Tự Họa Vô Lai - Chương 4: Lưu Sở đệ đệ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Tự Họa Vô Lai


Chương 4: Lưu Sở đệ đệ


Mặt trời đã lên cao chiếu rọi những ánh nắng chói chang đến các cây cổ thụ lớn. Gió lại bất ngờ nổi lên làm những chiếc lá, cành cây xao động. Bóng râm của các cây cổ thụ tựa đang ngủ yên bên cửa sổ phòng nàng khẽ chuyển động.

Nắng… những tia nắng ấm ấy đã chạm đến khuôn mặt trắng nõn của Băng Lam. Làn da trắng trẻo lạnh giá đó đã bị những tia nắng làm ửng hồng lên. Băng Lam chóng cằm bên cửa sổ đang chìm sâu trong giấc ngủ yên bình đã bị cái nắng ấy đánh thức.

Nàng đưa tay lấy ly trà bên cạnh nhấp miệng thưởng thức, A Thanh nằm cuộn tròn trên bàn tựa như đang tắm nắng. Thấy nàng đã thức dậy cũng xuôi theo duỗi người thẳng ra thở phì phò lại bò đến gần cửa sổ thả người nằm tiếp.

“Hết tắm nắng lại đi hóng gió, an nhàn quá rồi nhỉ.”

Băng Lam đặt ly trà sang bên cạnh lại đưa tay về phía A Thanh xoa đầu. Nó bị nàng nói trúng tim đen liền mở to mắt, lắc đầu bò qua bò lại vẻ tràn đầy năng lượng.

Chưa được mấy vòng nó đã thấm mệt, từ bò chuyển sang lết. Chợt một cơn gió nữa lại nhẹ nhàng thổi đến, có lẽ cơn gió lướt qua vô tình đem theo cái vẻ tăng động lúc nãy của A Thanh đi. Nó nằm trên bàn thở hổn hển, lại nhìn sang Băng Lam chớp mắt xem biểu hiện của nàng.

Nàng chỉ mỉm cười, không cười như nụ hoa vừa nở rộ diễm lệ chỉ nở nụ cười như một nụ hoa e thẹn chớm nở. Nó bị cái nụ cười ấy làm ngất ngây, khuôn mặt nó hơi đỏ liền quay sang chỗ khác nghĩ ngợi lung tung.

Băng Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh người dân buôn bán tấp nập lại nhiều lúc có nhiều xe ngựa chở hàng đi ngang. Từ khi đến kinh thành tới bây giờ nàng thu thập được rất nhiều thông tin, nơi nàng đang ở là Hoả Quốc một trong ngũ quốc. Ngũ quốc gồm Thuỷ Quốc, Mộc Quốc, Hoả Quốc, Kim Quốc, Thổ Quốc cũng được xếp theo độ trù phú về tài nguyên, nền kinh tế hưng thịnh,… và có nhiều nhân tài.

Ngũ quốc hợp lại mang tên Tinh Phiến Đại Lục!!! Ngũ quốc này lại nước sông không phạm nước giếng, chưa từng có xung đột chiến tranh. Nhưng theo một góc độ nào đó sự hoà bình của ngũ quốc này đang dần mục nát từ bên trong…

“Đúng là chiến tranh sinh ra từ bên trong hoà bình mà.”

Băng Lam lắc đầu cười trừ, nàng tại sao phải quan tâm những thứ như vậy đúng là dư thừa.

“Băng Lam cô nương, có người muốn gặp ngài ạ.”

Người làm công ở khách quán lễ phép trịnh trọng nói với nàng từ bên ngoài. Băng Lam hơi nhíu mi tò mò là ai tìm gặp nàng, lấy thêm một cái ly nhẹ nhàng rót trà.

“Để người đó vào đây.”

Người làm công nhẹ đẩy cửa mời một thiếu niên đi vào, Lưu Sở bước vào bên trong, y phục màu lam thêu viền bạch vân, ở đai lưng có đeo một miếng ngọc bội màu trắng khắc chữ Lưu kết hợp với dây đan màu đỏ.

“Đệ, Lưu Sở bái kiến Băng Lam Tỷ.”

Lưu Sở chắp tay cúi đầu nói xong lại cười rất tươi nhìn nàng. Băng Lam cũng mỉm cười lại đưa tay về chiếc ghế đối diện.

“Không cần khách sáo, ngồi đi.”

Nói xong nàng đưa ly trà vừa rót cho Lưu Sở.

Lưu Sở ngồi xuống liền gật đầu nhận lấy ly trà nhấp nhẹ một ít, ngẩng đầu lên nhìn nàng lại mỉm cười tủm tỉm. Băng Lam mặt vẫn yên sắc.

“Vì sao lại cười.” Nàng thuận miệng hỏi.

“Không có gì, chỉ là tỷ tỷ không hề giống lời mọi người nói rõ ràng rất xinh đẹp lại hiền dịu.”

Lưu Sở chỉ nói sự thật, nở một nụ cười để lộ hàng răng trắng ngà, đều tắp. Nụ cười tựa như mặt trời toả nắng chói loá khiến các tiểu thư khác phải xiêu lòng.

Băng Lam miệng vẽ lên một đường cong đáp trả Lưu Sở “Vậy mọi người nói tỷ như thế nào.”

Lưu Sở phồng má hơi cau mày suy nghĩ cười nói “Mọi người nói tỷ rất đáng sợ, không đoan trang, thục nữ như các nữ nhân khác. Lại rất hung dữ, tàn bạo,… còn lại thì đệ không nhớ nổi.”

Lúc này A Thanh lại động đậy, nó đã thức dậy từ lúc Lưu Sở đến. Nhưng nghe Lưu Sở nói đến đây nó lại không nhịn được cười. Nghĩ đến cảnh Băng Lam tính sổ các người đó, lại không thể tin được Lưu Sở nói chủ nhân của nó hiền diệu.

Băng Lam tối mặt hướng ánh mắt nhìn A Thanh rồi đưa tay bắt lấy nó vứt ra ngoài cửa sổ

“Ngươi quá nhàn rỗi rồi.”

A Thanh biết đã chọc giận nàng nhưng không ngờ bị nàng vứt ra ngoài cửa sổ. Nó chỉ biết cười khổ rồi rút ra bài học để đời không nên chọc giận nàng nữa.

“Haha… tỷ tỷ vui tính quá nhỉ.”

Lưu Sở cười sảng khoái nói với nàng, đúng thật mọi người nói sai về tỷ tỷ mà. Băng Lam cũng chỉ biết cười trừ rồi khoanh tay nhìn Lưu Sở.

“Đệ đến đây gặp tỷ chỉ như vậy thôi sao.”

Lưu Sở gãi đầu, lè lưỡi “Đệ quên mất.”

Rồi lấy một tấm thiệp vàng đưa cho nàng nói tiếp.

“Lưu gia muốn tỷ tỷ đến tham dự buổi đấu giá ngày mai, mong tỷ tỷ sẽ đến.”

Băng Lam gật đầu mỉm cười nhận lấy

“Đa tạ, ngày mai tỷ sẽ đến.”

“Ngày mai đệ sẽ đến đón tỷ.” Lưu Sở nhìn nàng chớp mắt đáng yêu vẻ chân thành.

Nàng nhàn nhạt cười “Vậy phải làm phiền đệ…”

Nàng chưa nói hết đã bị Lưu Sở lắc đầu cắt lời “Không phiền, không phiền đâu ạ.”

Băng Lam nghe vậy chỉ mỉm cười, gật đầu với Lưu Sở rồi từ từ nhấp trà.

“Tỷ tỷ có muốn đi dạo phố cùng đệ không?” Lưu Sở nhìn ra cửa sổ lại nhìn sang nàng cười.

Nàng đặt ly trà xuống bàn nhếch miệng “Được thôi, tỷ vừa mới đến đây cũng có ý muốn đi dạo khắp kinh thành.”

“Vâng.” Lưu Sở đứng dậy vui vẻ cùng Băng Lam ra khỏi khách quán, lúc này A Thanh cũng vừa mới bò lên phòng của nàng. Không thấy nàng đâu, nó thở dài một cái lại lết đi tìm nàng.

Lưu Sở đi trước nàng chỉ trỏ rất nhiều, lại mua kẹo hồ lô cho nàng.

“Tỷ tỷ nhìn kìa, đó là…”

“Tỷ tỷ…”

“Tỷ…”

Lưu Sở nói rất nhiều lại có biểu hiện như trẻ con, nhưng như vậy nàng lại cảm thấy rất thoải mái.

“Tiểu thư, người nhìn xem đó có phải là Sở thiếu gia không. Nữ nhân đi bên cạnh ngài ấy là ai vậy.”

Một nha hoàn thân cận chỉ tay về phía Băng Lam nói với Hoàng Linh Nhi. Nàng ta nhìn thấy Lưu Sở thân thiết với Băng Lam liền cau mày tức giận.

“Dám ve vãn trước chàng ấy, thật to gan.”

Linh Nhi đi đến chỗ hai người họ làm ra vẻ ngạc nhiên.

“A Sở thiếu gia, không ngờ lại gặp được ngài.”

Nàng ta vừa nói vừa ôm lấy cánh tay Lưu Sở, nhưng liền bị kéo ra. Lưu Sở mỉm cười đi đến chỗ Băng Lam.

“Linh Nhi tiểu thư, thật không hẹn mà gặp.”

Linh Nhi liền chuyển ánh mắt nhìn sang Băng Lam.

“Vị này là…”

“Đây là Băng Lam tỷ tỷ, bạn hữu của ta.”

Lưu Sở nhìn về phía Băng lam mỉm cười nói với Linh Nhi.

Nàng ta cắn môi rồi lại nắm lấy bàn tay của Băng Lam tỏ vẻ thương hại.

“Băng Lam tỷ tỷ bị mù như vậy sao lại đi ra ngoài như thế, chắc chắn sẽ làm Sở thiếu gia mệt mỏi giúp tỷ.”

Linh Nhi nhấn mạnh chữ mù với Băng Lam.

Băng Lam nhếch miệng rút tay lại gật đầu “Đa tạ Linh Nhi tiểu thư quan tâm, nhưng ta không bị mù.”

Lưu Sở lại cau mày nhìn Linh Nhi “Vì sao lại nói tỷ ấy như vậy, dù tỷ ấy có mù hay không ta cũng không thấy mệt mỏi.”

Lại quay sang cúi đầu với nàng “Mong tỷ tỷ không để ý những lời nói đó.”

Băng Lam mỉm cười, lắc đầu “Không sao, tỷ biết Linh Nhi tiểu thư không cố ý. Đương nhiên sẽ không chấp nhất chuyện nhỏ nhặt như thế này.”

“Á à! không bị mù thì cần gì phải che mắt, tỷ muốn người khác quan tâm à.” Linh Nhi vẫn cái thái độ giả tạo đó nói chuyện với nàng.

“Cần người khác quan tâm?? ta nghĩ Linh Nhi tiểu thư nghĩ nhiều rồi. Ta chỉ che mắt vì có một số lý do riêng thôi, nhưng một phần lý do là tránh nhìn thấy những thứ dơ bẩn. Như miệng thì nói những lời ngon ngọt mà trong tâm thì nghĩ theo một hướng khác.”

Băng Lam mặt không một tia cảm xúc, lạnh lùng từng bước đến gần Linh Nhi.

Ngược lại, nàng ta lại từng bước lui xuống sợ hãi. Lưu Sở dường như không hiểu gì liền nói xuôi theo Băng Lam.

“Đúng vậy, loại người như thế đệ cũng rất ghét.”

Linh Nhi đột nhiên kinh hãi hét lên.

“Aaaa…”

________________________________

Độc quyền tại W.A.T.T.P.A.D thuộc quyền của Mễ Ái Tư Lạp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN