Tự Họa Vô Lai
Chương 3: Là chuyện tốt hay...
“Trong một ngày hôm nay??? thật là ra vẻ quá mà.”
“Ta không tin một nữ nhân có thể làm tất cả trong một ngày.”
“…”
Đám nam nhân thi nhau bàn tán, chỉ thoáng qua mọi người đều tập trung tại chỗ nàng.
Băng Lam vẫn mặt không biến sắc, quay người bình thản đi qua đám nam nhân đang buôn chuyện kia. Nhất Sinh cũng không kém phần ngạc nhiên liền đuổi theo hỏi nàng
“Cô nương có cần tại hạ trợ giúp.”
“Không cần.”
Băng Lam hờ hửng trả lời rồi ung dung đi ra khỏi Dong Binh Công Hội.
Vừa đi ra khỏi thành nàng xoa đầu A Thanh mỉm cười
“Ta giao cho ngươi nhiệm vụ lấy Độc Châu, không lấy được thì đừng về gặp ta.”
A Thanh lè chiếc lưỡi ngẩn đầu đắc ý, nói về độc thì nó cho chính mình là nhất, chút độc nhỏ nhoi như vậy làm khó được nó.
“Được rồi, đi đi.”
Băng Lam để A Thanh xuống đất, nó liền hoá to hăng hái bò đi làm nhiệm vụ nàng giao. Nàng lại thờ ơ vươn vai rồi cúi người chạy nhanh như bay, ra khỏi con đường mòn nàng rồi rẽ vào một khu rừng.
“Hoả Si Ưng à, đang ở đâu nhỉ.”
Băng Lam mở to mắt, đôi mắt nàng linh hoạt nhìn xung quanh tìm kiếm. Cách xa nơi nàng đứng đang toả ra yêu khí rất mạnh, có thể ở đó có thứ nàng tìm.
Xác định được vị trí, Băng Lam liền chạy đến chỗ đó càng đến gần nàng lại cảm thấy không khí như nóng lên. Không còn nghi ngờ nữa, ở đó chính là Hoả Si Ưng.
Một vòng lửa đỏ rực bao quanh Hoả Si Ưng, vòng lửa mạnh mẽ cháy đỏ không hề có dấu hiệu yếu đi. Băng Lam mỉm cười đưa tay đến gần vòng lửa
“Tách, tách,…” Cả vòng lửa cháy đỏ kia đã bị đóng băng.
Nàng tiếp tục nhẹ nhàng nắm chặt tay lại “Rặc, rặc,…”
Vòng lửa đã bị đóng băng nhanh chóng tan biến đi để lại bụi băng lấp lánh bay trong không khí. Nàng hửng hờ nhìn Hoả Si Ưng rồi nhẹ nhàng nhấc chân tiến đến gần.
Nó bị nàng doạ cho một phen liền lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng không muốn thua thiệt liền vỗ đôi cánh kêu lên, nó định bay lên nhưng đã bị Băng Lam đóng băng hai chân.
Hoả Si Ưng không cam chịu bị con người đánh bại mà đặc biệt chính là nữ nhân, nên tức giận toàn thân nó bốc lửa đỏ nóng rực. Băng dưới chân nó chưa kịp tan đã bị nàng đóng băng toàn thân chỉ để lại ngọn khói nhỏ bốc lên.
Lửa của nó không là gì với Băng Lam, băng của nàng chính là băng của Âm Dương Hắc Lang. Được xếp vào thần thú thì lửa của một yêu thú cỏn con làm được gì.
“Chịu thua chưa.”
Băng Lam tiến lại gần khẻ áp tay vào tảng băng nói chuyện với nó. Hoả Si Ưng này tính cách cuồng bạo, kiêu ngạo nhưng khi bị nàng đóng băng muốn bốc lửa cũng không được.
“Ngoan ngoãn theo ta trở về, ngươi mà còn muốn tấn công là đừng mong có cơ hội tạo ra lửa.”
Nàng lãnh khốc nói với nó cùng với khí lạnh phát ra từ cơ thể như đe doạ, Hoả Si Ưng cũng chỉ biết im lặng ở trong tảng băng.
Nhưng Băng Lam lại phá tảng băng giải thoát cho nó
“Nhớ lời ta nói lúc nãy, giờ thì đi cùng ta đến một nơi.” Nó thoát khỏi tảng băng liền đập cánh vài cái rồi cúi đầu bảo nàng lên.
Nó chở băng Lam bay đến núi băng, tuy chở nàng thật sự rất nhục nhả nhưng không còn cách nào khác đành cúi đầu bay thật nhanh. Bay đến đỉnh núi băng nàng liền nhảy xuống, Hoả Si Ưng lúc này có bộ lông dày bình thường không hề phát ra lửa.
Tuy trên núi băng nhưng so với nó chẳng là gì nên chỉ đứng trên đỉnh núi chờ nàng. Băng Lam thì một thân di chuyển trong cái thời tiết giá lạnh, những ngọn gió lạnh thổi vù vù khiến tà áo của nàng bay phấp phới cùng với mái tóc đen tuyền.
Đi vào một hang động lớn, tiếng gió rích trong hang động lạnh giá tạo nên khung cảnh rất quỷ dị. Băng Lam đi vào trong hang động, tiến gần đến khối băng phát ra ánh sáng lấp lánh.
“Con người thấp hèn, mau ra khỏi lãnh địa của ta.”
Một giọng nói trầm ma quái lặp đi lặp lại vang lên trong hang.
Băng Lam khoanh tay nghiên đầu kiêu ngạo
“Thấp hèn?? ngươi đang nói chính mình à, sao không ra đây nói chuyện với ta.”
Chu Quỷ nghe nàng nói liền cười to
“Hahaha, ngươi chán sống rồi.”
“Vù vù…”
Một trận gió lớn thổi vào hang động, lập tức xuất hiện trước mặt nàng là một bóng đen lơ lửng.
“Nữ nhân to gan, dám xâm phạm đến lãnh địa của ta.”
Chu Quỷ nói xong liền có một cơn gió mạnh nổi lên.
Từng đợt từng đợt gió phóng tới Băng Lam như lưỡi dao sắc bén, cơ thể nàng lập tức phát ra khí lạnh tạo ra nhiều ngọn băng phóng đi ngăn lưỡi gió của Quỷ Y. Sau khi ngăn hết các lưỡi gió nàng tiếp tục phóng ra nhiều ngọn băng hướng tới quỷ y.
Nó nhanh nhẹn né tránh tất cả ngọn băng, chưa kịp nhận ra nàng đã biến mất thì đã bị một ngọn băng đâm từ đằng sau
“Cái kết cho kẻ ngạo mạng như ngươi là cái chết.”
Băng Lam lạnh lùng nói rồi lấy đi khối hàn băng cùng Hoả Si Ưng rời khỏi núi băng.
Hoả Si Ưng vừa đáp xuống cổng thành A Thanh từ đâu ra phóng ra miệng ngậm Độc Châu đưa cho nàng rồi hoá nhỏ. Nàng cầm lấy Độc Châu đưa vào nhẫn không gian cùng Hoả Si Ưng bay đến Dong Binh Công Hội.
Sắc trời đã chiều tối, nhưng ở Dong Binh Công Hội đặc biệt rất đông. Thấy nàng chưa quay về liền bàn tán sôi nổi nói nàng bốc phét.
“Nhìn kìa, đó là Hoả Si Ưng.”
Một người nói lớn chỉ lên trời.
Đám người kia nhanh chóng hướng mắt lên trời nhìn thấy Hoả Si Ưng liền tránh đường cho nó đáp xuống. Có người không chịu được sức gió thị đẩy đến ngã, Băng Lam từ Hoả Si Ưng nhảy xuống bình thản đi đến nơi trả nhiệm vụ nhận thưởng.
Nàng vừa bước vào thì bên trong đã im lặng hướng mắt nhìn nàng
“Đây là khối hàn băng và Độc Châu, còn ngoài kia chính là Hoả Si Ưng.”
Nàng đặt hai thứ đó lên quầy, chủ quầy liền hấp tấp nhận lấy rồi đưa nàng năm túi kim tệ
” Đây là ba ngàn kim tệ, chúc mừng ngài.”
Băng Lam mỉm cười đưa năm túi kim tệ vào nhẫn không gian
“À… đây là lệnh bài có thể giúp ngài ra vào khu vực bán đấu giá.”
Chủ quầy lấy lệnh bài bằng gỗ khắc chữ Lưu đưa cho Băng Lam.
Nàng mỉm cười nhận lấy rồi đi ra khỏi Dong Binh Công Hội, lúc này trời cũng đã tối. Băng Lam nhanh chóng trở về Phùng Khánh Quán nghỉ ngơi.
Cùng lúc đó ở Dong Binh Công Hội
“Phụ thân, việc bán đấu giá Hoả Si Ưng đã sắp xếp xong rồi ạ.”
Một thiếu niên chừng mười một tuổi chạy vào nói với nam nhân chừng ba mươi mấy tuổi đang ngồi uống trà.
“Sở nhi, con làm tốt lắm ngày mai con gửi thư mời cho Băng Lam cô nương đến dự buổi đấu giá.”
Nam nhân đó là chủ của Dong Binh Công hội Lưu Mặc và thiếu niên kia là Lưu Sở con trai của Lưu Mặc.
“Vâng ạ, con cũng rất muốn gặp Băng Lam tỷ tỷ.”
Lưu Sở mỉm cười ngồi bên cạnh Lưu Mặc, hắn còn nhỏ tuổi dung mạo lại rất tinh xảo nhưng không kém phần trẻ con. Lưu Mặc xoay xoay ly trà rồi nhìn sang Lưu Sở
“Nếu con kết thân với Băng Lam cô nương thì tốt.”
Tin nàng một lúc nhận ba nhiệm vụ thượng cấp, lại thuần được Bích Độc Xà nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành. Có người lại ngưỡng mộ nàng, lại muốn kết thân với nàng lại có không ít người ganh ghét muốn gặp nàng.
Khắp kinh thành sôi nổi bàn tán về Băng Lam thì nàng vẫn đang ngủ say ở khách quán. Liệu đây là chuyện tốt hay lại bắt đầu nổi sóng gió.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!