Thánh Thiên Hệ Thống - Chương 15: Quyết đấu với lý huyền đức
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Thánh Thiên Hệ Thống


Chương 15: Quyết đấu với lý huyền đức


Trận đấu thứ ba, Lý Điển quyết đầu với Lê Anh Minh. Nếu không có sự xuất hiện kỳ tích của Đỗ Minh hôm qua thì Lê Anh Minh là đệ nhất nhân của nhóm hạ nhân cấp độ Sơ cảnh ở Lý gia. Lê Anh Minh năm nay hai mươi bốn tuổi, đã Sơ cảnh cao giai, trời sinh thần lực hơn người.

Cho nên sự tỏa sáng hôm qua của Đỗ Minh kích thích rất nhiều đến anh ta, vừa quyết đấu anh ta đã dùng hết sức mạnh của mình, khiến Lý Điển vô cùng phiền toái. Thế nhưng dù sao cũng là một trong những đệ tử hạch tâm của Lý gia, cho nên công pháp Lý Điển cũng cao cấp hơn hẳn những thành viên bình thường chứ đừng nói đến hạ nhân như Lê Anh Minh.

Trải qua hơn mười lăm phút đầu chỉ biết phòng thủ, cuối cùng Lý Điển cũng tận dụng sơ hở khi đang tấn công dồn dập của Lê Anh Minh, một chiêu đã đánh vào yếu điểm trên cơ thể anh ta, khiến Lê Anh Minh trọng thương.

Lý Điển trở thành người chỉ huy thứ ba. Lúc này, tất cả sự chú ý của mọi người đều hướng đến trận đấu thứ tư cũng là trận đấu quyết định vị trí chỉ huy cuối cùng.

Đối thủ lần này của Đỗ Minh, Lý Đức Thiện, cũng là một đệ tử hạch tâm của Lý gia, anh ta năm nay mười chín tuổi, nội lực cũng đã Sơ Cảnh cao giai.

– Quả là một trận đấu đáng xem.

Một người đàn ông đi xuất hiện, khí thế có thể trấn áp thiên địa, đôi mắt toát lên vẻ ngoài đầy bá khí.

– Gia chủ, ông cũng tới xem sao? – Lý Chiêu Hoàng vừa hỏi liền đứng lên tính nhường ghế chủ tọa cho Lý Trường Thanh.

– Hôm qua ta nghe cô công chúa nhỏ Huyền Anh nói, ở sàn đấu của Sơ cảnh xuất hiện một thiếu niên đánh bại cả đứa con kiêu ngạo của ta, cho nên hôm nay ta đến để theo dõi mà thôi, tam trưởng lão cứ làm việc của mình đi, ta có thể ngồi bên cạnh.

Lý Đức Thiện vừa vào trận liền tấn công vô cùng dũng mãnh, gã ta xài một thanh kim đao, mỗi chiêu chém gia đều như lôi kình đánh tới. Đỗ Minh chỉ có thể tạm thời dùng kiếm để đỡ, thế thượng phong hoàn toàn thuộc về Đức Thiện.

Thân pháp cực kỳ linh hoạt kết hợp với đao chiêu mạnh mẽ chỉ trong vòng vài chiêu Đỗ Minh hoàn toàn bị động. Mỗi đao bổ xuống đều vô cùng cường hãn, nhưng Đỗ Minh mười năm luyện kiếm, đã gần như đạt tới cảnh giới nhân kiếm hợp nhất, luôn lựa chọn thời điểm thích hợp ra chiêu hóa giải.

– Không ngờ Đỗ Minh lại có thể dùng vô chiêu thắng hữu chiêu. Tên nhóc này quả là tiềm năng to lớn như Huyền Anh nói. – Lý Trường Thanh tán thưởng.

– Đúng vậy, nhìn qua thì có vẻ đơn giản nhưng mỗi chiêu thức đỡ, và phản công của Đỗ Minh có thể xem như đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh, cứ tiếp tục như vậy Đức Thiện thua không phải nghi ngờ. – Lý Chiêu Hoàng nói.

Từ khi bắt đầu đến giờ Lý Đức Thiện luôn nắm thế tấn công, nội lực tiêu hao cũng nhanh hơn Đỗ Minh. Cảm nhận được những đường đao của đối thủ không còn mang theo vẻ dũng mãnh như trước, Đỗ Minh phi thân lên trên, dùng kiếm tạo ra vô số quang ảnh nhanh như điện xẹt.

Đức Thiện bất ngờ bị phản công, đưa đao lên chuẩn bị tiếp chiêu, thì Đỗ Minh bỗng xoay người, thân pháp tựa như chim, dùng kiếm khóa lấy đao của Đức Thiện rồi dùng lực hất văng cả hai vũ khí lên trời.

Đức Thiện thấy đao rời khỏi tay đang vô cùng kinh ngạc, thì một quyền như phong của Đỗ Minh đánh thẳng vào mặt gã. Một quyền này mang theo sức mạnh cường hãn của cơ thể Đỗ Minh khiến cho Đức Thiên phải gãy mũi nằm đo xuống sàn.

“Bốp, bốp”

– Đỗ Minh vô địch!!

– Đỗ Minh giỏi quá!!

Vô số tiếng vỗ tay tán thưởng cho chiến thắng của Đỗ Minh. Một chiến thắng không chỉ đẹp mắt mà còn có thể xem như khích lệ tinh thần vô số công nhân của Lý gia. Trong số những kẻ hạ nhân bọn họ cũng xuất hiện được một người sáng vai với những đệ tử của Lý gia.

– “Tên nhóc này quả nhiên rất xuất sắc, không biết tư chất thuộc tính như thế nào” – Lý Trường Thanh thầm nghĩ.

– Trận đấu thứ tư đã kết thúc, người trở thành chỉ huy cuối cùng của cấp Sơ cảnh thuộc về Đỗ Minh. Tiếp đến giữa bốn người sẽ chiến đấu chọn ra người thủ lĩnh của cấp bậc Sơ cảnh. – Lý chấp sự cao giọng tuyên bố.

Bốn người chỉ huy sẽ đấu với nhau chọn ra người mạnh nhất để là thủ lĩnh. Đúng lúc này, hai người Lý Điển và Lý Công Thành đều bước ra chấp tay hành lễ nói.

– Cả hai người đệ tử đều cảm thấy bản thân không bằng tam công tử nên xin được chịu thua ở vòng này.

Cả hai đều đã đạt được mục đích không cần thiết phải tranh giành vị trí thủ lĩnh với Lý Huyền Đức, bởi vì cho dù họ có thể thật sự chiến thắng thì khi ra lệnh họ cũng không dám ra lệnh với tam công tử.

– Nói như vậy hai người xin rút lui? – Lý chấp sự hỏi

– Dạ vâng. – Cả hai đồng thanh đáp.

Lý chấp sự hỏi xong hai người ánh mắt chuyển qua bên Đỗ Minh, nếu hai người kia rút lui thì chỉ còn là cuộc chiến giữa hắn ta và Lý Huyền Đức.

Đỗ Minh cảm thấy dù sao cũng đạt được mục đích rồi, có lẽ cũng nên bắt chước hai tên kia chịu thua.

“Chiến đi, chiến đi”

“Đỗ Minh cố lên, Đỗ Minh cố lên”

Trong giây phút hắn còn đang do dự, vô số người anh em đã cùng ăn ở với hắn bảy năm qua reo hò cổ vũ, thấy được ánh mắt nóng bỏng của họ, Đỗ Minh lại sống dậy ý chí, hắn biết rõ bản thân nếu đạt được uy phong có thể sẽ bị người khác ganh ghét nhưng cũng có thể khiến những người công nhân cùng hắn làm việc có cuộc sống tốt hơn.

– Đúng vậy, ta cũng muốn so tài với người. – Lý Huyền Đức nói.

Dường như lo sợ Đỗ Minh cũng rút lui, Lý Huyền Đức đã phi thân lên sàn đấu chuẩn bị sẵn sàng. Hắn từ nhỏ đã là thiên kiêu chi tử, cho mình bản lĩnh thần thông, chỉ cần từng bước từng bước có thể đạt thành tựu to lớn, trở thành một trong những trụ cột của đại lục.

Vậy mà hôm qua hắn đã thất bại, thất bại một cách ê chề, không ai còn tán thưởng hắn là kỳ tài của Lý gia nữa. Từ khi hắn sáu tuổi, trắc nghiệm tư chất đã là cao giai thuộc tính, được mọi người nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ rồi.

Lý chấp sự nhìn qua một lượt rồi mở miệng hỏi.

– Đỗ Minh, người chuẩn bị sẵn sàng quyết đấu rồi chứ?

– Thưa chấp sự, không vấn đề gì. – Đỗ Minh đáp.

Trong thâm tâm hắn cũng rất nóng lòng muốn thử, dù sao cũng đã đến bước này. Hắn đã trực tiếp triệt tiêu sự do dự của bản thân mà quyết định đã tỏa sáng thì phải trở thành ngôi sao.

Lý Huyền Đức ánh mắt cắm tức nhìn Đỗ Minh, chỉ cúi chào qua loa lập tức ra tay.

– Tên kia, để xem ta dạy dỗ người như thế nào.

– Thiên Phong Hạc Lệ, đó là tuyệt kỹ khinh công trung cấp của Lý gia cơ mà, không ngờ tam công tử đã có thể thi triển. – Một đường chủ ở trên khán đài xem thấy lập tức kinh ngạc.

– Nhìn phong thái thi triển của tam công tử dường như đã tu luyện được bảy phần thành thục rồi. – Một người khác tán thưởng.

Khinh công Lý gia quả nhiên tuyệt diệu, cả người của Lý Huyền Đức bay bổng trên không, hướng tới công kích Đỗ Minh.

Đỗ Minh cũng là lần đầu đối chọi với loại thân pháp khinh công này, không kịp phản ứng liền chịu đâu trúng lấy một cước. Đỗ Minh lùi lại vài bước nhưng vẫn nhanh chóng trụ lại, dù sao sức mạnh luyện thể của hắn so với nội lực vượt xa.

Nhìn thấy một cước của mình đắc thủ, Huyền Đức hưng phấn xoay người lại thi triển thân pháp vô cùng xảo diệu của mình tấn công.

– Lần này để ta đề thăng lên tám thành công lực, xem người chống cự thế nào.

Lần này Lý Huyền Đức vừa nói trong tay liền xuất hiện một thanh kiếm, thanh kiếm phát ra ánh sáng xanh biếc, tỏa ra sát khí bá đạo, vừa nhìn qua đã biết là loại vũ khí thượng hạng.

– Nhìn kìa, không phải Phong Ảnh Kiếm sao?

Phong Ảnh Kiếm, danh xứng với thực, thanh kiếm rõ đang cầm trong tay Lý Huyền Đức nhưng mỗi kiếm vung ra lại dường như để lại ảo ảnh, khiến người đối chiến cũng không nắm bắt chính xác được thời điểm ra chiêu.

Lý Huyền Đức vung tay ra chiêu.

– Tàn Vân Kiếm.

Vừa dứt lời một kiếm tung ra vô số kiếm thức phát ra, theo hình vòng cung tấn công Đỗ Minh. Đỗ Minh thấy tình thế nguy cấp, không còn đường thoái lui.

– Huyền Băng Đại Trảm Kiếp. – Đỗ Minh đành xuất ra tuyệt chiêu của mình.

Một luồng kiếm khí hình lốc xoáy từ cơ thể Đỗ Minh phát ra, đánh tan kiếm chiêu Tàn Vân của Huyền Đức tấn công.

Không chỉ vậy nó còn lực tàn dư, đánh tới Lý Huyền Đức. Lý Huyền Đức cũng không dám khinh thường, liền dùng kiếm đỡ lấy luồng kiếm khí.

Không ngờ kiếm khí quá dữ dội, lướt qua có thể Huyền Đức, toàn bộ áo quần gã ta lập tức rách nát, khiến bản thân Huyền Đức cũng chấn kinh.

– Khá lắm, cứ nghĩ hắn chỉ biết kiếm pháp cơ bản thôi, không ngờ lại có một chiêu lợi hại như vậy. – Lý Trường Thanh tán thưởng.

– Gia chủ có nhận ra chiêu vừa rồi không, không ngờ uy lực lại mạnh như vậy. Phải biết là Tàn Vân Kiếm là loại kiếm pháp uy lực cao nhất của Sơ cảnh rồi, không ngờ một chiêu phản công của Đỗ Minh không chỉ phá tan kiếm khí mà còn phản chấn ngược lại tam thiếu. Với nhãn lực của tôi không thể nhận ra được. – Lý Chiêu Hoàng nghiêng đầu qua hỏi.

– Ta cũng không nhận thức được chiêu thức này, nhưng uy lực của nó tuyệt không phải chỉ võ học sơ cấp có thể có. Có lẽ là bí kỹ gia truyền.

Lý Huyền Đức thấy quần áo mình bị rách nát, vốn phong thái luôn ung dung nho nhã, gã ta không thể chấp nhận nổi. Liền điên cuồng đẩy toàn bộ nội lực mình lên tối đa đến tình trạng đỉnh phong.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN