Một Đồng Tiền Xu - Chương 43
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
9


Một Đồng Tiền Xu


Chương 43


Thực ra chú bảo vệ ở cổng trường không quan tâm ai ra ai vào cho lắm, bọn 404 chẳng qua tìm cớ mà thôi.

Trường học quản lý rất ỡm ờ, y như trường trung học 82 trước đây của Sơ Nhất, quản cũng như không quản. Bọn họ đánh nhau hai trận ở ký túc xá rồi mà vẫn chưa có giáo viên nào phát hiện ra, quản sinh cũng không biết.

Bên nữ sinh cũng có người đánh nhau, tuy rằng quy mô không lớn nhưng số lượng có vẻ còn nhiều hơn bên nam sinh, đứa nào đứa nấy hung dữ như cọp.

Bọn họ tới căng tin uống nước, mỗi lần có tiết thể dục bọn họ đều tới đây, hồi đầu Sơ Nhất còn mang theo chai nước từ ký túc xá đi để uống, kết quả phát hiện lần nào Chu Xuân Dương cũng đều mời bọn họ nên không mang nữa.

“Lần tới để tôi mời nước đi,” Cao Hiểu Dương nói, “Để Chu Xuân Dương mời mãi không hay.”

“Thôi đi,” Chu Xuân Dương nói, “Một tháng cậu được cho bao nhiêu tiền?”

Cao Hiểu Dương suy nghĩ một chút đang định mở miệng, Chu Xuân Dương nói: “Tôi không giới hạn.”

“Lăn mọe cậu đi.” Cao Hiểu Dương cười nói.

“Lúc nào tôi mời chán rồi sẽ nói,” Chu Xuân Dương nói, “Đây là niềm vui của tôi, thích tụ tập bạn bè lắm.”

Uống nước xong, mọi người đi bộ ra khỏi trường, Chu Xuân Dương dẫn mọi người tới quán lẩu, Sơ Nhất và Yến Hàng bắt xe vào nội thành.

“Sinh nhật vui vẻ.” Ngồi lên xe Sơ Nhất mới nói với Yến Hàng một câu.

Cậu thực sự không có kinh nghiệm tổ chức sinh nhật, còn sợ thiếu mất bước gì đấy, từ lúc nhìn thấy Yến Hàng cậu vẫn luôn nhắc nhở mình lát phải nhớ chúc hắn sinh nhật vui vẻ.

“Cảm ơn,” Yến Hàng nói, còn lại gần nhỏ giọng hỏi, “Mang quà không?”

“Có,” Sơ Nhất gật đầu, ngẫm lại liền thở dài, “Người bình thường có, có đòi quà, người ta như, như này không?”

“Anh chính là người bình thường đòi quà như thế đấy,” Yến Hàng xì một tiếng, “Anh đang thu phí bảo kê.”

Sơ Nhất cười cười, lấy túi ra vỗ vỗ, hạ thấp giọng: “Đây này.”

“Còn nói thầm nữa chứ,”anh tài xế nói, “Sợ tôi cướp mất à?”

Sơ Nhất ngượng ngùng nở nụ cười.

Trong túi là một hộp nhỏ được gói vô cùng đẹp đẽ, cái hôp này vốn dĩ phải mua, một cái hộp những mười lăm đồng, cậu nói lắp nói không rõ, Chu Xuân Dương trả giá giúp cậu, sau đó còn ra vẻ ta đây đại thiếu gia chưa từng mất nhiều công sức như thế đi mặc cả, chậm chút nữa còn suýt bị người ta chạy theo đuổi đánh.

Trước đó Yến Hàng đã đặt trước một cái bánh sinh nhật ở một tiệm nổi tiếng, xuống xe hai người họ đi thẳng tới lấy bánh sinh nhật.

Là bánh gato socola, to vô cùng, mặt trên còn có rất nhiều hoa socola to nhỏ.

“Đẹp, đẹp quá,” Sơ Nhất cầm lấy chiếc bánh, “Ăn ngon không?”

“Có phải em chưa ăn bánh sinh nhật bao giờ không?” Yến Hàng hỏi.

“À,” Sơ Nhất cười cười, “Phải.”

“Anh cũng thế.” Yến Hàng cúi đầu nhìn hộp bánh ngọt.

“Lát nữa đi, đâu ăn cơm?” Sơ Nhất hỏi, cậu cầm theo mấy trăm đồng liền, chuẩn bị nhìn xem ăn ở đâu, nếu không quá sang trọng cậu có thể mời.

“Hải sản tươi,” Yến Hàng nói, “Anh đặt chỗ rồi, ngay bên bờ biển, có thể vừa ăn vừa ngắm biển, ngắm cả buổi tối, cho em ngắm chán thì thôi.”

“Cao cấp không?” Sơ Nhất hỏi.

“Gần gần thế, nói chung gọi nhà hàng nhỏ có hơi gượng ép, quanh đây nhiều lắm.” Yến Hàng nói.

“Em mời anh.” Sơ Nhất nói.

Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu, nghiêng đầu cười nửa ngày.

“Cười con khỉ.” Sơ Nhất nói.

“Sinh nhật anh mà, để anh mời,” Yến Hàng nói, “Em muốn mời thì chọn ngày khác đi.”

“… À.” Sơ Nhất suy nghĩ một chút, đúng thật, mỗi lần có bạn học tổ chức sinh nhật, đều làm ở nhà hoặc đặt mấy bàn ở nhà hàng.

Nhà hàng Yến Hàng chọn quả thực sát bờ biển, hơn nữa bàn đã đặt nằm trên tầng hai, có thể hưởng gió biển, ngắm biển đêm.

Rất tuyệt.

Sơ Nhất ngồi xuống nhìn xung quanh, trừ hai người bọn họ và một nhà 3 người bên cạnh ra, còn lại mấy bàn khác đều là cặp đôi.

Đây quả là thành phố mà mọi người đều thích nói chuyện yêu đương nha.

Trước khi tới Yến Hàng đã đặt cả món ăn, bọn họ ngồi xuống không lâu sau món ăn đã bắt đầu được đem lên.

Sơ Nhất nâng cằm, nhìn bờ biển.

Giờ đã là chiều tối, không xem được cảnh hoàng hôn trên biển, có điều khi tầng tầng đám mây giao hòa với mặt biển phía xa tỏa ra một màu đỏ sậm, vừa hùng vĩ vừa đẹp đẽ.

Sơ Nhất lấy điện thoại ra chụp mấy bức ảnh,do dự một chút rồi đăng lên vòng bạn bè.

Cậu dùng Wechat lâu như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên đăng ảnh lên vòng bạn bè không để chế độ “chỉ mình tôi”.

“Anh phát trực tiếp nhé.” Yến Hàng đột nhiên nói.

“Không thông, báo trước sao?” Sơ Nhất nhìn hắn lấy điện thoại ra.

“Mở Weibo ra rồi phát thôi, thông báo cái gì.” Yến Hàng bấm điện thoại di động.

“Anh bây giờ thô, thô lỗ quá, nha,” Sơ Nhất nói, “Không thông báo ai, ai biết để xem, quá buồn phiền mà.”

“Em bớt chành chọe với anh thì anh một chút cũng không buồn phiền,” Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu, “Cẩu ca ạ.”

Không đợi Sơ Nhất nói tiếp, đột nhiên hắn phá ra cười, úp mặt xuống bàn cười nửa ngày mới mở miệng, “Aiz, hôm nay anh hỏi thăm hai bạn nữ sinh tìm Sơ Nhất.”

Sơ Nhất thở dài, cậu biết Yến Hàng cười cái gì.

“Hai cô ấy bảo anh, Chó đất á, đang tập ở sân phía sau đấy,” Yến Hàng vừa cười vừa nói, “Suýt chút nữa anh phì cười ra rồi, vì giữ thể diện cho em nên anh phải cắn răng chịu đựng đấy.”

“Em cảm, cảm động quá cơ.” Sơ Nhất nói.

“Đừng khách khí,” Yến Hàng cười nói, bắt đầu live stream, trước tiên hướng điện thoại về ngoài khơi,  “Hiện giờ tôi đang ở đây, có núi có biển, có bia có đồ nướng…”

Sơ Nhất đến gần nhìn màn hình, cậu vẫn luôn nói Yến Hàng quá thô lỗ, thế nhưng mới vài phút đồng hồ, thế mà những… hơn 40 người lục tục kéo nhau vào xem.

Nói chung cũng chưa phải thô lỗ lắm.

– Rốt cục trước khi tôi tốt nghiệp đại học Tiểu Thiên ca ca cũng chịu xuất hiện rồi

– Tay ôm điện thoại trong lòng gào thét

– Đây là ở đâu? Có ai nhận ra không

– Biển kìa! Đẹp quá!

“Tôi đang ăn cơm, chưa có cơm nên có thể xem một chút, Yến Hàng bê đĩa sò mới được mang lên, “Món này tôi thích nhất, tuy rằng rất bình thường nhưng tôi thích ăn cực kỳ…”

Ống kính Yến Hàng đang quay ra biển, có vẻ muốn đem đĩa sò giơ lên trước ống kính, sau đó lấy biển làm phông nền, Sơ Nhất thò tay nhận lấy cái đĩa, giơ lên giúp hắn.

“Tôi giúp mọi người ăn một miếng.” Yến Hàng giơ tay nhón một con sò trong đĩa, đưa tới trước miệng Sơ Nhất.

Sơ Nhất giơ cái đĩa ngẩn người, há mồm ngậm lấy con sò.

– Tay tay tay tay tay tay tay tay

– Xem tay một vạn năm không chán mà…

– Tay đẹp quá! Lấy thêm cái nữa đi

– Chờ một chút!

– Ai bê đĩa vậy?

– … Ừa nhỉ! Ai bê đĩa thế?

– Tôi bê, cảm ơn

“Bê đĩa hả,” Yến Hàng nhón một con sò bỏ vào miệng mình, hạ thấp ống kính xuống, hướng đến tay Sơ Nhất đang bê cái đĩa, “Thực không dám giấu, tôi có bốn cái tay.”

Sơ Nhất cười run cả tay.

Trên màn hình bình luận xoẹt xoẹt rất nhanh, có cái còn kèm theo quà, hắn nhìn không kịp, hầu như toàn là bình luận đòi xem mặt.

Nhân viên phục vụ bê tiếp món tiếp theo lên, là một con cá, rất to.

Sơ Nhất buông đĩa sò xuống, chuẩn bị bê đĩa cá lên.

Yến Hàng đè tay cậu xuống, hướng ống kính vào bàn tay cậu, từ từ nâng ống kính lên thuận theo cánh tay.

– Góc độ này

– Bốn cánh tay của Tiểu Thiên ca ca là hai cái đối xứng hai cái

– Tôi biết đối diện là ai rồi

– Tôi cũng thế

– Nhóc đẹp trai! Nhóc đẹp trai!

– Nhất định là bảo bảo đẹp trai!

Ống kính hướng đến mặt Sơ Nhất, cậu đột nhiên thấy hơi xấu hổ, giơ tay che mặt.

“Sơ Nhất,” Yến Hàng cười cười, “Chào hỏi mấy tiểu tỷ tỷ chút nào.”

“Chào mọi người.” Sơ Nhất nói.

Trong nháy mắt bình luật xoẹt đầy màn hình, Yến Hàng đọc không kịp.

Hắn hiểu cảm giác của mấy tiểu tỷ tỷ, lúc trước là nhóc đẹp trai có chút rụt rè có chút thẹn thùng, chỉ trong vòng một năm đã biến thành thiếu niên anh tuấn đẹp trai ngời ngời rồi.

E rằng sự cẩn thận từng li từng tí trước đây vẫn còn nguyên trong con người cậu: những thứ đã khắc sâu không phải muốn vứt là vứt được, chẳng qua Sơ Nhất đã dùng dũng khí và năng lực của cậu ấy đem hết thảy những vết tích đó che giấu đi mà thôi.

Yến Hàng nhìn Sơ Nhất trên màn hình.

Không giống như nhìn Sơ Nhất trực tiếp ngoài đời thực, như này càng làm hắn có cảm giác rõ ràng hơn.

Cảm giác Chó đất nhỏ đã trưởng thành thành Cẩu ca.

“Ăn cơm thôi,” Yến Hàng vẫn theo thói quen cũ, không nói lời thừa thãi, “Đóng đây.”

Hắn để điện thoại xuống, nâng cốc bia lên: “Đến cụng một cái.”

Sơ Nhất nâng một cốc bia khác chạm vào cốc hắn: “Yến Hàng, sinh nhật vui vẻ.”

“Ngắt nghỉ đúng chỗ đấy, nghe không giống bị nói lắp đâu.” Yến Hàng nhíu mày.

“Không phải anh, cực kỳ sợ, sợ em ngày nào đó hết, nói lắp,” Sơ Nhất uống một hớp bia, “Anh nói, không lại em.”

“Hiện giờ anh đã nói không lại em rồi,” Yến Hàng cũng uống một ngụm, “Chủ yếu là em độc mồm như thế mà không nói lắp, anh sợ người ta đánh chết em.”

“Anh bảo kê, em mà.” Sơ Nhất cười nói.

“Yên tâm,” Yến Hàng nhìn cậu, “Hứa bảo kê, sẽ giữ lời, chỉ sợ em chẳng cần tới anh bảo kê nữa thôi Cẩu ca.”

“Chó đất.” Sơ Nhất chỉnh lời hắn, cầm bào ngư lên ăn, ăn rất hăng hái , nước chảy thuận theo ngón tay xuống cổ tay cũng không để ý.

“Chó đất nhỏ,” Yến Hàng rút tờ khăn giấy, lau nước chảy ở cổ tay cậu trước, sau đó nhét giấy ăn vào trong, “Lau lau tay áo đi, ăn dã man như vậy.”

“Ừm.” Sơ Nhất cười cười, ăn xong miếng này mới cầm giấy ăn lên lau lau tay.

Sau đó cầm ống tay áo kéo kéo lên phía trên.

Kéo kéo hai cái đột nhiên dừng lại.

Lại thả ống tay áo xuống một chút.

Dư quang Yến Hàng không nhúc nhích, hẳn là không nhìn thấy có một góc băng gạc lộ ra.

Đây không phải vết thương nghiêm trọng, vài ngày nữa khép miệng là không cần quấn băng gạc nữa, cậu không muốn để Yến Hàng lo lắng, dù sao ở góc độ của Yến Hàng, không có ký ức về chuyện cậu luyện quyền đánh nhau, chỉ có ký ức cậu luôn bị người ta đánh và bắt nạt là nhiều.

Cậu xắn tay áo lên, giả vờ như tay áo chỉ vén được đến chỗ này, sau đó tiếp tục vươn tay lấy bào ngư.

Mới vừa cắn một miếng, Yến Hàng duỗi tay tới.

Tốc độ quá nhanh khiến cậu không kịp né tránh, Yến Hàng đã dùng ngón tay nắm lấy cổ tay áo của cậu kéo một cái.

“Làm sao?” Yến Hàng hỏi.

“Cửa, cửa phòng, phòng ký túc, bọn, bọn em, là, là…” Sơ Nhất không biết nói dối, một khi căng thẳng là nói lắp đến chính mình không nghe được nữa, cuối cùng chỉ đành thở dài, “Lúc đánh, đánh nhau bị, thương.”

Yến Hàng xì một tiếng.

“Sắp khỏi.” Sơ Nhất bổ sung thêm.

“Tự mình băng bó à?” Yến Hàng hỏi, “Anh xem một chút.”

Sơ Nhất không nhúc nhích.

“Có tin anh đập em không.” Yến Hàng nhìn cậu.

Sơ Nhất giơ cánh tay ra phía trước, gác lên trên bàn.

Yến Hàng kéo ống tay áo cậu lên, tháo băng gạc ra xem, nhíu nhíu mày: “Có vẻ vết thương rất sâu?”

“Không sao.” Sơ Nhất trả lời.

“Một thời gian nữa mới không sao được,” Yến Hàng nhìn bên cạnh một chút, “Nhân viên phục vụ?”

“Làm gì thế?” Sơ Nhất nhìn hắn.

“Gọi mấy món khác,” Yến Hàng nói, “Có vết thương hở hình như không thể ăn hải sản tươi sống.”

“Đồn thôi.” Sơ Nhất nói.

Yến Hàng nhìn cậu.

“Lời đồn thôi.” Sơ Nhất lặp lại lần nữa.

“Em chắc chắn chứ?” Yến Hàng híp đôi mắt lại một chút.

“Chu Xuân Dương bị, ở thái dương,” Sơ Nhất khoa tay, “Vết thương to, to đùng luôn, trưa vẫn, ra ngoài mua, hai con, con cua về ăn.”

“Đây là cái lý do quỷ gì?” Yến Hàng hỏi.

“Cậu ta người bản, bản địa.” Sơ Nhất nói.

Yến Hàng không lên tiếng, cậu lại bổ sung một câu: “Không phải lời, đồn em cũng phải ăn.”

Yến Hàng thở dài, nghĩ nghĩ rồi cười, “Ăn ăn ăn, ăn cũng được nhưng chậm thôi, ăn đi.”

Sơ Nhất lập tức gắp miếng cá bỏ vào miệng, ăn được một miếng mà mặt say sưa: “Cá này, này là cá, gì?”

“Anh nghe chú Thôi gọi là cá trại hoa,” Yến Hàng nói, “Chính là cá pecca.”

“À,” Sơ Nhất nhìn một chút, gắp một miếng bỏ vào bát Yến Hàng, “Tại sao không, không gọi cá thôn hoa?”

“Trại to hơn?” Yến Hàng nói, “Nghe hoành tráng hơn?”

Sơ Nhất cười, ăn thêm hai miếng.

Thực sự rất ngon, nhà hàng này chế biến hải sản rất khá, tuy rằng đều là những loại hải sản phổ biến, nào hàu nào ốc móng tay, còn có ốc biển, nhưng mùi vị cực kỳ ngon, lại thêm phong cảnhxung quanh thật khiến người ta thoải mái và thả lỏng.

Sơ Nhất ăn xong bữa cơm vẫn chưa uống hết cốc bia, thế mà lại thấy hơi chóng mặt.

“Ăn nữa không?” Yến Hàng hỏi, “Không phải thích ăn ốc nhất à? Mua về một phần nhé?”

“Để dành bụng, bụng ăn…” Sơ Nhất quay đầu nhìn một vòng, “Bánh ngọt đâu?”

“Bảo nhân viên cất vào tủ lạnh hộ rồi,” Yến Hàng nói, “Ăn luôn bây giờ hả?”

“Ăn,” Sơ Nhất sờ sờ túi của mình, “Em còn phải tặng, quà.”

“Được,” Yến Hàng cười, vẫy vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến, “Anh xem em mua gì cho anh nào.”

“Đẹp lắm,” Sơ Nhất xoa xoa mũi, “Có điều là Chu, Xuân Dương chọn giúp, giúp em chưa tặng quà, ai bao giờ.”

“Em tặng anh bít tất mười đồng ba đôi anh cũng vui rồi.” Yến Hàng nói.

“Chúa keo kiệt,” Sơ Nhất nói, “Là anh, nói.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN