Ta muốn gọi bọn họ qua đây giúp một tay, nhiều dân chạy nạn thế này, người của chúng ta ở đây không đủ.”

Dịch Dao hơi ngừng tay, ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời toát ra sự cảm kích: “Vậy thì xin cảm ơn Triệu thống lĩnh.”

“Không, không, việc nhỏ thôi mà!” Triệu Nguyên ngại ngừng sờ sau gáy, xoay người đi luôn.

Dịch Dao nhìn bóng lưng hắn ta đi xa thở dài một hơi. Mấy ngày gần đây nàng cũng đã đi kêu gọi các quan lại, nhà quyền quý phát cháo tích đức nhưng hầu hết đều lấy lý do bản thân cũng khó giữ để từ chối. Nàng cũng không tiện ép người khác làm từ thiện, đúng chứ? Vậy nên đành phải từ bỏ.
Vốn dĩ nghĩ cứu được bao nhiêu người thì cứ cứu từng đó, làm ít còn hơn chẳng làm gì cả.

Không ngờ rằng hành động của nàng có thể cảm hóa được một bộ phận người có lòng lương thiện. Nghĩ đến đây quyết tâm của Dịch Dao càng kiên định hơn, quan lại quyền quý không lo, truyền đình mặc kệ, hoàng thượng không thấy nên chẳng quản đám dân chạy nạn này, cứ như tất cả mọi người đều muốn vứt bỏ họ, nàng không thể ngồi yên coi như không thấy được, nàng phải lo.

Sống lại một đời, Dịch Dao không chỉ phải bảo vệ cả nhà Dịch gia mà còn phải bảo vệ những người dân tay không tấc sắt, không quyền không thế này.

Một canh giờ sau, Triệu Nguyên dẫn một đội thị vệ cấm vệ quân mặc áo giáp đến, có thêm mười mấy thị vệ ấy đúng là dễ quản lý trật tự dân chạy nạn hơn.
Nạn dân xếp hàng ngay ngắn, tốc độ phát cháo của Dịch Dao cũng nhanh hơn nhiều. Có một số dân chạy nạn mang tư tưởng xấu, được phát một bát rồi lại chạy tới đòi thêm, cấm vệ quân mắt tinh nhìn thấy đám người ấy là đuổi ra ngoài hết.

Dịch Dao cao giọng nói: “Cháo có hạn, mỗi người một ngày chỉ có thể nhận một bát, xin mọi người đừng lãng phí lương thực, chia phần ra ăn.”

Lời này khiến dân chạy nạn vẫn đang xếp hàng chưa được nhận cháo yên tâm, cũng khiến những người nghĩ xấu kia không làm bậy nữa. Một ngày trôi qua hai nồi thay phiên nấu cháo, cố hết sức làm xong nhiệm vụ.

Dịch Dao lau mồ hôi trán, thấy mọi người mệt mỏi thì động viên tinh thần nói: “Hôm nay cảm ơn mọi người giúp đỡ, tất cả đầy tớ, nha hoàn, bà vú tham gia buổi phát cháo hôm nay đều được tăng gấp đôi lương tháng này, còn các đại ca cấm vệ quân, các vị vất vả rồi, nếu không chê thì hôm nay ở lại ăn cơm tối ở phủ ta nhé.”
“Không được, không được.” Triệu Nguyên khoát tay, vội vàng từ chối, “Chúng ta mặc đồ cấm vệ quân, không tiện vào phủ tướng quân, vẫn nên ai về nhà nấy mà ăn, bọn ta xin nhận ý tốt của quận chúa.”

Hắn ta không sợ bữa cơm này sẽ gây phiền phức gì cho mình mà sợ ăn cái lại gây rắc rối cho phủ tướng quân. Ở kinh thành có biết bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm vào đây, nếu phủ tướng quân mới bọn họ ăn cơm, lời này truyền đến tai hoàng thượng thì không biết lại sắp đặt thành âm mưu dã tâm gì.

“Vậy phần ân tình này ta sẽ nhớ thật kỹ, sau này các vị có cần giúp gì thì cứ việc đến phủ tướng quân tìm ta.” Dịch Dao hiểu ý Triệu Nguyên nên theo ý hắn, việc này cứ thế mà qua.

Dịch Dao vào phủ, đi qua dãy hành lang nghe thấy tiếng Dịch Trường Phong và Ninh thị, hình như hai người đang cãi vã gì đó, nàng đi tới nhẹ giọng hỏi.
“Cha, mẹ, làm sao thế?”

Ninh thị xoa mi tâm nói: “Không có gì đâu, chỉ là việc nhỏ thôi, bên con phát cháo thế nào rồi?”

“Hôm nay phát hết rồi, lương thực ở phủ còn chống đỡ được mấy ngày ạ?” dịch Dao hỏi.

Ninh thị đặt tay lên bả vai nàng: “Không có trở ngại gì hết, ta đã sai người đưa hết lượng thu hoạch ở điền trang của chúng ta đến phủ rồi, trụ được một tháng không thành vấn đề.”

Dịch Trường Phong mãi chẳng nói gì, cúi đầu thật thấp, vô cùng ủ rũ nói: “Sao ta lại không được? Ta mới hơn bốn mươi, bảo đao chưa mòn, ngày ấy trên đường cái có tên lưu manh, ta đạp một cước mà hắn lăn năm vòng đó.”

Dịch Dao nghe cha mình nói vậy thì hiểu ra rồi. Trông thế này chắc là cha vẫn muốn đến biên cương giúp một tay, mấy ngày trước đại ca gửi thư về nói bên Tây Nam hung hăng cực kỳ, sợ khó đối phó được.
Ngay cả đại ca dẫn mười vạn quân Dịch gia cũng cảm thấy khó đối phó, xem ra trận chiến biên cương lần này không phải việc đơn giản. Dịch Dao nghĩ đến Dung Huân cũng đi về Tây Nam, trong lòng lại lo lắng hơn.

Ninh thị lườm Dịch Trường Phong, hừ lạnh nói: “Đúng, bị ông đạp một cái là lăn năm vòng, rồi ông về bị bong gân chân ba tháng, ngày nào cũng dựa vào ta nâng lên đỡ xuống, Dịch Trường Phong, ta nói cho ông biết, con người ắt sẽ già, thanh xuân của ông đã qua mất rồi, đừng khoe khoang làm loạn thêm nữa được không?”

Dịch Dao ngây người: “Cha à, hóa ra chân ra bong gân là vì thế.”

“Ôi, con đừng nghe nương con nói bậy, bà ấy không nỡ để ta đi biên cương.” Dịch Trường Phong giơ tay đỡ trán, không ngờ phu nhân lại vạch trần mình thẳng thừng như thế, gương mặt già nua hơi ngượng ngừng, ngoài miệng vẫn nhăn mặt biện minh cho mình.
Hai ông bà cãi nhau ầm lên, Dịch Dao vừa giận vừa buồn cười. Nhưng dù sao đây cũng là cha mẹ nàng, nàng vẫn phải làm người giảng hòa, nói nhẹ nhàng khuyên can.

“Dung Huân võ công cao như thế, đại ca dẫn nhiều binh như vậy, hai người họ hợp tác chắc chắn sẽ không có chuyện gì lớn đâu, hai người yên tâm đi, có thời gian rảnh rỗi cãi nhau chi bằng giúp con gọt vỏ bí ngô, ngày mai là canh bí ngô đó ạ, dân chạy nạn sẽ tới nhiều hơn, phía bên con cũng thiếu người giúp.”

Dịch Trường Phong và Ninh thị không biết làm sao nhìn sang con gái, Ninh thị gật đầu: “Được được được, tin con, tin con đó, cũng không biết tại sao lại tin tưởng Dung Huân như thế, cứ như trời sập cũng có hắn chống vậy.”

Dịch Dao khẽ cười, không đón lời bà.

Nghĩ ngày mai phải làm nhiều việc hơn, Dịch Dao muốn về phòng nghỉ một lát, Nhẫn Đông đã ra sau bếp phụ việc rồi, một mình nàng đến bên giường nằm xuống, nhắm mắt lại.
Không biết tại sao Dịch Dao có chút bồn chồn không yên, nàng mở mắt ra, chưa phản ứng lại được đã có một con dao găm đặt ngang trước mặt nàng.

Trên dao có hoa văn phức tạp, trông không giống binh khí của triều Cảnh.

Quả nhiên, tên áo đen che mặt lên tiếng dùng tiếng Trung Nguyên không quá tiêu chuẩn nói: “Hoa Âm quận chúa, ngươi vẫn khỏe chứ?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN