An Nhiên - Chương 42: Thế giới X - Chương 7: Othello
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


An Nhiên


Chương 42: Thế giới X - Chương 7: Othello


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nghe gì chưa?”

“Công tước Friedrich mở tiệc tại lâu đài của mình. Nghe nói là để thông báo chuyện gì đó rất quan trọng.”

“Còn có thể là chuyện gì nữa! Chắc chắn là để công bố vị hôn thê của ngài rồi. Dù sao công tước cũng đã 30 tuổi. Thường thì đến 18 tuổi Alpha đã bắt đầu chọn bạn đời cho mình nhưng công tước lại chưa từng đề cập đến chuyện đó khiến nhiều người bắt đầu đồn thổi những điều không hay về ngài.”

“Vậy các cô đoán xem… ai sẽ may mắn được ngài lựa chọn?”

“Còn ai nữa, cô không thấy từ khi Mạc tiểu thư xuất hiện trong giớ quý tộc, công tước liền có những hành động lạ sao? Tôi chắc chắn công tước đã phải lòng Omega này rồi.”

“Ôi thật ghen tị với nàng!”

“Mạc Nhiên?”

“Hả?” – Mạc Nhiên giật mình rời mắt khỏi đám thiếu phụ đang ngồi một góc không ngừng thì thầm to nhỏ.

“Nhóc con, cậu rốt cuộc có nghe anh nói không? Anh đang bàn bạc với chú về cuộc hẹn hò với “Trò chơi” vào tối nay đấy.” – Ném cho người thanh niên tóc đen một cái nhìn cảnh cáo, Vu Đồng lại tiếp tục chìm đắm vào mớ suy đoán của mình. – “A hay chúng ta thử bói bài Tarot  xem.”

“Vu đại ca, anh thật sự tin mấy cái mê tín này sao?” – Mạc Nhiên khinh bỉ nhìn người đàn ông 27 tuổi trước mặt.

“Sau cái việc bị kéo vào cái cỗ máy đến từ tương lai này rồi thì cái quái gì anh đây cũng tin. An tâm đi, anh bói bài vài lần rồi, đảm bảo trúng phóc.”

Sau đó không đợi Mạc Nhiên đồng ý, Vu Đồng liền lôi kéo cậu đi tìm nơi nhiều “linh khí” để bói toán.

“Số vật phẩm hỗ trợ của mày chỉ có từng này thôi sao?”

Từ trong lùm cây, một giọng nói bỗng nhiên vang lên ngăn cản bước chân của hai người. Mạc Nhiên cùng Vu Đồng quay sang nhìn nhau rồi cùng tiến lại gần nơi phát ra giọng nói.

Kẻ vừa lên tiếng là một gã đàn ông to lớn với cơ bắp cuồn cuộn. Đứng ở góc nhìn của Mạc Nhiên, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt của hắn. Gã có một mái tóc ẩm ướt được vuốt ngược lên một cách tùy ý. Gương mặt gã có đủ yếu tố để hình thành nên một nhân vật phản diện, nổi bật là hàng lông mày sâu róm cùng cặp mắt cú vọ. Nếu không phải nghe hắn nhắc đến vật phẩm hỗ trợ, Mạc Nhiên đã nghĩ “Trò chơi” muốn tăng thêm kích thích mà cho thêm Jack Torrance vào.

“Em thật sự hết vật phẩm rồi. Xin anh tha cho em!”

Nằm gục dưới chân người đàn ông là một gã thanh niên trông có vẻ gầy yếu. Vì trên mặt hắn toàn bụi bẩn lẫn những vết xanh tím nên Mạc Nhiên không tài nào nhìn ra được dung mạo của hắn.

“Thật vô dụng! Đám người chơi trong thế giới này toàn một lũ vô dụng!” – Gã đàn ông tức giận đá mạnh vào bụng người thanh niên.

“Mau chuồn thôi. Hắn ta không phải dạng dễ chọc đâu.”

Vu Đồng ra hiệu cho chàng trai tóc đen. Sau đó hai người len lén rời khỏi lùm cây muốn chuồn êm.

“Đứng lại!” – Gã Jack Torrance đột nhiên hét lên khiến hai người đồng loạt giật mình. – “Chúng mày cũng là người chơi phải không?”

“Sorry, i don’t understand what are you saying?”

“Đừng giả ngu với tao!” – Gã đột nhiên hét lên.

“Hi hi, oppa em giúp anh chôn xác nhé?”

“Bọn mày cũng là người chơi phải không?” – Gã đàn ông tiến về phía hai người, chầm chậm và từ từ. – “Có muốn nhận sự bảo hộ của tao không? Tao là kẻ mạnh nhất trong đám người chơi tại thế giới này.”

“Đại ca thật tốt bụng vào hào hiệp. Nhưng câu trả lời của em thích tự lực cánh sinh hơn.” – Mạc Nhiên mỉm cười hiền lành.

“Vậy sao? Nhưng mày vẫn phải đưa tao vài vật phẩm hỗ trợ coi như phí duy trì.”

“Cái quy tắc đó từ đâu chui ra vậy?!” – Vu Đồng tức giận lôi kéo Mạc Nhiên ghé tai về phía mình. – “Mạc Nhiên, cậu mau thả cái thằng yandere hôm trước ra đi để đấm vào mõm cha này vài phát.”

“Anh nghĩ muốn thả là thả được sao?” – Mạc Nhiên đau đầu nhìn người bên cạnh. Dù sao lá bài cupid cũng không phải bài tấn công nếu cậu sử dụng thì người bị dí dao cũng không phải gã kia mà chính là Mạc Nhiên thì đúng hơn. Trong lúc cậu đang phân vân có nên rút bài ma sói ít ỏi của bản thân để solo một phen không thì một kẻ mà cậu không ngờ tới đột nhiên xuất hiện trên cây.

“Này chàng trai lông mày sâu róm, cậu không được bắt nạt những người chơi khác. Như vậy là xấu lắm cậu có biết không? Chúng ta hãy tạo ra một cộng đồng chơi game lành mạnh không toxic, cà khịa nhau.”

Giọng nói này…

Mạc Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Đập vào mắt cậu là khuôn mặt đẹp trai cùng nụ cười thánh mẫu của người thanh niên tóc đen. Người thanh niên cũng nhận ra bạn cũ liền nhiệt tình vẫy tay với cậu.

“Mạc Nhiên. Mạc Nhiên. Nhớ tớ không? Tối hôm ấy sự nhiệt tình của tớ có làm cậu hài lòng không?”

Ngay lập tức cả gã đàn ông lẫn Vu Đồng đều quay sang nhìn Mạc Nhiên.

Mạc người chơi: …

“Đủ rồi! Đây không phải chương trình tìm người thân. Thằng nhãi kia, mày là ai? Nếu mày cũng là người chơi thì xuống đây nói chuyện.”

Trước thái độ đầy hung dữ của gã đàn ông, C vẫn duy trì nụ cười thân thiện trên môi nhún chân nhảy xuống trước mặt người đàn ông.

“Người anh em muốn tâm sự gì với tớ sao?”

“Tâm con mẹ mày! Nhìn mặt mày chắc là người mới đúng không? Anh đây là người duy nhất trong thế giới này đã trải qua hai thế giới X. Mày muốn anh đây giúp mày qua ải dễ dàng không? Tiền trao cháo múc là được.”

“Anh thật sự muốn vật phẩm hỗ trợ của tôi à?”

“Chứ còn gì nữa!” – Gã đàn ông có chút mất kiên nhẫn mà hậm hực trả lời. – “Đừng có chọc giận tao. Số vật phẩm hỗ trợ của tao nhiều hơn số vật phẩm của chúng mày cộng lại đấy.”

“Nếu tôi không đưa thì sao?”

“Mày dám…”

Gã trừng mắt định tiến lên túm cổ tên không coi ai ra gì này nhưng nhìn gương mặt tươi cười không đổi sắc của hắn, gã ta có chút sởn da gà. Tuy nhiên ngay sau đó gã liền gạt phăng cảm xúc sợ hãi của bản thân mà giơ nắm đấm về phía người thanh niên.

Trong lúc gã đàn ông còn mải mê dây dưa với C, Mạc Nhiên cùng Vu Đồng đã nhanh chóng co giò lên chạy tiện thể lôi theo người thanh niên đang nằm bẹp dưới đất.

Khi nhận thấy mình đã bỏ xa chỗ kia, cả hai người mới dám dừng lại để thở.

“Cảm ơn hai người đã giúp tôi.” – Người thanh niên với gương mặt bầm dập cảm động nắm lấy tay Mạc Nhiên.

“Hắn rốt cuộc là ai vậy?” – Cậu tò mò hỏi người thanh niên.

“Hắn ta là Lục Tào.”

“A tôi có biết qua về hắn.” – Vu Đồng liền a lên. – “Hắn nổi tiếng thích cướp vật phẩm hỗ trợ của những người chơi mới. Những người không chịu đưa cho hắn sẽ bị đập cho nhừ tử. Cậu bị hắn cướp hết vật phẩm hỗ trợ phải không?”

“Đúng vậy.” – Chàng trai căm giận đến chảy nước mắt. – “Không chỉ tôi mà rất nhiều người chơi khác cũng bị hắn chấn lột. Hắn là người có kinh nghiệm nhất trong đám chúng tôi, ngoại trừ hắn ra chúng tôi chẳng biết dựa vào ai để vượt qua thế giới X nữa.”

“Chính vì vậy các cậu tình nguyện giao nộp vật phẩm hỗ trợ cho hắn sao?”

“Ban đầu hắn chỉ bắt giao ra một nửa nhưng nhiệm vụ “trò chơi” đầu tiên đã tiêu tốn rất nhiều vật phẩm hỗ trợ của hắn nên hắn bắt chúng tôi giao hết ra.”

“Hmm…”

Mạc Nhiên vuốt cằm chìm vào suy tư.

*****

“Việc cướp vật phẩm hỗ trợ của những player khác là chuyện rất bình thường nhưng cướp của newbie thì thật quá đáng.” – Ra khỏi trạm y tế, Vu Đồng vẫn chưa hết tức giận mà lầm bầm. – “May cho hắn là không cùng phe với anh đây nếu không anh đập cho nhừ tử rồi.”

“Đại ca, với cái thể lực này của anh chưa bị gã ta vắt ra nước là may rồi.” – Mạc Nhiên khinh bỉ nhìn hắn.

“Không nói với cậu nữa. Trước tiên chúng ta kiếm một nơi để nghỉ chân đã.” – Vu Đồng bĩu môi nhìn xung quanh.

“Phải rồi, chỗ này gần trung tâm nghiên cứu cậu có muốn ghé qua gặp em trai anh không?”

Cảm thấy ý kiến này không tệ, Mạc Nhiên vui vẻ gật đầu rồi cùng ông chú Vu đi bộ đến trung tâm nghiên cứu.

Trung tâm nghiên cứu của khu U quả thực rất giống mấy cái phòng thí nghiệm trong phim giả tưởng. Khi cậu cùng Vu Đồng bước vào phải qua ba lớp kiểm tra của người máy và xác minh thân phận. Sau đó cả hai sẽ được đưa đến một phòng kín màu trắng tinh.

“Xem anh này.”

Vu Đồng nháy mắt, cầm lấy một cái thẻ và giơ về phía trước. Khi hắn bỏ tay ra, cái thẻ vẫn lơ lửng giữa không trung. Sau đó vô số mạnh điện màu xanh từ thẻ của Vu Đồng tản ra bốn phía, dần hình thành một cánh cửa.

“Vào trong này trước đi, để anh đi gọi Vu Y Nhân.” – Vu Đồng đẩy Mạc Nhiên về phía trước rồi bỏ ra ngoài.

Chàng trai tóc đen chưa kịp hiểu gì đã bị cánh cửa trước mắt hút mất. Khi cậu mở mắt ra thì bản thân đã đứng trong một căn phòng với vô số thiết bị cùng máy móc tân tiến. Nổi bật nhất chính là cục màu xanh lam được kết nối vô số dây điện đang không ngừng biến đổi hình thù. Mạc Nhiên tò mò bước lại gần cục màu xanh hơn. Cậu nhận ra hóa ra thứ này được cấu tạo bởi vô số con số 0 1 và chúng đang giao động theo chiều từ trên xuống dưới. Bước chân của Mạc Nhiên càng gần nó, thứ màu xanh càng giao động mạnh hơn, tốc độ biến hình của nó cũng trở nên nhanh hơn.

{Mạc… Mạc…}

Tiếng cọ sát giữa các qubit với nhau tạo thành một thứ âm thanh có phần chói tai. Mạc Nhiên đứng gần bị tiếng động ảnh hưởng lùi lại vài bước nhưng khi chân cậu lùi về phía sau, tiếng kẹt kẹt giữa các con số ngày càng to hơn.

{Mạc… Mạc… Mạc…}

Cục màu xanh thay đổi hình dạng ngày một nhanh hơn, các hình dạng cũng trở nên có hình ảnh hơn trước. Có khi là hình cánh bướm có khi là hình xoắn ốc cuối cùng hành hình một bàn tay đang vươn ra trước không trung sau đó cục màu xanh cũng không thay đổi hình dạng nữa.

{Mạc… Mạc… Đừng…}

Âm tiết phát ra từ sự ma sát giữa các con số cũng trở nên ngày một rõ ràng. Mạc Nhiên bị hình dạng kì lạ này của nó thu hút theo bản năng muốn sờ một chút. Ngay khi tay cậu sắp chạm đến vật thể kia thì một chàng trai mặc áo blouse trắng xuất hiện vội vàng kéo cậu ra.

“Đừng động vào nó!”

Vì kéo quá nhanh nên cả hai mất đà ngã xuống đất.

“Cô có biết mình suýt mất mạng không?” – Chàng trai tức giận trách móc. – “Đây là một phần dữ liệu của siêu máy tính nếu như cô chạm vào nó sẽ bị nguồn năng lượng của nó phân giải.”

Mạc Nhiên liếc nhìn cục màu xanh kia. Nó đã khôi phục lại như ban đầu tựa như những hình ảnh vừa rồi chỉ là ảo giác của cậu. Cậu không thèm để ý đến nó nữa mà quay sang xin lỗi chàng trai vừa cứu mình.

Thấy Mạc Nhiên thành thật nhận lỗi, người thanh niên cũng không làm khó cậu ngược lại còn niềm nở chào hỏi:

“Cô là Mạc Nhiên phải không? Tôi là Vu Y Nhân, em trai của Vu Đồng.”

Bị gọi là “cô” Mạc Nhiên có chút mất tự nhiên mà gượng cười. Dù biết hiện tại bản thân đang trong thân phận em gái mình nhưng đột nhiên bị chuyển giới như vậy cậu vẫn hold không nổi.

“Chào cậu… Tôi là Mạc Nhiên.”

Khi hai người đã quen thân hơn một chút thì Vu Đồng từ bên ngoài bước vào trên tay là một hộp bánh quy.

“Anh, em đã nói ra ngoài phải mang theo thiết bị dò đường rồi mà. May anh tìm được chỗ của em nếu như thật sự bị lạc thì biết làm sao.”

Vu Y Nhân nhíu mày nhìn anh trai mình. Tuy nhiên Vu Đồng chỉ bày ra vẻ mặt ngẩn ngơ mà ngồi ăn bánh, hoàn toàn không để lời nói của em trai vào trong đầu.

“Nhân Nhân, ăn bánh.” – Chàng trai cười hề hề giơ bánh ra trước mặt cậu.

Đáp lại hắn là một tiếng thở dài, Vu Y Nhân giúp Vu Đồng lau vụn bánh bên má sau đó dắt hắn đến một góc, nơi đó được đặt sẵn một chiếc máy tính cổ.

“Mạc Nhiên, cô cũng ra đây đi.” – Cậu vậy tay ra hiệu cho chàng trai tóc đen.

Mạc Nhiên bước đến đứng cạnh Vu Đồng không quên khẽ trêu chọc anh vài câu.

“Vu diễn viên, ngài có muốn tôi đề cử ngài vào giải Oscar không?”

Thật ra Vu Đồng cũng không cần phải giả làm một tên thiểu năng thật sự. Hắn chỉ cần nói mấy câu ngốc ngốc hoặc đừng hành động quá thông minh là được. Dù sao “Trò chơi” cũng không quá siết chặt quy tắc đối với những người mới.

“Thiểu năng ít ra còn hơn cậu.” – Nhân lúc Vu Y Nhân không để ý Vu Đồng liền tặng Mạc Nhiên một cái lườm nguýt. – “Qúy cô Mạc Nhiên.”

Mạc Nhiên vẫn duy trì nụ cười trên môi khiến lông gáy Vu Đồng dựng đứng lên. Ngay sau đó là một cơn đau từ chân truyền đến.

Vu Đồng: …

“Cái máy tính này…” – Mạc Nhiên không thèm để ý đến Vu Đồng nữa mà quay sang tò mò nhìn thiết bị thân thuộc với mình khi còn ở hiện đại.

“Đây là máy tính đời đầu của các máy tính lượng tử sau này. Cô chơi với anh Vu Đồng chắc cũng biết tình trạng sức khỏe của anh ấy. Bởi vì không thể sử dụng được những thiết bị hiện đại nên tôi cho người mô phỏng lại chiếc máy tính đời xưa có bàn phím nổi.” – Sau đó chàng trai quay sang Vu Đồng còn đang mải nghịch mấy con số trên bàn phím. – “Anh, hôm nay chúng ta chơi “tạo người” nhé?”

“Được được…” – Vu Đồng vui vẻ vỗ tay.

“Tạo người sao?” – Mạc Nhiên nhanh chóng bị cái tên của nó gợi trí tò mò.

“Chỉ là một thiết lập đơn giản thôi.” – Vu Y Nhân nhún vai trả lời.

Cậu khởi động máy tính. Ngay lập tức trên màn hình hiện ra một đống dữ liệu chạy loạn xạ. Một lúc sau dữ liệu chuyển thành những thanh ngang với đủ màu sắc.

“Trên màn hình là thiết lập của mỗi một nhân vật do cô tạo ra. Cô muốn nhân vật đó như nào chỉ cần nhập vào thanh đặc điểm là được. Dưới thanh đặc điểm là tính cách của nhân vật và dưới nữa là bối cảnh. Trò chơi này là việc cô thiết lập một thế giới cho riêng mình. Cô chỉ cần tạo ra những con người khác nhau sau đó nhìn họ hoạt động. Nếu muốn họ đi theo ý mình cô có thể tạo ra các bước ngoặt để họ đi đúng con đường mà cô đã lựa chọn cho họ. Nói cách khác, cô chính là thần trong thế giới của họ.”

Chàng trai vừa giải thích vừa không ngừng lướt ngón tay trên bàn phím. Chỉ trong chốc lát trước mắt cậu đã là một xã hội gồm rất nhiều con người dưới đồ họa 2D đang hoạt động. Bọn họ dường như có nhận thức hành động một cách có tự nhiên không chịu gò ép. Dần dần cậu cũng bị cuộc sống của họ thu hút.

“Nếu cô muốn xóa một nhân vật nào đó thì hãy click vào họ và chọn dấu X. Còn nếu muốn xóa cả thể giới thì nhấn vào góc trái. Sau đó nhập một đoạn mã.”

Vu Y Nhân nhấn vào góc trái màn hình ngay lập tức một cửa sổ hiện ra. Cậu di chuyển con trỏ vào dòng nhập thông tin.

[A-N-N-H-I-E-N]

Sau đó nhấn nút Enter.

Tap.

Âm thanh vang lên. Toàn thế giới vừa mới được tạo ra tan biến chỉ còn màn hình trắng xóa.

—————————————

*Othello: Othello là một vở bi kịch được William Shakespeare viết vào khoảng 1603 dựa theo cốt truyện ngắn của Ý có tên “Un Capitano Moro” (Thuyền trưởng Maroc) viết bởi Cinthio, một tông đồ của Boccacio xuất bản lần đầu năm 1565. Tác phẩm xoay quanh bốn nhân vật trung tâm: Othello, một vị tướng người Maroc trong quân đội Venice; Desdemona, vợ chàng; Cassio, phó tướng của Othello; và hiệu úy Iago.

(Wikipedia)

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN