Chân Huyết Lệ - Quyển 1 - Chương 96: Đường cùng trước mặt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Chân Huyết Lệ


Quyển 1 - Chương 96: Đường cùng trước mặt


Đời không như mộng vì cuộc đời vốn tàn khốc.

Mạnh được, yếu thua vốn là lẽ thường ở đời này.

Chỉ là hôm nay có không ít người muốn thay đổi số mệnh.

Giống như con sâu nhỏ ngạo nghễ trước phong ba.

Như thuyền bé chòng chành giữa đại hải.

Là cợt tiếu với đời hay là đùa giỡn với số mạng.

Chỉ biết một trận can qua như tai họa đang chuẩn bị gián xuống đầu

Hôm đó trời hơi gợn mây, nhưng bóng tối dần phủ chụp.

Dường như trời xanh cũng không nỡ nhìn.

Cái còn lại chỉ là tiếng thét la từ mặt đất vang vọng.

Sát

Liên quân chia thành ba cánh đánh tràn lên phía trước, duy trì trận đinh ba, lấy chủ công là kỵ binh, bộ binh theo sau dàn thành trận hình võng, như một cái tấm lớn xòe ra chuẩn bị đón thỏng chú cá to.

Nhưng Việt quân không phải là cá, mà là con giao long hung mãng và tinh ranh giữa đại hải sóng to gió lớn, manh lưới nhỏ sao có khả năng ngăn cản.

Long Cơ dẫn quân sĩ né tránh chủ công của địch, vòng ra sau mà đào thoát, Cao Kỳ Viễn thấy vậy thì nhếch mép cười, hắn nghĩ thầm:

– Phía sau là bộ binh, trong khi tiền quân ta lại là kỵ binh, hành động bỏ chạy của ngươi chẳng khác nào phơi mình trước thiết kỵ quân ta,

– Long Cơ rốt cục ngươi đang nghĩ gì vậy?

Tuy trong lòng nghi hoặc nhưng Cao Kỳ Viễn vẫn cho quân tiến lên, thiết kỵ quân chẳng còn cách bao xa thì đội hình của Long Cơ bắt đầu thay đổi phương hướng chạy. Họ không chạy về phía sau nữa mà chạy vè mé một ngọn đồi không xa, và chạy song song với nó. 

Cao Kỳ Viễn mỉm cười mà nghĩ:

– Muốn dụ ta chạy theo, tất là có phục binh, dám cá từ sớm đã bố trí cung tiễn thủ.

Cao Kỳ Viễn suy nghĩ một hồi thì vẫy lệnh kỳ, cả cánh quân cũng chuyển theo chạy song song với Việt quân, nhưng cánh quân gần nhất chính là quân của Trác Bất Phàm, nổi tiếng nhất chính là kỵ cung đội.

Tất cả dường như đã chuẩn, bị, Cao Kỳ Viễn thầm nghĩ:

– Xuất hiện đi đám rùi bọ.

– Để xem cung bên ngươi cứng hay là tên của ta nhanh.

Long Cơ thấy đội hình địch di động thì cũng phe phẩy lệnh kỳ, trái với mong đợi của Cao Kỳ Viễn, không có lấy một cung đội mai phục gì cả, toàn bộ cánh quân chuyển sang dạng hình nêm, bộ binh cằm thiết thuẫn xông lên trước.

Do đội hình Việt quân thay đổi, cùng sự chuẩn bị kỹ lưỡng, hàng loạt tên của quân Trác Bất Phàm dường như chỉ gây ra thương tổn nhỏ không mấy đáng kể, nhưng hậu quả của việc ấy lại không lường, toàn bộ phần sườn của quân Trác Bất Phàm dường như phơi ra trước Việt quân.

Long Cơ tiếp tục hạ lệnh:

– Ném câu liêm.

Quân sỹ nhận lệnh, sau khi lượt tên của Trác Bất Phàm vừa dứt, câu liêm được ném ra, lưỡi câu hướng sâu vào trong đội hình của địch, nhưng không gây mấy nổi thiệt hại, cả một rừng câu liêm cắm dài trên mặt đất. Trác Bất Phàm còn đang phân vâng thì bên này Long Cơ đã hành động, Long Cơ hét lớn:

– Kéo hết lực.

Tức thì câu liêm kéo về phía sau, lưỡi liêm bén ngọt cắt hết chân ngựa kỵ đội của Trác Bất Phàm, con nào may né được thì cũng bị thương. Những con ngựa đau ngã khụy xuống đất đè ngã kỵ binh phía trên không nhúc nhích được, xoay trở hết sức khó khăn.

Còn bên này Long Cơ cùng ba tướng thống lãnh toàn bộ binh đội tràn vào chỗ thủng vừa mới lập, xuyên hết lớp này đến lớp khác, xộc thẳng vào cánh quân của Cao Kỳ Viễn đang di chuyển.

Vó ngựa rong ruổi một mình đã quen, Triệu Phong dẫn đầu tách biết khỏi đám binh sỹ và huynh đệ, tay lăm lăm tay mộc, còn một tay cằm đao ngắn xấn đến.

Giữa rừng thiên quân vạn mã, ngựa chiến nhanh chân lướt lên mặt đất ghồ ghề, Triệu Phong là ánh sao băng lẻ loi xuyên suốt vạch ngang giữa vùng nguy hiểm trập trùng, soi sáng cái thiên địa u ám suốt bao nhiêu năm bị nhuốm màu chiến tranh.

Rừng thương chìa ra như muốn ngăn cản, núi gươm tỏa lấp như muốn phân thây xé thịt con hổ đói khát trước mặt, nhưng tất cả chỉ là vô nghĩa vì trên đời này mấy ai có thể ngăn được hắn.

Sát

Bang.

Đao một thức đưa ra, chỉ thấy binh khí gãy đoạn khi cố ngăn đỡ, bức tường người kinh hãi trước sức mạnh ấy, từng lớp, từng lớp vỡ tan như bọt biển.

Lạnh lung và tàn nhẫn, cô đơn trong vòng vây quân thù, như một cơn bão vô định cứ cuốn đi về phía trước, chỗ nó quét qua vạn vật tiêu điều, sinh linh đồ thán, thây người chất lại càng nhiều. Máu nhuộm một vùng, tiếng thét la kinh hoảng trộn lẫn càng làm cho những kẻ xung quanh bủn rủn chân tay.

Sức mạnh ấy, uy dũng ấy trải qua trăm ngàn trận chiến càng trở nên rõ rệt, khắc ấn vào tâm trí từng địch thủ táng mạng trước thanh đao trong tay, một tiếng hét cất lên như mãnh hổ gầm vang khẳng định bản thân.

Triệu Phong vung đao trong tay, chỉ thấy bức tường người chẳng khác nào đậu hủ một phát bị cắt ra làm hai, dù là kỵ binh hay bộ binh, tất cả không thứ gì có thể ngăn hắn được.

– Đừng ngạo mạng tên tướng Việt quốc kia, chúng ta sẽ ngăn ngươi lại.

– Ta thề trên danh dự của cấm vệ quân Sở quốc.

Tiếng nói ấy phát ra từ một đám kỵ binh xuất phát từ trung khu, những binh sỹ cấm vệ ưu tú nhất được cắt cử đi theo quân để hỗ trợ Cao Kỳ Viễn. Chúng hướng đến Triệu Phong mà công kích. 

Đao, kiếm, kích sáng ngời như lưới phủ mây giăng, tầng tầng lớp lớp như đang bao lấy Triệu Phong, sự cuồng ngạo trên mặt chúng tướng hiện rõ, cùng sự phấn khích cao độ khi có thể lấy đầu tên mãnh tướng khét tiếng bậc nhất của địch nhân. 

Nhưng sự cao ngạo ấy không thể kéo dài, vì kẻ đến nào phải người bình thường, đúng hắn không thể nào là người bình thường, vì hắn là Triệu Phong, tiên phong mạnh nhất trong lịch sử của Việt quốc, tên tuổi hắn từ sớm đã vang danh khắp vùng đất này.

Giết.

Thanh trường thương như gió thoảng qua đâm mạnh về phía trước, Triệu Phong khẽ đẩy đao lên trên, làm chệch hướng mũi thương sau đó lựa thé chém bay đầu tên vệ binh trước mặt, máu từ người hắn phún ra thành vòi bắn ướt cả người. Một tên vừa chết kẻ khác đã lên, gần nhất là hai vệ binh cằm trường kiếm, Triệu Phong không chút sợ hãi, một phát chém liền hai nhát, hai tên còn lại cũng táng mạng tức thì, ba chiêu ba mạng.

Một đao nối tiếp một đao, chỉ thấy máu huyết vung vẩy, binh khí, giáp trụ rã rời tơi bời, từng người từng người ngã xuống, còn hắn vẫn tiếp tục tiến lên.

Lộ ra rồi.

Triệu Phong chú mục về phía đó, nơi mà vật săn lớn nhất đã hiện ra, Triệu Phong gầm lên một tiếng như sấm động ngang trời:

– Cao Kỳ Viễn.

Ba chữ hàm chứa nộ ý cao nhất của hắn, thanh đao trong tay hướng về chủ tướng của liên quân. Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều một phen lo lắng cho Cao Kỳ Viễn, vì dù sao lời đồn hắn vẫn là một văn tướng, không mấy giỏi dụng binh khí, trong khi kẻ khiêu chiến chính là mãnh tướng vạn người chọn một. Chỉ là tất cả đều lầm, Không những Cao Kỳ Viễn không một chút hoang mang mà rất nhanh tay phải đã rút bội kiếm ra khỏi vỏ.

Choang, một tiếng buốt giá vang lên, trầm đục khoang sâu vào trong trí óc, cùng tiếng hét thất thanh của tướng lĩnh hai bên, cùng một cỗ đấu khí ngộp trời phủ chụp lên tất cả. 

Triệu Phong và Cao Kỳ Viễn chưa từng giao thủ, nhưng trong ký ức của Triệu Phong vẫn còn nhớ mãi hình ảnh ấy, hình ảnh tên tướng lĩnh trẻ tuổi liều mạng thích sát Nạp Lan Cảnh năm nào. Và trong mắt hắn kẻ ngày ấy sẽ không hề yếu đi, sự đáng sợ chỉ tích dày theo năm tháng và sát ý trước mắt hắn như lúc này chính là cơn bão lớn không có điểm dừng.

– Lợi hại.

Triệu Phong cảm thấy cổ tay hơi nhức buốt, hắn thoáng liếc nhìn Cao Kỳ Viễn, chỉ thấy kẻ kia cũng đang nhìn hắn mà cười mỉm, như ngụ ý rằng:

– Không làm ngươi phật ý chứ.

Ánh mắt lạnh lung, xuất thủ lại càng tàn độc không nương tình, từng chiêu từng chiêu sử ra đều là chiêu thức đoạt mạng. Kiếm ảnh trong gió đang cuồng loạn, ma phong mà nó tạo ra đang từng bước bao bọc lấy Triệu phong, khiến mọi chuyển động đều trở nên khó khăn, khí tức áp bức từng chút, từng chút thắt chặc lại.

Choeng.

Lợi kiếm sắc bén cắt một đường trên cương giáp nặng nề, cảm giác ớn lạnh truyền đến thấu xương, mồ hôi ướt đẫm châu thân.

Dẫu biết thiên hạ lắm người tài, kẽ vũ lực hùng mạnh trong thiên hạ vô số, nhưng chưa bao giờ Triệu Phong lại cảm giác tử thần gần gũi hắn như lúc này, lưỡi hái của hắn đang vung ra chạm nhẹ lên cơ thể.

Cao Kỳ Viễn sau khi đắc thủ thì quay ngựa lại, tiếp tục tấn công Triệu Phong.

Phía trước chính là thiên quân vạn mã, phía sau chính là tử địch, Triệu phong như đang bước trên vách núi cheo leo mà bên cạnh chính là vực thẵm không đáy, chỉ một chút bất cẩn là đưa bản thân vào nơi vạn kiếp bất phục.

Xung quanh vốn ồn ào, mà bản thân Triệu Phong cảm thấy yên ả hơn lúc nào hết, cảm giác như thiên địa vốn không chỗ cho hắn dung thân, bất giác bản thân đang run lên, một chút sợ hãi như sợi dây mỏng manh đang quấn lấy tâm trí.

Yên lặng, trầm tĩnh nhìn vạn sự xoay vần đang cuốn bản thân vào trong, hố sâu thăm thẵm như rộng mở, khắp nơi là tử địa trùng trùng. 

Sợ hãi, trong một phút giây ngắn ngủi, cảm xúc chôn vùi từ lâu lại hiện về chân thật hơn bao giờ hết. Sợ hãi điều gì, là đường cùng giữa làn loạn tiễn, là bóng tối giữa cờ xí rợp trời,… đao trong tay bỗng trở nên nặng trĩu.

A

Triệu Phong hét lên một tiếng, ngựa chồm vó nhảy lên, hắn vung đao tiến về phía trước như một con mãnh thú vừa phá củi mà ra.

Khí thế ấy, uy dũng ấy thật là khiến cho thiên quân vạn mã trước mặt trở nên run sợ, con ngựa hí lên một tiếng, bốn chân gồng lấy sức biến thành một mũi tên đâm thẳng vào bức tường người.

Keng, keng, choang,

Từng đao lướt qua nhục thể làm những vệt máu như mực đỏ điểm tô lên bức tranh sống động mà tan thương của thời cuộc. Cùng với đó là tiếng sắt thép chạm nhau, những tiếng thét la trong sợ hãi và hoảng loạn, những ánh mắt tuyệt vọng đang trơ nhìn con quái thú đói khát đang cắn xé vạn vật.

Cao Kỳ Viễn đuổi theo phía sau, nhìn thây người dưới đất mà khẽ chau mày, hắn hét:

– Triệu Phong đừng chạy nữa đến đây giao đấu với ta này.

Nhưng Triệu Phong vẫn không vì thế mà giảm tốc, mũi tên đã buông ra thì không cách chi ngăn được, Triệu Phong xông vào trung quân của đội hình, khiến cho quân sỹ dưới trướng Cao Kỳ Viễn không biết ứng xử sao, đội hình vì thế mà rối loạn.

Triệu Phong mỉm cười nói:

– Sách viết: “Kẻ biết mình là sáng”.

– Cao Kỳ Viễn xem ta làm sao phá trận của ngươi.

Đội quân chủ lực như dòng nước chảy thì Triệu Phong chính là đá ngăn đường, nước dù mạnh cũng vì đá mà phải chia dòng, cả thảy vì một chút trở ngại mà đâm rối loạn. Còn bên cạnh Việt quân từ sớm đã theo chân Long Cơ đến từ lúc nào, trận chiến thật sự giờ mới bắt đầu.

Long Cơ khi đã nhập trận thì phát lệnh:

– Huynh đệ, thời khắc này chính là mấu chốt của trận chiến.

– Không thành công thì thành nhân.

– Huynh đệ Việt quốc theo ta,…, sát

Cờ hiệu hạ xuống, Việt quân dốc toàn bồ sức lực quyết một phen tử chiến, hai tướng Ngu, Đình dẫn quân xông pha, tiếp thêm uy lực cho bộ đội phía sau.

Tình cảnh lúc này hết sức đặc biệt, phía sau Việt quân vẫn còn quân của Trác Bất Phàm đã tái lập được trận thế, trong là quân của Cao Kỳ Viễn, ngoài ra đội quân của Phạm Trực cũng đã bó vào trong, nhưng Việt quân không chút sợ hãi, từ bỏ phòng vệ chỉ chú mục vào việc tàn sát liên quân trước mặt. quân số tuy không bằng, nhưng đấu chí này thật khiến cho liên quân run sợ, binh đội từng đội liên tục thoái lui.

Cao Kỳ Viễn mấm môi mà nói:

– Người ta nói hữu dung thường vô mưu, kẻ đầu tiên mà ta nhìn nhận là trí dung kiêm toàn quả nhiên chỉ có mình ngươi.

– Triệu Phong không giết ngươi thiên hạ ngày sau của ta tất không yên.

Dứt lời Cao Kỳ Viễn giơ roi quất ngựa cố riết đuổi theo, vì hắn biết không chặn được Triệu Phong thì đội hình sẽ chóng bị vỡ, trung quân mà vỡ thì hai cánh cũng khó mà vãn hồi. Nhưng dù Cao Kỳ Viễn có đuổi thế nào thì Triệu Phong vẫn như cơn gió thoảng qua trước mặt không cách chi ngăn lại, chỉ biết mà trông.

Bang.

Một chiêu nữa lại đánh xuống, đao trong tay chẻ tên lính trước mặt ra làm hai máu ướt thấm đẵm cả người, nhìn dọc một tuyến đường đi qua chỉ là thây người, một huyết lộ tanh tưởi đã hình thành.

Đội binh của Cao Kỳ Viễn đã ở phía sau, nhưng khi thoát khỏi Triệu Phong thay vì vui mừng thì lại bàng hoàng, vì trước mặt hắn một điều không ngờ đã đến.

– Tây Lỗ quốc, Hỏa Lam quốc, sao lại có thể?

Từ lúc nào phía trước hắn chính là cờ xí rợp trời, chỉ nhìn sơ đã hơn bốn vạn quân, phía sau bụi đất vẫn còn bốc cao chứng tỏ không ít binh mã đang tập trung. Trong số ấy, Triệu Phong nhận ra ngay A Báo và Ngụy Giao của Tây Lỗ quốc.

A Báo thấy Triệu Phong thì giục ngựa tiến lên trước, sau đó ông ta chậm rãi nói:

– Mới đó mà đã mấy năm không gặp, tiểu tử ngày nào đã trở thành một hán tử uy dũng người người khiếp sợ.

– Rất đáng để chúng ta tiếp tục trận chiến năm nào.

Vừa nói A Báo rút hai thanh đao từ bên hông, thanh đao ngày trước đã cho Triệu Phong đã được thay bằng một thanh mới có kích cỡ tương tự.

Bên này Triệu Phong nhìn thấy A Báo thì vừa kinh vừa sợ, tình hình lúc này trở nên cực kỳ tội tệ.

Các cánh quân dần hội tụ lộ ra một sát cục không ngờ, ba đạo chánh quân, bốn đạo kỳ binh, cùng một lực lượng áp đảo về quân số. Triệu Phong kinh sợ thốt lên:

– Thất kỳ khốn long trận.

– Chết tiệt, Cao Kỳ Viễn ngươi quả nhiên là kỳ nhân, Triệu Phong ta đứng dưới ngươi.

Lời vừa dứt lợi đao của A Báo cũng đến gần, một trận kịch chiến vì thế mà nổ ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN