Tự Họa Vô Lai
Chương 5: Đụng độ
“Aaaaa… rắn, có rắn.”
Linh Nhi vừa nhìn thấy A Thanh bò ở dưới liền hoảng sợ lùi về sau.
“Aaaa…”
Nàng ta vô ý trượt chân té trên một vũng nước, y phục của nàng dính đầy bùn đất. Lớp phấn dày trên mặt bị nước làm cho lem ra trong rất đáng sợ.
Băng Lam và Lưu Sở phản ứng nhanh liền tránh sang một bên không hề bị gì. Nàng xoa đầu A Thanh nhếch miệng lạnh lùng nhìn Linh Nhi lại chuyển mắt sang nha hoàn kia
“Còn không mau đưa tiểu thư về, ngươi muốn nàng ấy làm trò cười cho thiên hạ à.”
A Thanh được nàng xoa đầu nên chỉ nhắm mắt hưởng thụ, đáng đời ả nữ nhân Nhi Nhi gì đó. Dám nói xấu chủ nhân, ta đây chưa cắn chết nhà ngươi là may lắm rồi. Trời ơi ta hiền quá mà…
Nha hoàn đó nghe thấy sợ hãi liền bối rối đỡ Linh Nhi đứng dậy, nàng ấy lúc này chỉ nhớ đến hai chữ “nhục nhã.” Trong lòng không ngừng chửi rủa Băng Lam
“Nhanh đưa tiểu thư nhà ngươi về, thật làm ta mất hứng.”
Lưu Sở cau mày nhìn Linh Nhi vẻ tức giận.
“Ta…”
Linh Nhi cắn môi tiếc nuối nhìn Lưu Sở
“Nhanh, đưa ta về đứng đây ngây ra làm gì.”
Nàng ta cúi đầu bỏ đi lại thầm nói:
“Chuyện này nhất định ta sẽ không bỏ qua dễ dàng.”
Lưu Sở quay sang nhìn Băng Lam
“Tỷ tỷ không sao chứ ạ.”
Nàng mỉm cười lắc đầu
“Tỷ không sao, còn đệ.”
Lưu Sở lắc đầu cười tươi
“Không sao ạ.”
“Tỷ đã mệt rồi, chúng ta về lại khách quán thôi.”
Băng Lam mỉm cười quay người đi về khách quán, Lưu Sở liền đi theo nàng trở về.
Sau khi Lưu Sở rời khỏi khách quán, Băng Lam ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn sắc trời. Những đám mây trôi bồng bềnh chuyển sắc trời, mặt trời dần bị bao lấy bởi màn đêm. Cái màn đêm tĩnh mịch tựa như thời gian đang lắng động lại.
Băng Lam vẫn một thân ngồi bên cảnh cửa sổ ngắm nhìn mọi thứ bên ngoài thay đổi. Nàng không nhàn rỗi, thậm chí còn có rất nhiều việc nàng cần phải làm. Nhưng Băng Lam chưa một lần nào được chứng kiến cảnh thay đổi của thiên nhiên.
Có lẽ ở thời hiện đại, muốn thấy được cảnh đó cũng rất khó khăn đặc biệt lại không có thời gian để ngắm. Nàng mỉm cười, đứng dậy vươn vai lại nhẹ nhàng đi đến chiếc giường bên trái.
Nàng khẽ nhắm mi ngồi xếp chân trên giường, A Thanh cuộn tròn ngủ say bên cạnh. Có lẽ do quá mệt, cơ thể Băng Lam thay đổi lạnh nóng rất rõ ràng. Trong tiềm thức của nàng, hiện ra một nơi tối tăm không ánh sáng.
“Tách… tách…”
Tiếng nước nhỏ giọt từ từ vang lên, Băng Lam mặt không biến sắc hững hờ đi đến gần tiếng nước. Năm bước, mười bước, hai mươi bước,… nàng luôn đi theo tiếng nước nhưng không bao giờ đến nơi đó được.
Băng Lam khẽ mở mắt uể oải xoay cổ
“Vẫn phải luyện tập nhiều hơn.”
Rồi nằm lên giường nhắm mắt tìm đường đi vào giấc ngủ.
Tại Hoàng phủ, ở một căn phòng rộng được trang trí rất tráng lệ. Linh Nhi nũng nịu nói với một nữ nhân lớn tuổi hơn
“Mẫu thân, người phải làm chủ cho con, ả ta hại con mất mặt như vậy sao con…”
Linh Nhi nói vẫn chưa hết khoé mắt đã ướt, nắm lấy bàn tay nữ nhân kia.
Nữ nhân đó là Lâm Y Tuệ, là đại phu nhân ở Hoàng phủ cũng là mẫu thân của Hoàng Nhật Minh đại thiếu gia và Hoàng Linh Nhi nhị tiểu thư. Nhật Minh và Linh Nhi được nuông chiều từ nhỏ sinh ra tính kiêu ngạo không xem ai ra gì.
“Con cũng thật là, đã là bạn hữu của Sở thiếu gia mà con vẫn hành động theo cảm tính.”
Y Tuệ hiền từ xoa tay Linh Nhi nói với nàng. Linh Nhi bĩu môi vẻ uỷ khuất
“Người phải làm chủ cho con.”
“Được rồi, chuyện này để ta tính sau.”
Y Tuệ tháo tay Linh Nhi ra mỉm cười nói.
Sáng ngày hôm sau, Băng Lam mang y phục màu trắng cuối vạt áo là màu hồng phấn. Vẫn kiểu tóc thác nước, nàng cài một đoá hoa mẫu đơn hồng, điểm hai cây trâm ngọc trai ở bên cạnh. Che mắt bằng dây vải màu hồng phấn trang nhã, Băng Lam không hề trang điểm như bao nữ nhân khác.
Đơn giản lại thanh khiết, Nàng đưa theo A Thanh đi xuống khách quán. Lưu Sở nhìn thấy nàng liền mỉm cười chạy đến
“Tỷ tỷ, người thật đẹp.”
Băng Lam nhẹ nhàng mỉm cười đi đến xe ngựa ở trước khách quán
“Được rồi, đừng nịnh tỷ nhanh đi thôi.”
Mấy người ở khách quán lại trầm trồ bàn tán, không ai không biết đó là Lưu Sở thiếu gia nhưng lại gọi nàng hai tiếng tỷ tỷ. Tiếp tục bàn tán thân phận của Băng Lam không bé nhỏ gì…
Băng Lam ngồi trên ngựa hờ hững nhìn ra bên ngoài, tay xoa đầu A Thanh.
“Tỷ tỷ che mắt mà vẫn nhìn thấy được thật là giỏi nha.”
Lưu Sở mở to mắt ngưỡng mộ nhìn nàng lại nở nụ cười đáng yêu.
Băng Lam quay đầu nhìn Lưu Sở
“Đệ muốn cũng không thể được như tỷ đâu.”
Nàng mỉm cười trêu đùa Lưu Sở.
“Xí, tỷ tỷ coi thường đệ quá.”
Lưu Sở bĩu môi nhìn nàng.
Hai người nói chuyện rất vui vẻ đến khi tới Dong Binh Công Hội. Lưu Sở xuống xe ngựa trước rồi xoay người đưa tay đỡ Băng Lam xuống. Nàng vốn không cần nhưng Lưu Sở đã đưa tay không thể bỏ qua.
Ở Dong Binh Công Hội đặc biệt đông người ra vào, hẳn là buổi đấu giá hôm nay rất lớn. Nàng cùng Lưu Sở đi đến chỗ bán đấu giá. Đi vào bên trong, ai nấy đều gật đầu kính trọng chào Lưu Sở. Lưu Mặc đang nói chuyện với người khác, nhìn thấy nàng liền đi đến chỗ nàng
“Băng Lam cô nương, người đến buổi đấu giá này thật tốt.”
Băng Lam mỉm cười cúi đầu chào Lưu Mặc
“Đã được ngài mời đương nhiên ta sẽ đến.”
Lưu Mặc gật đầu cười lại nhìn sang Lưu Sở
“Con mau đưa Băng Lam cô nương đến phòng tốt nhất xem đấu giá.”
Lưu Sở gật đầu vâng lời liền đưa Băng Lam đi, vừa xoay người định nói với nàng lại nhướng mắt nhìn phía sau Băng Lam
“A Thái Tử…”
Lưu Sở hớn hở nhìn nàng nói
“Đệ đưa tỷ đi gặp một người.”
Nói xong liền kéo nàng đi.
“Thái Tử, đã lâu rồi không gặp ngài.”
Lưu Sở mỉm cười nói với một nam nhân mang y phục màu đen thêu nổi hình một con rồng bạc. Nam nhân này toát ra một khí thế rất oai phong dung mạo như tranh vẽ, ngũ quan tinh xảo. Người này là Thái Tử của Hoả quốc Lăng Tinh Trì
“Đã lâu rồi không gặp.”
Hắn mỉm cười gật đầu nói với Lưu Sở.
“Ngươi không chào ta…”
Lăng Ngọc Thanh chu miệng kiêu ngạo nói với Lưu Sở. Ngọc Thanh là tam công chúa cũng là muội muội ruột của Tinh Trì. Lưu Sở cười khổ gật đầu chào Ngọc Thanh
“Công chúa, đã lâu không gặp.”
Ngọc Thanh không thèm nhìn Lưu Sở chuyển mắt sang nhìn Băng Lam
“Người này là…”
Lưu Sở chợt nhớ đến nàng liền đưa tay về phía Băng Lam
“Đây là Băng Lam tỷ, người đã bắt được Hoả Si Ưng.”
“Ta đến đây cũng vì Hoả Si Ưng, tốt thôi ngươi ra giá đi ta mua nó luôn, không cần phải đấu giá.”
Ngọc Thanh liếc mắt nhìn nàng đưa tay kiêu ngạo nói.
Tinh Trì liền cốc đầu Ngọc Thanh mỉm cười gật đầu nhìn nàng
“Muội ấy trời sinh tính kiêu ngạo, mong nàng bỏ qua.”
Băng Lam cũng gật đầu nhưng lại lạnh lùng nói:
“Không trách, Băng Lam nào dám trách công chúa. Nhưng lại không ngờ rằng công chúa lại hèn hạ như vậy, sao không đường đường chính chính mà dành lấy Hoả Si Ưng.”
Đúng, nàng cũng trời sinh tính rất tốt bụng người khác nói nàng một nàng liền trả mười lại.
“Ngươi, to gan… dám nói ta như thế.”
Ngọc Thanh tức giận đưa tay định tát Băng lam. Tinh Trì nhanh tay bắt lấy tay nàng, liếc Ngọc Thanh nói:
“Muội còn hành động như vậy ca sẽ không dẫn muội đi nữa.”
“Hứ.”
Ngọt Thanh cắn môi quay mặt đi chỗ khác vẻ không phục. Lưu Sở nhìn thấy cảnh này cũng chỉ im lặng nhưng nghe Băng Lam nói Ngọc Thanh như vậy cũng rất đúng. Tinh Trì liền mỉm cười ôn nhu
“Băng Lam…”
“Không trách, đương nhiên không trách chỉ là nếu công chúa xuống tay sợ rằng nơi này sẽ bị đóng băng thôi.” Băng Lam nhếch miệng hờ hửng cắt lời Tinh Trì nói.
Nói xong nàng không thèm nhìn Tinh Trì có sắc mặt như thế nào liền xoay người bước đi
“Băng Lam xin đi trước.”
Lưu Sở liền gật đầu chào hai người họ rồi đi cùng với Băng Lam.
“Ca ca nàng ta quá đáng thật mà.”
Ngọc Thanh uỷ khuất nói với Tinh Trì lại liếc mắt nhìn nàng. Tinh Trì cười khổ cốc đầu Ngọc Thanh
“Muội đừng xem thường nàng ta, sau này không được có thái độ như thế nữa.”
Nói xong hắn lại nhìn về phía Băng Lam nhếch miệng cười.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!