Chân Huyết Lệ
Quyển 1 - Chương 99: Phản trắc
Nhìn bầu trời mây đen đã vãng đi từ sớm chỉ còn lại một mảnh trời trong trẻo và yên bình, nhưng trong sự tỉnh lặng ấy lại như rượu nặng dốc cạn khiến kẻ trông thấy mấy phần chịu đựng không nổi.
Trải đã qua không biết bao nhiêu chuyện đời, phong ba bão táp nào cũng đã đi qua, nhưng không hiểu vì sao trên khuôn mặt Nạp Lan Cảnh lại cảm thấy không ít biểu hiện phức tạp. Đặc biệt là khi trông thấy một ngôi sao băng từ trời xa xuống, ánh sáng màu bạc tỏa sáng không chói mắt nhưng thu hút ánh nhìn của cường nhân vào loại bậc nhất ở đại lục Hy Nhĩ Mạc này.
Nạp Lan Cảnh tay thành quyền đấm nhẹ lên lang cang bằng gỗ Trắc, khẽ lắc đầu mà nói:
– Trời vốn trêu ngươi, tuổi trẻ như vậy đang hừng hực sức xuân, khí thời đang thịnh, sao mà lại ra đi sớm là thế, khiến kẻ đầu bạc phải tiễn người đầu xanh.
– Long Cơ, không ngờ ngươi còn trẻ vậy mà lại ra đi sớm là thế.
– Việt quốc quả thật đã mất đi một tướng tài, chỉ trách, chỉ trách vương gia ta đã hại mọi người, trăm tính ngàn tính vẫn sót một điểm.
– Kết cục này giờ chỉ còn biết tận lực mà làm, phó mặc cho số phận, là tốt hay là xấu đều phải xem vào thiên ý vậy.
Lúc này căn phòng vắng lặng phát ra tiếng gõ cửa, âm thanh trầm và thấp, sau đó phát ra tiếng nói quen thuộc hơi khàn khàn:
– Vương gia, mọi việc đã thu xếp ổn thỏa, tối nay là có thể lên đường.
Nạp Lan Cảnh nghe vậy thì đáp:
– Trình Anh, tiểu nữ đành nhờ huynh chăm sóc.
– Đưa nó đến chỗ Triệu Phong, có cơ hội ta sẽ ghé thăm.
Nạp Lan Cảnh không nói nhiều lời, nhưng từng câu từng chữ đều như gửi gắm rất nhiều tâm tư, đặc biệt là chuyện có liên quan đến tiểu nữ Na Yến. Trình Anh cũng hiểu ý nên không đẩy cửa bước vào, dường như Trình Anh cũng biết Nạp Lan Cảnh thời điểm này chỉ muốn yên tĩnh một mình, vì vậy ông ta chỉ từ bên ngoài mà đáp lời:
– Vương gia bảo trọng, Trình Anh đi đây.
Câu nói ấy kết thúc, trả lại cho căn phòng sự tĩnh mịch vốn có, cả một mảnh vườn phơi phới sắc hoa cũng lặng lẽ bị màn đêm nuốt chửng
Sau đó sự yên tĩnh được trả về đúng vị trí vốn có, màn đêm bắt đầu xâm chiếm toàn bộ căn phòng, Nạp Lan Cảnh trong phòng lại tiếp tục trầm tư.
——————————————————o0o—————————————–
Chiến bại liên tiếp, tin sau nối tin trước càng làm cho lòng người thêm hoang mang, trong nhà ngoài phố tất cả đều rơi vào tình trạng căng thẳng cực độ. Phải biết liên quân chẳng còn bao lâu nữa thì sẽ tiến đến Phú Gia thành, đến lúc đó chỉ vỏn vẹn vài vạn quân, làm sao mà cố thủ được trước sức ép của mấy mươi vạn quân hung đồ.
Dân chúng loạn, đám binh sỹ cũng giao động không ít, còn bá quan từ sớm đã chia thành hai phe, phe chủ chiến và phe chủ hòa, tất thảy đều đến trước điện rồng mà thương nghị, tình hình có khi còn hơn cả đám võ tướng tranh đấu trên chiến trường.
Nữ vương Việt quốc mắt ngọc chao đi, nhìn đám quần thần cắn xé lẫn nhau tranh đấu một mất một còn, không còn giống như chốn quan trường uy nghiêm, lúc này chẳng khác chi một đám chợ. Còn người ấy, người ấy chỉ lặng lẽ quan sát, trong đôi mắt thăm sâu khó dò ấy như có một bức tường băng vững chắc ngăn lối khiến cho người khác không tài nào chạm tới được. Nạp Lan Cảnh bao năm qua vẫn là vậy, vẫn lạnh lùng và uy nghi, làm cho ai đó lòng đầy nhói đau. Nạp Lan Uyên Nhược thở dài mà lắc đầu, nàng không biết người ấy liệu rằng có chút tâm ý nào, liệu rằng bản thân có thể thay thế cho tỷ tỷ mà,…mà,… Nạp Lan Uyên Nhược thờ thẫn nghĩ mà chẳng dám nghĩ, sau đó khẽ quay đầu đi, dung nhan nàng như ngọc bích ánh lên, đôi tròng mắt long lanh quyện hồn chất chứa nổi buồn không tả nỗi bằng lời.
Còn Nạp Lan Cảnh hai tay chấp phía sau, đôi mắt nhìn về phía cổng nơi mà một người đang bước vào. Từ khi hắn đến, hai thái cực đang tranh đấu càng trở nên điên cuồng, sức hút của hắn thật khiến người ta ghen tỵ, ngay cả Nạp Lan Cảnh và kẻ đứng sau hắn Nạp Lan Từ Phù đều mấy phần bị giảm đi uy phong.
Nạp Lan Cảnh giọng nói trầm trầm:
– Vương Xương Huy cuối cùng ngươi cũng đã tới.
– Chờ đợi đã lâu, không biết hôm nay ngươi sẽ dùng thứ gì để giúp ta thay đổi suy nghĩ đây?
Vương Xương Huy cười nhẹ, sau đó chấp tay về sau rồi nói:
– Thành ý.
Hai từ thành ý nói ra nhẹ nhàng, nhưng bên trong lại chứa đựng huyền cơ ghê gớm, một già một trẻ, hai đại trí giá cuối cùng cũng chân chính mà giáp mặt với nhau. Nạp Lan Cảnh tay phải mở rộng nâng lên đưa về phía trước sau đó cũng cười và nói:
– Vậy thì tiếp tục cuộc chiến ba ngày nay còn giang giở nào.
– Để xem ngươi có thực sự xứng đáng là người kế nhiệm của Vương lão hay không?
Vương Xương Huy cũng đáp lời:
– Cung kính không bằng tuân mệnh.
So với chiến đấu trên sa trường thì lý luận chiến cũng không kém phần nhiệt náo, lấy lời nói làm đao thương, lấy chính kiến làm thành lũy, vừa công vừa thủ, dùng ý niệm mà dẫn lối địch thủ, từ từ mà buông đao.
Không khí ngột ngạt, đến việc thở cũng trở nên khó khăn, duy chỉ có hai người đó là xem chuyện như không, bình tĩnh mà đối đáp. Triều đình toàn là bậc trí giả, nhưng so với hai vầng sao sáng chói tất cả đều trở nên bé nhỏ, bị hai kẻ ấy dẫn dụ mà đáp lời. Phe chủ chiến và phe chủ hòa không một ai chịu lùi bước, cả thảy đều dùng hết năng lực mà xử ra, quyết chiến một phen.
Vương Xương Huy sau một hồi đôi co thì nhẹ nhàng xoăn tóc mai lại, sau đó mỉm cười và nói:
– Vương gia giờ này dù chúng ta có cố gắng thì cũng khó mà đương đầu được.
– Huy tôi mạng phép vì bá tánh trăm họ đã không ngại thể diện mà thỏa hiệp với liên quân các nước. Họ đồng ý rút quân chỉ với một điều kiện, nhưng không hiểu vì sao vương gia ngài lại không chịu hiểu cho nổi khổ tâm của mọi người cơ chứ.
Nạp Lan Cảnh hai mắt sắc lại, sau đó mỉm cười chỉ tay về Vương Xương Huy mà nói:
– Điều kiện mà ngươi nói phải chăng là muốn nữ vương thoái vị.
Trọng tâm của cuộc đối đầu cuối cùng cũng đã được phơi bày, người nghe hiểu ngay, còn có người thì vẫn còn ngẩn ngơ, sự kiện động trời này sao mà qua câu nói lại có mấy phần đơn giản.
Vương Xương Huy chấp tay cúi đầu sau đó nói:
– Tất cả là vì Việt quốc, mong vương gia và nữ vương hiểu cho kẻ tội nhân này đã cố gắng hết sức.
Những kẻ phía sau của Vương Xương Huy thấy vậy thì cũng làm theo, một tràng âm thanh như hợp xướng mà tấu lên thiên nhan:
– Mong nữ vường và vương gia xem xét.
Món chính cuối cùng cũng đã bày ra, màn hay ho nhất và đấu trí cao nhất cũng đã thành hình, Nạp Lan Tư Phù khuôn mặt hớn hở, trong khi đó những người theo sau Nạp Lan Cảnh mặt xám tựa tro tàn. Vì họ không ngờ một lượng lớn bá quan, đều là những kẻ quyền cao chức trọng, cả thảy đều quy phục về phía Vương Xương Huy. Cả những kẻ mấy hôm nay vẫn giữ thái độ trung lập thì nay đều theo số đông mà tiến về, năng lực hiệu triệu của gã họ Vương này thật đáng sợ. Lúc này tất cả đều chỉ biết trông đợi vào Nạp Lan Cảnh, chỉ thấy ông vẫn bình chân như vại, xem ra không có thứ gì trên đời này.
Nạp Lan Cảnh chỉ tay về phía Nạp Lan Tư Phù, sau đó nói với Vương Xương Huy:
– Phải chăng đã đạt được thỏa hiệp, chỉ cần hắn lên ngôi thì liên quân sẽ rút về.
– Các ngươi thật sự ngây thơ tin rằng bọn chúng sẽ thực sự làm vậy hay sao.
Vương Xương Huy đáp lời:
– Trước giờ Việt quốc ta đông chinh tây phạt, bờ cõi tứ phương mở ra cả hàng ngàn dặm khiến chư vương các nước sợ hãi vì vậy mới liên kết lại đánh ta.
– Nay chúng ta quyết định nghị hòa, trả lại các vùng đất đã đánh chiếm mà chia cho các nước, họ sẽ rất vui lòng mà đồng ý.
– Hơn nữa việc tiêu diệt Việt quốc không hẳn là việc tốt, vì Việt quốc mà mất tất Sở sẽ mạnh, vua các nước ai cũng hiểu điều này, đó là điều mà chẳng ai mong muốn.
– Vì vậy họ đã không ngại mà ép Cao Kỳ Viễn soạn sẵng một tờ thỏa ước chung. Chỉ cần,…. vương gia mong ngài chuẩn y.
Sau đó Vương Xương Huy lấy từ trong áo một quyển trục màu vàng mà nhẹ nhàng dâng lên, Nạp Lan Cảnh tiếp lấy sau đó ông chằm chằm nhìn Vương Xương Huy, sau đó thôt lên vài từ rất nhỏ, không mấy ai nghe được:
– Đúng là hậu sinh khả úy, tiểu tử ngươi đã làm cho tổ phụ ngươi lu mờ rồi.
Nạp Lan Cảnh từ từ thu hồi ánh mắt, sau đó không cần mở ông đã đưa ra quyết định ngay, cả triều đường lúc này đều chăm chú lắng nghe.
————————————————-o0o———————————————-
Trời đã về chiều, ánh sáng cuối cùng le lói giữ lại hơi sức tàn mà bám víu nhân gian, Nạp Lan Cảnh cùng mươi thủ vệ và một ít tướng lĩnh từ từ bước đi trên con đường bằng đá lót gạch trong cung điện. Mặt đá xanh phảng phất chút u buồn, một cơn gió thổi qua cuốn theo những chiếc là Bạch Lăng lặng lờ rơi ngang qua. Trong cung điện rộng lớn giờ đây hai mươi mấy con người trở nên nhỏ bé hơn bao giờ.
Theo phía sau, một vị tướng tên là Trí Bình cất tiếng:
– Vương gia, lần này Vương Xương Huy xem ra đã không còn nhịn được nữa.
– Chỉ sợ đám người đó sẽ nảy sinh ý đồ xấu, vương gia chúng ta vẫn là nên cẩn trọng một chút.
Một người khác tên Liên Hy nghe vậy thì nói:
– Sợ gì chứ, chúng tướng sỹ đều nguyện sống chết vì vương gia, bên ngoài lại có Lai Câu tướng quân nắm giữ trọng binh, nếu bọn chúng muốn manh nha chúng ta cứ trừ chúng đi là được.
– Với lại vương gia trị quốc đã lâu, lòng dân và binh sỹ kính ngưỡng, bọn chúng ắt cũng hiểu nên muốn động thủ xem ra là không có khả năng.
Nạp Lan Cảnh nghe vậy thì dừng bước lại, sau đó nói với Liên Hy:
– Ngươi nói đúng, vương gia ta ở Việt quốc này uy vọng trùm trời, chúng sẽ không làm hại đến ta, chỉ là,… (Nạp Lan Cảnh hơi ngập ngùng)
– Nhưng nếu giam lỏng ta lại là chuyện khác.
– Chư tướng, ta muốn hỏi một câu, các ngươi có sợ chết không?
Chúng tướng không ngần ngại đáp lời:
– Chết có gì đáng sợ.
Nạp Lan Cảnh cảm kích, sau đó nói:
– Nếu vậy thì rút kiếm ra nào, ma vương đến rồi.
Đứng giữa sân to, một người cằm kiếm tự lúc nào, hắn không mặt giáp, chỉ mặt một tấm áo lụa, đầu búi cao hiện ra khuôn mặt anh tuấn, hai mắt hắn lộ ra hàn quang, sát ý ngùn ngụt, hướng về Nạp Lan Cảnh, kẻ đến không ai khác chính là Vương Xương Huy.
Vương Xương Huy nhìn thấy đám người Liên Hi và Trí Bình đang tuốt kiếm ra bảo về Nạp Lan Cảnh thì cười lạnh:
– Dựa vào đám phế vật các ngươi mà dám cản ta.
– Nạp Lan Cảnh thời của ông đã qua, để Huy này giúp ông xuống đài.
Rồi kẻ đó bước đến, bội kiếm từ từ rút ra, ánh sáng màu trắng bạc tỏa ra hơi thở lạnh lùng, một thứ sát vật hiếm có, một món binh khí mà bất cứ ai cũng thèm muốn, trông tay hắn thứ vũ khí này càng trở nên đáng sợ.
Sát.
Binh khí vung lên, máu như lưu thủy ào ào tuôn chảy, tiếng la hét cùng nỗi sợ đang xâm chiếm cơ thể, một khắc trôi qua mà như dài đến vô tận, một cái chớp mắt là đã trải hết đời người.
Nạp Lan Cảnh nhìn thấy cảnh này thì nói:
– Vương Xương Huy vì danh vọng cá nhân mà cấu kết với ngoại bang, ngươi làm như vậy không sợ người đời chê trách hay sao?
– Dã tâm của ngươi chỉ sợ làm hỏng danh vọng của ông cha ngươi gây dựng. Lúc này nếu ngươi dừng tay, vương gia ta hứa hôm nay xem như không có chuyện gì.
Vương Xương Huy cười lớn:
– Đúng là bậc đại nhân, mở miệng ra đều là nhân nghĩa, chỉ tiếc là Huy này nghe ra không mấy lọt tai.
– Vương gia ông còn đáng sợ hơn ta. Nữ vương tuy ngồi trên ngai rồng, nhưng Việt quốc này ai chẳng biết, ông thay quyền thiên tử lệnh chư hầu.
– Còn nữa kẻ nào nắm quyền mà lại không từ thủ đoạn, đánh công khai cũng là đánh, đánh lén cũng là đánh. Anh hùng hay cẩu hùng thì chỉ là đồ chơi của lịch sử, chỉ có kẻ trí mới có được thiên hạ.
– Vương gia ơi, Huy này chỉ là thuận theo ý trời mà thôi.
Ý trời.
Cái gì gọi là ý trời, trời vốn vô thường, ý trời chỉ là lời nói hoan ngôn của những kẻ lắm quyền, kẻ thắng thì là là chánh ngôn, kẻ thua thì là lời nói hoang đường.
Con đường máu tanh, tanh không ngửi nổi, hoàng quyền là vậy, kẻ nào nắm quyền mà không đạp trên vạn khô lâu mà đi, đều không vùng vẫy nơi ngập ngụa máu tanh mà thành hình. Dùng binh phải gian trá, kẻ không đa mưu tất bị người nhiều mưu hại, để đi trên con đường này nhân tính, nghĩa khí chỉ là thứ bỏ đi, dã tâm mới điều cần thiết. Nạp Lan Cảnh ông thấy không, một vương triều của họ Vương ta sắp thành hình, chỉ còn thiếu một chút.
Xoẹt.
Mũi kiếm đâm xuyên qua tim, cắm sâu vào cột chống nhà bằng gỗ, Liên Hy ngã xuống hai mắt vẫn không nhắm lại, hai tay nắm mũi kiếm, máu từ lòng bàn tay không ngừng chảy ra. Dù đã cạn hơi tắt thở, nhưng với một lòng trung trinh, đến lúc chết Liên Hy vẫn giữ trọng phẩm mệnh, bảo vệ Nạp Lan Cảnh.
Vương Xương Huy người đầy máu tanh, hai mắt ánh lên sự vui sướng, đặt bàn tay đỏ thẵm huyết tinh lên trên vai Nạp Lan Cảnh rồi nói:
– Nhẫn nhịn đã lâu, vương gia, thiên hạ này giờ đã là của ta rồi.
Nạp Lan Cảnh cũng đáp lời:
– Đừng vội mừng, dù có bắt được ta, ngươi nghĩ rằng sẽ khuất phục được những chiến sỹ anh dũng đang xả thân vì nước hay sao.
Vương Xương Huy ghé tai Nạp Lan Cảnh thì thầm:
– Bốn con chó nhỏ đã trừ, con chó lớn của ông khó mà sống qua nổi hôm nay.
– Vương gia à, đầu ông phải chăng là đang rất đau không.
– Ha ha ha.
Vương Xương Huy cười lớn rất sảng khoái, tiếng hắn vọng xa khắp hoàng cung lạnh lẽo, giữa một đám thi thể be bét máu, hắn như ma vương chuyển thế, tự cho mình cái quyền phán xét tất cả. Nạp Lan Cảnh chỉ biết chôn chân tại chỗ, vì ông biết điều gì đến sẽ đến, điều mà ông lo sợ nhất cuối cùng cũng diễn ra.
—————————————————-o0o——————————————-
Ngoại vi thành Phú Gia, lúc này Lai Câu một mình cưỡi ngựa trở về, vì trong cung có thánh chỉ truyền đến, yêu cầu Lai Câu gấp về phục mệnh.
Lai Câu không dám chậm trễ, ngựa vừa thắng yên đã nhảy lên phi nước đại mà vào triều. Băng qua những hàng cây rậm rạp phủ lối, Lai Câu như một thói quen chạy trên đường đất ghồ ghề, chỉ là con chiến mã quen đường bỗng dưng hôm nay có dấu hiệu kỳ lạ, nó cứ đảo mắt liên tục dường như nhận ra điều gì đó.
Lai Câu cũng nhận ra điều này, anh chăm chú quan sát xung quanh. Địa thế nơi đây khá hóc hiểm, bụi rặm khá là nhiều, cây cối mọc kín cả lối, một bên dốc, một bên là đá dăm sắc cạnh nằm rãi rác. Linh tính mách bảo cho Lai Câu con đường vốn quen thuộc này dường như có vấn đề, Lai Câu cho ngựa phi chậm lại, sau đó đảo mắt hết lược, một tay sờ vào bội đao đang đeo bên hông.
Từng bước, từng bước, ngựa của Lai Câu chậm rãi bước đi, nó lắc lắc cái đầu làm cái bờm ngựa cứ tung lên, hơi thở phì phò và đôi khi hí lên một cách vô cớ. Lai Câu khẽ vỗ vỗ vào cổ ngựa, sau đó lớn tiếng nói:
– Không cần ẩn nắp nữa, tất cả các ngươi ra hết đây cho ta!
Mọi thứ vẫn yên lặng, vốn như hình hài vốn có của nó, chỉ là Lai Câu lại cất lời:
– Nếu là hảo hán thì không cần làm chuyện lén lút, ta nhắc lại một lần nữa, tất cả ra hết đây.
– Nếu không ta sẽ tìm từng tên một mà lôi ra.
Được một chút, từ khắp nơi những bóng đen bắt đầu lộ diện, một đám hắc y nhân khoảng gần cả trăm mạng hiện thân. Chúng có ở khắp nơi, như những bóng ma hiện hình, nhẹ nhàng mà lập thành một thiên la địa võng mà bao lấy Lai Câu vào trong, có kẻ đứng trên cây, có kẻ trong bụi rặm, có người chui lên từ hố đất. Tất cả bọn chúng lúc này đều hướng ánh nhìn sắc lạnh về phía Lai Câu, trên tay chúng binh khí đều đã được rút ra, chỉ thấy đâu cũng là nguy hiểm trùng trùng.
Dường như đã chờ đợi từ rất lâu, đám người này chỉ đến với một mục đích, lấy mạng kẻ được cho là mạnh nhất. Đứng trước nguy hiểm, Lai Câu vẫn vững như thái sơn, bình tĩnh mà đánh giá, trên khuôn mặt lộ ra sự quen thuộc, dường như đối với hắn vệc vào sinh ra tử là cái gì đó hết sức bình thường.
Hai bên đối diện nhau thế mà lại không có gì để nói, chỉ có binh khí siết chặt trong tay mới thay họ tiếp lời, lấy máu và tính mạng ra mà đối chất.
Sát.
Không ai bảo ai, tất cả đều như con thú hoang hành động theo bản năng, tìm tới cái dã tính đã cất giấu sâu tận trong tâm khảm, nay một lần nữa bị đẩy đến cao trào mà bộc phát.
Kiếm kích giao nhau, đao đao tương tranh, chỉ thấy ánh sáng màu bạc lóe lên cùng những hoa lửa bay ngập trời, tiếng chát chúa dội vào tai, ghim vào óc, khiến bản thân thấy thật khó chịu. Con chiến mã xoay liên tục, tránh bên này, tránh bên kia, vì trước vòng vây ngày càng siết chặt.
Mạnh thật!
Lai Câu không tự nhiên mà thốt ra những lời này, những tay này quả thật là đám đối thủ xứng tầm, ai trong số họ đều có thể sánh ngang với một mãnh tướng. Thế mà cả thảy ở đây không dưới hai trăm người, điều đó có nghĩa là một mình Lai Câu đang tự đối đầu với mấy trăm viên tướng giỏi. Cảm giác thân thuộc này làm cho máu nóng trong người không hung đúc cũng bùng phát. Lợi đao khỏi vỏ cũng bị cảm nhiễm mà rung lên, bên trong ẩn chứa sự khát máu đến không ngờ.
Keng.
Hai thanh binh khí chạm nhau, cự lực dồn xuống khiến kẻ bên dưới như chịu không nổi, Lai Câu lại tiếp tục vung đao, chỉ thấy kẻ đối diện đầu rời khỏi cổ, máu bắn ra thành vòi trông hết sức ghê rợn. Nhưng cái chết của kẻ này lại không mấy ảnh hưởng đến người khác, những kẻ địch trước mặt cứ như không thấy mà điên cuồng tấn công. Những mũi trường thương sắc cạnh đâm khắp nơi, như mưa giăng kín lỗi cùng một cỗ uy lực như sấm sét quấn lấy Lai Câu vào trong.
Lai Câu không hoảng loạn đao quay ngang chém vào đầu thương đánh bạt hết đi, còn mình thúc ngựa lao nhanh về phía trước lấy quán lực của kỵ mã mà đâm xuyên qua bức tường người.
Chỉ là lớp trước vừa ngã, lớp sau lại lên, chúng dùng câu liêm móc vào chân ngựa mà kéo, chân ngựa bị móc sắt cắt đứt chân, khụy gối chúi người về phía trước. Cũng may Lai Câu thân thủ nhanh nhạy, dùng tay chống mạnh vào yên ngựa làm điểm tựa mà lộn vòng về phía trước, sau đó tiện tay chém kẻ trước mặt ra làm đôi. Máu tắm ướt người, Lai Câu hai mắt sáng như sao, lạnh lùng nhìn những kẻ không biết sống chết đang muốn thử thách kẻ được xem là một trong các võ giả mạnh nhất thiên hạ, muốn kiểm chứng sức mạnh giống như lời đồn hay không?
Không nhịn nổi nửa, một tên trong bọn hắc y hét lớn:
– Hắn không có thanh long đao, lại không có ngựa, chúng ta sợ gì chứ.
– Mọi người giết hắn đi thôi.
Lời nói ấy khiến lòng người động lòng, đúng Lai Câu không có thanh long đao trong tay, lại không có ngựa để cưỡi, đối đầu với mấy trăm mãnh tướng thì dù là thần tiên cũng phải gục ngã. Chỉ nghĩ đến đấy, đấu tâm của những kẻ bên dưới càng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ, chúng như bầy chó hoang điên cuồng mà xông tới kẻ địch.
Sát.
Sát ý bao trùm cả mãnh rừng, chim chóc thú vật bị dọa mà trốn đi, còn bên trong như là địa ngục với màn chém giết man rợ. Máu như mưa bay, đầu như hoa rơi, thêu dệt cho bức tranh hùng tráng mà bi thương, còn kẻ thưởng tranh thì đắc ý nhìn bức tranh dần thành hình.
Keng, keng, keng.
Binh khí tua tủa, ngỡ như loạn mà không loạn, bủa vây bao Lai Câu lại vào trong, dần dần ép vị tướng lĩnh kiêu dũng về một phía. Ba bốn người dùng hết sức lực mà đẩy, Lai Câu kiềm chân về phía sau tay nắm chặt bội đao mà cản lại, còn chưa xong thì phía sau đã nghe tiếng dây cung run lên, “tách”, những mũi tên xé gió lao đến. Lai Câu xoay người, hai chân tung lên trên không, phi cước đạp vào ngực những kẻ trước mặt bay đi, ở vị trí này, những mũi tên lần lượt lướt qua chạm nhẹ vào áo của Lai Câu và làm rớt mất một đoạn tóc, sau đó cắm mạnh vào thân thể của lũ đồng đội sấu số.
Nhìn về phía những kẻ bắn tên, Lai Câu thấy sự lạnh lùng vô cảm, dường như việc sát hại đồng đội lại đơn giản và không quan trọng đến vậy, cảm giác này giống như cách hành xử của đám tướng quân đạp lên xác của vô vàn binh sỹ mà đạt thành mục đích. Cảm giác quen thuộc quá, cảm giác như được trở về chiến trường, nơi mà đã trui rèn ra một Lai Câu uy chấn thiên hạ, nơi làm cho khí quản sôi trào cũng một khát khao vượt lên mạnh mẽ. Máu nóng như rượu nồng thêm say, khiến cho kẻ anh hùng càng thỏa sức tung hoành, tận hưởng cảm giác đùa giỡn với tử thần, nguy hiểm trùng trùng có xá gì.
Roẹt.
Lợi đao quét ngang qua, mươi mấy người đổ gục, Lai Câu từ từ tiến tới, mỗi bước đi đều làm cho đám người đó tản ra. Thấy một cảnh này, một người cằm thương nhảy từ ngọn cây xuống nói:
– Đáng sợ thật, Lai Câu quả là đệ nhất mãnh tướng khét tiếng khắp cả Việt quốc, một mình chiến đấu đã có thể giết hơn mấy mươi người.
– Đối với người như ngài, ta không đích thân ra tay là không được rồi.
– Tất cả tránh ra.
Lai Câu thấy khí tên này toát ra thì chầm chậm thu đao lại thủ thế, vì khí tên này tỏa ra có thể nhận thấy, ắt hẳn đây là cao thủ hơn hẳn đám vô dụng bênh cạnh. Trường thương rung lên, nhanh như thiểm điện đánh tới, chưa hết một nhịp thở, mười mấy nhát đâm như sao băng quét qua nhắm vào yếu điểm của Lai Câu mà đâm.
Lai Câu múa đao vừa đánh vừa chặn, cảm giác như rất quen thuộc, thương thế này cả Việt quốc chỉ có thể là hắn. Lai Câu gạt mũi thương ra sau đó nói:
– Bá Ninh là ngươi sao?
Kẻ đó cũng dừng lại, không nhanh không chậm tháo bỏ khăn che ra, đúng là Bá Ninh. Lai Câu thấy hắn thì nói:
– Ngươi có biết mình đang làm gì không, tiểu tử, bọn ngươi thật sự muốn làm phản hay sao?
Bá Ninh chống thương xuống đất mà nói:
– Đừng nặng lời như vậy chứ tướng quân. Thời đại này mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé.
– Chỉ trách thời đại của Nạp Lan Cảnh vương gia đã qua, và thời của ông cũng vậy, đã đến lúc nhường cho đám hậu bối chúng tôi được rồi.
– Danh xưng kẻ mạnh nhất Việt quốc hôm nay hãy để Bá Ninh thay tướng quân tiếp nhận vậy.
Lai Câu khẽ cười đáp:
– Dựa vào ngươi?
– Tiểu tử để xem mấy năm nay tiến cảnh của ngươi đã đến mức nào mà dám làm điều láo xược là vậy.
Dứt lời, Lai Câu vung đao xông đến, sức mạnh của Lai Câu là không thể nghi ngờ, từng chút, từng chút, đang dần ép Bá Ninh về một góc. Nhưng Bá Nình tuyệt nhiên cũng không phải hạng tầm thường, thương thế nhanh mạnh uyển chuyển xông phá đao võng của Lai Câu.
Bá Ninh hay tay thoăn thoắt xuất thủ, Trường Liên Thương thế được sử ra một cách hết sức bài bản. Bá Ninh dậm chân xuống đất, tay phải xuất ra long chỉ, lưỡi thương như móng vuốt rồng, uốn cong đầu thương nhắm vào phía cổ của Lai Câu. Lai Câu chúi người về phía trước lộn một vòng, thu hẹp khoảng cách, sau đó vung đao chém vào hạ bàn của Bá Ninh.
Một chiêu rất nhanh, nhưng Bá Ninh đã kịp định thần mà phóng lên tránh né, sau đó từ trên cao Bá Ninh múa thương đâm xuống. Lai Câu khẽ cười lách người sang bên tránh né, mũi thương khẽ sượt qua da làm chảy một vết máu dài. Vừa tránh được, Lai Câu liền thuận chân mà đá ngược một cú, Bá Ninh còn trên không rất khó xoay trở nên liền dính trọn một cước như trời giáng bay về phía sau, vừa ngã xuống máu tươi đã chảy ra từ miệng.
Bá Ninh nhổ máu tươi trong miệng ra rồi nói:
– Lợi hại, lợi hại, tướng quân Lai Câu đỉnh đỉnh đại danh thật không ngoa một chút nào.
– Quả thật ta rất muốn một lần hạ ông đơn thương độc mã, nhưng không còn nhiều thời gian như vậy.
– Tướng quân xin lỗi, lần này đành phải lấy nhiều địch ít vậy.
Bá Ninh nói dứt lời, sau đó phất tay, đám người xung quanh hiểu ý, lập tức xông vào, tiếp tục quần công. Lai Câu cố gắng chọn những trở địa có lợi nhất cho mình để tránh trường hợp bị tấn công từ bốn phía.
Kẻ địch như ruồi bu không buông, giết một tên thì tê khác liền xông vào, Lai Câu không sợ hãi vẫn anh dũng đối chiến, chỉ là trong lòng vị tướng quân này đang lo, phải chăng bọn chúng cũng đang định làm như vậy với vương gia. Một chút phân tâm thoáng qua, không ngờ lại là một yếu điểm chí mạng.
Một tên trong số bọn vây đánh Lai Câu bị đao Lai Câu chém vào bã vai, hắn không sợ đau đớn giữ chắc thanh đao không cho Lai Câu rút ra. Lai Câu đang định dùng sức rút lưỡi đao lại thì nghe một tiếng xoẹt thật lớn, từ người tên kia bỗng dung xuất hiện một mũi thương đẫm huyết từ ngực lao ra đâm vào ngực của Lai Câu.
Lai Câu có thể nhận ran gay đó là mũi thương của Bá Ninh, càng căm hận hơn là tên này chỉ vì mục đích mà đến đồng bọn cũng dám hi sinh. Mũi thương cấm khá sâu, máu cứ từ đó tuông ra không ngừng nhưng Lai Câu vẫn cố gượng, đạp xác tên kia ra cùng với mũi thương, sau đó
Hai tướng đánh nhau hết sức quyết liệt, mồ hôi trên trán tuôn ra ướt đẫm, đầu tóc rối bời, người xem xung quanh không ai không kinh tâm động phách trước những chiêu thức của hai người.
Càng đánh càng lộ ra nhược điểm, dường như thời khắc tận cùng của trận chiến đã đến, Lai Câu tung đao chém xuống, Bá Ninh cũng quay thương luồn ra sau lưng mà đâm. Tuy nhiên trong trận chiến ấy lại có kẻ thứ ba quấy nhiễu, một trong những tên đeo bịt mặt giương cung đặt tên nhắm sau lưng Lai Câu mà bắn một phát tên.
Phập.
Sau một mũi tên là một mũi tên, những mũi sắt lạnh toát cắm vào da thịt, được quấn quanh bởi dòng huyết lưu nóng bổng, không làm nguội đi, chỉ là giống như thêm dầu vào lửa. Lai Câu không gào lên một tiếng, đao trong tay lướt đi vừa nhanh vừa mạnh, những kẻ xấu số đứng cạnh hắn không ai được toàn mạng. Trong ánh mắt Lai Câu những vân máu nổi đỏ lên nhìn hết sức ghê sợ, Bá Ninh thấy một cảnh này tay cũng hơi run, nhưng hắn vẫn dồn lực đâm một thương về phía trước.
Cứ ngỡ như mũi thương sẽ bị đánh bay đi thì không, nó nhẹ nhàng đâm vào cơ thể của Lai Câu xuyên hẳn ra sau. Còn Lai Câu thì cười khinh miệt, nắm chặt cây thương kéo nó lại gần minh, nhanh đến nổi Bá Ninh chẳng kịp làm gì, dường như đã rơi vào cái bẫy mà Lai Câu giăng ra. Nếu đúng vậy thì Lai Câu muốn ngọc đá cùng nát. Bá Ninh chỉ kịp than: “Chết tiệt”. Sau đó đôi bàn tay rắn chắc như thép nguội đã siết lấy cổ họng của hắn mà bóp chặt, Bá Ninh cố hết sức vùng vẫy nhưng không cách chi thoát ra được.
Cứ tưởng bản thân sắp chết thì phía sau một tiếng nói vang lên, giọng hắn ẻo lả đích thị là một tên thái giám:
– Lai Câu dừng lại, nếu không Nạp Lan Cảnh vương gia sẽ khó mà toàn mệnh.
Lai Câu ngước mắt nhìn lên, thấy tên thái giám ấy chính là người truyền chỉ vào cung, ngoài ra trên tay hắn còn cằm một sơi dây đeo bằng ngọc, đấy chính là vật tùy thân của vương gia. Vốn dĩ Lai Câu đã đoán ra mục tiêu chính của lần làm phản này chính là nhắm đến vương gia, nhưng không ngờ nó lại nhanh đến như vậy. Lai Câu vẫn siết chặt đôi bàn tay khiến Bá Ninh càng them khó thở, hắn kéo Bá Ninh về phía mình sau đó nói nhỏ cái gì đó không ai nghe thấy được, ánh mắt sắc lạnh như dao cùng khuôn mặt đầy giận dữ, ai cũng cho rằng Lai Câu đang nguyền rủa Bá Ninh. Rồi Lai Câu ngước nhìn tên thái giám rồi thả Bá Ninh ra.
Vừa được thả, Bá Ninh thở dốc hắc ra từng cơn, cảm giác như từ địa ngục trở về, vừa lấy lại bình tĩnh, hắn liền lập tức rút bội kiếm của tên bên cạnh lao tới đâm vào tim của Lai Câu không chút phản kháng, mặc cho tên thái giám đã hét lên phải giữ Lai Câu toàn tính mệnh. Nhưng tất cả đã quá chậm, Lai Câu nhận một nhát kiếm chí tử, anh ta khụy hai gối xuống, máu từ cơ thể cứ ào ào tuôn ra, được một lúc thì Lai Câu tắt thở.
Vị tướng kiêu dũng hàng đầu của đại lục Hy Nhĩ Mạc đã ngã xuống, trong cuộc đời binh nghiệp của mình Lai Câu trải qua hơn vài trăm trận chiến lớn nhỏ, lấy đầu hàng ngàn tướng địch, đánh bại không biết bao nhiêu đội binh hùng mạnh. Là biểu tượng sức mạnh tối cường của Việt quốc, là cái gương để cho đám hậu bối noi theo. Người ngã xuống nhưng chí vẫn không tàn, lớp kế cận vẫn theo bước chân của Lai Câu mà tiến lên, lúc này ở nơi xa xăm một con quái vật khác cũng đã trưởng thành hình, với ước muốn báo thù chảy vào sâu trong tận huyết quản.
Sau khi Lai Câu chết, và Nạp Lan Cảnh bị giam lỏng cục diện Việt quốc đã thay đổi, cuối cùng toàn bộ quyền lực đã rơi vào tay nhà họ Vương, và Nạp Lan Tư Phù được lập lên làm vua trở thành một con rối không hơn không kém. Từ này mọi thứ trên Hy Nhĩ Mạc lại bắt đầu một chương mới, nơi lớp sóng sau cuối cùng cũng đã lớn dần và xô đổ những tàn tích trong quá khứ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!